Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 14: Quyết định




“Cô không muốn một lần nữa sống trong nhà quạnh vắng, không muốn một lần nữa có người chồng không thương không yêu mình! Càng không muốn phải chết một lần nữa! Chết trong đau đớn, tủi nhục!!!! Cô không muốn!!! Tuyệt không muốn!!!”

Ý nghĩ đó như tiếp thêm sức mạnh cho cô gái nhỏ đang len lén nghe chuyện nơi cánh cửa kia bay thẳng vào mà nói:

-Không! Con không muốn! Con không thể đến ở nhà thầy Nam cả tuần được! Như vậy rất… rất…

Cha dượng cô đang cao hứng tính toán bỗng nghe như vậy, gương mặt mập mạp đang vui cười bỗng xệ ra không ít:

-Lạc Mẫn, chỗ người lớn nói chuyện, con mau ra chỗ khác chơi!

-Con…

Cô chỉ biết ậm ừ, đôi mắt to mở láo liên tìm viện minh sang mẹ!

Mẹ cô thấy thế thì kéo tay cô lại, kéo cô lại ngồi gần mình, vuốt tóc mai của con mẹ cô từ tốn:

-Sao vậy, thầy Nam có ý tốt như vậy, sao con lại không chịu hả, Mẫn Mẫn của mẹ?!

Cô biết nói làm sao đây, nói hắn rất đáng sợ, nói hắn ban nãy bên trong bếp… Nói, nhưng biết nói sao đây!

-Ôi trời, cái con bé này, đúng thiệt là chiều riết đâm hư! Thầy Nam là người nào mà mày muốn nói gì thì nói hả, con bé này!

Nói xong, lão định giơ tay lên, Lạc Mẫn không tự động rụt người lại!

Tâm Nguyễn Trọng Nam cả kinh, không kiềm chế được mà suýt nhảy dựng đứng dậy!

Bỗng tiếng nói nhẹ nhàng của ai ngoài cửa vọng vào:

-Dạ, con chào cả nhà!

Bước vào không ai xa lạ mà là Lạc Hy, em gái cô!

Con bé đúng thật xinh đẹp! Mái tóc dài chấm vai được tết lại thành một bím sau lưng, trông xinh xắn vô cùng, vóc người lại nhỏ nhắn, trông rất cần được che chở nâng niu! Làn da thì giống mẹ cô, trắng mịn, đôi chân nhỏ dài trong bộ váy nữ sinh càng tôn thêm dáng vẻ hoa lệ của tương lai!

Nhìn lại mình, Lạc Mẫn chỉ biết cười trừ! Thì ra kiếp trước cô quá ngốc, quá khờ mới đem bản thân mà so sánh với con bé! Đúng là ngu ngốc! Đàn ông ai chẳng yêu chân dài dáng đẹp! Nhất là loại đàn ông xã giao nhiều như Nguyễn Trọng Nam! Thử hỏi dẫn một cô gái thướt tha dự tiệc chẳng phải tốt hơn một cô nàng mập lùn chỉ biết việc bếp thôi sao?! Một người toàn là hương dầu thơm hàng hiệu, miệng đỏ mọng son môi chẳng phải tốt hơn một người toàn thân mỡ với chả dầu còn kèm theo thân hình béo béo tròn tròn không?!

Nhưng… Có ai giúp cô chuyện ban nãy không?! Tại sao bây giờ kẻ có mắt cũng trông thấy được giữa hai chị em, cô không đẹp bằng Lạc Hy, không xinh bằng con bé, muốn dây dưa thì hắn phải dây dưa với con bé chứ!!! Dây dưa với cô làm chi?!

Lạc Mẫn nhìn Lạc Hy bỗng nảy ra sáng kiến:

-Mẹ ơi, con lớn rồi, có thể tự học! Năm sau Hy Hy cũng phải chuyển cấp, không phải ước mơ của em ấy là được vào Lam Sơn sao ạ, nên con nghĩ thầy Nam dạy cho em ấy sẽ tốt hơn. Với lại con cũng có công việc làm thêm rồi, con cảm thấy em ấy thông minh lại hoạt bát! Rất hợp để học hỏi ạ!

Mấy chữ cuối cô nói như muỗi kêu vì cô ít nhiều cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của Nguyễn Trọng Nam đang nhìn cô. Cô chỉ biết cúi đầu nhìn xuống bàn chân mập mạp co co, dùng mấy ngón chân nhỏ đan đan vào nhau mới có can đảm để nói ra vài lời đúng ý mình.

Mẹ cô cười cười, lòng bàn tay xoa nắn bàn tay nộn thịt của con gái rồi quay sang nói với Lạc Hy đang ngơ ngác đằng kia:

-Thầy Nam vì muốn cám ơn chị con hôm trước nên định dạy kèm cho con bé, nhưng con bé nói bản thân ổn. Vậy giờ Hy Hy thấy sao nếu học thêm thầy Nam?!

Dù sao con gái bà đứa nào cũng còn nhỏ, việc sống ở nhà người khác là điều hơi quá! Dù cho có là giáo viên đi nữa, nhưng tâm tư của một người mẹ bà vẫn không an tâm…Nên tự nhiên bỏ đi việc chuyển đến nhà hắn sống!

Lạc Hy vừa nghe nói đến nhà thầy Nam học thêm thì gương mặt xinh đẹp không khỏi giấu được nụ cười e thẹn! Đi học thêm dường như chỉ cần được gặp hắn là tốt rồi! Hắn đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, tương lai mà là bạn gái của hắn thôi thì cũng xứng với danh hot girl toàn khối của Lạc Hy cô rồi! Với lại chẳng phải người đàn ông này tuy là giáo viên nhưng chưa bao giờ mở một lớp dạy thêm nào sao?! Đơn giản vì hắn không thích ồn ào sau giờ lên lớp, với lại kiếm tiền hắn cũng chẳng hứng thú! Nếu không phải chị cô cứu hắn thì chắc hắn đã không ngỏ lời mời vừa kỳ lạ vừa tốt đẹp như vậy đâu!

Lạc Hy không hề do dự, nhưng chỉ e lệ nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi đối diện đang trầm tư sau cặp mắt kính kia thôi:

-Dạ, con thì… Sao cũng được! Chỉ cần thầy Nam thấy không thấy phiền là được ạ!

Nói rồi cô không quên xem biểu cảm của mình qua ánh mắt người đàn ông trưởng thành kia, nhưng đổi lại chỉ là cặp mắt kính vô hồn.

Lạc Thổ Trọng quả nhiên cười hề hề với lời nói quá “phải phép” của tiểu công chúa nhà mình:

-Thầy Nam hay dạy cho Hy Hy đi, dù sao con bé năm sau cũng có kỳ thi chuyển cấp quan trọng. Với lại thêm Lạc Mẫn chẳng phải rất phiền cho thầy sao?! Với con bé cũng thích tự học hơn để mau trưởng thành, làm chị cả phải chịu thiệt thòi một tý!

Hắn không biết nói thêm lời nào, bây giờ mà công khai nói không được chẳng phải là thể hiện rõ hắn có ý định với con gái lớn nhà người ta sao?!

Lạc Mẫn nhanh nhẹn đáp ứng ngay, đầu cũng lễ phép gật gù:

-Dạ, con tự học được! Thầy Nam bận rộn nhiều việc, với lại nhà mình còn nhiều chuyện cần con phụ giúp, với lại chị chủ quán coffee cũng đang thiếu người ạ! Con … Con có thể tự học ạ!

Giỏi lắm, Lạc Mẫn!!! Tôi cho em con đường tốt em không đi! Tôi tự có biện pháp cho em phải đến nhà tôi!!! Em sớm muộn cũng là của tôi!

___

Rốt cuộc mọi việc cũng được thu xếp ổn thỏa! Rốt cuộc nhà cô nhận được những quà tặng đắt tiền kia rồi, làm cha dượng cô dĩ nhiên cười tít mắt. Còn về việc dạy thêm thì cô không cần đi, sẽ là Lạc Hy đi học! Còn cô thì… tự học được mà! Vả lại có chết cô cũng không muốn một tuần ngày nào cũng phải được “chạm mặt” hắn!

Chỉ riêng việc làm thêm thì cái giá hắn đưa ra quá hấp dẫn, năm triệu một tháng, chỉ cần cuối tuần cô đến dọn dẹp ít giáo án này kia trong tòa chung cư cao cấp kia cho hắn thôi. Cha dượng cô thật sự không nỡ từ chối miếng thịt béo bở kia được. Lão ta hào phóng đáp ứng ngay!!! Mẹ cô thì ậm ừ cho qua vì vui vẻ cả nhà! Với lại nhìn dáng vẻ thư sinh nho nhã của hắn, lời nói thì đứng đắn đàng hoàng, thêm vào đó là người có gia thế hiển hách lại còn là giáo viên Lam Sơn, cô ít nhất cũng quen biết hắn, vẫn tốt hơn là người xa lại đi, nên cũng ít lo sợ khi cho cô đi!

Cô khóc bao nhiêu đều bị mẹ cô chặn lại bằng cái giọng mềm mềm nhẹ nhẹ êm êm ấy hết! Ví như lúc này chẳng hạn:

-Ngoan, con gái! Chỉ đi làm thêm thôi sao lại nói đến sống chết ở đây hả?! Mẫn Mẫn của mẹ từ bé đến giờ nổi tiếng can đảm mà, phải không?! Thầy Nam lại hết lời muốn con đi đến nhà thầy ấy giúp đỡ, vì nhà người ta giàu nên mới sợ người xấu đó con, có nghĩa người ta tin con lắm! Đừng có nghĩ quá mà, Mẫn Mẫn!

Cô không chịu! Hắn sợ người xấu! Nhưng cô sợ hắn! Hắn trong mắt cô không kém người xấu bao nhiêu cả! Với lại ai có thể giúp cô không?! Cô càng ngày càng cảm thấy sự việc đi quá xa rồi! Việc ban chiều giờ nghĩ lại da gà da óc cô còn thi nhau nổi lên này! Cô không muốn mà! Ai biết cuối tuần hắn có ở nhà không, ai biết hắn có làm trò quái dị gì như chiều hôm nay không?!

-Hức… Hức… Con không muốn mà mẹ, con… con sợ thầy Nam lắm! Mẹ bảo Lạc Hy giúp thầy ấy đi! Con không muốn! Không muốn đâu! Tay chân con vụng về, với lại con sợ lắm, lỡ làm gì thầy không vừa ý, thì con… Con sẽ không tốt nghiệp được! Con sẽ chết mất! Hức… Hức…

Tiếng khóc của cô bị cha dượng cô cắt đứt:

-Tối ngày chỉ biết khóc với lóc! Mày không nghe Lạc Hy nói à, nhà thầy Nam có chó đấy! Là giống chó săn của Đức đó! Lạc Hy rất sợ, chỉ vì phải tốt nghiệp nên con bé mới cố gắng đến để học thêm thôi! Với lại thầy ấy bảo nếu được sẽ đến quán nước gần đây dạy nó! Còn cuối tuần mày rảnh rỗi mà, ở nhà cũng chỉ nằm chơi thôi, không phải sao?!

Nói đúng hơn là lão không muốn con gái cưng của mình chịu cực! Dù sao con bé mập này chẳng phải đi làm vẫn tốt hơn con lão sao?! Tuy chung dòng máu nhưng chỉ là chung mẹ thôi, con lão thông minh, xinh đẹp như vậy! Tương lai chỉ cần học lực vừa vừa sau đó lấy một đại gia, hưởng lạc cả đời chẳng phải khỏe sao?! Cuối tuần con lão phải ở nhà nghỉ ngơi!

Bị lão nói như vậy không còn gì để nói nữa, Lạc Mẫn buồn bã quay về phòng. Mẹ cô chỉ biết thở dài cho đứa con nhỏ!

Vừa bước vào căn phòng nhỏ cô cũng chẳng buồn bật đèn, chỉ đứng lẳng lặng khóc!

Cực khổ để cô, vui vẻ thì Lạc Hy! Cuộc đời này thật sự quá mức bất công! Không lẽ chỉ vì cô xấu xí, mập mạp mà đối xử với cô vậy sao?! Chẳng phải cô đã rất ngoan rồi sao?! Cái gì cô cũng nghe theo, nhưng sao chẳng ai chịu nghe cô dù chỉ một lần cơ chứ…

Cũng may ban nãy cô không nói việc Nguyễn Trọng Nam sàm sỡ cô, bằng không trừ mẹ cô trong nhà này ai cũng nghĩ cô bị điên, bị ảo tưởng cơ đấy! Đời nào một người lịch sự, đẹp trai lại giỏi giang như hắn thèm nhìn đến cái thân đầy mỡ này của cô!

Quá đáng! Thật quá đáng mà!

Bật tung cửa sổ cho làn gió lạnh đánh vào từng đợt, cho những giọt nước mắt trên khuôn mặt mềm mịn dần trôi đi, cô mới nhìn lên bầu trời thầm cầu nguyện, đời này mong sao cho Lạc Mẫn con được toại nguyện! Được hạnh phúc an nhàn và sống bên cạnh một người chồng hiền lành đến trọn đời!

Ngước nhìn xuống…

Trời ơi! Đúng là ông trời không thương cô mà! Kẻ cô trăm tránh ngàn tránh vẫn còn đang đứng dưới nhà cô!!!!

Đã vậy ánh mắt đen còn ngẩng đầu lên nhìn vào cửa sổ phòng cô! Đôi mắt đen sáng quắc gỡ bỏ lớp mắt kính trông nguy hiểm thêm vạn phần! Vừa to vừa lạnh cùng nụ cười ngả ngớn luôn bên môi…

Cô nhanh chóng cụp đầu xuống, trốn được lúc nào thì trốn! Cô rất là sợ hắn! Cô cứ tưởng đâu chạy trốn khỏi ký ức kiếp trước thì bản thân liền không sợ, nhưng cô sai rồi!!! Cô vẫn rất sợ! Dù kiếp trước hắn cũng chưa hề thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cô, nhưng sự uy hiếp cùng lời nói cử chỉ tuyệt tình, quyết liệt cùng cô vẫn làm cô ám ảnh không thôi!!!

Cô không muốn dây dưa cùng hắn!!! Tuyệt đối không!!!

Cô thà làm rùa rụt đầu cũng không muốn nhìn thấy hắn, không muốn!!!

Nghĩ vậy cô không dám thọt đầu ra đóng cửa sổ lại mà ngủ, rèm của cô chỉ phủ nhẹ xuống thôi!

Tâm trạng cô gái nhỏ hoàn toàn khác hẳn người đàn ông đứng dưới lầu kia!

Hắn rất vui! Vui đến khó tả! Từ lúc trong bệnh viện đến giờ hôm nay hắn mới lại được gần vợ hắn như vậy!

Hắn rất nhớ cô, rất nhớ mùi hương sữa thoang thoảng của cô, rất nhớ cơ thể đầy đặn nộn nộn thịt trắng mềm của cô, rất muốn ôm cô vào lòng mà thương yêu! Rất muốn đưa cô rời khỏi căn nhà chật hẹp cùng người cha dượng ích kỷ kia! Nếu được, kiếp này hắn sẵn sàng chở che cho hai mẹ con cô!

Nhưng… Hình như hôm nay trong mắt cô hắn rất đáng sợ! Trong ánh mắt non mềm ấy dường như có cái gì … rất khác với Lạc Mẫn! Nhưng … đó thật sự là Lạc Mẫn của hắn mà! Tại sao cô lại quay phắt từ yêu đến say đắm sang sợ hãi, trốn chạy như vậy! Hắn hoàn toàn không nhớ trước khi sống dậy bản thân đã làm gì cô tổn thương!

Thương nhớ một người thì ra cảm giác như vậy, trong tim như xa như vắng, trong hồn như thiếu thiếu thứ gì đó, đầu óc thì cứ như ngốc hẳn ra, không gặp được cô ấy tâm trạng bỗng buồn nhớ kỳ dị! Đến nỗi gần mười giờ mà hắn vẫn còn âm thầm đứng dưới lầu nhà người ta! Ngước mắt lên trên chỉ mong nhìn thấy người ấy một lần, dù là sợ hãi, dù là trốn tránh mới vui vẻ mà quay xe ra về!

Lạc Mẫn, kiếp trước là em dây dưa không ngừng, là em trói chặt cả trái tim và linh hồn tôi lại, kiếp này em phải chịu trách nhiệm! Dù chết tôi cũng phải chết cùng em!

Khi tiếng rít gió của chiếc xe đua lao nhanh rồi biến mất trong màn đêm, Lạc Mẫn mới dám thò đầu đứng dậy!

“Đi rồi, cuối cùng cũng đi thật rồi!”_ Cô chỉ biết ôm trái tim nhỏ của mình mà tự trấn an…

Nhớ lại nụ cười gian xảo cùng cách ăn miếng thơm mà nói “ngọt lắm” của hắn tim cô không khỏi đập thình thịch! Đập không phải vì lúng túng như thiếu nữ vì vẻ đẹp trai choáng ngộp hơi thở bá đạo của hắn, mà đập vì lo sợ! Sống một kiếp rồi, trải qua một kiếp làm vợ, làm người phụ nữ của hắn, nhưng vẻ mặt đó đến lúc chết đi cô vẫn không thấy! Nhưng hôm nay dáng vẻ ngả ngớn đó cô đã thấy tận hai lần! Ban nãy là lần thứ hai, hắn không những cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóng như ma quỷ trong đêm còn vẫy tay với cô cơ đấy!

Cô thật sự lo sợ cho cô, lo sợ cho Trương Ngũ, lo sợ cho tương lai hai đứa không được êm xuôi mà thôi!

Bỗng tiếng run điện thoại làm hồn vía bé nhỏ của cô hù suýt hét lên!

Nhìn xuống mới thấy cái tên “Đại ngốc”

Dòng chữ: “Ngủ chưa, heo con?!” thật sự làm cô ngây ngốc một hồi, sau đó cười tủm tỉm một mình! Bàn tay bất giác đưa lên tim mình, không sao! Cô vẫn còn có Tiểu Ngũ mà! Dù có đối mặt với số phận nghiệt ngã một lần nữa thì cô cũng không sợ, vì cô đã có “đại ngốc” ở bên rồi! Cô sẽ không phải một mình đối diện nữa, sẽ không …

Ấn lên phím trả lời bằng gương mặt lè lưỡi cười vui cô mới an lòng mà lên giường! Bàn tay trắng nhỏ còn không quên cầm chú heo bông ôm chặt vào lòng như tìm một điểm tựa an ủi, từ từ an ổn đi vào giấc ngủ trong đêm dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.