Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 16: Chút cảm xúc nhỏ nhoi




Đợi mãi mà không thấy chị ấy đi vệ sinh xong nên Hương mới đi nhà vệ sinh xem thử, lúc này cô thấy có đến ba người phụ nữ đang đứng nói chuyện với nhau. Chị Dung có vẻ như là đang đụng phải đa cấp nên thái độ khá thong dong để lắng nghe, chị gái đối diện giống hệt như đang mời chào chị ấy mua thực phẩm chức năng.

"Đến chỗ em làm đi! Tối rảnh rỗi cũng đâu làm gì đâu?"

"Phải chấm bài."

Hương sờ nhẹ cánh tay của chị, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"À! Nếu đi dạy thì cũng được nghỉ mấy tháng hè, đi hát đi."

"Không thích."

"Suy nghĩ lại rồi gọi cho em nha?" Phương định đưa số điện thoại của mình cho Dung, nhìn lại vợ nhà, thấy mặt vợ nhà chẳng khác gì đít nồi nên đọc số điện thoại là đọc số điện thoại của vợ cho người lạ. Dù sao tính mạng vẫn nên đảm bảo an toàn thì tốt hơn.


Dung cũng lưu lại, sau đó đi rửa mặt, nãy giờ chỉ muốn đi rửa mặt thôi mà lo nói chuyện mãi cũng quên.

Thấy Dung đi rồi Phương mới cười cười trêu Hương: "Cua được giáo viên luôn ta ơi"

"DẠ??? Cua??? Chị dâu em đó!"

Thư giẫm vào chân Phương một cái thần không hay quỷ không biết, ai đời muốn đi hóng chuyện cũng hóng sai như thế.

"Nhìn em có tiềm năng làm bóng nhi đồng lắm."

Thư lại giẫm vào chân Phương một cái, gằn giọng bảo: "Còn mình là bóng lâu năm đúng không? Làm việc thì không lo làm việc!"

Hương nhìn thấy chị tên gọi là Phương kia cúp đuôi chạy mất, cô đi gần cửa nhà vệ sinh đợi chị Dung, đứng ở nơi này còn nghe được ca sĩ đang hát bài gì.

Ở đây không khí rất tốt, thú thật Hương cũng chưa đi đến đây nghe nhạc bao giờ, bạn cô giới thiệu nơi này nhạc rất hay, ngay cả chị Vân đôi khi cũng nói đến nên cô nhớ. Hôm nay có dịp dỗ dành cho chị ấy không giận mình nữa, cô dùng tiền mấy ngày lương để mua vui cho chị ấy, thấy được chị ấy vui vẻ cô cũng vui lây.


"Đi thôi"

Giọng chị lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy, đến bây giờ Hương mới biết không chỉ nói chuyện nghe rất hay, thì ra hát cũng rất hay. Hai người sóng bước nhau đi về bàn ngồi, lúc này mưa bắt đầu mỗi lúc một lớn, giọng hát của ca sĩ hòa cùng với tiếng mưa làm cho người nghe cảm thấy ấm cúng, vô thức Dung nhích sát lại gần Hương thêm một chút.

Im lặng bên nhau, cả hai chẳng ai nói gì mà chỉ để tâm của mình theo tiếng nhạc. Có chút gì đó trong lòng Dung như trượt khỏi quỹ đạo vốn có của nó, nàng tự nhủ là do nàng cô đơn quá, vì quá cô đơn nên mới có nhiều cảm xúc như thế.

Điện thoại của Hương rung lên trên bàn, Dung vô thức nhìn qua thì thấy Vân đang gọi, có lẽ quá chú tâm vào nghe nhạc nên em ấy không chú ý đến, Dung nhắc, Hương vội vã tắt điện thoại của Vân rồi nhắn tin gì đó. Thấy một loạt hoạt động như thế mà Dung chỉ biết cười buồn, bao nhiêu cảm xúc lạ trong người cũng phải tự tay xua đi hết.


"Em đang làm gì?"

"Mất tích hai tiếng mười phút rồi!"

"Còn tắt máy chị, gọi lại mau."

"Gọi video call!"

Hương cầm điện thoại chạy ra ngoài gọi cho Vân, Vân thấy khung cảnh dưới đằng sau Hương rất đẹp, đảm bảo không phải ở nhà em ấy. Lông mày Vân hơi nhíu lại, chất vấn lý do em ấy mất tích nãy giờ:

"Đang ở đâu vậy?"

"Đang đi cà phê."

"Với ai?"

"Với chị Dung."

Sau khi xác định xong là đi với Dung thật nên Vân không cằn nhằn vụ mất tích hai tiếng nữa, chuyển sang cằn nhằn chị dâu của em ấy dính với em ấy quá nhiều. Hương nghe vậy mới giải thích: "Em với chị ấy có dính nhau gì đâu? Chỉ có hôm nay mới đi cà phê thôi, tại chị ấy buồn."

Vân thở dài một tiếng, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của mình, tỉ tê rằng cô hôm nay cũng buồn nhưng chẳng thấy ai hỏi han. Nghe vậy Hương mới hỏi xem chị ấy buồn chuyện gì, chị ấy lại bảo đến nhà chị ấy, chị ấy kể cho nghe. Cô từ chối nhưng không được, đang nói chuyện thì chị Vân bảo: "Chị em đang đi ra kìa."
Quay lại nhìn thì thấy chị ấy đang bước xuống bậc tam cấp, tưởng rằng chị ấy sẽ đi lại chỗ của mình nhưng không, chị ấy chỉ đứng yên kế bên cạnh cửa nhường cho cô nói xong điện thoại. Hương tắt máy, Vân xem đó như một lời đồng ý.

"Về thôi"

Nghe vậy Hương lật đật lấy cái áo mưa cánh dơi để trên rổ xe mình ra, cô tự tròng đầu mình vào rồi chuẩn bị sẵn sàng cho Dung trú cùng cô trong một chiếc áo mưa. Mưa rất nặng hạt, đập vào mặt Hương hạt nào hạt nấy chất lượng.

"Hôm nay em ngủ ở ngoài được không chị? Nhà bà chủ có chút chuyện..."

Dung ừm một tiếng, như chợt nhận ra điều gì đó nên nói thêm: "Mưa như vậy, chuyện có gấp lắm không?"

"Em đi được, không sao hết á."

"Đi đường cẩn thận nhé, hôm qua chị có nhờ bé hàng xóm bỏ xe đi sửa, chị thấy đèn phát sáng sau xe của em bị hư, đi đêm rất nguy hiểm."
Đôi khi Hương cảm thấy chị ấy giống như siêu nhân trên đời này, những chuyện nhỏ nhặt như vậy chị ấy vẫn để ý kĩ, nhớ lấy từng chi tiết nhỏ rồi làm. Muốn cám ơn chị nhưng lời nói bị nuốt ở trên môi không nói ra được, chỉ biết âm thầm cảm ơn trong lòng.

"Có cần chị chở sang nhà bà chủ không? Tối muộn lắm rồi."

"Em đi được mà, chị đừng lo..."

Trời có mưa với Hương cũng không là gì, nếu mà hẹn rồi không đến không chừng chị ấy lại nổi cơn bà chằn lửa, cô chịu không nổi. Mà bản thân Hương cũng biết chị ấy không có chuyện gì, chỉ là chị ấy muốn gặp cô lúc này.

Dung biết người nắng không tới mặt mưa không tới đầu như Vân sẽ không biết buổi tối đi xe đạp dưới trời mưa nguy hiểm ra sao, nếu em ấy biết ắt hẳn không bắt Hương chạy xe như vậy. Nhưng điều tiên quyết vẫn là Hương muốn đi, Dung nghĩ mình có nói thêm nữa cũng không cản được quyết định của em ấy. Vậy nên nàng không nói, để em ấy muốn làm gì thì làm.
Tối đó trong nhà vắng lặng chỉ có mỗi mình nàng, bên ngoài là sấm chớp thật to. Dung đứng tựa vào cửa nhìn Hương quay xe đạp của mình sang hướng khác, nhìn em ấy chạy dần chạy dần rồi biến mất trong màn mưa. Dưới ánh đèn đường chiếu xuống đất, khung cảnh càng thêm ảm đạm.

Vì có dặn Hương đến nơi nhắn tin báo mình cho nên sau khi tắm xong Dung để điện thoại bên cạnh mình rồi đọc sách. Tắm xong cũng mất của nàng hai mươi phút, đọc sách thêm một lúc nhưng chẳng thấy em ấy nhắn mình. Mãi đến bốn mươi lăm phút sau Hương mới nhắn tin cho nàng bảo rằng đến rồi.

Bốn mươi lăm phút chạy xe đạp dưới cơn mưa to này, trong lòng Dung nói không xót là nói dối.

"Chị ngủ ngon." Hương nhắn, kèm theo hình mặt cười thật đáng yêu.

Dung chỉ trả lời chị biết rồi, sau đó tắt điện thoại đi ngủ. Dù sao cũng đến rồi, nàng còn sợ đi dưới mưa xe lớn không thể nhìn ra Hương, sợ rất nhiều thứ. Thật ra đi xe đã là đặt cược mạng sống mình vào thứ gọi là tham gia giao thông, ngày nào an toàn đó chính là ngày may mắn.
___

P/s nho nhỏ: Từ hôm nay truyện sẽ post mỗi ngày vào 8 hoặc 9h tối, hi vọng mọi người đồng hành cùng mình nhé. Truyện viết xong rồi nên các bạn không cần lo mình có quãng thời gian ngừng hoặc là bận bịu gì đâu. Yêu các bạn, nhớ là đón xem mỗi ngày đó nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.