Chỉ Rung Động Vì Em

Chương 27: Chạy về phía anh




Khương Dao nhìn con ngươi ánh lên ý cười của anh, trong lòng cảm thấy rung động, cô thu lại ánh mắt, bảo trì giọng điệu bình thường: "Em nào có khẩn trương."


Cố Mục Niên câu khóe môi, tay anh đặt lên đầu của cô, thanh âm ôn nhu như nước: "Ừm, nhắm mắt lại ngủ một lát đi."


Cô ngoan ngoãn khép đôi mắt lại. Còn anh thì nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của cô, sau một lúc lâu mới nằm xuống bên cạnh cô.


Khương Dao lại một lần nữa mở mắt to ra chính là lúc nghe Cố Mục Niên đang gọi tên mình.


Cô dụi dụi con mắt, ngồi dậy, nhìn thấy anh đi ra từ phòng tắm, đã thay quần áo mới, tóc cũng ẩm ướt .


"Anh đi sấy tóc đi, đừng để cảm nặng thêm đó." Cô dặn dò.


"Ừm." Anh đáp lại.


Cô sửa lại quần áo sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ. Sau khi Cố Mục Niên tỉnh dậy liền bắt đầu bận rộn. Khương Dao làm ở tổ công tác, cũng muốn tới hiện trường buổi họp báo sớm một chút.


Buổi họp báo lần này diễn ra trong một phòng yến hội ở khách sạn gần Chí Sinh, lúc Khương Dao đến hiện trường thì nơi này đã bố trí sắp xong rồi.


Hôm nay Chí Sinh mời tới rất nhiều truyền thông và nhà báo, tin tức về buổi trình diễn đến sáng nay mới đưa tin ra, phỏng chừng đến lúc Bội Cẩm biết tin này cũng không có bất cứ thời gian khác để chuẩn bị.


Tất cả mọi người cho rằng Chí Sinh ở cục diện bị động, nhưng mà bây giời Chí Sinh là đổi thế bị động sang chủ động.


Một lát sau, Cố Mục Niên cũng đến, anh cùng người phụ trách và các nhà báo chào hỏi.


Khương Dao yên lặng nhìn, phát hiện tinh thần của anh còn tốt vô cùng. Bản thảo phát ngôn cho buổi họp báo hôm nay cô còn không nhìn tới, cho nên cũng rất chờ mong đến lúc anh phát ngôn.


Chín giờ sáng, buổi họp báo bắt đầu.
Cố Mục Niên ở trên thượng đài, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc sơmi trắng và quần tây đen, nhưng khuôn mặt của anh vẫn rất tuấn lãng. Phía dưới đèn flash nháy sáng liên tục, thấy anh đứng ở trước microphone, mặt mỉm cười gật đầu.


"Chào mọi người, tôi là tổng tài của tập đoàn châu báu Chí Sinh, Cố Mục Niên. Thật sự cảm ơn các nhà báo đã đến, hôm nay chúng tôi tổ chức buổi họp báo này chủ yếu là nhằm vào vấn đề xuất hiện chất lượng của trang sức trân châu mấy ngày nay của Chí Sinh. Tôi đại diện cho toàn thể nhân viên của Chí Sinh hướng tới tất cả người tiêu thụ trịnh trọng xin lỗi ——" Cố Mục Niên cúi đầu xin lỗi, giọng điệu càng thêm nghiêm túc, "Qua điều tra, đúng là doanh nghiệp cung cấp trân châu xảy ra vấn đề, nhưng vẫn là do Chí Sinh không có đem đi kiểm tra để quyền lợi của người tiêu thụ bị hao tổn, đối với vấn đề này chúng tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm..."


Cố Mục Niên nói những người tiêu thụ đã mua trang sức trân châu của Chí Sinh có thể nhận lấy toàn bộ bồi thường, hơn nữa có thể đổi lấy kiểu dáng trang sức trân châu khác. Tiếp theo, Chí Sinh sẽ chấm dứt hợp đồng với doanh nghiệp trân châu đó, hơn nữa sẽ đưa ra luật pháp, và sẽ tìm kiếm doanh nghiệp trân châu tốt hơn. Cuối cùng Cố Mục Niên còn thông báo sẽ cắt chức đối với vị tổng thanh tra đã phát ngôn hôm qua.


Có thể nói, lần này Chí Sinh tổn thất nghiêm trọng nhưng mà chỉ có như vậy, mới có khả năng lấy lại được tín nhiệm đối với người tiêu thụ.


Kế tiếp là đến lúc các nhà báo đưa ra câu hỏi. Người đầu tiên hỏi: "Cố tiên sinh, vì cái gì Chí Sinh muốn đứng ra giải thích đầu tiên?"


Anh trả lời: "Đối những công ty khác tôi không cần biết, tôi chỉ biết là, dù có thế nào đi nữa thì Chí Sinh cũng sẽ đứng ra giải thích, sẽ không để ý có phải là người đầu tiên hay không. Bởi vì Chí Sinh làm sai, nợ người tiêu thụ một câu 'Xin lỗi' . Chúng tôi dùng thái độ chân thành nhất hi vọng có thể được người tiêu thụ tha thứ, đương nhiên, chúng tôi vẫn tôn trọng quyết định cuối cùng của mọi người."


Một phóng viên truyền thông khác lại nói: "Thời gian trước, hoạt động thất tịch của Chí Sinh nhận được phản ứng rất tốt, nay lại có gièm pha như vậy có phải Chí Sinh không đặt chất lượng lên hàng đầu mà chỉ chú trọng chương trình khuyến mãi hơn?"


Cố Mục Niên phủ nhận: "Chúng tôi từ đầu đến cuối đều đem chất lượng châu báu đặt ở vị trí đầu não. Chất lượng không tốt thì chương trình khuyến mãi hấp dẫn đến mức nào đi chăng nữa cũng không có ít lợi. Qua chuyện lần này chúng tôi sẽ càng chú trọng chất lượng hơn nữa."


...


Sau một tiếng đồng hồ thì buổi họp báo kết thúc, Khương Dao ở hiện trường bận rộn xử lý công việc xong liền trở về công ty.


Trên đường trở về, trong lòng cô mang theo tâm trạng thấp thỏm lại phát hiện dư luận bắt đầu chuyển biến!


Sau khi video của buổi trình diễn được phát lên, mọi người đã giảm bớt sự công kích đối với Chí Sinh, hầu như đại bộ phận dân chúng đều rất hài lòng với thái độ cùng phương thức xử lý của Chí Sinh, bây giờ mọi người lại bắt đầu đem gièm pha này chuyển hướng sang IR, Bội Cẩm vì hai công ty này không có đứng ra giải thích. Tuy rằng sau đó mấy cái công ty này cũng đã giải thích và cho ra phương thức xử lý, nhưng mà mọi người lại càng vừa lòng lời giải thích đầu tiên của Chí Sinh.


Chí Sinh thành công rồi !


Khương Dao cười vui vẻ, cô biết nhất định sẽ có màn dư luận sôi động, nhưng mà Chí Sinh đã cố gắng như vậy cho nên sẽ thu lại kết quả tốt.


Cô trở lại công ty, nhìn thấy trên mặt mỗi người đều mang vài phần tươi cười, Dương Nhược kích động ôm lấy cô: "Khương Dao, chúng ta rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi ha ha ha ha."


Khương Dao vỗ vỗ lưng của chị ấy, "vâng, Chí Sinh đã hồi sinh trở lại ."


Tất cả mọi người vui vẻ nói chuyện phiếm , Khương Dao nhìn xung quanh, từ lúc cô trở về đều không nhìn thấy Cố Mục Niên.


Một lát sau, điên thoại của cô rung lên, là Cố Mục Niên gọi đến.


Không phải là anh đang ở văn phòng sao? Sao lại gọi điện thoại cho cô?


Cô đi đến chỗ không có người, nhận điện thoại, "Alo..."


"Khương Dao, en trở lại công ty rồi sao?"


"Vâng."


"Bây giờ anh đang ở sân bay, chuẩn bị đi Paris một chuyến."


"Hả?" Khương Dao khiếp sợ, "Đi Paris sao? !"


"Ừm, anh đi đàm thoại về hiệp ước trân châu, anh không yên lòng muốn đích thân bay qua một chuyến."


Khương Dao không nghĩ đến, một giây trước anh ở buổi trình diễn nói như vậy, ngay sau đó liền muốn bay đi Paris. Hành động này cũng quá nhanh.


"Nhưng mà...Tình trạng cảm mạo của anh làm sao được?"


Anh nở nụ cười, ngữ điệu khẽ nhếch, "Không sao, còn lo lắng như vậy sao?"


Sắc mặt Khương Dao nóng lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, lại nghe thấy anh nói tiếp: "Khả năng anh sẽ đi mấy ngày, thứ sáu mới trở về. Mấy ngày này em ở công ty cho tốt đừng làm cho anh lo lắng?"


"Vâng, em đã lớn như vậy rồi mà anh còn lo lắng cái gì..." Cô nở nụ cười.


"Đứa ngốc." Anh cắn âm cuối, giọng điệu mang theo chút lưu luyến làm cho trong lòng Khương Dao dâng lên một trận cô đơn.


Anh tiếp tục nói vài câu sau đó liền tắt điện thoại. Khương Dao nhìn màn hình điện thoại khẽ thở dài một hơi.


——


Trong tập đoàn Bội Cẩm, Đỗ Yển nhìn thấy truyền thông đưa tin tức sáng liền nổi giận lôi đình.


Anh ta rõ ràng đã nói mấy cái người trả thù trả thù xã hội phải "Chiếu cố" Chí Sinh tốt một chút sao? Tại sao lúc buổi trình diễn hôm nay mở ra, những người đó toàn bộ đều thiên hướng về Chí Sinh !


Cấp dưới cũng rất tức giận, "Đỗ tổng, ngài xem những ký giả trong buổi trình diễn kia có phải có vấn đề gì hay không, vừa nhìn đã biết chính là cùng Chí Sinh ngầm khai thông qua, bây giờ đầu đuốc đều dẫn tới trên người chúng ta!"


"Cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? !" Những truyền thông kia khẳng định đã bị Chí Sinh thu mua qua, còn có cộng đồng mạng nhất định cũng bị Chí Sinh dẫn dắt.


Bội Cẩm bị Chí Sinh trả đũa ngược lại !


"Đỗ tổng, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?"


"Lập tức nói lời xin lỗi đi chứ còn có thể làm cái gì nữa nếu không giải thích người bị chửi chính là chúng ta !"


Đỗ Yển đè mi tâm, thật là đau đầu.


Đỗ Yển vừa định nói chuyện, điện thoại liền vang lên .


"Đỗ tổng, đại sự không tốt !" Người đang nói chuyện chính là tổng thanh tra phòng nghiên cứu.


"Thì thế nào!" Đỗ Yển sắp tắt điện thoại .
"Người phụ trách bên dự án sắp tới gọi điện thoại tới đây nói, hạng mục lần này bọn họ có khả năng cần suy xét thêm một chút, nghe giọng điệu của bọn họ giống như không muốn hợp tác cùng tập đoàn chúng ta !"


"Cái gì!" Đỗ Yển nói một câu thô lỗ, "Này đội tôn tử cũng dám chơi chúng ta!"


"Bọn họ nói là sự kiện gièm pha về chất lượng trân châu quá lớn ..."


Đỗ Yển hung hăng cúp điện thoại.


Anh ta nhìn về phía màn hình máy tính đang mở video buổi họp báo của Cố Mục Niên, sắc mặt càng ngày càng đen.


——


Mấy ngày nay Khương Dao đều rất bận rộn, nhưng rất bình thường. Cô thân là một thành viên tronh tổ công tác tiếp tục xử lý những vấn đề còn lại của sự kiện chất lượng trân châu, thời gian còn lại thì cô cứ tiếp tục hoàn thiện thiết kế trang sức cho lễ tình nhân năm sau.


Chẳng biết tại sao, trong lòng Khương Dao có cảm giác vắng vẻ , tuy rằng bận rộn nhưng mà trong lòng cô lại toát ra một ít thương cảm.


Thẳng đến buổi tối thứ năm, đúng giờ tam tầm cô liền trở về chung cư, bấy giờ mới hiểu được loại thương cảm này là do đâu mà đến.


Nếu như là thường ngày, thì vào giờ này cô và Cố Mục Niên sẽ cũng nhau tan tầm, anh sẽ mang cô ra ngoài ăn cơm hoặc là ở nhà cho nấu cơm cho cô. Nếu không phải như vậy thì đến khoảng bảy, tám giờ tối anh sẽ mang một bàn hoa quả đến tìm cô nói chuyện phiếm hoặc là cô sang nhà anh đọc sách.


Khương Dao cảm thấy có phải chính mình đặc biệt không chịu nổi sự tịch mịch hay không? Làm việc liền thích có nhiều người.


Cô lại nghĩ tới Cố Mục Niên, không biết anh bận rộn đến thế nào. Mấy ngày nay, bọn họ liền ngẫu nhiên nhắn vài tin, Khương Dao không dám ầm ĩ anh cho nên cũng chưa gọi điện thoại cho anh.


Cô lười nhác ngồi ở trên sô pha trong chốc lát sau đó đứng lên đi vào phòng bếp nấu một chén mì. Tóm lại, chỉ có một mình cô ăn nên có cảm giác đần độn vô vị, ăn chẳng ngon gì cả.


Cô không nghĩ tâm tư của mình sẽ tiếp tục hỗn loạn như vậy, liền tính toán đi đến nhất trung dạo một vòng.


Cô thay một chiếc váy liền thân màu trắng, lấy túi xách rồi đi ra cửa. Lúc này bóng đêm dần tối, đèn đường sáng lên, Khương Dao sửa sang lại đầu tóc, chậm rì rì đi về phía trước.


Từ tiểu khu đi bộ đến nhất trung mất khoảng 30 phút. Bây giờ chỉ có một mình cô đi tới, ở trong lòng nghĩ đợi một lát sẽ đi đến tiệm bánh ngọt gần nhất trung kia mua bánh ngọt sô-cô-la mang về nhà, tâm tình không tốt, ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn rất nhiều đây.


Đến nhất trung, các học sinh ở đây đều đang tự học, ngọn đèn của các tòa nhà như thường lệ vẫn sáng đèn.


Khương Dao đứng ở cửa, cảm xúc cuồn cuộn, đây là lần đầu tiên cô trở lại trường học cũ sau khi về nước.


Cô rất nhớ nơi này.


Cô lấy điện thoại di động ra, chụp mấy tấm ảnh, gửi qua cho anh, " Em đang ở nhất trung này ~ "


Cô cùng bác bảo vệ nói một tiếng, bác ấy liền để cô đi vào. Bất tri bất giác, nơi đầu tiên cô đi đén chính là sân bóng rổ.


Sân bóng rổ trong có hai ba cái nam sinh đang chơi, Khương Dao ở bên ngoài nhìn, trong đầu chợt lóe hình ảnh Cố Mục Niên ném rổ.


Cô cúi đầu, thản nhiên mỉm cười, quay người rời đi, đi sân thể dục.


Đi tới đi lui, cô đột nhiên hối hận, một mình đi đến nơi tràn ngập những kỉ niêm sẽ chỉ làm cho chính mình càng thêm thương cảm mà thôi.


Thật ra, cô là một người có thiên hướng sống nội tâm, bằng hữu cũng không nhiều, tính cách của cô cũng rất nhàn nhạt, nhưng mà cô chưa từng có loại tâm trạng giống như đêm nay


Cô thu lại tâm tư, đi ra khỏi trường học, tính toán đi tiệm bánh ngọt. Nhưng mà, cô tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện tiệm bánh ngọt không có mở cửa!


Nhìn kỹ một chút, cô quả thật nhớ không lầm là ở đây mà, là ở ngay giao lộ này.


Nháy mắt cô cũng cảm giác như có nước lạnh rót xuống, trong lòng khó được một chút vui vẻ cũng đều bị dập tắt hết rồi.


Thật ra không mua được bánh ngọt không phải là chuyện to tác gì, chỉ là cảm giác chuyện này tựa như một cái chốt mở kích động, thu hút hết toàn bộ suy nghĩ của cô.


Khương Dao cảm thấy rất khổ sở, thở dài một hơi, cúi đầu xuống.


Nhưng mà lúc này, phía sau truyền tới một thanh âm.


"Ngu ngốc, tiệm bánh ngọt này đã chuyển sang một con phố khác ."


Cô phút chốc quay đầu... Liền nhìn thấy Cố Mục Niên.


Tay anh kéo áo khoác, đứng ở đèn đường mờ mờ. Anh không biết mình đã đứng ở sau lưng cô, nhìn cô chăm chú bao lâu rồi, chỉ biết là giờ phút này, anh nhìn thấy mặt cô, mặt mày hiện lên ý cười, ấm áp cả người.
Trong lòng Khương Dao là một mảnh mờ mịt, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, không phải...đang ở Paris sao? !


Cô dựa theo bản năng, vắt chân lên chạy về phía anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.