"Tối nay cậu ngủ ở phòng nào?"
Về đến nhà (cậu út Đường nói không sai, là cô tâm cam tình nguyện), chuyện thứ nhất Đường Kiều phải hỏi rõ ràng, tối hôm nay Chu đại thiếu gia cậu ta muốn ngủ ở phòng nào, cô sẽ lấy gian phòng cậu ta không ngủ, ngủ một giấc.
Bây giờ Chu Chú phát hiện, đề nghị của ông ngoại Đường thật sự là rất sáng suốt, xem ra thật cần phải đem phòng của Đường Kiều biến thành một phòng của hai người bọn họ.
"Ha ha, trước tiên cô đi nấu ít đồ ăn đi, sau đó tắm ngủ, lát nữa tôi còn phải đi ra ngoài một chút."
"Đi làm gì?"
Gần như là phản xạ Đường Kiều há mồm hỏi ngay, sau khi hỏi xong mới phát hiện không đúng, tại sao cô lại hỏi người ta loại chuyện này a, thật rất giống phim tình cảm người tuổi già nhan sắc kém, nữ chủ thường hỏi khi nam chủ luôn kiếm cớ ra ngoài. Quá xấu hổ a, mặc dù so với Chu Chú, cô chính là tuổi già nhan sắc kém, nhưng chuyện này cô hỏi, vẫn còn có chút không thích hợp, hắc. . . . . .
Chu Chú mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt, lộ ra một chút xem thường, cũng mở miệng báo cáo hành tung.
"Đi tìm Ngu Châu."
"Đừng để đến nửa đêm bảo tôi đi đón cậu chứ?"
Nói đến dân chạy nạn tiểu Ngu Châu, đầu tiên Đường Kiều nghĩ tới chính là quầy bar, tiếp theo là các loại rượu, còn có. . . . . . Các cô em, cô nhìn thấy các cô em đó cũng sẽ chảy nước miếng a.
Hơn nữa ngày mai cô phải đi làm, đánh chết cô, cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
"Không biết, lần này sẽ không uống say, tôi sẽ cố gắng về nhà trước mười hai giờ."
Chu Chú vẫn kiên nhẫn báo cáo, điều này cũng làm cho Đường Kiều không thích ứng, quá con mẹ nó không thích ứng, dễ nói chuyện như vậy, Chu Chú còn là Chu Chú sao? Hay là nửa đường bị thứ gì nhập vào người. Hay chẳng lẽ, đây là viên đạn bọc đường mới nhất mà kẻ địch nghiên cứu chế tạo ra?
Chu Chú vừa về nhà, thay đổi quần áo lại đi ra ngoài. Đường Kiều nhìn Chu Chú ném quần áo ở trên ghế sa lon, để cho an toàn, cô quyết định gửi một tin nhắn cho Dân chạy nạn tiểu Ngu Châu. Thật ra từ lúc lên cấp 3, Ngu Châu cũng đã bắt đầu không còn là dân chạy nạn nữa, càng ngày càng đẹp trai. Vóc người nhỏ, khuôn mặt tròn như cái trứng, càng tỏ ra già dặn làm phụ nữ ưa thích. Ngay cả Đường Kiều, cũng thỉnh thoảng giở trò ăn đậu hũ đối với cậu ta một chút.
"Nhìn Chu Chú cho thật kỹ, nếu phát hiện có cái gì không đúng, lập tức báo cáo cho tổ chức."
Gửi xong tin nhắn, Đường Kiều cầm điện thoại di động xem lại tin nhắn từ trên xuống dưới, suy nghĩ vẫn cảm thấy không đúng, lại bổ sung một chút.
"Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tổ chức lo lắng an toàn bản thân của cậu ta."
Lần này cô đủ hài lòng, bên kia Ngu Châu rất nhanh trả lời thư tức.
"Dạ, tổ chức!"
Câu trả lời này, Đường Kiều hết sức hài lòng, cuối cùng không uổng phí tổ chức vô cùng hy vọng tin tưởng đối với cậu ta, vì vậy mang theo nụ cười thắng lợi đi nấu mì cho mình.
Chẳng qua, dường như cô vẫn không hỏi, đêm hôm đó Chu Chú uống say, rốt cuộc là vì tâm trạng không tốt, rồi sau đó dáng vẻ lại một chút cũng không nhìn ra là tâm trạng không tốt. Nhưng chuyện này dường như vô cùng phức tạp, theo trực giác, Đường Kiều nhận định đại não của mình đơn giản không đủ để suy nghĩ chuyện phức tạp như thế, cho nên chẳng qua đem chuyện này lướt qua một lần ở trong đầu, sau đó rất nhanh ném lên chín tầng mây.
Đường Kiều ngâm nga một khúc ca trước khi lấp đầy bụng của mình, sau đó nâng cao cái bụng ăn quá no, tắm rửa sạch sẽ, vừa đắp mặt nạ dưa chuột, vừa lên đỉnh thiên nhai.
Nếu mà tôi không có ở đây, vậy tôi đang ở blog, nếu mà tôi cũng không ở blog, vậy tôi nhất định ở trên đỉnh thiên nhai. . . . . .
Đây là chữ ký cá nhân của Đường Kiều, thể hiện một đời trạch nữ (chui trong nhà) nhàm chán sống buông thả. Đường Kiều nhớ tới tấm thiệp gây họa kia, vì vậy ôm tâm trạng thấp thỏm lên nhìn một chút, vừa nhìn, quả nhiên càng thấp thỏm hơn.
Hơn nữa, cô còn quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.
Đó chính là, cô vẫn chưa nói với Bà ngoại chuyện Đường Uyển muốn tới chỗ này. Lần này cô trở về, rõ ràng chính là muốn nói chuyện này với Bà ngoại Đường, tại sao cô lại quên mất?
Đường Uyển a, tại sao cô quên mất chuyện Đường Uyển vậy? Cô muốn đập đầu vào tường!
Nhưng tại sao Chu Chú không nói?
Chuyện này làm Đường Kiều thật sự rối rắm, hết sức rối rắm. Bởi vì cô nghĩ tới đáp án dĩ nhiên là: căn bản Chu Chú không có ý định nói. Chu Chú thông minh như vậy, trí nhớ tốt như vậy, làm sao có thể quên chuyện này, ngay cả nội dung lá thư năm cô mười bảy tuổi, viết cho Chu Du, đến nay hắn cũng không quên tí nào. Đây là não người sao? Đây quả thực là máy vi tính, cho nên, cô rối rắm . . . . . .
Aiz, quên đi, dù sao Đường Uyển cũng không phải đến tìm cô, cô quan tâm chuyện này làm gì.
Đường Kiều suy nghĩ có chút tự giận mình, đem từng lát dưa chuột trên mặt lấy xuống ném vào thùng rác. Nhưng. . . . . . Cô không thoải mái a, vô cùng không thoải mái. . . . . .
Đường Kiều hết sức không thoải mái, tắt máy vi tính, nửa nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động gởi tin nhắn cho Chu Du. Không biết từ lúc nào, cô và Chu Du nói xấu Đường Uyển giống như viết tiểu thuyết, nếu đem chuyện cô và Chu Du nói xấu Đường Uyển trong những năm này, toàn bộ gộp lại, đóng sách thành sách, cũng đủ xuất bản vài bản tiểu thuyết.
"Đường Uyển nói sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, muốn tới nơi này ở một thời gian ngắn."
Những lời này của Đường Kiều có chút tình cảm (lúc này lại có thể hài hòa ——!) cũng không màu mè, hết sức thành khẩn và đúng trọng tâm.
"Mẹ nó!"
Đáng tiếc, tâm trạng Đường Kiều cố gắng thành khẩn, nhưng Chu Du không hiểu được.
"Cô bé nhà cô lại muốn làm gì?"
Chu Du không muốn gặp Đường Uyển, hết sức không muốn gặp. Chủ yếu vẫn là bởi vì năm đó cô là con quạ đen, một lời nói thành tiên tri, sau đó, cô ôm một tâm trạng "ái náy", cộng thêm trong phong thư mang theo từng chữ đẫm máu và nước của Đường Kiều, còn chưa gặp cô em gái này của Đường Kiều thì thái độ của cô đối với cô ấy đã không ôn hòa.
Về sau, Đường Kiều trở về Thành phố S, hàng năm Đường Uyển cũng tới S ở một thời gian ngắn, chủ yếu là ngày nghỉ, nhưng khi cô ta đến, Chu Du và Đường Kiều sẽ khó chịu.
Cô và Đường Kiều đều là cỏ dại dễ nuôi, cho dù là thời gian thi tốt nghiệp trung học, bọn họ cũng chơi không biết trời đất. Nhưng Đường Uyển thì khác, Đường Uyển là công chúa nhỏ, lại thêm tuổi tác chênh lệch cách xa, Chu Du và cô ta căn bản không thể chơi chung. Hơn nữa cô em gái này của Đường Kiều, điểm chết người chính là lẽo mép. Tố cáo thì tố cáo đi, dù sao cô cũng không sợ, cũng không phải là em gái cô, nhưng vấn đề là thậm chí ngay cả chuyện của cô cũng tố cáo.
Chuyện này càng nghiêm trọng, cuối cùng cô và Đường Kiều không được học cùng một Trường Đại Học, đầu sỏ gây ra tội chính là cô ta, bây giờ suy nghĩ đến, Chu Du cũng cảm thấy lông mày mơ hồ co rúm, trong lồng ngực có luồng khí dồn nén không ngừng sôi trào