Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 57: Thấy Rồi









Chu Tiểu Kiều bị đuổi ra khỏi nhà bếp, đi tới bên cạnh Cổ Lệ Tiệp ngồi xuống, miết miệng lầm bầm, "Có lòng tốt hỗ trợ lại bị mắng, thiệt là."
Chu baba cười, "Tuy nói đang là nghỉ hè, lại đang ở nhà, nhưng ở trước mặt học sinh cũng nên giữ hình tượng Lão sư a."
"Pháp luật nào có quy định Lão sư phải giữ hình tượng," Chu Tiểu Kiều chu miệng làm mặt phản đối, "Con là lão sư, lão sư cũng chính là con."
Chu ba ba chỉ ngón tay vào Tiểu Kiều, lắc đầu, lại thở dài, nhất thời nói không ra lời, "Con a ......"
Chu mẫu dọn bát đĩa lên bàn ăn, "Ăn cơm !"
Cổ Lệ Tiệp vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Khóe môi Chu Tiểu Kiều khôi phục lại độ cong ôn nhu, tầm mắt đuổi theo Cổ Lệ Tiệp, thu hết nhất cử nhất động của nàng vào đáy mắt.
Đa số nữ nhân không trang điểm đều vô cùng thê thảm, nhưng Cổ Lệ Tiệp thì lại ngược lại, khuôn mặt trắng nõn không chút tỳ vết, tóc đen dài được buộc cao thành tóc đuôi ngựa, mang theo kính mắt, thật giống với tiêu chuẩn nữ sinh thanh thuần hiện đại ........ Bộ dạng ôn nhu này không  chút gượng gạo nào, so sánh với bộ dạng khổng tước xòe đuôi ngày thường của nàng còn tự nhiên hơn rất nhiều .......... Vì lẽ đó, ngày hôm nay là vô tình bị Chu Tiểu Kiều nàng biến về trạng thái nguyên hình sao ?
Chu Tiểu suy nghĩ trong lòng, không khỏi vuốt vuốt cằm ---------- đó là động tác quen thuộc của nàng mỗi khi suy tư.
Ngắm phong cảnh người, trong mắt người khác cũng thành phong cảnh.
Lúc Chu Tiểu Kiều ngắm nhìn Cổ Lệ Tiệp, Chu ba ba cũng đang chăm chú nhìn Chu Tiểu Kiều.
Trong bữa ăn, Chu mẫu vẫn luôn gắp rau cho Cổ Lệ Tiệp, Cổ Lệ Tiệp nhỏ giọng cảm ơn, "Đa tạ a di."
"Này, Tôi nói này," Chu Tiểu Kiều huých cùi chỏ vào người Cổ Lệ Tiệp, "Cứ coi như đang ở nhà là được rồi, không cần khách sáo tới vậy ........ Thẹn thùng cái gì a ?" Nói xong không nhịn được cười thành tiếng ------- Trời ạ ! Cung Thanh Hạ mà nhìn thấy đệ nhất thư kí của mình biến thành cừu non thẹn thùng  như này không biết sẽ sốc đến nhường nào ? Thật muốn đem Cổ Lệ Tiệp hiện tại đến trước mặt Cung Thanh Hạ a.
Cổ Lệ Tiệp bị Chu Tiểu Kiều nói như vậy, không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Chu mẫu nhịn không nổi, cười quở trách con gái, "Con cho rằng nữ nhân trên đời đều giống con sao ? Lúc nào cũng cợt nhả chẳng biết thẹn thùng gì." Ngược lại cười hiền lành với Cổ Lệ Tiệp, "Chu lão sư của cháu từ nhỏ đã vậy, đừng để ý tới nàng." Trong mắt ngập tràn yêu thương.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cổ Lệ Tiệp đi theo phía sau Chu Tiểu Kiều trong hoa viên Chu gia, chợt lên tiếng nói, "Ba mẹ cô thật có khí chất, đứa bé sinh trưởng trong gia đình có khí tràng lớn như vậy, đương nhiên bị gò bó rồi."
"Ahaha. . . . . ." Chu Tiểu Kiều đỡ tường cười lớn, "Đừng nói nữa ......... A ha ha ......."
"Tôi nói thật," Cô Lể Tiệp trừng mắt Chu Tiểu Kiều chút, "Tôi chưa  từng thấy nữ nhân nào qua 40 tuổi mà vẫn mỹ lệ tao nhã như mẹ cô, ung dung tự tin, đặc biệt là lúc mẹ cô cười, khóe môi đều là ý cười, cần có bao nhiêu tao nhã  đều có bấy nhiêu tao nhã......."
Chu Tiểu Kiều vất vả lắm mới ngưng cười được, "Cô không phải là kiểu người bám mẹ từ nhỏ chứ ?" Dừng một chút, ngoẹo cổ lấy ánh mắt thăm dò nhìn Cổ Lệ Tiệp, "Hay là cô không có mẹ từ nhỏ ?" Ngữ khí ôn nhu hiếm thấy.
Sắc mặt Cổ Lệ Tiệp trong nháy mắt tối sầm, buồn bực nhìn về phía trước, cũng không đáp lời.
"Xin lỗi," Chu Tiểu Kiều đuổi theo, kéo cánh tay Cổ Lệ Tiệp lại, "Nếu tôi có lỡ lời nhắc tới chuyện cũ làm cô không vui, tôi thật sự xin lỗi."
Cổ Lệ Tiệp banh mặt, "Tôi không có chuyện cũ."
"Cô không có chuyện cũ ?" Chu Tiểu Kiều cúi đầu nhìn chăm chú ánh mắt Cổ Lệ Tiệp, lè lười làm ngoáo ộp, thấy Cổ Lệ Tiệp vẫn không chịu giãn mặt ra,  liền đứng lên, nghịch ngợm cười nói, "Là tôi có chuyện cũ a, ai, ôi, hơn nữa còn siêu cấp truyền kỳ, cô có muốn nghe hay không ?"
Sắc mặt Cổ Lệ Tiệp lúc này mới hòa hoãn lại chút, "Cô kể đi."
"Cô muốn nghe tôi lại không muốn kể nữa," Chu Tiểu Kiều khoanh hai tay phía sau, nhảy nhót đi về phía trước, "Chờ hôm nào tâm tình tôi tốt tôi sẽ kể cô nghe."
Rõ ràng là thừa nước đục thả câu ...
Cổ Lệ Tiệp nhìn bóng người dương dương tự đắc đi phía trước, không khỏi bốc lửa trong đầu, đạp một cước vào mông Chu Tiểu Kiều.
          "Ôi chao!"
Chu Tiểu Kiều thét thảm một tiếng, suýt chút nữa ngã chổng vó, cũng may không ngã, đủ thấy Cổ Lệ Tiệp căn sức đá vừa đủ.
Cung Thanh Hạ gọi điện tới, Cổ Lệ Tiệp nhận điện.
"Alo ? Bạo Quân ?"
"Hội nghị sắp mở, hạn cho cô trong vòng mười năm phút nữa phải có mặt ở cao ốc tổng bộ của công ty dược Hi Sở."
"15 phút? !" Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Cô rõ ràng là mượn việc công trả thù riêng, 15 phút là cho tôi thuê xe hay xếp hàng chen lấn ở tầu điện ngầm ? Nếu như cô đến đón tôi thì hãng nói."
Giọng nói bên kia bỗng đanh lại, "Đến tột cùng ai là thư ký ? ----------- Tôi gọi điện nhắc cô có hội nghị còn phải đến đón cô sao ?"
"Cô đúng là không có lương tâm," Cổ Lệ Tiệp chống nạnh, "Tôi vì ai mới phải tới Chu gia giả làm nữ sinh cấp 3 ?"
"......... Đến muộn 1 phút phạt 1/10 lương, cứ thế tính ra, cô liệu mà làm." Gác máy.
"Này ! Bạo Quân ! Bạo ......"
"Tôi nói này, người ta gác máy rồi !" Chu Tiểu Kiều ngắt lời Cổ Lệ Tiệp, "Cô còn ở đây rống cái gì a ?"
Cổ Lệ Tiệp lườm Chu Tiểu Kiều chút, "Cô rống thì có," thở dài, "Làm sao bây giờ ? Mọi chuyện rối tinh rối mù rồi, thời gian ngắn như vậy sao tới kịp được ? Bạo Quân căn bản là cố ý làm khó tôi."
          "Không phải còn có tôi sao ? Tôi là người của thành phố B a, ai ôi !" Chu Tiểu Kiều vừa nói vừa làm động tác xắn tay áo, chợt nhớ ra mình mặc áo thun ngắn tay không có tay áo để xắn, chỉ đành hắng giọng một cái cho đỡ lúng túng, "Khục, tôi không đội trời chung với Cung Thanh Hạ, làm sao có khả năng để cô thua trong tay Cung Thanh Hạ !" Vốn nàng muốn đưa Cổ Lệ Tiệp đến trước mặt Cung Thanh Hạ đổi lấy Sở Ấu Cơ, đương nhiên, đến tối lại tính.
"Chờ một chút!" Cổ Lệ Tiệp chợt nhớ tới một chuyện, "Tôi mặc quần áo như này làm sao đến dự hội nghị được ?"
"Hành lý của cô không phải ở khách sạn sao ? Đi  tới khách sạn đổi là được. Tôi cam đoan với cô, đợi đến lúc chúng ta đến khách sạn, khẳng định Cung Thanh Hạ vẫn chưa xuất phát, đến lúc đó cô đi với Cung Thanh Hạ là được, trừ khi Cung Thanh Hạ tự xử mình đến muộn, nếu không không thể xử cô đến muộn được."
Mười phút sau.
Cổ Lệ Tiệp há hốc miệng đứng trước khách sạn ---------- thật không dám tin lại đến nhanh như vậy, hóa ra khách sạn ở rất gần Chu gia, quả nhiên, có người bản địa dẫn đường tốt hơn rất nhiều.
"Ngẩn ra đó làm gì ? Dừng xe bên này."
Chu Tiểu Kiều mượn 2 chiếc xe đạp ở một quán quen, hai người đạp một mạch thông qua ngõ nhỏ hẹp dài tới đối diện với Khách Sạn.
"Mau mau, nhanh !"
Dừng xe xong, Cổ Lệ Tiệp chạy vội vào tiền sảnh khách sạn, Chu Tiểu Kiều theo sát phía sau.
Trong phòng nào đó trong khách sạn.
Cung Thanh Hạ thu xếp mọi thứ xong, trước lúc đi căn dặn Sở Ấu Cơ, "Tôi đi họp một chút, em ở nhà đọc sách hay làm gì cũng được, nhưng đừng đi lung tung."
"Ân." Sở Ấu Cơ gật đầu, "Em đang định viết bản thảo mới."
"Vậy thì tốt, sẽ không cảm thấy buồn chán."
Cung Thanh Hạ nói xong, mở cửa đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
"Khục" Cửa vừa đóng lại đã bị mở ra, bóng người Cung Thanh Hạ xuất hiện trước cửa, hắng giọng một cái, "Nếu như Chu Tiểu Kiều gọi điện tới tìm em ......."
"Em biết rồi," Sở Ấu Cơ cười hiểu ý, "Em sẽ nói em muốn đuổi bản thảo, không có thời gian đi ra ngoài." Kể cả có đi ra ngoài cùng nhau, tỷ tỷ cứ yên tâm. Câu nói này vẫn giữ trong lòng không nói ra. Hiếm có lúc tỷ tỷ đại nhân không giận dỗi, Sở Ấu Cơ cũng không dám chọc giận nàng.
Cung Thanh Hạ hơi giãn lông mày, gật gù, "Biết là tốt rồi."
Sở Ấu Cơ đột nhiên cảm thấy vẻ mặt này của tỷ tỷ đại nhân thật đáng yêu, liền chạy tới trước cửa đang khép lại kia, hai tay leo lên cổ Cung Thanh Hạ, nhón chân hôn lên môi đỏ non mềm, khóe môi Cung Thanh Hạ ngoắc ngoắc, ôm hôn đáp lại tiểu nữ sinh, triền miên uốn lượn đến thiên trường địa cửu, mãi đến khi vang lên hai tiếng hét kinh thiên động địa ----------
"A! ! ! ! ! ! Tôi thấy được ! Tôi rốt cục thấy được ! Tôi rốt cục tận mắt chứng kiến !" Hai tay Cổ Lệ Tiệp bưng gò má, đôi mắt dâm tà đến chói mắt, hưng phấn cơ hồ muốn ngất đi.
"A! ! ! ! ! ! --" Hai tay Chu Tiểu Kiều ôm đầu, tiếng hét rít gào không dứt.
Môi Cung Thanh Hạ rời môi Sở Ấu Cơ, nhìn về hướng tiếng hét truyền đến, nhíu lông mày, hai người bọn họ tại sao lại ở đây lúc này ?
Tác giả có lời muốn nói: Giấy không thể gói được lửa, rốt cục sự việc đã bại lộ , ╮(╯▽╰)╭


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.