Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 51: Người phụ nữ xa lạ?




Editor: Trà sữa trà xanh

Trong phòng chợt một người phụ nữ xa lạ xông vào, ba người ở bên trong đều sững sờ, mà hành động kế tiếp của người phụ nữ đó càng làm cho mọi người kinh ngạc.

Cố Thành ôm người phụ nữ xa lạ trong lòng ngước mắt nhìn về phía hai người còn lại, "Các anh ai kêu phụ nữ?"

Thẩm Ngạn lắc đầu, Tống Mạc vẻ mặt lạnh nhạt cũng chứng minh anh là trong sạch.

Tóc dài màu đen như tảo biển che đi gò má của Cố Uyển Uyển, Tống Mạc cũng không nhận ra cô.

Trên trời đột nhiên rớt xuống một người phụ nữ, dung mạo vóc người đều là loại phụ nữ thượng phẩm, Cố Thành há sẽ buông tha, phụ nữ đưa tới cửa, không hưởng thụ tốt lại có lỗi với trời đất, nhìn hai người còn lại cười mười phần vô lại, "Có phụ nữ yêu thương nhung nhớ, tôi không cùng hai người hàn huyên nữa, hai người các anh lại tiếp tục hàn huyên lý tưởng nhân sinh tiếp đi, tôi đi trước đây."

Dứt lời, liền ôm Cố d;d;lqd Uyển Uyển rời đi, trong phòng quay về không khí yên tĩnh.

Không có qua mấy giây, cửa phòng lại bị người đẩy ra lần nữa, một người phụ nữ mặc quần đỏ xa lạ bước vào.

Tống Mạc là không gần nữ sắc, coi như là phụ nữ sạch sẽ đều chưa chắc lọt vào mắt anh, huống chi, trường hợp xuất hiện của người phụ nữ này, ngay cả liếc mắt nhìn còn cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.

Thẩm Ngạn cũng không thể nào phản bội Lê Nhược.

Nhìn qua người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, lông mày Tống Mạc sít sao nhăn đứng lên, đáy mắt chán ghét không chút nào che dấu, một giây sau, lạnh lùng mở môi, giọng nói càng lạnh nhạt, phảng phất cuốn một tầng sương lạnh, "Ra ngoài!"

Giọng nói này sao lại quen tai như vậy, Tần Ngu chậm rãi ngẩng đầu lên, lại không thấy rõ cái gì, trước mắt chỉ còn lại bóng người mơ hồ trùng lặp.

Ánh mắt của cô cố gắng trợn to, ánh mắt lại sương mù như vậy, thật giống như có một lớp sương mù che chắn, bộ dáng u mê vô tội, phá lệ đáng yêu, mà trên gò má của cô, lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, làm cho người ta trìu mến, đứng ở tại chỗ, cả người luống cuống giống như nai con đột nhiên xông vào rừng sâu.

Cho dù ánh sáng trong phòng mờ mịt lợi hại, Tống Mạc vẫn nhìn ra, người phụ nữ đứng ở trước mặt hắn thật giống một người, là Tần Ngu.

Mà bộ dáng này của cô, lại tự dưng trêu chọc trái tim của anh, không có bất kỳ dấu hiệu, trong lòng đột nhiên giật mình, có chút ngứa.

Câu kia cút ra ngoài rơi xuống bên môi, ngoài ý muốn không có tràn ra khóe môi.

Đột nhiên xuất hiện yên tĩnh, trong không khí dâng lên vài phần hơi thở tế nhị.

Một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên vang dội, phá vỡ phần không khí yên tĩnh.

Thẩm Ngạn uống rượu có chút say, tựa hồ là bị tiếng chuông hù dọa, khẽ nghiêng đầu, nhíu mày, lúc này mới để ly rượu trong tay xuống, cầm lấy điện thoại di động trên ghế sa lon lên.

Nhìn cũng chưa từng nhìn màn hình một cái, trả lời ngay.

"Uy."

"Hiện tại? Nhà em?" Đầu kia điện thoại không biết là ai nói gì đó, Thẩm Ngạn đứng dậy từ trên ghế salon, vốn là đáy mắt vô thần, đột nhiên giống như rơi vào thạch anh, trở nên đen bóng.
"Tốt, anh qua liền."

Cầm áo khoác, vội vã đi ra ngoài, "Mạc Tử, tôi có chút chuyện, đi trước."

Cửa phòng bị đóng lại, giọng nói của Thẩm Ngạn bị ngăn cách bên ngoài, trong không khí yên tĩnh, chỉ để lại hai người Tống Mạc cùng Tần Ngu.

Tần Ngu đầu ngoái nhìn lại ngơ ngác nhìn một chút phương hướng Thẩm Ngạn rời đi, trong miệng không biết lầm bầm câu gì, liền chau mày lại đi vào trong, ai ngờ, bước chân mềm nhũn, bước chân loạng choạng, thân thể liền tuột xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.