Lâm Dịch Huyên cũng không khuyên Diêu Nhữ Ninh.
Chỉ khẽ ôm lưng nàng, một tay khác vuốt ve mái tóc Diêu Nhữ Ninh, mãi đến khi tiếng khóc nàng nhỏ dần, hai vai ngừng rung động, mới buông thân thể nàng ra, ôn nhu lau đi nước mắt cho nàng.
Đó không phải là khuôn mặt quá xinh đẹp, ngũ quan cũng không tính là quá tinh xảo, khuôn mặt cũng không nhỏ nhắn theo tỷ lệ vàng hiện tại, mà là khuôn mặt trái xoan cổ điển, miệng nhỏ, làn da trắng sữa khỏe mạnh, được chăm sóc vô cùng tốt, vẫn chưa nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt Diêu Nhữ Ninh, càng nhìn lại càng mê đắm, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt hạnh rất có thần, nhìn càng lâu lại càng như chìm đắm, không thể nào thoát ra được.
Diêu Nhữ Ninh chưa bao giờ bị Lâm Dịch Huyên nhìn kỹ như vậy, ánh mắt Diêu Nhữ Ninh như con nai vàng ngơ ngác, chỉ có thể trơ mắt nhìn, hai khuôn mặt gần trong gang tấc, cơ hồ nghẹt thở.
Lâm Dịch Huyên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Diêu Nhữ Ninh, cười đầy thâm ý, cũng không nói gì, tay phải đặt lên mặt Diêu Nhữ Ninh, lướt qua lỗ tai, vuốt ve mái tóc của nàng, tay trái thì nhẹ nhàng nâng cằm Diêu Nhữ Ninh lên, nhìn ngắm ôn nhu, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Diêu Nhữ Ninh.
Nụ hôn này, chính là khát vọng cả đời của Diêu Nhữ Ninh, khoảnh khắc bờ môi chạm đến, Diêu Nhữ Ninh hoàn toàn choáng váng, môi Lâm Dịch Huyên chạm vào môi nàng, liền có một dòng điện tê tê truyền khắp toàn thân, cảm giác như bị điện giật, choáng váng làm nàng quên nhắm mắt, quên thở, quên luôn cả nghênh hợp, chỉ có thể dùng hết sức bình sinh nhìn Lâm Dịch Huyên.
Môi Lâm Dịch Huyên dịu dàng lướt qua lại trên môi Diêu Nhữ Ninh, sau đó rời đi, nhìn thấy Diêu Nhữ Ninh vẫn mở mắt, Lâm Dịch Huyên lại nhẹ nhàng hôn lên 2 bờ môi nàng, đầu tiên là môi trên, sau đó là môi dưới, cuối cùng đồng thời ngậm hai vành môi, nhẹ nhàng mút mút.
Đến lúc phát hiện Diêu Nhữ Ninh bắt đầu đón nhận nụ hôn, môi Lâm Dịch Huyên lại bất ngờ rời đi, sau đó, lại đặt lên, như gần như xa, bên trong ôn nhu mang theo lay động, đến khi nhìn thấy Diêu Nhữ Ninh không còn khí lực, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào trong miệng Diêu Nhữ Ninh, nhẹ nhàng tìm kiếm đầu lưỡi Diêu Nhữ Ninh, dây dưa quấn quýt.
Động tác dịu dàng liên tiếp, chỉ trong nháy mắt, liền thiêu đốt lên xúc cảm mãnh liệt trong nội tâm Diêu Nhữ Ninh, khơi dậy khát cầu nguyên thủy trong thân thể Diêu Nhữ Ninh, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể mình dần dần mềm mại, Lâm Dịch Huyên ôn nhu ôm lấy Diêu Nhữ Ninh, môi lưỡi giao hòa, hưởng thụ lấy thời khắc triền miên này.
Môi cùng môi ôn nhu quấn quýt, một tay Lâm Dịch Huyên đỡ vai Diêu Nhữ Ninh, một tay khác mở từng cúc áo trên người Diêu Nhữ Ninh, đầu tiên là áo gió, sau đó là áo sơ mi, bàn tay trượt vào qua cổ áo, cách một tầng áo ngực, xoa vò lấy một bên Ngọc Phong, ôn nhu mà bá đạo, bàn tay lướt qua sau lưng mở nút áo ngực, bàn tay cũng không nóng lòng trở về Ngọc Phong, mà dịu dàng xoa khắp lưng trần trắng nõn của Diêu Nhữ Ninh.
Khí trời mát mẻ tối tháng 4 xâm nhập qua vạt áo, làm cho da thịt run rẩy một hồi, bàn tay của Lâm Dịch Huyên mang theo chút mát lạnh ôn nhu lướt qua da thịt nàng, Diêu Nhữ Ninh cảm giác như bàn tay Lâm Dịch Huyên chu du qua nơi đâu, nơi đấy liền nhen lên ngọn lửa tình nho nhỏ, nóng rực như muốn thiêu đốt nàng vậy.
Động tác trên tay Lâm Dịch Huyên vẫn chưa dừng lại, một tay nhanh nhẹn trút quần áo trên người Diêu Nhữ Ninh xuống, hai chân thì lại phối hợp bước đi theo Diêu Nhữ Ninh, nếu chỉ nhìn vào bước chân của hai người, sẽ cảm thấy như hai người đang song song khiêu vũ, nhưng nếu men theo mắt cá chân mà nhìn -------- vì giày dép vướng víu nên đã bị hai người cởi bỏ từ lâu, song song đi chân đất, cảnh tượng này, phải nó là quá mức kiều diễm rồi.
Đặc biệt là, bàn tay Lâm Dịch Huyên đang đặt sau lưng Diêu Nhữ Ninh bất ngờ rời khỏi trận địa, đánh úp về phía trước ngực Diêu Nhữ Ninh, bắt nắm lấy đỉnh Ngọc Phong cao ngất, Diêu Nhữ Ninh ưm lên một tiếng, cả người như ngã về phía Lâm Dịch Huyên, Lâm Dịch Huyên như bị dòng điện truyền từ bàn tay lên đại não, kích thích thân thể run lên, thân hình hơi lay động một chút, may là cách đó không xa có một trụ sảnh, hai tay Lâm Dịch Huyên giữ thân thể Diêu Nhữ Ninh, dẫn dắt nàng đi về phía trụ sảnh, áp thân thể Diêu Nhữ Ninh tựa lên trụ sảnh, đồng thời thân thể áp sát lên thân thể Diêu Nhữ Ninh. Môi rời khỏi môi Diêu Nhữ Ninh, ngược lại, hôn hai bên gò má nàng, hôn lên vệt nước mắt chưa khô của nàng, hôn lên bờ môi mỏng mềm mại, hôn lên hàng lông mi run rẩy, hôn lên sống mũi duyên dáng, sau đó lại trằn trọc quay về bờ môi mềm mại dã bị hôn đến ửng đỏ, rồi lại rời đi, hôn lên cần cổ trắng ngần của nàng, Lâm Dịch Huyên mau chóng phát hiện ra cần cổ chính là địa phương mẫn cảm của Diêu Nhữ Ninh, vì khi môi Lâm Dịch Huyên vừa chạm vào da thịt nơi ấy, thân thể Diêu Nhữ Ninh rõ ràng hơi chấn động một chút, hai tay Diêu Nhữ Ninh ôm chặt lấy nàng, hiển nhiên là khát vọng nguyên thủy bị khơi dậy trong vô thức, càng mong muốn được yêu chiều nhiều hơn.
Đáng tiếc, hiện tại Lâm Dịch Huyên chưa muốn mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, cũng không muốn lập tức thỏa mãn yêu cầu của Diêu Nhữ Ninh, môi nàng tiếp tục chu du xuống dưới, đi tới trước đỉnh Ngọc Phong cao ngất, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy tiểu San Hô trên đỉnh Ngọc Phong.
"Ưm ! Dịch Huyên tỷ ........" Diêu Nhữ Ninh ngân nga một tiếng, theo bản năng nâng cằm lên, ưỡn ngực nghênh hợp theo động tác của Lâm Dịch Huyên, trong nháy mắt ý thức rơi vào mơ hồ.
Lướt qua ngực, một tay Lâm Dịch Huyên đỡ lấy thân thể Diêu Nhữ Ninh, đảm bảo rằng nàng ấy sẽ không tuột khỏi trụ sảnh, một tay khác thì loại bỏ đi lớp áo ngực trên người Diêu Nhữ Ninh, Diêu Nhữ Ninh phối hợp trong vô thức, nửa trên thân thể hoàn toàn lộ diện trước tầm mắt Lâm Dịch Huyên, tay, môi, lưỡi Lâm Dịch Huyên rất nhanh chiếm lấy địa phương cao ngất trước ngực Diêu Nhữ Ninh, công thành đoạt đất.
Tuy rằng bình thường có thể nhìn ra dáng người Diêu Nhữ Ninh rất đẫy đà, nhưng đến khi môi lưỡi an ủi hai đỉnh Ngọc Phong kia, Lâm Dịch Huyên mới chính thức cảm nhận được sự no đủ của nó, tận mắt chứng kiến mỹ cảnh trước ngực Diêu Nhữ Ninh, Lâm Dịch Huyên cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh ---------- nguy nga đồ sộ như vậy, thật là đẹp không chịu nổi, hiếm có nhất chính là địa phương này chưa bị ai khai phá, nhất định phải hảo hảo quý trọng, thương yêu mới được .....
Mỹ cảnh lập tức làm cho Lâm Dịch Huyên kích động, phá vỡ đi tầng lý trí cuối cùng, Lâm Dịch Huyên có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa trong cơ thể mình, trong bụng tuôn ra một luồng nhiệt, làm cho thân thể rung động, cơ hồ khó có thể nhẫn nhịn, đáng tiếc, đêm còn dài, nàng vẫn cần khắc chế ----------- còn chưa vào phòng ngủ, còn cách giường xa lắm.
Lâm Dịch Huyên đang âm thầm than thở, Diêu Nhữ Ninh xụi lơ bỗng chốc đưa tay kéo lấy cổ Lâm Dịch Huyên, ôm lấy thân thể Lâm Dịch Huyên, hôn nồng nhiệt, đồng thời khéo thân thể Lâm Dịch Huyên đi về phía trước.
Đúng vậy a, bất luận Lâm Dịch Huyên tôi có mạnh mẽ thế nào, cũng có lúc cần em mang tôi đi theo.
Yêu chính là như vậy, cần che chở, cần lẫn nhau.....
Trong lòng tràn qua làn sóng ôn nhu, Lâm Dịch Huyên ôn nhu đáp lại nụ hôn của Diêu Nhữ Ninh, bàn tay đang ngưng trệ giây lát lại bắt đầu vận động, ở khắp trên người Diêu Nhữ Ninh công thành đoạt đất, thân thể Diêu Nhữ Ninh dưới sự tấn công mãnh liệt của Lâm Dịch Huyên tiếp tục xụi lơ lần 2, không còn chút khí lực nào, mà lúc này hai người đã đi gần về phía phòng ngủ, Lâm Dịch Huyên ôm chặt lấy Diêu Nhữ Ninh, hơi dùng sức một chút, kéo thân thể Diêu Nhữ Ninh tiến gần về phía tường phòng ngủ, môi lưỡi triền miên, hai tay mò mẫm dọc theo vách tường, đi về phía phòng ngủ, cuối cùng cũng đi tới trước cửa.
Cửa phòng ngủ khép hờ, vẫn chưa khóa, Lâm Dịch Huyên cũng không lưu tâm, cho rằng cửa phòng đáng tin như vách tường, không nghĩ tới sai 10 phần, lúc đem thân thể Diêu Nhữ Ninh áp lên cửa phòng ngủ, cửa phòng ngủ không thể chống đỡ lại sức nặng của hai người, liền mở ra một bên, thân thể Diêu Nhữ Ninh liền ngã ngửa về phía sau, kéo theo thân thể Lâm Dịch Huyên ngã cùng, cũng may là sàn phòng ngủ của Diêu Nhữ Ninh trải thảm mềm mại, lúc ngã xuống, ngoài xúc cảm mềm mại, cũng chỉ có cảm giác mềm mại mà thôi.
Nhữ Ninh, em thật là người kì diệu, ngay cả phòng ngủ cũng đc trang trí tươi đẹp tỉ mỉ như vậy ..........
Lâm Dịch Huyên nâng thân thể Diêu Nhữ Ninh lên, sau đó dùng chân đá lên cửa phía sau.
Kèm theo một tiếng 'Ầm', tia sáng trong phòng khách hoàn toàn bị chắn ngoài cửa, trong phòng ngủ không bật đèn, đen kịt một màu, đôi mắt hoàn toàn mất đi tác dụng.
Lâm Dịch Huyên nằm lên người Diêu Nhữ Ninh, sau khi ôn nhu hôn môi nàng, miệng lại lướt qua thùy tai nàng, cần cổ của nàng, xương quai xanh của nàng, hôn lên điểm cao nhất trên thân thể nàng, nhẹ nhàng dùng lưỡi lướt qua, lại vuốt ve mái tóc bóng mượt của nàng, dần dần hôn xuống, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn thân thể nàng.
Diêu Nhữ Ninh cũng cố gắng cởi bỏ quần áo trên người Lâm Dịch Huyên, đáng tiếc, không bắt được trọng điểm, hơn nữa, Lâm Dịch Huyên dịu dàng tiến công như vậy, cơ hồ làm cho đại não nàng hưng phấn quá độ, rơi vào mê loạn, căn bản không thể đưa ra mệnh lệnh gì chuẩn xác , cho tới bây giờ chỉ mới kéo khóa áo khoác của Lâm Dịch Huyên xuống ........... Nàng luôn tôn sùng che chở Lâm Dịch Huyên như nữ thần, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có lúc nắm giữ trong tay thế này ......
"Nhữ Ninh, Ninh Ninh ..........."
Đôi môi Lâm Dịch Huyên chu du khắp thân thể Diêu Nhữ Ninh, nhẹ nhàng gọi tên nàng, giúp nàng trở mình, bắt đầu hôn lên lưng nàng, một tay khác thì cởi bỏ quần áo trên người mình.
"Dịch Huyên tỷ ...."
Đến khi thân thể Lâm Dịch Huyên không còn ràng buộc, nhẹ nhàng áp lên lưng Diêu Nhữ Ninh, thân thể Diêu Nhữ Ninh lập tức chấn động một chút, hai tay nắm chặt thảm trải nền, đồng thời xoay đầu, môi tìm môi Lâm Dịch Huyên, dường như Lâm Dịch Huyên nhìn thấu tâm tư của nàng, đã sớm đưa môi về phía nàng, chỉ chờ nàng xoay đầu là hai bờ môi có thể chạm vào nhau.
Hai tay Lâm Dịch Huyên lại tìm đến trước ngực Diêu Nhữ Ninh, yêu thương chiều chuộng bầu ngực no đủ của Diêu Nhữ Ninh, môi vẫn ôn nhu đáp lại nụ hôn của Diêu Nhữ Ninh, lần thứ hai tiến vào nụ hôn nồng nhiệt.
"Nhữ Ninh, nơi này không có ánh sáng, không có thời gian, cũng không có không gian, chỉ có chúng ta, em là Nhữ Ninh, tôi là Dịch Huyên, không cần rụt rè, không cần thẹn thùng, cũng không cần giữ mình nữa, giao cho tôi đi, tôi sẽ hảo hảo thương em, cho em cảm nhận được mùi vị tươi đẹp nhất thế gian ......... "
Câu nói ôn nhu mà thâm tình của Lâm Dịch Huyên làm cho vành mắt Diêu Nhữ Ninh ửng đỏ, Lâm Dịch Huyên cảm nhận được thân thể Diêu Nhữ Ninh đã hoàn toàn thả lỏng, như một đóa hoa mềm mại nở ra, Lâm Dịch Huyên nàng đã làm xong công tác tư tưởng, liền bắt đầu chậm rãi tiến vào.
"Ân ...... Dịch Huyên tỷ ..........."
Sâu trong thân thể như bừng lên ngọn lửa, Diêu Nhữ Ninh cảm thấy thân thể mình như muốn vỡ đê, một dòng nước mạnh mẽ tràn ra, sâu trong thân thể ẩm ướt ôn hòa, nghênh tiếp ngón tay của Lâm Dịch Huyên, khiến cho ngón tay Lâm Dịch Huyên thuận lợi tiến vào thánh địa trong thân thể nàng.
Ngón tay Lâm Dịch Huyên khẽ động, chầm chậm thả tiết tấu, sau đó tăng tốc cùng cường độ, thân thể Diêu Nhữ Ninh nằm dưới thân thể nàng chập trùng chuyển động, mang theo tiếng rên khe khẽ nghênh hợp với nàng, Lâm Dịch Huyên tận sức giúp cho người yêu lên đỉnh, đến lúc lên đỉnh cao phong, Lâm Dịch Huyên nhìn thấy Diêu Nhữ Ninh nằm dưới thân run rẩy thở dốc, mềm mại ôn nhu như hóa thành nước ......
Đây là nữ nhân đáng để nàng yêu thương cả đời, nàng yêu nữ nhân này, suốt đời không rời đi .......