Chước Phù Dung

Chương 18: Hiểu rõ tình ý




“Haha... khá lắm, hỏi quân có biết lòng thiếp không.” Đuôi mắt Hoàng thượng trẻ tuổi hơi nhếch lên, toát ra phong tình vạn chủng, tựa như mạn đà la tao nhã, lại hàm chứa sự lạnh lùng cay độc khiến lòng người sợ hãi.

Động tĩnh mỗi ngày của Nghê Ngạo Lam, hắn đều biết. Không phải hắn có sở thích đi theo dõi nhất cử nhất động của nàng, mà vì rõ ràng thủ đoạn của đám quan viên trong triều hạ lưu, dơ bẩn, sợ nàng bất cẩn bị ám toán.

Cây to đón gió, chức cao khiến người khác đố kị, đây là định luật ngàn năm không đỏi.

Cũng bởi vì nhìn chằm chằm, nên mỗi ngày Tiêu Nhu Úc tới Vận Xương hiên, hắn cũng biết. Song hắn không can thiệp nhiều, nghe nói hai người thường cùng nhau vẽ tranh, thỉnh thoảng đàm luận cầm, chơi cờ cũng có, hắn nghĩ Nghê Ngạo Lam có thêm một người bầu bạn, thả lỏng làm chút chuyện ngoài việc triều chính cũng là chuyện tốt.

Nhưng hắn đâu ngờ hai người họ lại sinh tình với nhau.

Tiêu Nhu Úc tặng hà bao cho Nghê Ngạo Lam, mà nàng cũng nhận, có nghĩa là gì, không phải hữu tình, thì có tình ý với nhau chứ gì.

Chẳng qua ‘Tảo tri như thử bán nhân tâm, hoàn như đương sơ bất tương thứ’, nàng ta là phi tần hậu cung, không thể cộng phổ uyên ương với Nghê Ngạo Lam, cảm thán gặp nhau lúc không gặp thời, nhưng lại khó nén nổi lúc nào cũng tương tư, tặng một hà bao để đối phương hiểu rõ tình ý của nàng ta.

Kim Phúc nhìn ý cười nơi khóe môi chủ tử như gió xuân, da đầu càng rét run, hầu hạ chủ tử nhiều năm, liền biết trong lúc chủ tử giận dữ, thì càng cười lạnh lùng tuyệt đẹp.

Úc phi này cũng lớn mật thật, dám ám độ Trần Thương[1], việc này cũng thôi đi, nhưng đối tượng là Hữu thừa tướng Hoàng thượng yêu thích, việc này lại lớn rồi.Còn nữa, bày tỏ cũng không cần trắng tợn vậy, để lại một vật chứng rõ ràng, muốn không bị phát hiện cũng khó.

[1] Ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới- Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép đóng quân trong vùng ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo, nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

‘Hoàng thượng bớt giận...’ Kim Phúc cung kính nói.

“Kim Phúc, đi nhìn chằm chằm cho trẫm, từ ngày mai trở đi, cấm Tiêu Nhu Úc bước vào Vận Xương hiên nửa bước.” Năm ngón tay của Nam Cung Lân nắm chặt hà bao, hạn không thể xem như Úc phi chà đạp đến chết.

Chỉ khoảng nửa khác, Kim Phúc nhìn thấy hà bao bị giày vò rách toạc, tơ lụa tinh xảo đã biến thành mảnh nhỏ, hắn cả kinh lặng lẽ hút một ngụm khí lạnh.

Lâu rồi không thấy chủ tử phẫn nộ tới mức động nội lực, lần trước nhìn thấy là hơn hai năm trước lê phi thiết kế hãm hại, giả vờ yếu đuối đáng thương trước mặt tiên hoàng, có một dạo tiên hoàng muốn cưỡng chế phế thái tử, chọc Nam Cung Lân động thủ đả thương hai vị đại nội cao thủ, đoạt mất nửa cái mạng của họ.

“Nô tài tuần chỉ.” Kim Phúc thực sự thay úc phi toát mồ hôi lạnh, nếu không phải chủ tử không ra tay với nữ nhân, thì Úc phi có thể không nhìn thấy mặt trời của ngày mai rồi.

Nghê Ngạo Lam chạy tới bên ngoài nhà xí mới dừng bước, một tay che ngực, gương mặt nóng bừng như lửa đốt.

Nhớ lại việc đụng chạm giữa Hoàng thượng với nàng, rõ ràng bày tỏ muốn độc chiếm nàng làm của riêng, thì tim nàng lại loạn nhịp, làm sao cũng không khống chế nổi trái tim mình.

Trong miệng, trong mũi hình như vẫn còn lại mùi vị của hắn. Long Tiên Hương nhàn nhạt xâm nhập vào xương cốt, chỉ hơi hồi tưởng, bản thân giống như vẫn còn bị môi lưỡi hắn quấn lấy.

Bàn tay hắn như ấn xuống da thịt trên mông nàng, sức lực mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, đã được thân thể ghi nhớ kỹ càng, hại nàng lại muốn trầm luân.

Hoàng thượng... có phải yêu thích Hữu thừa tướng nàng không?

Hay... chỉ vì nàng cực giống vị bằng hữu trong miệng hắn, hoặc có thể gọi là người yêu?

Nghê Ngạo Lam phồng má, bối rối day day thái dương. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ thái độ của Hoàng thượng đối với nàng, mà nên nghĩ làm sao đề cập chuyện Úc phi tặng hà bao với Hoàng thượng.

Nghĩ đến đây, nàng luồn tay vào ống tay áo, lại phát hiên bên trong không có thứ gì, khiến nàng cực kì kinh hãi.

Không xong rồi! Đó là vật Tiêu Nhu Úc tốn rất nhiều tâm trí làm ra, cẩn thận giao cho nàng như vậy, mà nàng lại đánh mất!

Vội vã đi dọc theo con đường mới vừa đi, tìm kiếm trên mặt đất, cho đến khi tới gần Liên Hương hiên cũng không thấy. Nghê Ngạo Lam khẽ hít sâu một hơi.

Lẽ nào rơi gần bàn ăn, bị Hoàng thượng phát hiện rồi?!

Ánh mắt đảo qua Tiểu Duệ Tử và những cung nữ, thị vệ khác đứng ngay của chính, Nghê Ngạo Lam khoit cần nghĩ cũng biết Nam Cung Lân vẫn còn ở bên trong, đầu ngón tay hơi chà sát bào phục, có cần vào nữa không, nàng đắn đo không biết.

Nhưng sau mấy lần giãy giụa, nàng vẫn lấy dũng khí bước vào hiên.

Tóm lại phải đối mặt với Hoàng thượng, trừ phi nàng tính ngày mai từ chức thừa tướng, nhưng nàng chưa hoàn thành mục tiêu, sao có thể buông tha.

“Cuối cùng ái khanh cũng trở lại, trẫm cho rằng ái khanh chạy về Vận Xương hiên xử lý công văn luôn rồi.” Nam Cung Lân kiêu ngạo châm chọc, hắn đúng là nghĩ đêm nay thiếu niên một đi không trở lại, hơn nữa hiện tại đáy mắt và đáy lòng hắn toàn là lửa ghen.

Tại sao Tiêu Nhu Úc có thể lọt vào mắt Nghê Ngạo Lam? Vì nàng ta là nữ tử, mà Nam Cung Lân hắn là nam tử sao?

Ban đầu, hắn cũng từng hoang mang, từng không thể tiếp thu nổi việc bản thân sẽ thích nam sắc, cũng từng trốn tránh bớt gặp gỡ, nhưng càng làm càng trái, lại càng khát vọng gần như cuồng si, cuối cùng, hắn chỉ có thể thuyết phục mình, mặc kệ Nghê Ngạo Lam là thân nam nhi, hắn muốn nàng.

Nghĩ đến hắn, mỹ mạo khó cầu tuyệt sắc thế này, chói lóa như hoa xuân, người gặp người thích.

Cũng chỉ có mỗi Nghê Ngạo Lam lại không lọt mắt!

Nghê Ngạo Lam thoáng sửng sốt, khẩu khí kia giống như một sủng vật bị vứt bỏ mà ai oán vậy, còn mang hàm ý lên án... Có phải nàng hiểu nhầm không?

“Ặc... vi thần biết Hoàng thượng đang đợi... nên không tùy tiện rời đi.” Nàng mím môi, cười có chút xấu hổ và chột dạ, cùng lúc đó, lặng lẽ quét mắt lên từng viên gạch gốm.

Quả thực vốn muốn trốn thẳng về Vận Xương hiên, nhưng không tìm được hà bao, nàng cảm thấy lương tâm bất an.

“Hừ, không dám rời đi hay có chuyện không thể không trở lại gặp trẫm?” Nam Cung Lân thu hết vào mắt những cử chỉ của thiếu niên, trong câu hỏi hàm chứa ẩn ý khác.

Đế vương nghiêng nghiêng khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn mỹ, bàn tay to sạch sẽ tao nhã chống má lên, giơ đũa vàng, thản nhiên gắp đậu đỏ trong đĩa cho vào miệng, mái tóc đen mềm mại rũ bên tai, nói không nên lời cảnh đẹp ý vui cỡ nào.

Tiếng hừ nhẹ ấy, có sự kiêu căng của thiên tử, nhưng nghe vào tai lại rất đnags yêu, khiến Nghê Ngạo Lam khẽ nhếch khóe môi cười, nhưng không dám cười quá rõ ràng.

Xem ra có lẽ Hoàng thượng bị mình cự tuyệt mà bất mãn đây.

“Hoàng thương, Hoàng thượng là chủ tử tốt nhất của vi thần, vi thần sao có thể sợ hãi chứ? Chẳng qua... vi thần nhất thời khó... tiếp nhận...” Sau khi Nghê Ngạo Lam suy tính, quyết định để Nam Cung Lân biết cảm giác của mình.

Nghe thiếu niên nói thế, trong nháy mắt lửa giận của Nam Cung Lân giảm hơn phân nửa, xong hắn vẫn xoắn xuýt việc nàng và Tiêu Nhu Úc đang yêu nhau say đắm.

Hắn đường đường là đế vương của một quốc gia, lại phải cùng phi tần hậu cung của mình tranh đoạt thừa tướng, đúng là một chuyện nực cười, nhưng cho dù bị trở thành trò cười, hắn vẫn muốn trói chặt nàng bên người.

Thời gian, hắn có, vậy từ từ thôi từ từ buộc Nghê Ngạo Lam vào lòng bàn tay của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.