Edit: Bảo Ngân
Buổi sáng thái phó cùng nhà ân sư của hắn diễn, Minh Vi được nghỉ ngơi nhưng cô vẫn lên tinh thần đến studios quan sát học tập.
Công chúa Minh Hoa ngưỡng mộ thái phó, trong cung ngoài cung dần dần có một ít lời đồn đại, nội các Thủ Phụ Quách đại nhân tiền nhiệm đã từ quan dưỡng lão nghe nói, lo lắng ái đồ (1) tên tuổi anh hùng cả đời bị hao tổn, đặc biệt mời ái đồ đến nhà mình nói chuyện. Lão gia tử tóc bạc mặt hồng hào ngồi nghiêm chỉnh, đối diện với dáng vẻ thái phó trịnh trọng khiêm nhường, ông đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”
(1) Ái đồ: đồ đệ được yêu thương nhất.
Mi mắt thái phó khẽ nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Mười bảy.” Tiên đế đã qua đời đã được hai năm.
“Còn con?”
“Đồ đệ ba mươi bảy.”
Quách đại nhân: “Con cảm thấy các con thích hợp sao?”
Thái phó ngước mắt, nhìn thẳng vào ân sư nói: “Đồ đệ chưa bao giờ có ý niệm này trong đầu.”
“Không có thì tốt” Giọng nói Quách đại nhân đột nhiên sắc bén, trừng mắt răn dạy ái đồ: “Trước khi lâm chung tiên đế đem hoàng thượng và công chúa phó thác cho con, là tiên đế tín nhiệm đối với con, công chúa còn trẻ không biết gì, dễ dàng bị bộ dạng của con mê hoặc, nhưng con thân là sư trưởng (2), lẽ ra phải nghiêm khắc tuân theo quy củ, nửa bước Lôi Trì cũng không thể vượt qua.”
(2) Sư trưởng: bậc thầy, thầy giáo.
Thái phó cung kính lắng nghe.
Quách đại nhân lại nói: “Phò mã triều đại này đều từ quan lại dân thường hoặc phẩm chất thấp kém chọn lựa, tiên đế đối đãi công chúa như châu tựa bảo (3), mở ra trường hợp đặc biệt phê chuẩn công chúa tự do chọn phò mã, không phải giới hạn chức quan. Nhưng con đừng quên, thái tổ đặt cái điều lệ kia, là để phòng ngừa quyền thần lợi dụng thân phận hoàng thân uy hiếp chính tông (4), bây giờ hoàng thượng tuổi còn nhỏ, hắn tin con tôn trọng con, một khi công chúa xem trọng con rồi, đã có quyền thế lại có hoàng thân giúp đỡ, cho dù tạm thời hoàng thượng không nghi ngờ, nhưng những quần thần đó như hổ rình mồi nóng lòng muốn thay thế con, biết phải làm như thế nào đây?”
(3) Như châu tựa bảo: châu – châu ngọc, bảo – báu vật, vật quý.
(4) Chính tông: đúng nguồn gốc, đúng dòng dõi.
Thái phó trầm mặc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm.
Quách đại nhân liếc hắn một cái thật sâu, cuối cùng nhắc nhở: “Sớm ngày thành thân, chặt đứt ý niệm trong đầu, đối với con đối với
nàng đều tốt.”
Thái phó ngồi ở phía tây của Quách đại nhân, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua vải thưa (5) chiếu xéo vào, rọi sáng cẩm bào trên người hắn, thủ công hoàn mỹ, khuôn mặt thái phó u ám, tối tăm mờ mịt. Rất lâu sau, Quách đại nhân lên tiếng trước, xua tay nói: “Đi xem Cẩm Nhi đi! Sư mẫu của con cũng ở bên đó.”
(5) Vải thưa: được gọi là song sa, nó có nghĩa tấm màn che cửa sổ.
Thái phó gật đầu, hành lễ xin cáo lui.
Quách đại nhân có cháu gái nhỏ khuê danh Cẩm Nhi, năm nay vừa mới mười bốn, dung mạo thanh lệ đơn thuần xinh đẹp tuyệt trần, đáng tiếc từ nhỏ nàng ốm yếu nhiều bệnh, đến nay bệnh tình nguy kịch, Quách gia mời danh y khắp nơi đều vô dụng, thái y càng chắc chắn, sợ là Cẩm Chi không chống đỡ nổi mùa đông này. Cảnh xuân tươi đẹp, thân thể Cẩm Nhi sợ lạnh, gương mặt trắng bệch nằm trên giường, Quách lão phu nhân ở bên thêu thùa may vá làm bạn với tôn nữ.
“Tam thúc.” Thấy thái phó, Cẩm Nhi yếu ớt kêu, tôn kính thái phó như trưởng bối.
Thái phó gật đầu.
Hàn huyên trong chốc lát, Quách lão phu nhân đi ra tiễn thái phó, vừa đi vừa cực kỳ thương xót nói: “Ta muốn chuẩn bị hôn sự cho Cẩm Nhi, nhưng nó không muốn, nói không muốn liên lụy người khác… Từ nhỏ nha đầu ngốc đã thiện lương săn sóc, tại sao ông trời lại không có mắt…” Lã chã rơi lệ.
Thái phó dừng bước an ủi, nhìn mặt già nua của sư mẫu, ánh mắt thái phó từ từ mơ mơ màng màng.
Hắn nghĩ tới công chúa Minh Hoa trong cung, tâm có động hay không không quan trọng, kết quả đã định trước chỉ có một. Tuổi tác hắn đã cao, đủ để làm phụ thân của nàng, chờ hắn già lọm khọm rồi, nàng vẫn tao nhã xinh đẹp như cũ. Về mặt thân phận, nàng là công chúa ngây ngô, hắn là nội các Thủ Phụ, hắn muốn thay hoàng thượng tuổi còn nhỏ củng cố giang sơn triều đình, hắn không thể ủy quyền (6) được.
(6) Ủy quyền: giao một số quyền có tính chất pháp lí của mình cho người khác sử dụng.
Vén vạt áo lên, thái phó chậm rãi quỳ xuống: “Sư mẫu, nếu không chê, đồ đệ muốn thành thân với Cẩm Nhi.”
“Good!”
Sau mấy lần hô cắt, phân đoạn này thành công quay xong, kế tiếp mấy màn thái phó diễn hầu như tất cả đều một lần thông qua.
Minh Vi khâm phục sát đất. Tính cách của Mục Đình Châu đích xác tuyệt đối không được người ta thích, nhưng người đàn ông này dường như sinh ra để làm diễn viên, không có nét mặt khoa trương gì, không có lời thoại dư thừa, anh đứng ở nơi đó, lén lút xoay xoay tách trà, bóng lưng lẻ loi đứng gần cửa sổ, gò má ẩn sau cửa sổ, thuận lợi thu hút khán giả.
Ai xem qua nguyên tác đều biết, thái phó yêu công chúa Minh Hoa, suốt đời chỉ yêu một người, hắn lấy Cẩm Nhi là vì chặt đứt tâm tư công chúa, sau khi thành thân hắn tiếp tục chăm sóc Cẩm Nhi như muội muội trong nhà, không có bất kỳ cử chỉ thân thiết nào. Cẩm Nhi biết rõ hắn chưa từng có tình yêu với nàng, trận tuyết mùa đông đầu tiên đến, Cẩm Nhi bệnh qua đời, từ đó về sau cả đời thái phó chưa lập gia đình, chỉ xa xa nhìn công chúa Minh Hoa, một bên làm quần thần, yên ổn bài trừ bên ngoài.
Buổi chiều Minh Vi phối hợp diễn cùng Mục Đình Châu.
Trước hôm nay, cô chỉ cần đóng vai công chúa – một mối tình đầu xinh đẹp dũng cảm, nhưng theo nội dung thay đổi, nhân vật công chúa Minh Hoa này trải qua càng ngày càng nhiều biến cố, đối với đoạn quay yêu cầu kỹ thuật diễn xuất nâng cao. Minh Vi vốn có áp lực, tối hôm qua lại bị Trình Diệu làm cho tâm tình bùng nổ, trạng thái quay phim có thể tưởng tượng được.
“Cắt!”
“Cắt!”
“Cắt!”
“Cắt! Minh Vi chuyện gì đang xảy ra, thường ngày công chúa thanh nhã tùy hứng, vừa biết thái phó muốn thành thân với người khác, tức giận là tâm trạng chính, ánh mắt cô nặng nề như thế làm gì? Công chúa mới mười bảy, mười bảy đấy, là một cô bé nhỏ học cao trung, nghỉ ngơi mười phút, cô suy nghĩ thật kỹ đi.” Liên tục NG nhiều lần, đạo diễn Trương nổi giận.
Thực ra đạo diễn Trương đối với Minh Vi rất chiếu cố, đoàn phim ngoại trừ Mục Đình Châu, chỉ có Minh Vi bị mắng ít nhất, Trần Chương thì bị giáo huấn chừng vài lần.
Minh Vi liên tục nói xin lỗi, sau đó một mình tìm trạng thái trong bóng cây, đối mặt với thân cây, làm thế nào để trông đáng thương.
Mục Đình Châu thoải mái ngồi trên ghế, khi ngửa đầu uống nước, ánh mắt nhìn xung quanh Minh Vi một vòng, trong lòng nghi ngờ. Tối hôm qua Tiếu Chiếu nói Minh Vi và Trình Diệu trò chuyện với nhau rất vui, anh tưởng rằng hai người gương vỡ lại lành rồi, nhưng ngày hôm nay cô vẫn luôn trầm lặng, thấy thế nào cũng không giống như hài lòng chuyện tình cảm.
“Cậu đi giúp cô ấy đi?”
Có người lắm miệng, ánh mắt Mục Đình Châu xoay chuyển, nhìn trợ lý bên cạnh, đồng thời vặn nắp bình nước để xuống.
“Cậu nhìn cô ấy.” Tiếu Chiếu ung dung nói, không cho ảnh đế phủ nhận.
Mục Đình Châu không nhàm chán như vậy, ngược lại quang minh chánh đại thoáng liếc mắt nhìn Minh Vi: “Tâm trạng cô ấy không đúng lắm.”
Tiếu Chiếu cười không nói.
Mười phút sau tiếp tục quay phim, Minh Vi vẫn NG. Tâm tư rối rắm, quả thực cô không tìm được cảm giác công chúa Minh Hoa hiện tại, miễn cưỡng nữa thì sẽ lãng phí tinh lực đoàn phim, Minh Vi chủ động đi tìm đạo diễn Trương, hy vọng ông ấy cho cô nửa ngày, buổi chiều quay phần diễn khác trước.
Minh Vi vào đoàn sau biểu hiện vẫn luôn không tệ, đạo diễn Trương cho cô thể diện, còn khích lệ mấy câu. Chung quy ông ta tin tưởng Minh Vi có thể diễn xuất tốt, nếu cảm xúc không đúng chỗ, ép buộc quay phim thì chỉ có làm nhiều công ít mà thôi.
Minh Vi chán chường trở về khách sạn, tiếp tục ngây người nằm trên giường.
Tối hôm qua cô phiền muộn rất nhiều, ngày hôm nay Minh Vi thầm nghĩ chọn một phương án giải quyết. Do do dự dự ở lại hay rút lui, màn đêm buông xuống, cuối cùng Minh Vi cũng có lời giải đáp. Cô sẽ không rời khỏi đoàn, nếu làm lỡ tiến độ đoàn phim và một tháng quay phim thì lương tâm cô sẽ áy náy, kinh tế của cô cũng chịu không nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng khi rời khỏi đoàn.
Nhưng cô cũng sẽ không nợ Trình Diệu cái gì, thù lao đóng phim vào tài khoản, một phần không thiếu cô chuyển cho Trình Diệu, coi như danh tiếng tăng mạnh cô cũng sẽ không đặt chân vào giới phim ảnh, thành thành thật thật làm phiên dịch viên tiếng Ý của cô, không mong đại phú đại quý, không lo ăn mặc là đủ. Có lẽ Trình Diệu có ý tốt nhưng anh ta dùng sai cách rồi, anh ta đánh giá thấp lòng tự ái của cô.
Như đẩy một khối đá lớn đặt ở ngực, cả người Minh Vi khoan khoái, xối nước tắm rửa chải tóc sơ qua, thay quần áo khác đi ăn.
Đồ ăn khách sạn chán rồi, Minh Vi chuẩn bị đi gần đây tìm quán ăn ăn vặt, bất chấp hình tượng say sưa vui vẻ ăn một lần.
Thang máy xuống đến tầng ba, một bên Minh Vi xem quần chúng nói chuyện một bên đi vào trong, sau khi tiến vào trực tiếp xoay người, thuận tiện click mở các tiệm lẩu trên điện thoại xem có quán nào ngon hay không.
“Thời tiết như thế này mà ăn lẩn, cô không sợ phát bực sao?”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Minh Vi sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, bên trái là vẻ mặt Tiếu Chiếu mỉm cười, bên phải là ảnh đế lạnh lùng kiêu ngạo, Tiếu Chiếu mặc áo sơ mi trắng, còn Mục Đình Châu mặc áo màu đen ngắn tay, một đôi hắc bạch toàn vẹn.
Minh Vi xấu hổ cười cười: “Hai người đi studios sao?”
Mục Đình Châu hờ hững nhìn chằm chằm con số tầng lầu nhảy lên nhảy xuống, Tiếu Chiếu trả lời thay anh: “Không phải, Đình Châu muốn đi ăn bên ngoài, tôi không quen thuộc với nơi này, cô có thể đề cử quán ăn nào cho tôi không?
“Tôi cũng không quen thuộc nơi này.” Minh Vi lắc lắc điện thoại di động, “Đang chọn đây.”
“Quán này thoạt nhìn rất tốt.” Tiếu Chiếu sát lại gần, đối diện màn hình điện thoại di động cô nói.
Dường như sự việc cứ quyết định như vậy, một khắc bước ra thang máy kia, cả người Minh Vi đều ngốc nghếch, cứng đờ đi mấy bước mới kịp phản ứng, đùa giỡn nhìn Tiếu Chiếu cầu xin tha thứ: “Không bằng chúng ta mỗi người đi một nơi đi, hai người bọn anh danh tiếng quá lớn, tôi sợ bị người khác chụp được.” Cô không muốn cùng Mục Đình Châu ồn ào xì căng đan, hoặc bị người ta nói rằng cóc ghẻ muốn trèo cao ảnh đế.
“Cô ấy ăn lẩu, chúng ta đổi một nhà hàng khác.” Mục Đình Châu trực tiếp từ bên người Minh Vi thoáng đi qua.
Minh Vi cười gượng.
Tiếu Chiếu lại không đi theo sau, cúi đầu nhìn Minh Vi, tròng kính phát ra tia sáng yếu ớt: “Tâm trạng của cô tựa hồ không tệ, thứ cho tôi đường đột, cô và Trình tổng xóa bỏ hiểu lầm lúc trước, quay lại với nhau rồi? Xin lỗi, tối hôm qua ở quầy rượu vô tình tôi nghe được vài câu.”
Từ trước đến nay Minh Vi là nguyên nhân đặc biệt duy nhất dẫn tới sự chú ý đến phụ nữ của Mục Đình Châu, làm bạn thân Mục Đình Châu kiêm luôn trợ lý, mọi việc thói quen tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Tiếu Chiếu, quan sát cẩn thận nhân phẩm của Minh Vi cũng là một nhân tố quan trọng. Anh chậm chạp không làm sáng tỏ chân tướng, chính là muốn nhìn phản ứng Minh Vi một chút, nếu như cô bị Trình Diệu làm rung động, thẳng thừng loại trừ cô.
Minh Vi không ngờ Tiếu Chiếu lại đột nhiên hỏi vấn đề riêng tư này.
Tình trạng quan hệ mọi người còn chưa tới mức phải chia sẻ chuyện riêng, Minh Vi cũng không muốn bị người ta hiểu lầm cô và Trình Diệu quay lại, liền nghiêng đầu nói: “Không có, tôi và anh ta không thể nào, cảm ơn Tiếu tiên sinh quan tâm.”
Ánh mắt Tiếu Chiếu khẽ biến đổi, sau tròng kính là hiếu kỳ từ sâu trong đáy lòng: “Mặc dù không nên hỏi, nhưng tôi muốn biết cô dự định trả ân huệ anh ta đầu tư như thế nào.”
Minh Vi có chút mất hứng, giương mắt hỏi: “Liên quan gì tới anh sao?”
Tiếu Chiếu mặt không đổi sắc, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn Minh Vi hữu nghị cười: “Cô trả lời tôi, xem như trao đổi, tôi sẽ tặng cho cô tin tức tốt liên quan đến Trình Diệu, đủ để cô không còn thiếu nợ anh ta nữa.”
Anh giống như hồ ly, rất bình tĩnh ném một đòn như thế không cho người ta cự tuyệt cám dỗ.
Tim Minh Vi đập nhanh hơn, nhìn Mục Đình Châu đang sốt ruột nhìn cô và Tiếu Chiếu dừng lại phía xa, cô nuốt nước miếng một cái, không có khí phách đem kế hoạch nói ra, sau đó nhìn thấy Tiếu Chiếu nở nụ cười, không giống với nụ cười máy móc thường thấy ở anh ta, khóe miệng Tiếu Chiếu vểnh lên cao, lộ ra cái răng nanh hồ ly cùng tính tình đáng yêu của anh không hợp tẹo nào.
“Cô để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.” Tiếu Chiếu vươn tay, không che giấu vẻ mặt tán thưởng.
Anh khiến cho Minh Vi có chút ngượng ngùng, nắm chặc tay qua loa, cúi đầu nói: “Cái kia…”
“Đi ăn lẩu trước! Tôi gọi Trần Chương, Tần Lỗi xuống rồi, xem như là hoạt động của đoàn phim.” Tiếu Chiếu tỏ vẻ bí hiểm, lại biến thành hồ ly.
Minh Vi không thể không đi rồi.
Nói chuyện điện thoại xong, Tiếu Chiếu mang theo Minh Vi đi phía trước cùng Mục Đình Châu tụ họp.
Mục Đình Châu xem nhẹ cô, không vui hỏi Tiếu Chiếu: “Đi cùng?”
Tiếu Chiếu mỉm cười giải thích kế hoạch liên hoan.
Mục Đình Châu quét mắt nhìn Minh Vi, một tay cắm vào túi quần, nghiêng đầu xem đồ trang trí ở hành lang.
Minh Vi không được tự nhiên, Tiếu Chiếu chợt gõ ngón tay, hớn hở nói: “Nói đi nói lại, tối nay không phải là cô nên đãi khách sao?”
Minh Vi kinh ngạc há miệng, ý gì đây, muốn cô mời một bữa cơm để trao đổi tin tức?
Mục Đình Châu cười giễu cợt nói: “Một bữa cơm tôi còn mời được.”
Tiếu Chiếu tự động che chở Mục Đình Châu, chỉ nhìn Minh Vi: “Cô không biết sao, ngày đó đoàn phim chọn nữ chính, đạo diễn Trương bọn họ không quyết định chắc chắn được, bởi vì công chúa Minh Hoa và thái phó có tình cảm dây dưa, đạo diễn Trương liền gửi tấm ảnh của cô và Vương Doanh Doanh, mời Đình Châu giúp một tay, cô đoán thử xem, Đình Châu chọn người nào?”
Minh Vi trợn to hai mắt, khó tin chuyển sang Mục Đình Châu.
Mục Đình Châu bị biểu cảm khoa trương của cô làm hoảng sợ, nhướng mày giải thích một câu: “Khí chất cô phù hợp hơn, tùy việc mà tôi xem xét thôi.”
Anh không hiểu, Minh Vi nhìn Tiếu Chiếu một lần nữa.
Tiếu Chiếu cười gật đầu: “Tôi nghe Lục tổng nói, trước khi Trình Diệu đầu tư, đã quyết định cô là nữ chính rồi.”
Mọi thứ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mắt thấy bị bắt bởi ác quỷ, lại được người khác kéo lên kịp thời?
Đối với Minh Vi mà nói, hai ngày nay chính là như thế!
“Tiếu Chiếu tôi yêu anh!” Minh Vi vui vẻ muốn nổ tung luôn rồi, cô không biết phải biểu đạt làm sao, chỉ theo bản năng xông lên ôm lấy Tiếu Chiếu, dùng sức ôm một lát.
Tiếu Chiếu có thể hiểu được vẻ mặt vui mừng khôn xiết và cử chỉ của Minh Vi hiện giờ, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Mục Đình Châu.
Mục Đình Châu nhìn Minh Vi, nhìn cô ôm Tiếu Chiếu, lại đối diện Tần Lỗi bước ra thang máy chạy đi, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Lỗi tới đây, chị mời em ăn lẩu!”
Hạnh phúc giống như bước tiếp theo có thể bay lên trời vậy.
EQ anh thấp nhưng cũng hiểu rõ sự tình, Trình Diệu lừa Minh Vi, Tiếu Chiếu hợp lại lừa gạt hai người bọn họ, bây giờ hiểu lầm được làm sáng tỏ, Minh Vi như mở cờ trong bụng.
Vấn đề là người Minh Vi nên ôm nhất là Bá Lạc (7) anh đây, cô ôm Tiếu Chiếu làm cái gì chứ?
(7) Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Quên đi, cô mà ôm anh thật, anh còn phải hao chút khí lực tránh xa.