Bị Chu Tiểu Kiều lôi tới salon tóc, Cổ Lệ Tiệp kịch liệt phản kháng.
"Tôi không muốn đổi kiểu tóc !"
.......... Cổ Lệ Tiệp ngồi chồm hỗm xuống đất, vung chân giẫm móng, thực giống nghé con đang cực lực nổi nóng.....
Chu Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy Cổ Lệ Tiệp có điểm đáng yêu, nhưng cũng không cảm thấy buồn cười, bởi vì biết Cổ Lệ Tiệp này không phải là người bình thường, mà là một người được huấn luyện từ nhỏ, còn chưa lộ bản lãnh thật, làm cho nàng nghĩ đến 'Võ Tòng đả hổ'.
"Không sao đâu, sau này sửa lại như cũ là được mà," Chu Tiểu Kiều nở nụ cười dịu dàng, "Chỉ thay đổi xíu thôi, coi như giúp tôi một chút, ba mẹ ông bà tôi đều rất hòa ái, cô nhất định sẽ thích bọn họ, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ lỡ a."
"Nhưng tóc là sinh mạng của tôi, tôi luôn coi làn tóc phất phơ sau gáy này là quốc kì, vô cùng tự hào, vì lẽ đó mới không muốn đổi kiểu tóc !" Cổ Lệ Tiệp cũng không phải là người dễ dàng bị thuyết phục như vậy, "Cô cứ nói với gia đình là tôi lớn lên ở phương tây từ nhỏ nên chịu ảnh hưởng của văn hóa phương tây là được."
"Tôi nói cô là người nước ngoài cũng vô dụng," Chu Tiểu Kiều dở khóc dở cười, "Truyền thống của gia đình tôi là không cho con cháu trong nhà nhuộm tóc, uốn tóc .... ---------- cô cho rằng tôi cắt đầu nấm là chỉ để cho đáng yêu thôi sao ? Vậy thì sai mười phần, đó là vì tôi không thể làm trái lời trưởng bối trong nhà."
"...... Thật sao ?" Cổ Lệ Tiệp chớp mắt bất ngờ, đưa tay sờ đầu Chu Tiểu Kiều, "Tôi cảm thấy mái tóc này của cô rất đáng yêu a ............. Bất quá vẫn là quên đi, tôi quyết định ngụ lại ở khách sạn," Quay đầu bước đi.
"Đã đi tới cửa rồi," Chu Tiểu Kiều nắm chặt tay Cổ Lệ Tiệp, gọi về hướng salon làm tóc, "Sao không có ai ra đón khách vậy ?"
Bên trong vừa vặn không có khách, thợ làm tóc đang ngồi rảnh rỗi trên ghế, nhàn nhã ngồi xem hai vị khách đang do dự trước tiệm, còn đang ngồi trêu ghẹo, nghe thấy Chu Tiểu Kiều gọi bọn họ, dồn dập đi ra, vây nhốt chào hàng Cổ Lệ Tiệp, cuối cùng ôm mỹ nhân đi vào bên trong.
"Ép thành tóc thẳng thanh thuần, màu tóc tốt nhất để lại màu đen, hoặc gần giống màu đen là được." Chu Tiều Kiều giao phó xong, quay lưng đi ra ngoài, nàng muốn tranh thủ đi mua kính mắt cho Cổ Lệ Tiệp, đi tới cửa lại nói một câu, "Làm cho nàng bằng dịch vụ tốt nhất, tiền nong không thành vấn đề."
Một tiếng sau Chu Tiểu Kiều mua kính mắt trở về, kiểu tóc mới của Cổ Lệ Tiệp vẫn chưa hoàn thành, mấy người thợ cắt tóc vờn quanh Cổ Lệ Tiệp như đang hầu hạ Hoàng Thái Hậu, trong đó có một người mỉm cười với Chu Tiểu Kiều đang ngồi trên sô pha, "Ngài ngồi đợi chút, phải khoảng hai tiếng mới xong."
Chu Tiểu Kiều ghét nhất là phải chờ đợi người khác, bất quá hôm nay là ngoại lệ, tâm tình nàng rất tốt ngồi đợi một bên, một bên lật xem tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cổ Lệ Tiệp vài lần.
Cổ Lệ Tiệp buông mí mắt xuống, không nói một lời.
Chu Tiểu Kiều cho rằng nàng mệt mỏi vì ngồi nhiều, cũng không nghĩ nhiều, bản thân Chu Tiểu Kiều lúc này cũng rất mệt mỏi, ngồi ngủ thiếp đi, đợi đến lúc tỉnh lại, nhìn thấy Cổ Lệ Tiệp mới làm tóc xong, đôi mắt trong nháy mắt như muốn tổn thương ------ bóng người thanh tú đứng ở nơi đó , dường như ánh dương ngoài cửa sổ chiếu hết vào người nàng ..... một tiếng 'Tõm' vang lên, như là tiếng nước mưa rơi vào giếng cổ sâu thẳm, là âm thanh gì ?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Chu Tiểu Kiều si ngốc đứng lên, theo bản năng mở ra hộp kính trong tay, lấy ra kính mắt mang tới cho Cổ Lệ Tiệp, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Cổ Lệ Tiệp, xoay ghế để Cổ Lệ Tiệp nhìn bản thân mình trong gương.
Cổ Lệ Tiệp chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn mình trong gương, mà là xoay người ôm lấy Chu Tiểu Kiều, nằm nhoài trên bả vai nàng lẩm bẩm, "Chiêu này của cô quá độc ác .........."
Quá độc ác. . . . . . ? Khóc. . . . . . ?
Thân thể Chu Tiểu Kiều cứng đờ, cánh tay ôm lấy Cổ Lệ Tiệp, máy móc vỗ lên lưng nàng, nhưng sau đó một giây liền tựa như có điện giật trong tim, liền đẩy người trong lồng ngực ra, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp ------ Trời ạ ! Ai tới nói cho tôi biết, đây là tình huống gì ?!
Trong một gian phòng xa hoa nào đó trong khách sạn.
Trên giường trong phòng ngủ vừa trải qua mấy trận bão tố, hai cỗ thân thể thấm ướt mồ hôi như bạch ngọc không tì vết còn đang giao hòa với nhau.
Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Ấu Cơ, nói như mệnh lệnh, nhưng giọng nói có chút ôn nhu, "Xuống đi."
Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, trái lại ôm chặt người dưới thân, "Không muốn."
Cung Thanh Hạ véo mũi búp bê sứ, "Không ăn cơm tối ? Hả ?"
Sở Ấu Cơ nhìn mỹ nhân dưới thân, chợt phát hiện, "Tỷ tỷ đói bụng ?" Miệng vẫn chu ra như trước không khôi phục độ cong ôn nhu như bình thường ---------- vẻ mặt thành thật của nàng bình thường đều hơi nhếch môi mỏng lên.
"Có chút."
"Ân." Bé ngoan Sở Ấu Cơ nhanh chóng xuống khỏi người Cung Thanh Hạ, "Vậy chúng ta đi ăn cơm."
Hai người đồng thời đến nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo sạch.
Sở Ấu Cơ dắt tay Cung Thanh Hạ, "Đi thôi."
Nhưng Cung Thanh Hạ đẩy tay tiểu nữ sinh ra, nhấc theo hành lý của mình.
"Rầm !" Sở Ấu Cơ nghe thấy âm thanh cõi lòng mình tan nát, "Tỷ tỷ ?!" Vừa nãy ôn tồn như vậy, kết quả vẫn là tách ra sao ?
"Yên tâm," Cung Thanh Hạ mang theo hành lý đi lên phía trước, nhàn nhạt nói, "Tôi sẽ không bắt em phải chịu trách nhiệm," nói tới chỗ này mỉm cười trêu tức, "Ngược lại cũng sẽ không mang thai."
Nhưng thật ra là đang cố ý trêu tiểu nữ sinh ---------- hành lý mang sang phòng khác chỉ là để chặn miệng Cổ Lệ Tiệp, phòng ngừa nàng đến khách sạn thấy hai người ở cùng một phòng sẽ hô to gọi nhỏ ------------ tuy rằng nàng không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất là miệng lưỡi người khác.
Mỗi lần đều như vậy, tỷ đến tột cùng muốn em như thế nào ?
Sở Ấu Cơ cũng không ngăn cản, chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cung Thanh Hạ, nước mắt chậm rãi tràn đầy hốc mắt nàng, chảy dọc theo hai bên gò má, rơi xuống áo nàng.
Cung Thanh Hạ đặt hành lý xuống mới phát hiện tiểu nữ sinh chưa đứng ở hành lang chờ nàng, trở lại phòng cũ tìm, chỉ thấy tiểu nữ sinh đang đứng ở nơi đó nước mắt lã chã tuôn rơi, "Sao em còn đứng ở đây ?" Đi tới dắt tay tiểu nữ sinh, "Đi thôi."
Sở Ấu Cơ tựa như chôn chân nơi đó, không nhúc nhích chút nào, "Tỷ tỷ, em muốn hảo hảo nói chuyện với tỷ tỷ."
Cung Thanh Hạ vẫn dùng sức trên tay, "Có thể vừa ăn vừa nói."
Sở Ấu Cơ rốt cục thỏa hiệp, cúi đầu đi bên cạnh Cung Thanh Hạ.
Hai người thuê ở khách sạn mang phong cách Châu Âu, có hoa viên, trong vườn còn có bể bơi, sân tennis, sân golf .....
Vừa mới trải qua một trận mưa không lớn không nhỏ, không khí thanh thanh lạnh lạnh.
Hai người chọn một bàn ăn gần vườn hoa tulip, Cung Thanh Hạ tiếp nhận menu trong tay người phục vụ, nhàn nhã chọn món ăn, Sở Ấu Cơ ở một bên lẳng lặng nhìn nàng.
"Tỷ tỷ, em đã nghĩ rồi," Sau khi người phục vụ rời đi, Sở Ấu Cơ cắn cắn môi, lấy hết dũng khí nói, "Chờ đến khi em trưởng thành, chúng ta liền đến Hà Lan đăng kí kết hôn đi, sau đó vẫn ở lại trong nước, quan hệ tạm thời không công khai với bên ngoài, đợi đến khi hai bên gia đình đồng ý, có thể thẳng thắn với hai bên gia đình."
Cung Thanh Hạ nghe xong cũng không có chút rung động nào, đôi mắt nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ, trong ánh mắt ấy tựa như có đám lửa nhỏ nhảy nhót, cuối cùng hạ thấp lông mày, khóe môi ngoắc ngoắc, "Tôi nhận phần tâm ý này."
Ánh mắt nhiệt tình của Sở Ấu Cơ trong nháy mắt tối sầm lại, " ....... Tỷ tỷ có ý gì ?"
Người phục vụ bưng bữa tối của hai người lên, cung kính dọn xong đi ra ngoài.
Cung Thanh Hạ cầm lấy dao nĩa, "Không có ý gì." Cắt một miếng bít tết bỏ vào trong miệng, "Tôi cảm thấy mối quan hệ bạn tình thế này rất tốt, mỗi lần tôi đều rất hưởng thụ, sau đó cũng không có gánh nặng gì."
"......... Bạn tình," Sở Ấu Cơ xám mặt lại, "Tỷ tỷ ........."
"Được rồi, ăn cơm." Cung Thanh Hạ ngắt lời tiểu nữ sinh, một bên chăm chú cắt bít tết, khẽ nói, "Mười năm sau, nếu như em vẫn cảm thấy hứng thú với cơ thể tôi, chúng ta sẽ bàn về vấn đề cưới hỏi." Khi đó nàng 34 tuổi, khóe mắt hẳn đã có vết nhăn, mà tiểu nữ sinh mới 26 tuổi, phong nhã hào hoa ....... Chênh lệch 8 tuổi, đối với nàng mà nói, xa cách như Trường Giang vậy ......
"Em không đồng ý !" Sở Ấu Cơ xẹp miệng nhỏ, "Mười năm quá lâu," Ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Cung Thanh Hạ, như cầu xin nàng thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
Đáng tiếc Cung Thanh Hạ chuyên tâm dùng cơm, không liếc nhìn nàng dù là một cái.
Sở Ấu Cơ cầm lấy dao nĩa, mạnh mẽ cắt miếng bít tết, "A di đã bắt đầu bức hôn tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể chống đỡ 10 năm sao ?"
"Đó là chuyện của tôi."
"Tâm ý của em đối với tỷ tỷ dù trăm năm cũng không thay đổi."
"Tình cảm không thể nói suông bằng miệng."
"Em sẽ chứng minh cho tỷ tỷ thấy."
"Tôi mỏi mắt mong chờ."
Sở Ấu Cơ ăn miếng bít tết mà nước mắt tuôn rơi, "Sinh ra sau tỷ tỷ 8 năm không phải là lỗi của em." Lý tưởng của nàng vẫn giống như cổ đại, muốn thành hôn với Trường Ninh từ sớm, cùng nhau đối mặt với mưa gió cuộc đời, bên nhau một đời.
Cung Thanh Hạ nhìn tiểu nữ sinh một chút, thu tầm mắt lại, "Chẳng lẽ là lỗi của tôi ?" Giọng nói vô cùng ôn nhu.
Nước mắt của Sở Ấu Cơ vẫn đang rơi xuống, nghiến răng, tức giận đều dồn lên miếng bít tết trong miệng kia, không đáp lời.
"Lúc ăn cơm đừng để tâm tình chi phối như vậy." Giọng nói Cung Thanh Hạ bỗng chốc có nhiệt độ, "Không tốt cho tiêu hóa."
Sở Ấu Cơ tức giận, "Tỷ quản được em sao ?"
Cung Thanh Hạ nhẹ như mây gió nói, "Tiêu hóa không tốt sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, độc tố tích tụ, dinh dưỡng không đủ cung cấp cho cơ thể em," nói xong dừng một chút, lại bổ sung, "Đừng nghĩ tôi không có yêu cầu với bạn tình, da dẻ phải mịn, trên mặt kể cả một nốt tàn nhang cũng không được có."
Sở Ấu Cơ, "..........."
Chu gia.
Cổ Lệ Tiệp nâng chén trà trong tay, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hiện ra dáng vẻ câu nệ ----------- nàng vừa vào cửa đã cảm nhận được gia đình này không phải gia đình bình thường, nhưng thân phận của chủ nhân ngôi nhà này cao đến chừng nào vẫn chưa biết được.
Một nam nhân trung niên với dáng người anh tuấn nho nhã hòa ái dễ gần ngồi đối diện với nàng, chính là ba ba của Chu Tiểu Kiều, hắn cười ha hả nhìn Cổ Lệ Tiệp, "Mới lớp 10 mà đã cao lớn vậy sao ?"
Cổ Lệ Tiệp ngại ngùng cười cợt, "Nhà cháu ai cũng cao."
Chu ba ba gật gù, "Không trách."
Trong bếp truyền tới giọng nói của Chu mẫu ghét bỏ con gái.
"Đi sang một bên ! Ai muốn con làm trợ thủ, ngay cả cơm rang trứng con cũng không làm được, cơm rang xong ngay cả chó cũng không nuốt nổi."
"Có muốn bỏ kính mắt xuống không ?" Chu ba ba cười với Cổ Lệ Tiệp, "Chu lão sư của cháu thậm chí không biết cắm cơm."
"Vẫn còn tốt," Cổ Lệ Tiệp đỡ kính mắt, "Thanh niên bây giờ hầu như đều không nấu cơm."
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người cảm thấy cách nhau 8 tuổi có vấn đề gì không ? Tiểu Bình Quả chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả , ╭(╯^╰)╮