Đảo mắt đã đến tháng 4.
Khí trời dần trở nên ấm áp, tuy rằng sáng sớm và tối muộn có chút se lạnh, nhưng khí trời giữa trưa thật ấm áp, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, mang theo hơi thở mùa hè.
Ngày mùng 4 tháng 4 là sinh nhật Cung Thanh Hạ, bầu trời trong xanh, không một chút gió, hồ nước trong hoa viên Vân Đỉnh không một gợn sóng, trong lòng từng người Lâm Dịch Huyên và Diêu Nhữ Ninh ôm một tiểu bảo bảo, tản bộ dọc theo bên hồ.
Bảo bảo sinh vào cuối tháng 10, trải qua cuối thu, đông, xuân, đây là mùa hạ đầu tiên các nàng tiếp xúc, hơn nữa các nàng được nuôi dưỡng cẩn thận trong nhà, rất ít khi được ôm ra ngoài, đôi mắt non nớt vẫn chưa thích ứng với ánh nắng rực rỡ tháng 4, vì vậy trước khi Diêu Nhữ Ninh và Lâm Dịch Huyên bồng bế hai tiểu bảo bối ra ngoài đã đội mũ nón cho các nàng, mũ của hai tiểu bảo bối là do chính tay Cung Thanh Hạ chọn, mang phong cách Anh cổ điển, màu phấn hồng, vành mũ nạm đường viền hoa màu hồng nhạt, một bên là hình nơ bướm sống động, càng tôn lên khuôn mặt trắng mịn đáng yêu của hai tiểu bảo bối.
Trong lồng ngực Lâm Dịch Huyên là tiểu Tĩnh Viêm, tuy là khuôn mặt băng lãnh, nhưng một tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Lâm Dịch Huyên, một tay còn lại khoác lên trên vai Lâm Dịch Huyên, đầu nhỏ đặt trước ngực Lâm Dịch Huyên, dáng vẻ bịn rịn lưu luyến thật là đáng yêu.
Tiểu Vị Hi nằm trong lòng Diêu Nhữ Ninh, vì Diêu Nhữ Ninh không đặc biệt quen thuộc với nàng, vậy nên tiểu Vị Hi không biểu hiện chút thái độ thân mật nào, nhưng cũng không chút câu nệ, thỉnh thoảng chuyển động con ngươi đen láy, sáng lấp lánh nhìn ngắm cảnh vật trong hoa viên, liên tục xoay trái phải, nhìn bên này xong, lại xoay người xem bên kia, nhìn thấy chỗ nào hay hay sẽ nắm chặt tay nhỏ đánh vào vạt áo Diêu Nhữ Ninh kêu ê ê a a, còn nhếch miệng nhỏ, môi trên mút chặt môi dưới, hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của môi dưới, phối hợp với đôi mắt to tròn đen láy, không thể nói ra được bao nhiêu hoạt bát đáng yêu, làm cho Diêu Nhữ Ninh không thể kìm được, hôn lấy hôn để lên má nàng, mỗi lần Diêu Nhữ Ninh hôn nàng, nàng đều mỉm cười đáp lại, cũng nắm lấy tay nhỏ xoa xoa mặt Diêu Nhữ Ninh, ngón tay chọc chọc lên má lúm đồng tiền của Diêu Nhữ Ninh, trên người tiểu Vị Hi mang theo mùi thơm đặc hữu của trẻ con, Diêu Nhữ Ninh không khỏi nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy mùi thơm trên người tiểu Vị Hi, khi môi Diêu Nhữ Ninh khẽ chạm vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Vị Hi, tiểu Vị Hi nghịch ngợm thu tay về, Diêu Nhữ Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay non mềm của tiểu Vị Hi.
Lâm Dịch Huyên nhìn thấy cảnh này, bất tri bất giác dừng bước lại, ánh mắt mang theo nhu tình nhìn ngắm hai người, mãi đến khi phát hiện cổ họng khô khốc khó chịu mới thu hồi tầm mắt về, đưa tay chỉ trỏ tiểu bảo bối trong lòng, che giấu đi vẻ thất thố của mình.
Diêu Nhữ Ninh hoàn toàn không phát hiện ra, đưa tay sửa sang lại mũ của Vị Hi cho chỉnh tề.
Giọng nói của Lâm Dịch Huyên vang lên, "Thanh Hạ nói năm nay không tổ chức tiệc sinh nhật, chỉ mời hai nhà tụ tập ăn một bữa cơm thân mật buổi tối, trong bữa tiệc không thể thiếu món tráng miệng, buổi chiều em tới sớm một chút để chuẩn bị nhé, tôi sẽ dặn quản gia chuẩn bị kĩ càng nguyên vật liệu."
"Ân." Diêu Nhữ Ninh gật gù, "Buổi chiều em cũng không bận gì, chỉ là tầm hai rưỡi chiều em có một cuộc họp, họp xong em sẽ đến." Nói xong trong mắt lộ ra vẻ mơ ước, "Ấu Cơ nói buổi tối nàng sẽ đích thân xuống bếp, thật sự là không thể chờ được nữa, em rất muốn nếm thử tài nghệ nấu ăn của chủ tịch." Trong lời nói tràn đầy vinh dự và tự hào về Sở Ấu Cơ.
Mới năm nào còn là chủ tịch 16 tuổi, giờ đây đã là bà mẹ hai con, học hành thành công, tuy nói không liên quan đến công việc kinh doanh của tập đoàn, nhưng hiện tại cũng là một đại tác giả thành danh trong nước, Diêu Nhữ Ninh nàng có thể tận mắt chứng kiến đứa bé này trưởng thành, thành gia lập nghiệp, nàng bất tri bất giác coi Sở Ấu Cơ như con gái mình.
Lâm Dịch Huyên từng trải qua sóng gió cuộc đời, trải qua đường nhân sinh trập trùng lại lắng đọng 'ngồi thiền' mấy năm, giờ đây Lâm Dịch Huyên nàng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu hết tâm tư một người, đương nhiên đã sớm nhìn ra tâm tình của Diêu Nhữ Ninh.
Cung Thanh Hạ được Sở lão gia bổ nhiệm vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Hi Sở khi còn quá trẻ, căn bản không có tiếng nói trước chúng nguyên lão hội đồng quản trị và các quản lý cấp cao của tập đoàn, là Diêu Nhữ Ninh đứng sau ngăn cơn sóng dữ mới giữ vững địa vị cho Cung Thanh Hạ, nếu như coi tập đoàn Hi Sở là một đất nước, Sở Ấu Cơ chính là vua trẻ, Cung Thanh Hạ tối đa chỉ là tể tướng, mà Diêu Nhữ Ninh --- đồng chủ tịch đồng thời cũng là phó tổng tài giữ vị trí nhiếp chính vương hết sức quan trọng, Hi Sở có ngày hôm nay, đương nhiên không thể không kể công của Cung Thanh Hạ, còn công lao của Diêu Nhữ Ninh, đương nhiên là không phải bàn cãi.
Trong lòng Lâm Dịch Huyên hiểu rõ điều này hơn bất cứ người nào.
Phần bảo hộ từ xa xuất phát từ chân tình này làm nàng cảm động sâu sắc.
Buổi tối vô cùng náo nhiệt ---------- nơi nào có Chu Tiểu Kiều, dù có không muốn náo nhiệt cũng không được, cách nói chuyện dí dỏm của nàng vô tình có thể thắp sáng tiếng cười của mọi người.
Cung mẫu bị nàng trêu cười đến không ngậm được miệng lại, chợt nói, "Nếu không phải Thanh Hàn đã đính hôn với Tuyết Nhu, tôi thật muốn rước người con dâu như cô vào nhà."
"Tôi nào có phúc phận như vậy ?" Chu Tiểu Kiều xua tay, "Hơn nữa, tôi không muốn đời này lại làm đại tẩu của Cung Phấn đâu." Đã làm cả đời trước, nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Cung mẫu không hiểu ra sao, cho rằng nàng uống say, cũng không để trong lòng.
"Ấu Cơ," Đường Tuyết Nhu nghe Cung mẫu nói tới chuyện đính hôn nên có chút xúc động trong lòng, nhìn Sở Ấu Cơ, "Lúc nào em mới tổ chức đám cưới với Thanh Hạ ? Cũng không thể tạm hoãn mãi được."
"Lễ cưới chỉ là hình thức mà thôi," Sở Ấu Cơ mỉm cười nói, "Em và Thanh Hạ đã có em bé rồi, còn quan tâm điều nhỏ nhặt này sao ?" Ý chính là muốn chờ Cổ Lệ Tiệp trở về mới tổ chức.
"Cô còn chưa làm đại tẩu của tôi đã quan tâm nhiều vậy sao ?" Cung Thanh Hạ trêu ghẹo, "Tương lai làm đại tẩu rồi, chỉ sợ quản tôi còn chặt hơn cả mẹ nữa." Dừng một chút, nói vào chuyện chính, "Đừng sốt ruột thay chúng tôi, Thanh Hàn vốn là ca ca của tôi, đương nhiên phải tổ chức lễ cưới cho hắn trước rồi, cho nên, cô nên chuyên tâm vào hôn lễ của mình đi."
Đường Tuyết Nhu nghe xong, cười cợt không nói gì nữa.
Cung Thanh Hạ thì lại trao đổi ánh mắt với Sở Ấu Cơ -------- hai người đều lo lắng thay cho Cổ Lệ Tiệp, rõ ràng nàng từng nói sẽ cân nhắc trở về, nhưng sau đó không một tin tức, không biết có xảy ra chuyện gì không, không phải là vết thương cũ tái phát, nguy hiểm đến tính mạng chứ ? ............ Muốn đi hết thế giới cái gì ? -------- Đến tột cùng là Cổ Lệ Tiệp cô có biết cô ích kỉ đến nhường nào không ? !
Diêu Nhữ Ninh lại bị Chu Tiểu Kiều mời rượu, uống hơi nhiều, có chút chếnh choáng đến gót chân bất ổn, thân hình lơ mơ, Lâm Dịch Huyên không yên tâm để nàng lái xe về nhà.
"Nhữ Ninh, em thế này ........... Có muốn tôi lái xe đưa em về nhà không ?"
Lâm phu nhân nói, "Còn phải hỏi sao ? Nếu như con không lai nàng về thì để nàng ngủ lại Vân Đỉnh đi."
"Không được, tôi không quen giường." Diêu Nhữ Ninh xua tay, "Tôi muốn về nhà ....." Nói chuyện có chút líu lưỡi.
Dáng vẻ đung đưa của nàng ngược lại có chút đáng yêu ...........
Lâm Dịch Huyên cười thầm trong lòng.
Lâm phu nhân lên tiếng, "Nếu nhất định phải về nhà, vậy Dịch Huyên đưa nàng trở về đi."
Lâm Dịch Huyên gật gù, "Được."
Lâm Dịch Huyên đi theo Diêu Nhữ Ninh ra ngoài.
Lúc hai người đi đến cửa thang máy, Diêu Nhữ Ninh xoay người nói với Lâm Dịch Huyên, "Dịch Huyên tỷ, em không sao, không cần đưa em về." Dừng một chút, lại nói, "Tỷ biết mà, em được đào tạo uống rượu trên thương trường, chỉ uống chút này nào có tính là say ?"
Lâm Dịch Huyên cũng không để tâm, ấn nút xuống lầu, "Rượu không say, là lòng người tự say, hay là do đêm nay em rất vui ?" Rõ ràng là uống say rồi ------ không phải vậy làm sao lại đi lả đà lả đảo ?
Cửa thang máy mở ra, Lâm Dịch Huyên đi vào.
Diêu Nhữ Ninh cúi đầu đẩy mắt kính lên, lại ấn ấn quai túi xách, lúc này mới đi vào.
Cửa thang máy khép lại, Diêu Nhữ Ninh cảm thấy nghẹt thở.
Hai người đứng trong không gian nhỏ hẹp thế này làm cho Diêu Nhữ Ninh có chút căng thẳng, căng thẳng đến cơ thể cứng ngắc, căng thẳng đến nỗi có thể nghe được tiếng tim mình đập dồn dập.
Nếu như nói vừa nãy nàng có 7 phần say, thì hiện tại, bởi vì căng thẳng đến tỉnh một nửa rồi.
Đi ra khỏi cao ốc, gió đêm man mát thổi, lại tỉnh nốt một nửa còn lại, thân hình dần ổn, nhưng bước chân có chút do do dự dự, thậm chí là giẫm chân tại chỗ.
Đi tới trước xe.
"Dịch Huyên tỷ, em ......."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Cửa xe mở ra, Lâm Dịch Huyên ngồi vào vị trí lái xe, thấy Diêu Nhữ Ninh vẫn chôn chân tại chỗ, không khỏi cười nói, "Lên xe đi a," Đứng sững sờ ở đấy làm gì ?
Lúc này Diêu Nhữ Ninh mới cúi đầu ngồi vào vị trí phó lái.
Ở ghế phụ chỉ dẫn cho Lâm Dịch Huyên lái xe vào một khu dân cư xa hoa, hướng dẫn nàng lái thẳng vào vị trí gara.
Lâm Dịch Huyên cúi đầu xuống xe, đóng cửa xe.
Diêu Nhữ Ninh vẫn ngồi tại chỗ.
Lâm Dịch Huyên khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn ngắm mỹ nhân quyến luyến trên xe không muốn vào nhà, cũng không nói chuyện gì.
Rốt cục, Diêu Nhữ Ninh đi xuống xe, hai tay nắm chặt túi xách, thật giống như tiểu cô nương ở dưới nông thôn lần đầu lên phố, cúi đầu nhìn Lâm Dịch Huyên trước mặt, "Dịch Huyên tỷ, ngồi lại nhà em một chút."
"Được," Lâm Dịch Huyên cúi đầu nhìn bản thân mình một chút, "Đứng lâu như vậy, tôi cũng hơi mệt rồi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch Huyên vào nhà Diêu Nhữ Ninh.
Đi vào trong nhà liền đánh giá qua thiết kế trong nhà, chỉ thấy nhà Diêu Nhữ Ninh rộng chừng 100m vuông, có hai sảnh, ngoại trừ phòng ngủ, còn có một phòng như thư phòng, quầy bar, ngay ngắn rõ ràng.
Lâm Dịch Huyên ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Diêu Nhữ Ninh đang pha trà, "Em định sống một mình mãi sao ?"
Không biết Diêu Nhữ Ninh đang nghĩ gì, dường như không nghe thấy Lâm Dịch Huyên hỏi, không chút phản ứng nào.
"Nhữ Ninh ?"
".......... Hả ? A !" Diêu Nhữ Ninh lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn Lâm Dịch Huyên thì đụng tay vào chén trà, làm chén trà rơi xuống sàn nhà, nước bắn tung tóe.
Lâm Dịch Huyên đứng lên, "Có bị bỏng không ?"
Diêu Nhữ Ninh đỏ mặt lắc đầu, "Không."
"Vậy được rồi," Lâm Dịch Huyên đưa tay nhìn đồng hồ, "Đã không còn sớm, tôi về đây."
Diêu Nhữ Ninh mở to hai mắt, "Về, trở về sao ?"
Lâm Dịch Huyên mỉm cười, "Hình như tôi không nói là ngủ lại chỗ này ?"
Diêu Nhữ Ninh, ". . . . . ."
Lâm Dịch Huyên cũng không quay đầu lại, đi về phía cửa, mở cửa đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Dịch Huyên tỷ. . . . . .
Diêu Nhữ Ninh đuổi tới trước cửa, đưa tay ra, rồi lại thu lại, muốn mở miệng gọi nhưng lại ngưng lại -------- không thể nắm được Dịch Huyên tỷ, cũng không giữ được ........ Sở Thần Vệ và Minh Trúc Ngữ đều không làm được, Diêu Nhữ Ninh nàng có tài cán gì mà vọng tưởng điều này ?
Đứng ngơ ngác không biết bao lâu, nước mắt đứt đoạn rơi xuống hai bên gò má, một chuỗi lại một chuỗi, kéo dài đến bất tận.
Cửa đã đóng lại được mở ra, bóng người Lâm Dịch Huyên xuất hiện trước mắt.
Diêu Nhữ Ninh cứ ngỡ là ảo giác, "Dịch Huyên tỷ ........."
"Thật khờ, " Lâm Dịch Huyên nhẹ nhàng tháo kính mắt Diêu Nhữ Ninh xuống, dùng tay lau đi nước mắt cho nàng, "Em đứng bất động tại chỗ như vậy, nếu như tôi không dừng bước quay đầu lại, em làm sao có thể đuổi được tôi ?"
"Dịch Huyên tỷ !"
Diêu Nhữ Ninh không thể khống chế tâm tình mình được nữa, nằm trong lồng ngực Lâm Dịch Huyên khóc như đứa bé.
Đêm đó Lâm Dịch Huyên ngủ lại trong nhà Diêu Nhữ Ninh, dùng tất cả ôn nhu của mình chăm sóc Diêu Nhữ Ninh.