Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 52: Chỉ chỉ trỏ trỏ




Editor: Táo đỏ phố núi

Tần Ngu ngơ ngác ngoái đầu lại nhìn hướng Thẩm Ngạn rời đi, trong miệng không biết lẩm bẩm câu gì, sau đó chau mày lại, đi vào trong, ai ngờ, dưới chân mềm nhũn lại, loạng choạng một cái, thân thể liền ngã xuống.

Dường như là theo bản năng, như ma xui quỷ khiến, Tống Mạc từ trên ghế salon đứng dậy, tiến lên mấy bước, lúc Tần Ngu sắp ngã xuống đất, thì vươn cánh tay dài ra, khẽ dùng sức, ôm cô vào trong lòng.

Người phụ nữ mềm mại ở trong ngực, lòng bàn tay anh chạm vào làn da bên ngoài rất mịn màng nhắn nhụi, trơn mềm, cảm giác rất tuyệt vời, giống hệt như bốn năm trước đó, cảm giác giống nhau như đúc.

Không nỡ buông ra, anh lại có chút lưu luyến cảm giác như vậy.

Người phụ nữ này, đối với anh mà nói, cảm giác không giống nhau.

Ở trước mặt cô, anh năm lần bảy lượt phá vỡ ranh giới cuối cùng của chính mình, anh không làm cho cô phải cút ra ngoài, giống như vừa rồi, anh không muốn cô ngã xuống sàn nhà lạnh buốt, lại giống như bây giờ, anh không muốn buông cô ra.

Cô giống như là. . . . . Đang ngủ thiếp đi.

Cái đầu nho nhỏ của cô tựa ở ngực, giống như một con mèo nhỏ cọ tới cọ lui, giống như đang tìm tư thế thoải mái nhất để dựa vào, những sợi tóc mềm như lụa của cô rơi lả tả trên áo sơ mi của anh, có vài sợ theo khe hở của áo sơ mi chui vào lồng ngực của anh, khiến anh có cảm giác ngưa ngứa không diễn tả được, hôm nay cô mang đồ trang sức vô cùng thanh nhã, khuôn mặt trắng tinh nhỏ nhắn của cô mang theo sự quyến rũ nhè nhẹ, trên người cũng toả ra mùi nước hoa thoang thoảng, xông lên mũi của anh.

Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thật, phản ứng theo bản năng của cơ thể nói cho anh biết, người phụ nữ Tần Ngu này, đã trêu chọc dòng suy nghĩ của anh.

Anh không thích loại cảm giác này, người anh yêu, hẳn là Mộ Song, mà không phải là người phụ nữ thô lỗ thấp kém trước mặt này.

Nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh đi.

Bất đắc dĩ ôm lấy Tần Ngu đi đến bên cạnh ghế sofa, đưa tay muốn đẩy cô ra, ai ngờ, người phụ nữ này lại giống như kẹo đường, cô ôm lấy thật chặt, anh đẩu ra, cô lại dính lại, trước ngực mềm mại của cô như ẩn như hiện cọ tới cọ lui vào ngực của anh, chết tiệt, anh vậy mà. . . . . Cứng rắn.

Rủ mắt xuống lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có đôi mắt vuốt mascara đang cọ xát vào áo sơ mi của anh ngủ không biết gì, Tống Mạc nhíu nhíu mày, chần chờ một lát, bế cô lên.

Xem như cô sắp trở thành vợ trên danh nghĩa của anh, anh quyết định đưa cô về.

Dù sao, Kim Môn không phải là chỗ an toàn, bộ dạng cô đứng đợi ở chỗ này, không chừng bị người đàn ông say xỉn nào đó chà đạp, đến lúc đó, sự tình bị vỡ lở ra, giao dịch của anh và cô, sợ là sẽ không thành được.

Xuống dưới lầu, đem Tần Ngu bỏ vào ghế phụ, đang muốn đứng dậy, Tần Ngu lại ôm lấy cổ anh không buông, người bên ngoài nhìn vào, tư thế này giống như hai người đang hôn nhau, xung quanh đã có rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ cho là ở trong phố quán bar, cũng không thể dâng trào tới mức biểu diễn chấn động trong xe cho mọi người coi.

"Buông tay." Tống Mạc bóp cằm Tần Ngu gầm nhẹ một tiếng.

Tần Ngu cúi thấp đầu ngủ mơ mơ màng màng, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.

Tống Mạc đưa tay ra sau cổ, dùng sức gỡ ngón tay ra, mới đẩy Tàn Ngu ra được.

Tần Ngu chau mày lại rầm rì một tiếng, tay rơi trên bắp đùi, con mắt của Tống Mạc rủ xuống, dừng lại chỗ cổ tay cô, có nhiều vết màu đỏ nhàn nhạt.

Không hiểu sao trong lòng khẽ xót xa, môi mấp máy, bàn tay to cầm lấy cổ tay cô, dịu dàng vuốt ve.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.