Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 46: Lão đại, thật là phu nhân




Một ít sóng gió tựa hồ giải quyết vấn đề chị em Cố gia từ hôm đó đến nay cô không hề bị người khác tìm đến cửa nhà để khiêu khích nữa nhưng đổi lại khiến cho hình tượng của Nhược Thủy trong Dương Tử Vân giảm đi rất nhiều.

nhưng Ưng Trường không bất chấp tất cả ở bên cô mặc kệ cho ai có nói gì thì hắn vẫn yêu cô, tin cô và cần cô, làm cho Nhược Thủy càng thêm tin chắc bọn họ nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp đang đợi ở phía trước.

Xế chiều thứ hai tiết cuối cùng là tiết tự học, Hạnh Nhược Thủy đang ở phòng làm việc soạn giáo án. Lúc sắp tan học, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

“Hạnh lão sư!” Một cô bé nhỏ ghim bím tóc sừng dê hùng hùng hổ hổ chạy vào, Hạnh lão sư nhận ra, đây là lớp trưởng Tống Linh.

"Thế nào?" Cô ôn hòa hỏi.

Tống Linh nuốt một ngụm nước miếng lấy lại lời nói, “Hạnh lão sư, trong lớp có bạn đánh nhau, em, em khuyên không được.”

“Hả?” Hạnh Nhược Thủy khẽ nhíu mày, rồi sau đó cúi người thay Tống Linh lau mồ hôi. “Tốt lắm, em trở về trước đi, cô lập tức đến lớp.”

Hạnh Nhược Thủy đi vào phòng học, liếc thấy rõ ràng nhân vật cầm đầu đối trận hai bên, Lâm Trạm cùng Trang Ngụ Kỳ

“Chuyện gì xảy ra?” Hạnh Nhược Thủy nhíu lông mày hỏi.

Hai bé trai hiển nhiên đã trải qua một phen đọ sức, trên mặt đều thể hiện trình độ bất đồng, quần áo lem luốt những vết bẩn. Lâm Trạm đang lau một đống nước mũi một đám nước mắt, hiển nhiên là bị thương tương đối nặng. Trang Ngụ Kỳ liếc hắn một cái, đầu vểnh lên thật cao hãnh diện vì mình là người thắng cuộc.

Lâm Trạm đang khóc lóc thảm thương khi thấy Nhược Thủy bước vào thì chạy đến chỉ vào Trang Ngụ Kỳ nói, “Hạnh lão sư, em mới nói người này một câu hắn liền đánh em một trận! Ô ô ô ô......”

Hạnh Nhược Thủy vỗ vỗ đầu Lâm Trạm như đang trấn an, lại hỏi, “A, vậy em nói cái gì?”

Lâm Trạm hít hít lỗ mũi, ấp a ấp úng nói, “em, em nói lần này cha của hắn nhất định lại không dự họp phụ huynh rồi. Kết quả, hắn… hắn liền đánh em không ngừng.”

“Đánh ngươi là đáng đời.” Trang Ngụ Kỳ giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhất thời xù lông.

Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười, nghĩ thầm thì ra là hội phụ huynh phạm lỗi. Cô có nghe qua, không biết cha Trang Ngụ Kỳ vì việc gì mà rất ít khi đến tham dự họp phụ huynh. Chắc đây là chỗ đau của đứa nhỏ, người khác không nên đụng.

Nhược Thủy trấn an tâm tình kích động của bọn nhỏ, để cho tất cả mọi người về nhà.

Rồi sau đó nhìn về phía bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ đang tức giận. “Trang Ngụ Kỳ, đến phòng làm việc của cô một chuyến.”

Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ nhất thời nhíu lông mày một cái, nắm lấy túi sách nhỏ, hiên ngang lẫm liệt trước ánh mắt soi mói của mọi người theo cô đi ra ngoài.

Hạnh Nhược Thủy quay đầu nhìn thấy bộ dạng hắn không được tự nhiên, mặc dù nhức đầu và tức giận vì hành vi của hắn nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy lại cảm thấy đứa nhỏ thật là đáng yêu.

Bởi vì bây giờ đang mùa thu, buổi tối gió thổi có vẻ lạnh cần phải hết sức chú ý. Vì đã tan lớp, cho nên trong phòng làm việc của Lão sư đều đi về hết rồi trong phòng giờ này chỉ còn Nhược Thủy cùng bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ nên hết sức an tĩnh.

Hạnh Nhược Thủy nhìn bạn nhỏ đứng ở góc tường, vẫn tức giận như cũ, nhưng lại nở một nụ cười ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ vết thương trên mặt hắn nhẹ nhàng hỏi:

“Có phải em động thủ đánh người trước hay không?”

“Vâng” Bất đắc dì thừa nhận, nhưng rất nhanh lại giải thích. “Ai ngờ đến hắn không đánh đàng hoàng, em giở ra một bộ Quân Thẻ Quyền ai ngờ lại đánh gục hắn dễ như thế.”

Hạnh Nhược Thủy bật cười, quả nhiên là đứa trẻ, nói. “Quân Thẻ Quyền là dùng để người đánh người à?”

người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ nắm chặt lấy đầu nhất thời suy tư chốc lát, đáp: “Phòng thân.”

“Này, tại sao lại ra tay đánh Lâm Trạm?” Thật là đứa bé không tự nhiên, nhưng không tự nhiên lại rất đáng yêu.

“Ai bảo hắn nói ba em không đến dự họp phụ huynh chi!” Vừa nhắc đến cái này, hắn còn tức giậm chân, có thể thấy được còn rất phẫn giận.

Hạnh Nhược Thủy ồ một tiếng, thương tiếc sờ sờ đầu hắn. “Vậy ba em có phải nhiều lần không đến?”

Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ chẹn họng hạ xuống không trả lời câu nói của cô,. Chỉ vểnh cong đầu lên, không để ý đến người.

“Như vậy đi, đưa số điện thoại ba em cho cô. Cô tự mình thông báo cho hắn biết, có được hay không?” Cô biết, đối với đứa bé không có mẹ mà nói, sự chú ý của ba là rất quan trọng.

Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ mở to hai mắt, nhưng có chút không tin. nhưng trong tròng mắt lóe ra ánh sáng vụi mừng. “Thật?”

"Dĩ nhiên." Nhược Thủy gật đầu xác nhận.

Trang Ngụ Kỳ lập tức vui vẻ ra mặt, từ trong túi móc ra một điện thoại di động nhỏ đưa cho cô. hắn thấy thật mừng khi cô giáo của mình có ý định giúp hắn.

“Lão sư, cô dùng của em gọi đi, ba em nhìn thấy là của em, chắc chắn sẽ nhận!”

Hạnh Nhược Thủy nghe vậy liền nhận lấy. Điện thoại kết nối vô cùng mau, cô còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia dường như có một nhóm lớn đang nói.

“Ai yêu, cậu chủ nhỏ, thủ trưởng đang bận đâu rồi, Lão Nhân Gia lại gây chuyện phiền toái gì phải không? Sao lại gọi điện thoại vào lúc này, trên trường đã làm gì?”

Hạnh Nhược Thủy sợ run một hồi, mới mở miệng cắt đứt đầu bên kia thao thao bất tuyệt. “Ngượng ngùng, thật ra thì, tôi là lão sư của Trang Ngụ Kỳ ——“

người bên kia miệng giống như bị đóng lại cái áp, một lát sau, mới trở lại nhiệt tình giống như bình thường.

“A, a, a, xin chào, Lão sư. Lúc này cha của Trang Ngụ Kỳ đang đi họp, không có cách nào nghe điện thoại. Tôi là bí thư của hắn Tiểu Mã. Xin hỏi, cô có chuyện gì sao?”

“ không có việc gì, chỉ là muốn thông báo cho cha Trang Ngụ Kỳ biết. Cuối tuần trường học mở họp phụ huynh, Trang Ngụ Kỳ rất hy vọng ba hắn có mặt. Cho nên, hy vọng hắn có thể bớt chút thời gian.”

"A......"

“Nếu như có cái gì khó khăn nói anh ta liên lạc lại cho tôi. Chẳng qua tôi nghĩ, vì giáo dục đứa bé, không có chuyện gì không thể tạm thời buông để lo lắng cho việc học của con mình một chút?”

Lưu lại số điện thoại của mình, Hạnh Nhược Thủy cúp điện thoại. Rồi sau đó sờ sờ đầu người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ.

“Trang Ngụ Kỳ, lần này lão sư nhất định sẽ khiến ba em đến. Cho nên, về sau không thể vì loại vấn đề này mà đánh nhau với bạn nhỏ, biết không?”

Dứt lời thấy Trang Ngụ Kỳ không giống như trọng tượng tượng mong đợi nhìn mình, mà dẩu môi, nói: “Lão sư, cô biết ba em làm gì sao?”

"Làm gì?"

Nhìn dáng dấp tiểu tử thất vọng quá nhiều lần rồi. Cho nên mới vừa rồi cái người Tiểu Mã giọng nói vừa kết nối, lại khiến hắn cảm thấy lần này không có hy vọng.

người bạn nhỏ quyệt miệng, tiến đến bên tai cô nói: “Làm quan, ba em là thư ký tỉnh ủy.”

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn đến trước người bạn nhỏ, nhưng rất nhanh liền cười sờ sờ đầu hắn. “Tóm lại, lão sư nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho hắn đi tham gia họp phụ huynh, được không?”

người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ lại lần nữa vui vẻ ra mặt gật đầu, biểu tình ngây ngốc nhưng lại có dáng vẻ rất đáng yêu.

Hạnh Nhược Thủy nghĩ, lúc này mới giống đứa bé. “Tốt lắm, vậy em nhanh về nhà đi, đừng để cho người trong nhà sốt ruột chờ.”

Nói xong, cúi đầu hôn trán hắn một cái như 1 lời tạm biệt.

người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ vuốt nơi bị cô hôn, con ngươi trơn thật lớn. Sau đó xoay người, chạy thật nhanh. Cảm giác nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi giống nhe mẹ, khiến đứa bé này lập tức thích Lão sư dịu dàng này.

Hạnh Nhược Thủy nhìn đứa bé chạy xa, cho hắn mới vừa kinh ngạc mà lòng chua xót. SỢ rằng, tại hắn không biết đến mẹ hôn ấm áp như thế nào. Trong lòng lại càng cảm thấy yêu mến hắn nhiều hơn.

Xem ra đã quá giờ phải nhanh chóng đi đón con nhỏ rồi không thể để đứa bé đợi quá lâu.

Vội vã đi ra cửa trường học, Hạnh Nhược Thủy chạy thẳng đến nhả trẻ của Phúc An.

Một chiếc xe màu đen chạy băng băng sau lưng cô cách đó không xa, chậm rãi theo dõi cô tiến về phía trước mà không để cô phát hiện. Tiếp theo cửa sổ khẽ kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt đeo kính.

“Lão đại, thật sự là phu nhân! Có cần cho người lập tức đem cô ấy đến hay không?” người nọ mừng rỡ. Này không trách được hắn, vì để tìm phu nhân, trên dưới trong bang lòng người bàng hoàng. Bây giờ rốt cuộc tìm được người, có thể không vui mừng sao, coi như đời này bọn họ đã tránh được 1 kiếp nạn?

“ không vội.” Đeo kính, hai mắt Thương Duy Ngã nheo lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn phía trước, tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Thật chặt, khóa lại bóng dáng bước chân vội vã kia.

Hanh Nhược Thủy, rốt cuộc đã tìm được em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.