Chuyển Công Thành Thủ

Chương 3




Bàn tay Phương Dịch di chuyển dọc theo gáy Đường Văn Minh vuốt xuống xương sống, môi cũng một đường hôn theo, dừng tại bên eo hắn lưu luyến không thôi, eo Đường Văn Minh khác với những tiểu thụ anh từng ôm, khi tiếp xúc không tinh tế cũng không mềm mại.

Chịu không nổi Phương Dịch cứ cắn tới cắn lui trên hông, rất ngứa, Đường Văn Minh quẩy mông đập mạnh ra sau, mắng: “Mẹ nó, anh là chó à?!”

Phương Dịch dừng lại, sờ khuôn mặt còn vương lại cảm giác âm ấm, bị mông đánh lên mặt thế này nhất định anh là người đầu tiên. Thấy Đường Văn Minh nằm sấp trên giường, nửa người rướn lên quay lại nhìn anh tóe lửa, Phương Dịch nhịn không được lại cười, tiếng cười phát ra từ trong lồng ngực vang vọng như tiếng trống.

“Anh có thể đừng cười ngớ ngẩn như vậy được không? Khuếch trương nhanh lên, anh là công chẳng lẽ còn muốn tôi đây tự mình làm sao?”

“Khụ khụ, ok ok, cậu bình tĩnh một chút đi, chẳng phải đây là lần đầu tiên sao? Cứ từ từ, từ từ.”

Phương Dịch nói xong liền dán lên, tư thế ngực người phía sau áp vào lưng người phía trước này khiến bọn họ kết hợp chặt chẽ một chỗ, xúc cảm da thịt ấm áp ập đến, Đường Văn Minh cấm dục đã lâu lập tức cảm thán thành tiếng.

Phương Dịch nghe xong áp xuống càng chặt hơn, hạ thân nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát lên mông hắn, một tay nắm lấy nụ hoa bên trái Đường Văn Minh nhẹ nhàng xoa nắn đến khi nghe thấy tiếng hắn hút khí mới lùi người lại một chút, tay còn lại trượt vào kẽ mông hắn, ngón tay chỉ xoay quanh nếp nhăn ở hậu môn, vẫn chưa đâm vào.

Đường Văn Minh căng thẳng thân thể theo bản năng, Phương Dịch hôn nhẹ lên lưng hắn trấn an, thực ra anh càng muốn hôn môi Đường Văn Minh hơn, nhưng vừa mới bắt đầu hắn cứ mãi né tránh, Phương Dịch cũng không miễn cưỡng hắn.

Đường Văn Minh bị Phương Dịch khơi dậy dục hỏa, thân thể đã lâu chưa được làm tình rất nhanh liền hưng phấn, khát cầu càng nhiều, hắn vô thức cọ người vào ga giường. Có bàn tay nắm chặt tính khí Đường Văn Minh, một trận đau đớn quen thuộc khiến hắn bừng tỉnh, giãy lên như cá mắc cạn.

Đường Văn Minh hai tay bảo vệ “qua qua”, lớn tiếng cảnh cáo Phương Dịch: “Đừng chạm vào “qua qua” của tôi!” Vừa thở dốc vừa nói chẳng hề có lực uy hiếp.

“Qua qua?”

Khóe miệng Phương Dịch lại run rẩy, anh nuốt nuốt nước miếng cố nhịn cười, cứ tiếp tục như vậy nữa đảm bảo tất cả hưng phấn đều bị người này rút hết, vì thế anh quyết định đẩy nhanh tiến độ.

Phương Dịch lấy gel bôi trơn ở tủ đầu giường đổ một ít lên tay, Đường Văn Minh vẫn là tư thế che chắn hạ thân như cũ, đồng thời nhìn nhìn gel bôi trơn Phương Dịch đang cầm, nhíu mày nói: “Hãng này dùng không tốt, rất nhanh khô.”

Phương Dịch nhìn gel bôi trơn mùi hoa hồng hiệu BB trên tay, ngửi cũng không tệ, có điều anh chưa dùng thử hãng này lần nào, không biết hiệu quả cụ thể ra sao.

“Khách sạn chỉ bán có loại này, cậu dùng tạm đi, lần sau chúng ta đổi cái tốt hơn.”

Ai thèm có lần sau với nhà ngươi? Đường Văn Minh mắt trợn trắng đè nén kích động, một lần nữa nằm sấp xuống giường, từ từ thả lỏng thân thể. Phương Dịch thấy hắn vẫn che chở “qua qua” bảo bối liền nổi lòng trêu đùa.

“Đằng trước cậu không cho đụng, chẳng lẽ muốn tôi sáp đến khi cậu bắn? Cậu cũng quá là tin tưởng tôi đó, nhỉ?”

Nói xong một tay giữ chặt eo Đường Văn Minh, một tay luồn vào kẽ mông, ngón giữa thử xoa xoa nếp gấp quanh hậu môn nhẹ nhàng ấn ấn, bất ngờ đâm ngón tay vào.

Đường Văn Minh bị giật mình, vặn vẹo người tựa hồ muốn tránh thoát nhưng Phương Dịch đã kịp thời ấn eo hắn xuống giường, đè hắn hết cả giãy dụa, ngón tay trong thân thể hắn thuận thế càng thâm nhập sâu hơn. Nương theo ngón tay dò hỏi, tràng đạo của Đường Văn Minh tựa như cô bé thẹn thùng bỗng nhiên gặp người xa lạ mà run lên cầm cập. Ngón tay Phương Dịch nhẹ nhàng cọ xát vách ruột, cảm thụ được xúc cảm ấm áp trơn ướt từ ngón tay truyền đến làm hạ thân anh thẳng tắp dựng lên.

Phương Dịch cọ xát hạ thân vào bắp đùi Đường Văn Minh, đổ gel bôi trơn vào kẽ mông hắn, chất lỏng lạnh lẽo làm thân thể Đường Văn Minh run run, tràng đạo bao quanh ngón tay co rút, thít lại càng thêm chặt chẽ. Phương Dịch có xúc động muốn trực tiếp xông vào ra sức đưa đẩy, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, dùng ngón trỏ chậm rãi đẩy thuốc bôi trơn vào, hai ngón tay bắt chước động tác giao hợp ra ra vào vào, chờ hắn thích ứng.

Bị người phá vỡ phía sau cảm giác tất nhiên là không dễ chịu gì, Đường Văn Minh cũng từng nghĩ dừng lại, nhưng thân thể cấm dục đã lâu quyến luyến loại cảm giác da thịt thân cận này, phía dưới trái phải lắc lư một hồi hắn vẫn không nghĩ ra kết quả, đành vùi đầu vào gối, mặc kệ vậy.

Phương Dịch dùng hai ngón tay bắt đầu mở rộng lỗ hậu, Đường Văn Minh vì động tác của đối phương mà hít vào một ngụm khí lạnh, tuy rằng không đau lắm nhưng cảm giác thật sự rất quái dị, hắn không khỏi lui mông xuống để động tác này không thể tiếp tục được nữa.

Phương Dịch thò tay niết nụ hoa Đường Văn Minh, cúi đầu mút mát bả vai hắn phát ra tiếng vang “chụt chụt”.

“Bây giờ hối hận đã không còn kịp rồi, chưa thử làm sao cậu biết không được? Có khi còn rất thích là đằng khác.”

Phương Dịch ngậm vành tai hắn, bị khí tức thổi vào tai khiến Đường Văn Minh không khỏi nheo mắt lại, thân thể cũng thả lỏng không ít, Phương Dịch nhân cơ hội nhét vào ngón tay thứ ba.

“A!”

Đường Văn Minh thét lớn một tiếng, cảm thụ được ngón tay Phương Dịch qua lại ra vào ở tràng đạo, thân thể càng ngày càng nóng lên, đỉnh “qua qua” thế nhưng lại tràn ra một ít chất lỏng trong suốt. Nhận ra “qua qua” có biến hóa, hắn nhất thời hiểu phương pháp này có thể dùng, nói không chừng sau khi mát xa tuyến tiền liệt xong chứng bệnh kia sẽ được chữa khỏi. Nghĩ như vậy trong lòng hắn cũng sáng sủa hơn nhiều, tâm tình khá hơn làm cả người thả lỏng không ít, công tác khai hoang của Phương Dịch vì thế tiến triển càng thêm thuận lợi.

“Anh nói xem, là anh kỹ thuật tốt hay do tôi có thiên phú dị bẩm, thế mà lại không đau… ưm…”

Hắn vừa nói vừa thở dốc, lời nói nguyên bản có chút tự giễu biến thành sắc tình.

Phương Dịch sờ sờ mặt hắn không nói gì, rút ngón tay trong hậu môn ra, lật người Đường Văn Minh lại đối mặt với mình. Anh ngồi xổm dùng hai chân đỡ lấy bắp đùi Đường Văn Minh, một tay chặn bụng hắn, một tay cầm áo mưa đưa đến bên miệng, dùng răng xé mở.

Đường Văn Minh bị Phương Dịch dùng tư thái đó áp chế, ngẩng đầu lên nhìn thấy động tác này của anh, một cỗ khí tức nồng đậm thuộc về giống đực mãnh liệt đập vào mặt, hắn cảm giác trái tim mình như bị người ta hung hăng giáng cho một búa thật mạnh, đau đến mức cả lồng ngực run rẩy.

Mẹ kiếp, người này đúng là gợi con mẹ nó cảm!

Khó trách các tiểu thụ khác tôn sùng anh ta như vậy, đến thuần 1 như Đường Văn Minh còn muốn dạng chân ra cho anh xỏ xuyên! Một giọt mồ hôi từ cổ Phương Dịch trượt xuống bụng, Đường Văn Minh tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm giọt mồ hôi kia, thấy nó cuối cùng cũng rơi vào bụi cỏ rậm rạp phía dưới, tính khí cao cao ngẩng đầu tựa như một con dã thú hung mãnh chỉ chờ phát động ập vào mắt hắn. Thị giác bị trùng kích quá mức cường liệt, Đường Văn Minh cảm giác mũi ngưa ngứa.

Hắn hít sâu mấy hơi để xoa dịu tâm tình, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi chỗ đó liền bị động tác kế tiếp của Phương Dịch hấp dẫn.

Phương Dịch cầm bao cao su nhắm ngay quy đầu, động tác dừng một chút tựa hồ đang xác nhận xem ánh mắt Đường Văn Minh có còn tập trung trên người mình hay không, vỏ bao cao su anh vẫn còn ngậm trong khóe miệng. Cảm nhận được Đường Văn Minh ánh mắt nóng rực dính trên người mình, Phương Dịch khẽ cười, cằm hơi hơi giương lên, ngón tay hoạt động, động tác thập phần thong thả đeo bao vào.

Toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra hơn mười giây, nhưng trong mắt Đường Văn Minh lại chẳng khác gì một pha quay chậm, từng biểu tình cùng động tác nhỏ nhặt của Phương Dịch đều được phóng đại vô hạn trong mắt hắn, trực kiếp khắc sâu vào tâm trí.

“Mẹ nó!”

Đường Văn Minh cảm giác lời nói kia giống như sắp bùng nổ, vừa đau vừa ngứa, hắn dùng cánh tay che kín hai mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng cho thấy giờ phút này hắn không bình tĩnh cỡ nào.

Phương Dịch cúi xuống, lấy tay tách mở hai bắp đùi Đường Văn Minh ra hết cỡ, dùng quy đầu thẳng đứng cọ xát cửa động của đối phương, nhận thấy phía sau hắn run rẩy co rút, Phương Dịch eo trầm xuống, dùng lực đẩy vào.

“Ai da!”

Thứ kia của Phương Dịch so với ngón tay thô to hơn rất nhiều, hơn nữa càng cứng rắn hơn. Đường Văn Minh cảm giác phía sau một trận xé rách đau đớn, hắn gấp đến độ kêu lên: “Không nên không nên! Nứt ra rồi!”

Phương Dịch mới tiến vào một nửa, lấy tay sờ sờ nơi hai người tiếp xúc, vì động tác đó mà Đường Văn Minh lại run run một hồi, anh cúi đầu xem xét một phen, nói: “Yên tâm đi, không hề bị rách, cậu đừng sợ, thả lỏng nào.”

Đường Văn Minh nhíu mày, hậu môn không nhịn được co rút lại một ít, đẩy tính khí của Phương Dịch ra một đoạn. Phương Dịch vốn đã nhẫn nại đến cực hạn, lúc này làm sao có thể rút ra được? Anh không cường ngạnh chen toàn bộ tính khí vào, chỉ là nương theo tình thế hiện tại mà thong thả nhẹ nhàng đưa đẩy.

Mới đẩy vài cái như thế đã khiến Đường Văn Minh cảm giác cửa động bị mài nóng lên, đau rát. Hắn hít sâu mấy hơi, nâng eo, tận lực thả lỏng thân thể. Phương Dịch cúi đầu ngậm một bên núm của hắn, đầu lưỡi liếm lộng vòng quanh, Đường Văn Minh rất nhanh liền bị cảm giác trên ngực dời đi lực chú ý.

Phương Dịch nhẹ nhàng động đậy hơn mười cái, bỗng nhiên rút ra, Đường Văn Minh vì thế mà cảm thấy mặt sau có chút hư không, hắn xấu hổ bịt kín mặt lại.

Đổ một đống gel bôi trơn vào kẽ mông Đường Văn Minh, lại bôi một ít lên tính khí của mình, Phương Dịch cúi người ngậm lấy môi Đường Văn Minh, cảm giác được hắn cứng người, anh dùng đầu lưỡi liếm láp răng nanh đối phương, cố gắng cạy mở khớp hàm.

Đường Văn Minh bị nụ hôn bất ngờ hù dọa, bởi vì ngay từ đầu hắn luôn lảng tránh không cho Phương Dịch hôn, sau dần Phương Dịch cũng không có gì dị nghị, hắn còn tưởng đối phương cam chịu ý nguyện hôn môi rồi chứ, không ngờ hắn bị đánh lén ngay lúc lộ ra sơ hở, mà lúc này Đường Văn Minh đã không còn kháng cự nụ hôn của Phương Dịch như mới đầu nữa.

Cứ sửng sốt như vậy một lúc, Phương Dịch bắt được cơ hội tách mở đùi Đường Văn Minh, nâng eo, thừa dịp khi hắn còn chưa phản ứng lại, một mạch đâm vào, lần này là chìm vào cả cây.

“A!”

Đường Văn Minh chỉ kịp sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay cả tiếp theo còn chưa biết nên phản ứng thế nào liền bị động tác kế tiếp của Phương Dịch biến thành đau đớn cực hạn.

Phương Dịch vừa tiến vào lập tức chuyển góc độ đâm thẳng đến điểm sâu nhất trong tràng đạo, va chạm vừa chuẩn xác vừa hữu lực, mỗi một lần tiến công chỉ đâm mỗi nơi đó, tuyến tiền liệt bị kích thích khiến tràng nhục ép lại gắt gao bao lấy tính khí Phương Dịch, anh thoải mái thở dài một tiếng.

Khoái cảm xông đến bất thình lình khiến Đường Văn Minh xương cốt rã rời, đón nhận từng đợt va chạm của Phương Dịch, toàn bộ eo hắn đều mềm nhũn, đầu ngón chân bất an ngọ nguậy, ngón tay hoảng loạn túm lấy ga giường.

Má ơi! Khó trách trong giới 0 nhiều 1 ít, làm 0 quá là mẹ nó thích!

Đường Văn Minh buông thả theo dục vọng chìm nổi, hoàn toàn không nghĩ hết thảy công lao đều nhờ vào vị 1 đang nỗ lực trên người hắn kia.

Phương Dịch kiên nhẫn ‘hầu hạ’ Đường Văn Minh chứ không hành động theo cảm tính, mặc dù như vậy làm anh không được tận hứng, nhưng nhìn Đường Văn Minh thích đến mức mặt mày mê mang khiến anh chiếm được thỏa mãn cực lớn trên diện tâm lý, thỏa mãn thân thể để lần sau vậy.

Phương Dịch thong thả động đậy, chín nông một sâu, cũng không quá đa dạng, cửa sau của Đường Văn Minh là lần đầu tiên, vẫn nên ôn nhu thì hơn. Nhịn xuống dục vọng muốn hung hăng va chạm, anh nâng eo Đường Văn Minh, dùng tốc độ nhẹ nhàng chậm rãi nhất có thể mà ra vào, mỗi lần chỉ đâm đến điểm kia, cho dù trong lòng muốn dùng lực chà đạp vách ruột đối phương cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Đường Văn Minh đã không còn biện pháp suy nghĩ, dưới sự xâm nhập ôn nhu xen lẫn cường ngạnh của Phương Dịch, hắn tâm càng thắt chặt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Phương Dịch qua lại đưa đẩy vài chục cái, cảm giác cửa huyệt phía sau dần khô, đành lui ra. Đường Văn Minh tràng nhục lưu luyến không rời cố gắng giữ Phương Dịch lại. Tuy anh rất thích loại cảm giác này nhưng gel bôi trơn đã khô rồi, cố làm tiếp chỉ khiến Đường Văn Minh thêm đau.

Đang lúc sung sướng thì dừng lại, Đường Văn Minh có chút bất mãn trừng Phương Dịch. Thấy hắn ánh mắt ướt át, trừng người cũng trở nên mềm mại, Phương Dịch không nhịn được bật cười, cũng không giải thích, cầm lấy gel bôi trơn bên cạnh phun một đống lên kẽ mông hắn.

Đường Văn Minh thần trí đã phục hồi một ít, tức giận nói: “Đã bảo hãng này xài không tốt mà, mất hứng!”

Phương Dịch cúi đầu hôn lên đầu gối hắn, động thân đâm vào hậu huyệt, Đường Văn Minh ngửa đầu kêu rên một tiếng, hai chân kìm lòng không đậu quấn lên eo Phương Dịch, chọc anh buồn cười.

Cho dù người này trước kia thật sự là công, hắn tuyệt đối có tiềm chất làm thụ.

Phương Dịch miệt mài làm hắn, Đường Văn Minh há miệng thở từng ngụm từng ngụm tựa như con cá mắc cạn, ga giường bị hắn nắm lấy nhăn thành một cục, Phương Dịch càng hi vọng tay hắn có thể vịn vào lưng mình, nhưng lúc này cũng không bắt ép hắn.

Không biết bị đâm chọc bao lâu, Đường Văn Minh cảm giác tràng đạo hắn đều bị mài đến mỏng đi rồi, vậy mà tính khí của Phương Dịch vẫn rất cứng rất nóng, không hề có ý đồ muốn kết thúc, hắn chịu không nổi nữa.

“Ư!”

Đường Văn Minh thắt lưng ưỡn thành hình cung, đầu ngón chân co quắp, tràng đạo gắt gao siết lấy tính khí Phương Dịch. Phương Dịch biết hắn sắp đến cao trào, vì thế càng tăng tốc độ động đậy. Cúi đầu nhìn “qua qua” đáng thương nãy giờ không được ai ngó ngàng đang nằm trên bụng Đường Văn Minh không ngừng tiết ra chất lỏng, Phương Dịch tiện tay cầm lấy nó.

Khoái cảm phía sau thật sự quá cường liệt, thế nên Đường Văn Minh không hề nhận ra “qua qua” mà hắn luôn quý trọng che chở đã rơi vào tay kẻ địch. Phương Dịch mới giúp hắn triệt động vài cái, vật này liền run run rẩy rẩy phun ra một cỗ trọc dịch màu trắng, trực tiếp bắn lên ngực anh.

“Áu… Au au au!”

Nghe một tiếng kêu to này, Phương Dịch thiếu chút nữa cười bắn (là cười nhiều mà bắn ra =]]] ), cái kiểu kêu cao trào quái quỷ gì thế này? Nghe cứ như tiếng chó hú, cũng quá là khôi hài đi.

Anh dừng động tác đưa đẩy lại, cảm thụ khoái cảm Đường Văn Minh vì cao trào mà kẹp chặt mình mang đến, tính khí của anh thiếu chút nữa bị trận co rút kịch liệt ép ra.

Có lẽ chỉ trong  vài giây, cũng có khi là một lúc lâu sau, Đường Văn Minh có chút mơ hồ không rõ. Hơn nửa năm không được phóng thích, một lần cao trào vui sướng tràn trề này khiến hắn cả người triệt để buông lỏng xuống.

Thì ra hắn chưa hoàn toàn tàn phế. Mới nghĩ như vậy, Đường Văn Minh cười cười, cứ thế lăn quay ra ngủ.

Phương Dịch dở khóc dở cười nhìn Đường Văn Minh ngủ gật, hắn high rồi nhưng anh còn chưa bắn đâu, phân thân còn cứng đơ chôn trong người hắn kìa, hắn cứ ngủ như vậy sao?

Tiếp tục sáp hắn hay tự mình dùng tay giải quyết đây, Phương Dịch bất đắc dĩ cười ha hả, cúi đầu cắn cắn môi Đường Văn Minh. Anh có chút đồi bại rút tính khí ra, khép hai chân hắn lại, cởi áo mưa, thắt lưng thẳng tắp đẩy phân thân cắm vào giữa bắp đùi đối phương, để hai chân hắn kẹp lấy phân thân mình, thong thả đưa đẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.