Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 8-3: Hứa với em sánh cùng trời đất (3)




Type: Di Di

Giọng nói trong trẻo của Trình Triệt vang lên, “Tôi được thưởng thức một bữa tối thịnh soạn còn chưa nói lời cảm ơn, anh đừng khách sáo nữa”, cô nháy mắt tinh nghịch như trẻ con, “Thực ra anh nên nói cho tôi biết trước, như vậy tôi có thể phối hợp với anh hơn. Dù sao thì đều thành tâm điểm của cánh phóng viên rồi, chi bằng cho họ một tấm ảnh chính diện rõ nét, tránh cho người ngoài đoán ra đoán vào”.

Hàn Nặc trầm lặng, trong ánh nhìn đáp trả của cô, anh cất giọng ý tứ sâu xa, nói ra ba chữ, “Lần sau vậy”.

Trình Triệt ngẫm nghĩ một lát, không hiểu ý anh là lần sau, nếu xảy ra tình huống này tôi sẽ đánh tiếng trước, hay là lần sau tôi lại mời cô đi ăn một bữa thịnh soạn.

Thế nhưng, bất luận là vế trước hay vế sau, cho dù nó có thể khiến bản thân tổn thương, cô đều sẵn lòng.

Không biết từ bao giờ, cô lại lặng lẽ động lòng vì anh, khó mà kiềm chế.

Sau đó một tuần, trời yên biển lặng.

Mỗi sáng Si Nhan đều ở bệnh viện, đưa Ôn Hành Viễn đi làm hàng loạt kiểm tra và trị liệu, buổi chiều anh về Hoa Thành xử lý công việc, cô sẽ đi thăm Quý Nhã Ngưng. Mỗi lần rời đi cô đều gặp Đường Nghị Phàm. Đối với sự cự tuyệt của Quý Nhã Ngưng, Si Nhan không muốn miễn cưỡng, mà chỉ nhắn tin nói với Quý Nhã Ngưng rằng, “Anh ấy đang ở dưới tầng”.

Cuối cùng Quý Nhã Ngưng chủ động nhắc Đường Nghị Phàm, “Anh ấy nói chưa từng nghĩ muốn phản bội tớ và cuộc hôn nhân của chúng tớ. Nhưng khi tớ hỏi anh ấy rằng nếu như trước khi chúng tớ kết hôn, anh ấy gặp lại Trương Nghiên, có phải anh ấy sẽ chọn cô ta hay không, anh ấy lại nói ‘không biết’. Anh ấy đã trả lời như vậy, bọn tớ phải tiếp tục thế nào? Tại sao anh ấy không lừa gạt tớ đến cùng luôn đi”.

Vết thương nơi đáy lòng vẫn đang đau nhức dữ dội, thế nhưng lại hy vọng đối phương dùng lời nói dối để chữa lành nó. Tình yêu như vậy, sao có thể vứt bỏ?

Về phần Đường Nghị Phàm, câu “không biết” mà anh nói, cũng khiến Si Nhan bực tức.

Ôn Hành Viễn lại giải thích rằng, “Đàn ông thường lý trí hơn phụ nữ, giả thiết cơ bản không thể xảy ra này, em muốn cậu ta phải trả lời thế nào? Đổi lại là anh, đáp án của anh cũng sẽ tương tự như cậu ấy. Tiểu Nhan, thành thật cũng là một cách để biểu đạt tình yêu”.

Bởi vì yêu em, nên không muốn dối lừa em.

Đối diện với sự thật khiến người ta khó lòng chấp nhận này, Quý Nhã Ngưng đã do dự. Cô rủ Si Nhan đi Tây Sơn ngắm mặt trời mọc. Lúc hai người lên đến đỉnh núi, ánh nắng ban mai đã hé lộ, họ bọc mình trong áo khoác, nhón chân nhảy lên, cùng nghênh đón bình minh.

Mặt trời đang lấp ló nhô cao từ phía đông, Si Nhan ôm lấy Quý Nhã Ngưng, “Cậu phải hạnh phúc, cho dù Đường Nghị Phàm không phải là người có thể tương nhu dĩ mạt, cậu cũng không nên buông tay”.

Nhìn về phía mặt trời, Quý Nhã Ngưng quyết định, “Tớ tính ra nước ngoài du học theo chương trình của Viện thiết kế”.

Lần đi này, là một năm.

Dùng thời gian để thử thách tình yêu, có lẽ có phần lãng phí. Thế nhưng, Si Nhan siết chặt cánh tay, cổ vũ cô ấy, “Cậu muốn thì cứ đi đi, nếu như tình yêu của anh ấy đủ kiên định, dù xa nhau cả một đại dương cũng không thể chia cách hai người, tớ đợi cậu trở về”.

Đối với kết quả này, Đường Nghị Phàm quá mức bình tĩnh, thậm chí như có phần trút được gánh nặng, “Cô ấy đang do dự, đang trốn tránh, chứng tỏ cô ấy vẫn yêu tôi, cô ấy không nỡ ly hôn, vậy thì tôi vẫn còn cơ hội”, sau đó anh cười, nói chắc như đinh đóng cột, “Một năm thôi mà, tôi đợi được”.

Có lẽ, phải lùi một bước mới có thể tiến xa hơn.

Vì lòng đã chấp nhận, Đường Nghị Phàm không níu kéo, chỉ là lúc Quý Nhã Ngưng rời đi, anh nói với cô rằng, “Rất nhiều người phụ nữ đã từng là trạm nghỉ chân tạm thời của anh, cho đến khi gặp được em, anh mới không nghĩ như vậy nữa. Anh coi em là điểm dừng chân cuối cùng của đời mình. Nếu như một năm sau, em vẫn không muốn tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không yêu thêm ai khác”.

Quý Nhã Ngưng quay lưng đi thẳng, không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Đường Nghị Phàm biết cô đã khóc. Đến tận bây giờ, sự khó chịu trong lòng anh không kém Quý Nhã Ngưng là mấy, nhưng sai lầm mà anh phạm phải, hậu quả đương nhiên phải do mình anh gánh chịu. Không để tâm đến sự vùng vẫy của Quý Nhã Ngưng, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, “Đừng cứ như vậy mà vứt bỏ anh”, giọng nói nghẹn ngào, khẩn cầu, bất lực.

Quý Nhã Ngưng gần như bật khóc thành tiếng, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cánh tay Đường Nghị Phàm, thấm ướt áo sơ mi của anh.

Đến cuối cùng là ai đã làm tổn thương tình yêu?

Trong văn phòng Tổng Giám đốc Hoa Thành, Ôn Hành Dao thuật lại cho Ôn Hành Viễn thông tin tuyệt mật mà anh mới thu thập được, “Lão già Hàn Thiên Dụ kia bị một câu thu mua của chú dọa sợ điên rồi, không ngờ lại để Hàn Nặc phụ trách kế hoạch của Lam Thiên, đúng thật là bí quá hóa liều”.

Ôn Hành Viễn tỏ vẻ mọi chuyện đều trong dự liệu, “Ông ta không cư xử thiếu sáng suốt như vậy, chẳng phải uổng công chúng ta tính kế rồi sao?”.

“Chúng ta tính kế với ông ta đã là vinh hạnh của ông ta rồi”, Ôn Hành Dao “hừ” một tiếng, “Tổ điều tra đã tìm được manh mối, giám đốc hạng mục Trần Minh quả thực có liên quan tới sự cố Kim Bích”.

Điều này đối với Ôn Hành Viễn mới là tin tốt, anh hỏi, “Vậy sao?”.

“Trần Minh và Hàn Thiên Dụ là bạn cũ. Nói một cách chính xác, Hàn Thiên Dụ là Bá Lạc(*) của Trần Minh, vào lúc Trần Minh khó khăn nhất, Hàn Thiên Dụ đã đề cử gã với Hàn Thiên Khải.”

(*) Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Có vẻ không hài lòng với cách “dìm” Đường Nghị Phàm của Ôn Hành Viễn, Ôn Hành Dao ném tập tài liệu trong tay qua, “Có cơ hội để Tiểu Nhan nói giúp cậu ta một câu, hà tất gì phải kéo dài tình trạng này?”.

“Cho cậu ta một bài học cũng tốt. Nếu không cậu ta vĩnh viễn không biết trân trọng người phụ nữ bên cạnh mình.”

Ôn Hành Dao tiếp tục đề tài trước, “Chú giúp Hàn Nặc thế này, Tiểu Nhan biết không?”.

Ôn Hành Viễn không trả lời thẳng vào vấn đề, “Vụ tại nạn của dì Hạ, em và Si Hạ đều nghi ngờ là Hàn Thiên Dụ đứng đằng sau sắp đặt. Nhưng kế hoạch của ông ta không chút sơ hở, khi sự việc bại lộ, lại đổ chứng cứ bất lợi lên đầu anh trai mình. Thời trẻ Hàn Thiên Khải từng theo đuổi dì Hạ, lại đối chọi gay gắt với chú Si trên thương trường, chẳng qua là không đành lòng buông bỏ mà thôi. Em từ đầu đến cuối không muốn tin, ông ta là người ép Si gia đến bước đường cùng. Em nghi là Hàn Thiên Dụ đã thay đổi kế hoạch mà Hàn Thiên Khải nhằm vào chú Si, cuối cùng khiến dì Hạ gặp tai nạn. Còn Hàn Thiên Khải sở dĩ gánh vác mọi tội lỗi là để chuộc tội với nhà họ Si. Nói một cách chính xác, là chuộc tội với dì Hạ. Hàn Thiên Dụ đã lợi dụng sự áy náy của Hàn Thiên Khải với dì Hạ, nhằm đặt nền móng cho việc tranh quyền đoạt vị của mình”.

Ôn Hành Dao không nói thêm gì.

Ôn Hành Viễn thở dài, “Sự việc đã qua ba năm, muốn tìm ra chứng cứ chống lại Hàn Thiên Dụ đâu phải là chuyện dễ?”.

Chỉ có thể dùng sự cố Kim Bích làm điểm bắt đầu để hành động.

Ba mạng người, đủ để khiến Hàn Thiên Dụ ngồi tù mọt gông. Mà trở thành kẻ địch của ông ta, chính là đang giúp Hàn Nặc.

Ôn Hành Viễn không phủ nhận lòng ích kỷ của mình, “Với sự thiện lương của Tiểu Nhan, cô ấy sẽ không để Hàn Nặc từng bước rơi vào hoàn cảnh khó khăn, so với việc để cô ấy khó xử, chi bằng em biết thời biết thế đẩy thuyền theo nước”.

Thế nên, trong tình hình Hàn Nặc không thể tham dự vào kế hoạch của Lam Thiên, Ôn Hành Viễn đã gióng trống khua chiêng tuyên bố với người ngoài rằng Ôn Thị sắp thu mua Bất động sản Thiên Dụ, là vì đã tính toán chuẩn xác việc Hàn Thiên Dụ sẽ dùng “Kế hoạch Lam Thiên” làm lợi thế để đối đầu với Ôn Thị. Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể mạo hiểm rằng Hàn Nặc sẽ nhân cơ hội này lật đổ được ông ta.

Đối với Ôn Hành Viễn mà nói, muốn trợ lực cho Hàn Nặc chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hàn Nặc là người thông minh, sự cảm kích của anh không cần nói cũng rõ.

Có như vậy, Si Nhan mới có thể yên tâm.

Cũng coi như vẹn cả đôi đường.

Về phần tuyên bố rầm rộ với bên ngoài chuyện thu mua, cuối cùng sẽ làm thế nào để rút lui, Ôn Hành Viễn hoàn toàn không để tâm, “Đây là quyết định thương mại của Ôn Thị chúng tôi, có liên quan gì đến người khác? Tôi không cần thiết phải giải thích với bất cứ ai, bao gồm cả truyền thông”.

Giọng điệu của anh kiêu ngạo, có khí phách của người vương giả.

Ôn Hành Dao khâm phục sự quyết đoán của em trai, “Hồ sơ mời thầu kế hoạch Lam Thiên anh sẽ làm lại từ đầu”.

Ánh mắt Ôn Hành Viễn trầm tĩnh, “Nâng cao dự đoán của chúng ta, đảm bảo chắc chắn Hàn Nặc trúng thầu”.

“Có cần phải báo cho Si Hạ biết trước không?”

Ôn Hành Viễn lắc đầu, “Không cần đâu. Xem hồ sơ mời thầu, cậu ta ắt sẽ hiểu”.

Chuyện thuộc về sự ăn ý giữa đàn ông, không cần nói rõ.

Vào lúc cánh đàn ông đang bận rộn chuẩn bị cho kế hoạch Lam Thiên, Si Nhan nhận được điện thoại của Trình Triệt. Cô không hề biết Trình Triệt, sự hiểu biết về cô ta của Si Nhan chỉ giới hạn ở bài báo kia. Thầm đoán được Hàn Nặc mượn bài báo đó để thanh minh cho cô, Si Nhan để ý đến Trình Triệt hơn, thậm chí còn có thiện cảm. Vì vậy, Si Nhan mới vui vẻ nhận lời mời của Trình Triệt.

Hai người hẹn gặp nhau ở Thượng Du, trong quán cà phê có không gian trang nhã, Si Nhan và Trình Triệt ngồi đối diện với nhau.

Trình Triệt sở hữu ngũ quan tinh tế rõ ràng, đôi mắt trong veo, có vẻ là người thông minh lanh lợi, còn lời nói của cô, càng lễ độ và khách sáo, “Mạo muội hẹn gặp chị thế này, xin lượng thứ cho sự đường đột của tôi”.

Khóe mắt Si Nhan khẽ cong lên, ánh mắt phát sáng lấp lánh, dáng vẻ không để tâm, “Là vì Hàn Nặc phải không?”.

Sự thẳng thắn của cô khiến Trình Triệt vô cùng kinh ngạc.

Hiểu rõ tâm tư của Trình Triệt, Si Nhan chau mày, gương mặt lộ ta vẻ dí dỏm, “Chỉ là không biết với khả năng của tôi, có thể giúp được anh ấy hay không”.

“Nếu như đến chị cũng không giúp được, cho dù Kế hoạch Lam Thiên có trúng thầu, anh ấy vẫn phải chịu sự khống chế từ Tổng Giám đốc Hàn”.

Ánh mắt Si Nhan tỏ vẻ ngờ vực.

Trình Triệt không vòng vo mà nói thẳng, “Muốn Bất động sản Thiên Khải hồi sinh, cái anh ấy cần, ngoại trừ Kế hoạch Lam Thiên làm chỗ dựa ra, điều quan trọng nhất chính là năm mươi mốt phần trăm cổ phần”.

Si Nhan bừng tỉnh, thế nhưng, “Tôi có thể làm gì?”.

Cho dù trước khi hẹn gặp Si Nhan, Trình Triệt cũng đoán được cô chưa chắc đã từ chối giúp đỡ. Nhưng thân là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Ôn Thị, Trình Triệt e rằng cô sẽ có điều băn khoăn hoặc do dự.

Cô bỗng hiểu ra lý do khiến Hàn Nặc “lợi dụng” mình để thanh minh cho Si Nhan. Người con gái này, lại thêm mối tình đầu của họ, dù có là ai cũng sẽ che chở cho cô ấy, cho dù Si Nhan rất nhanh thôi sẽ trở thành cô dâu của người khác.

Lòng Trình Triệt gợn lên nỗi đau âm ỉ, “Anh ấy đã sử dụng rất nhiều cách, dùng mọi mối quan hệ nhưng vẫn chỉ có thể nắm được bốn mươi sáu phần trăm cổ phần”, nhìn chăm chú Si Nhan, Trình Triệt chậm rãi nói, “Tôi muốn xin chị giúp anh ấy giành được năm phần trăm quan trọng kia”.

Trình Triệt nhìn Si Nhan bằng ánh mắt gửi gắm niềm hy vọng, nhất định phải có lý do, Si Nhan bình tĩnh hỏi, “Người đang nắm giữ năm phần trăm cổ phần là người tôi quen?”.

Trình Triệt không nói thừa một câu nào, khẽ giọng nói ra tên một người, “Là Văn Thao”.

“Văn Thao?”, Si Nhan bỗng nhiên nhớ lại, lần cô gặp Hàn Nặc trong Cổ Vận Hương Đình của Văn Thao, “Anh ấy tới thành cổ là vì cổ phần trong tay Văn Thao?”.

Đâu chỉ là vậy. Câu trả lời của Trình Triệt chậm vài giây rõ rệt, “Bề ngoài thì là vậy”.

Si Nhan hiểu ý tứ ngoài lời nói của Trình Triệt, nhưng cô lựa chọn phớt lờ, “Tại sao Văn Thao không chịu nhượng lại cho anh ấy? Anh ta không hài lòng về giá cả? Hàn Nặc chắc chắn không keo kiệt”.

“Cái anh Văn cần…”, Trình Triệt lựa chọn từ ngữ, “Giá trên trời”.

Si Nhan không hiểu.

Thế là, Trình Triệt kể cho Si Nhan nghe câu chuyện liên quan đến lời hứa và phụ lòng.

Vướng mắc về tình cảm ba mươi mấy năm, nhưng chỉ đôi ba câu là kể hết. Bất kể thế nào Si Nhan cũng không thể ngờ, Hàn Nặc và Văn Thao lại là anh em cùng cha khác mẹ. Ngoại trừ kinh ngạc ra, cô không có cảm xúc gì khác.

“Chú Hàn và dì Văn quen nhau ở thành cổ, lúc anh Văn chào đời, chú Hàn đã kết hôn ở thành phố A. Lời hứa của chú Hàn đã hủy hoại một đời của dì Văn, cho đến lúc chết, dì ấy đành phải thừa nhận mình đã bị phụ lòng. Tôi không rõ trong ba mươi năm đó, mối quan hệ giữa chú Hàn với dì Văn như thế nào, tôi chỉ biết, Văn Thao đã lấy năm phần trăm cổ phần của Bất động sản Thiên Khải mà mẹ mình để lại, là thứ duy nhất mà chú Hàn để lại cho dì Văn”.

Cái gọi là giá trên trời của Văn Thao, là chỉ sự cô độc và đau khổ một đời của mẹ anh.

Không hề quá đáng.

Trình Triệt thẳng thắn, “Khiến anh Văn thay đổi tâm ý rất khó, song lại là cơ hội duy nhất”.

“Chỉ sợ tôi không đủ sức. Tôi và anh ta, không có giao tình gì”, Si Nhan thở dài,

“Nhưng tôi sẽ cố gắng thử”.

Như vậy là đủ rồi. Trình Triệt nói một cách chân thành, “Cảm ơn chị”.

Si Nhan im lặng nhìn Trình Triệt lâu đến mức Trình Triệt tưởng rằng mặt mình có dính gì đó. Một lúc sau, Si Nhan mới nói, “Đây là một bí mật lớn mà Hàn Nặc lại kể cho cô biết, điều này chứng tỏ gì nhỉ?”.

Tựa hồ như cô đang đưa ra câu hỏi, lại như chỉ đang độc thoại.

Trình Triệt không trả lời được.

Trong mắt Si Nhan thấp thoáng ý cười, “Đừng bỏ lỡ anh ấy”.

Buổi tối, Ôn Hành Viễn đang giải quyết công việc, điện thoại vang lên tiếng báo có tin nhắn mới. Anh không ngẩng đầu, “Tiểu Nhan, xem giúp anh”.

Si Nhan buông cuốn sách trong tay xuống, chống người dậy lấy điện thoại, “Là anh rể, anh nói: Đúng như cậu dự liệu, Văn…”, cái tên quen thuộc khiến cô khựng lại rõ rệt, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình của Ôn Hành Viễn, cô mới đọc tiếp, “Văn Thao từ thành cổ đến rồi, trợ lý Tằng Hồng của Hàn Thiên Dụ đến sân bay đón anh ta. Nếu Hàn Nặc mất đi năm phần trăm cổ phần, thất bại là điều chắc chắn”, giọng cô ngày càng thấp, hệt như cảm xúc hỗn độn lúc này của cô.

Ôn Hành Viễn nhìn cô, sự yêu chiều không nói nên lời thể hiện rõ qua ánh mắt anh, “Trình Triệt hôm nay hẹn em, cũng nhắc đến người này phải không?”.

Biểu cảm của Si Nhan là “Rõ ràng anh biết mọi chuyện, còn ở đó giả bộ thâm trầm”.

Ôn Hành Viễn ung dung nở nụ cười, “Hàn Nặc không ngừng thu mua cổ phần của Thiên Dụ, Hàn Thiên Dụ không thể không biết sự tình. Sở dĩ ông ta án binh bất động, cũng do đã điều tra được cổ phần trong tay Văn Thao. Ông ta cho rằng Văn Thao sẽ không đưa số cổ phần đó cho Hàn Nặc, nên mới để mặc Hàn Nặc bước vào bộ máy cấp cao của Thiên Dụ”.

Si Nhan hiểu ngay được vấn đề, “Để giành năm phần trăm cổ phần, Hàn Nặc sớm muộn sẽ tìm Văn Thao, thân thế của hai người họ, chính là vũ khí để Hàn Thiên Dụ tấn công Hàn Nặc”.

Ôn Hành Viễn xoa đầu cô, “Còn gì nữa nào?”.

“Cho dù không giành được cổ phần từ tay Văn Thao, chỉ cần anh ta từ chối đưa cho Hàn Nặc, Hàn Thiên Dụ vẫn sẽ thắng.”

Ôn Hành Viễn bổ sung thêm một câu Si Nhan không thích nghe, “Thế cho nên, phần thắng của Hàn Nặc gần như là bằng không”.

Vốn dĩ đang suy nghĩ xem phải thuyết phục Văn Thao thế nào, hiện giờ… Si Nhan đã thấy nản lòng.

Ôn Hành Viễn cong miệng, ý cười nơi đáy mắt sâu hiếm khó dò, “Cần anh gợi ý cho không?”.

Ôn Hành Viễn có cách. Si Nhan bỗng thoải mái hẳn, vui tươi hớn hở chồm đến trước mặt anh, “Đến lúc mát-xa rồi thưa ngài”.

Ôn Hành Viễn nhéo chiếc cằm nhọn của cô, “Bỗng dưng xum xoe nịnh bợ, không phải là gian thì cướp”.

Si Nhan cọ mặt vào ngực anh, “Người ta quan tâm đến thân thể của anh không được à?”.

Ôn Hành Viễn quả thực không thể cự tuyệt dáng vẻ làm nũng của cô, ôm lấy cô hôn một cái thật kêu, giọng nói tỏ ra vẻ mờ ám, “Vậy thì đừng chuốc vạ vào thân nữa”.

Si Nhan vùi mặt vào ngực anh cười.

Cuối cùng tối ngày hôm đó, Si Nhan có phần do dự hỏi anh, “Làm như vậy có phải hơi bỉ ổi không?”.

Ôn Hành Viễn trước giờ không muốn thể hiện mặt đen tối trong tính cách của mình trước mặt cô, song quả thực là không còn cách nào thích hợp hơn. Với lại, thời gian của Hàn Nặc không còn nhiều nữa.

Đan chặt ngón tay vào tay Si Nhan, Ôn Hành Viễn nói với cô, “Em phải nhớ rõ, ai cũng biết cách dùng thủ đoạn, nhưng họ không áp dụng là vì thấy không cần thiết. Đối với loại người như Hàn Thiên Dụ, không được do dự và khách sáo”.

“Thế nhưng Văn…”

Ôn Hành Viễn cắt ngang lời cô, “Cậu ta không muốn chuyển nhượng năm phần trăm cổ phần kia, là vì cảm thấy bất bình cho mẹ mình. Về tình, có thể hiểu. Nhưng cậu ta cứ ôm mối hận sâu đậm như thế thì có lợi gì chứ? Ngay cả bản thân cậu ta cũng không dễ chịu, hà tất phải liên lụy đến người khác nữa? Bất luận là cậu ta, hay là Hàn Nặc, đều không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về món nợ tình cảm của thế hệ trước. Còn hai người họ là anh em, huyết quản chảy chung dòng máu của đời này”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.