Cỏ Gần Hang Của Đại Ca

Chương 23




"Tề Hạo, mau dậy đi." Thẩm Yên Phi từ từ kéo rèm cửa sổ nặng nề ra, làm cho ánh mặt trời chiếu vào. Tối hôm qua Tề Hạo trở về rất khuya, nhưng lại bảo cô phải đánh thức anh vào sáng sớm.

"Tề Hạo." Cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông tham ngủ trên giường. "Không phải anh bảo hôm nay muốn dậy sớm sao?" Thẩm Yên Phi đẩy cánh tay đang che trán của anh ra, mỗi khi rèm cửa sổ bị kéo ra, cánh tay của anh giống như cái máy định sẵn, lúc nào cũng chính xác che lên trán.

"Tề Hạo." Anh càng lúc càng thích ngủ nướng rồi. Rốt cuộc lúc cô ngàn hô vạn gọi Tề Hạo cũng từ trên giường ngồi dậy, Thẩm Yên Phi cũng kịp thời đem khăn lông được thấm ướt lau lên gương mặt vẫn tuấn tú như thường của anh.

"Em thật thơm." Sáng sớm thức dậy có thể nghe thấy hơi thở của cô thật là tốt.

Thẩm Yên Phi cười nhạt không nói gì, cô đã quen với việc anh làm như vậy rồi.

"Anh phải đi ra ngoài sớm à?" Thẩm Yên Phi hỏi.

"Ừ, em chuẩn bị một chút đi, cùng anh xuống Nam bộ." Tối ngày hôm qua trở về quá trễ, nên chưa nói với cô, thay vì để cô ở nhà một mình làm cho anh lo lắng đề phòng, không bằng anh dẫn cô cùng đi với anh.

"Em cũng phải đi sao?" Không phải anh đi Nam bộ một mình à?

"Chúng ta sẽ không trở về chừng mấy ngày, không cần mang quá nhiều đồ theo." Tề Hạo căn dặn, dù sao trong khách sạn cũng có rất nhiều.

"Mấy ngày nay Tề Mẫn không có tới tìm em chứ ?" Mặc dù anh đã cảnh cáo Tề Mẫn, cũng bảo Vũ Lâm xem chừng cô ta, nhưng anh vẫn không thể nào yên tâm được.

"Không có, không có." Thẩm Yên Phi không hề biết rằng chỉ cần nói dối thì cô sẽ bắt đầu nói lắp.

"Nhìn vào mắt anh mà nói." Tề Hạo ôm lấy tiểu nhân nhi đang chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường.

"Không có!" Thẩm Yên Phi vùi mặt vào trong lồng ngực anh ngay lập tức.

Đánh chết cô cũng không thể nói ra cô không những gặp Tề Mẫn nhiều lần, mà còn mời Tề Mẫn vào trong nhà uống trà, dù nói thế nào đi nữa cô ấy vẫn là em gái của anh không phải sao? Thật sự không phải là cô muốn cho Tề Mẫn đi vào, nhưng dù gì thì cô ấy cũng đã đứng ở ngoài cổng rồi.

Tề Hạo biết cô nhất định đã gặp lại Tề Mẫn, nhưng mà anh cũng không biết Phi Phi của anh lại dễ bị người ta mua chuộc như vậy.

"Anh đã nói với em cô ta không phải người tốt.” Tề Hạo không muốn bởi vì Tề Mẫn mà nổi giận với cô, không đáng giá, “Cô ta tiếp cận em tuyệt đối không ý tốt."

"Cô ấy là em gái anh nha." Thẩm Yên Phi len lén ngẩng đầu lên nhìn thấy anh không có tức giận mới dám nói.

"Cô ta không hề xem anh là anh trai." Anh và cô ta vĩnh viễn đều không thể có tình cảm nam nữ ở giữa, dù anh có được cha nuôi thu dưỡng hay không.

"Em biết rõ cô ấy thích anh." Thẩm Yên Phi buồn buồn nói, cho dù biết rõ Tề Hạo không có cảm giác gì đối với cô ấy, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái, "Trước kia anh có từng yêu mến cô ấy không?"

"Cô ta là con gái cha nuôi của anh." Tề Hạo nói.

"Hai người không hề có bất kỳ quan hệ máu mủ nào." Đây là Tề Mẫn nói cho cô biết, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện Tề Mẫn đã biết rõ điều này, nói vậy là anh cũng biết.

"Anh chưa từng có thích Tề Mẫn, cũng chưa từng thích bất kỳ người phụ nữ nào." Tề Hạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ghen tuông của cô lên, "Trừ Thẩm Yên Phi ra."

Nói không cảm động là nói dối, gần đây Thẩm Yên Phi rất dễ bị lừa.

"Em cũng như vậy, trừ Tề Hạo cùng cha em ra, em cũng không thích bất kỳ ai khác." Thẩm Yên Phi tự cho là tình thâm ý trọng nói.

Vậy mà lại đem anh so sánh với người cha vô trách nhiệm của cô? Khóe miệng Tề Hạo không khỏi có chút co rút.

"Chỉ là anh đẹp trai hơn cha em rất nhiều, rất nhiều." Thẩm Yên Phi nói tiếp.

Nghe cô khen ngợi như vậy, Tề Hạo không hề có cảm giác vui mừng, mà ngược lại muốn đánh cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô, anh chỉ là lớn hơn cô tám tuổi mà thôi, cũng chưa đến nỗi làm cho cô sinh ra tình phụ tử với anh.

Bởi vì Tề Hạo nói muốn đưa cô đi xuống Nam bộ, sẽ có chừng mấy ngày không ở Đài Bắc, cô thừa dịp Tề Hạo đi đến quán bar dặn dò công việc tự mình chạy về nhà một chuyến, cô không có nói cho Tề Hạo biết.

Giống như bình thường Thẩm Yên Phi đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, bên trong yên tĩnh như không có ai ở đây. Mỗi lần cô trở lại cũng không có gặp cha, nhưng là mỗi lần cô đều để lại một xấp tiền mặt thật dầy trên bàn trong phòng khách, sau đó mỗi lần quay lại, cô không biết là ai làm, nhưng tiền trên bàn đã bị lấy đi, cô biết cha có về nhà.

Số tiền này đều là Tề Hạo cho cô , cô dùng không nhiều lắm, chỉ hy vọng cha có thể cầm số tiền này ăn uống đầy đủ, mặc dù cô biết rất có thể cha cầm nó đi đánh bạc, nhưng cô vẫn để tiền lại, chắc hẳn sẽ có lúc cha đói.

Thành thật mà nói, cô không biết cô làm như vậy, đối với cha là tốt hay là không tốt?

Thẩm Yên Phi để lại trên bàn một xấp tiền mặt dày hơn so với trước đây, bởi vì có thể vài ngày tới cô không có cách nào trở về.

Cô vội vã rời khỏi, nghĩ có lẽ Tề Hạo sẽ về nhà trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.