Sáng sớm, Nguyễn Hoàng Anh ngồi ở phòng khách đợi Trần Thiên Hương dậy. Tối qua sau khi ăn trọn cái tát của Trần Thiên Hương cô cũng không sao ngủ nổi. Trằn trọc suốt đêm, một phần vì một bên má đau rát, một phần lại vì nghĩ đến thái độ tức giận của Trần Thiên Hương. Có lẽ Trần Thiên Hương sẽ giận lắm.
– Dậy rồi à? chuẩn bị chưa? chị đưa đến trường.
Trần Thiên Hương ra phòng khách thấy Nguyễn Hoàng Anh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó liền lên tiếng hỏi.
– Chị không ăn sáng à? em làm đồ ăn cho chị rồi đấy.
Nguyễn Hoàng Anh quan sát sắc mặt của Trần Thiên Hương. Trần Thiên Hương đối với cô như bình thường, dường như là cho qua chuyện hôm qua, thế nhưng trong ánh mắt Trần Thiên Hương có gì rất khác, cứ như đối với mình không thèm quan tâm nữa, nói chuyện nhưng không hề đem mình đặt vào mắt, kiểu nói chuyện rất hiền hoà, dễ nghe nhưng lại không dễ gần.
– Từ bây giờ không cần phải làm đồ ăn sáng và bữa sáng cho chị, tự làm cho em thôi, của chị chị tự lo.
– Thế sao được.
Nguyễn Hoàng Anh cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Trần Thiên Hương, có lẽ Trần Thiên Hương thực sự là rất ghét mình rồi.
– Chị nói không cần.
Trần Thiên Hương nhấn mạnh khiến Nguyễn Hoàng Anh im lặng không dám nói thêm gì. Khi mà Trần Thiên Hương lấy lại khí thế thì Nguyễn Hoàng Anh khoẻ đến mấy cũng chẳng làm được gì cả. Nói đến sức khoẻ thì ai cũng có thể hơn Trần Thiên Hương nhưng nói đến khí thế, phong thái thì không ai sánh bằng tổng giám đốc này.
Trần Thiên Hương và Nguyễn Hoàng Anh ra khỏi nhà, ngay lập tức nhìn thấy Hương Ly đứng bên ngoài, không biết minh tinh xinh đẹp này đứng đây từ khi nào.
– Chị, em chờ chị lâu quá, đi, em có việc muốn nói với chị.
Hương Ly vừa nhìn thấy Trần Thiên Hương bước ra khỏi nhà liền chạy đến nắm lấy tay người kia định kéo đi, thế nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạng lùng của Nguyễn Hoàng Anh quét qua.
– Bỏ tay ra.
Trần Thiên Hương vẫn giữ nguyên thái độ khi nói chuyện với Nguyễn Hoàng Anh. Dùng sức không mạnh không nhẹ gạt tay Hương Ly ra khỏi tay mình.
Hương Ly nhìn ra Trần Thiên Hương có điểm khác lạ, nhưng lại chính là phong cách của Trần Thiên Hương.
– Chị sao thế? Có phải là vì chuyện hôm qua không?
– chuyện hôm qua? Không sao đâu, cô cứ xem như là chưa xảy ra gì cả.
Trần Thiên Hương nói xong liền đi qua Hương Ly, Nguyễn Hoàng Anh nhanh chóng bước theo.
Ngồi ở trên xe, Trần Thiên Hương không nói câu nào.Nguyễn Hoàng Anh ở bên cạnh ghế lái cũng không nói gì. Bầu không khí trong xe không chỉ im lặng mà còn vô cùng căng thẳng.
– Chị này
Nguyễn Hoàng Anh lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng.
– Chuyện gì?
– Chuyện tối qua, em xin lỗi.
– ừm.
Trần Thiên Hương nói xong câu này, cả hai lại im lặng, không nói thêm gì cả. Nguyễn Hoàng Anh chỉ nghe thấy tiếng thở nhỏ đều đều của Trần Thiên Hương, nhìn sang liền thấy sườn mặt xinh đẹp của người này. Trần Thiên Hương tóc dài thả xuống, một bên tóc vén gọn qua mang tai, một bên thả xuống. Khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp, vẫn như mọi hôm mặc quần áo công sở, càng toát lên khí thế của cô. Khiến cho Nguyễn Hoàng Anh cứ luôn phải ngắm nhìn.
– Em sẽ ở nhà chị đến bao giờ?
Trần Thiên Hương hỏi làm cho Nguyễn Hoàng Anh giật mình, nhưng hỏi câu này là có ý gì? Không phải là chán ghét mình đến độ muốn đuổi đi rồi chứ.
– Chị muốn em đi sao?
Nguyễn Hoàng Anh hỏi lại.
– Không, em nghĩ sao?
– Nếu chị muốn em đi thì em sẽ dọn đi ngay.
Nguyễn Hoàng Anh biết mình thực sự làm cho chị họ này tức giận, việc này chẳng tốt đẹp gì cả, cô không bao giờ mong muốn Trần Thiên Hương bực mình, càng không muốn Trần Thiên Hương vì mình mà bực mình, nếu Trần Thiên Hương muốn cô đi, lập tức sẽ dời khỏi, nếu không sau này chị ấy sẽ càng ghét bỏ mình, sợ là có thể hiện tình cảm như thế nào cũng thất bại.
– Nếu được thì dọn đi.
Trần Thiên Hương thoải mái nói, cô rất nể mặt cậu ruột của mình nên mới để cho Nguyễn Hoàng Anh sống cùng, nhưng lại có cái kiểu tình cảm không phải chị em thế này cô không thể chấp nhận được, nếu Nguyễn Hoàng Anh đi được, liền dọn ngay đi.
– Được rồi. Nhưng chị không cần nói với mẹ chị, bác lại làm khó chị.
– Ừm.
Nguyễn Hoàng Anh có chút hụt hẫng, ngay từ đầu chị họ này cho cô ở chung cũng chỉ là vì bị mẹ chị ấy bắt ép thôi, chứ thật ra đối với mình cũng không có thiện cảm. Mặt Nguyễn Hoàng Anh trầm xuống.
Xe đỗ lại trước cổng trường, Nguyễn Hoàng Anh xuống xe, không quên chào Trần Thiên Hương, nhưng đáp lại chỉ có cái gật đầu lạnh lùng, trả lời như vậy, Nguyễn Hoàng Anh thà mong chị ấy đừng nhìn mình cho xong.
Xe của Trần Thiên Hương đi rồi, Nguyễn Hoàng Anh càng cảm thấy đau lòng. Rõ ràng là chị ấy không có một chút nào thiện cảm với mình, cho nên mới đùa một chút như vậy đã muốn đuổi thẳng mình đi. Suy cho cùng mình là dành cho Trần Thiên Hương rất nhiều tình cảm, thế nhưng chị ấy đối với mình chỉ là có chút nể mặt.
Nguyễn Hoàng Anh khoác cặp trên vai, đồng phục trắng tinh bước vào trường. Ngày nào cũng vậy, cô đến trường luôn là tâm điểm của sự chú ý, lúc nào họ cũng nhìn cô với nhiều ánh mắt, soi mói, ngưỡng mộ, ghen tị, ngắm nghía, đánh giá đủ cả. Bản thân Nguyễn Hoàng Anh biết mình so với mọi người có khác biệt, nhưng cũng là người như nhau thôi, không cần ngày nào cũng nhìn nhiều như vậy.
– Này cậu, chờ với.
Một cô gái tóc đen dài chạy theo Nguyễn Hoàng Anh, vừa chạy vừa gọi. Thế nhưng Nguyễn Hoàng Anh không quay lại, cũng là do Nguyễn Hoàng Anh đang mải suy nghĩ đến Trần Thiên Hương, thêm nữa cô có thói quen nếu không ai gọi tên sẽ không bao giờ trả lời.
– Này..
Cô gái tóc đen chạy đến gần Nguyễn Hoàng Anh, vỗ nhẹ vào vai, đến lúc này Nguyễn Hoàng Anh mới quay lại, gương mặt tản ra chút lạnh lùng.
– Gọi tôi?
– Phải rồi, gọi cậu.
Cô gái gật đầu, do chạy nhanh nên thở liên tục, Nguyễn Hoàng Anh không quan tâm lắm liền tiếp tục đi.
– Này..
Cô gái lại tiếp tục gọi.
– Chuyện gì?
– Cậu không chờ được một chút à.
Nguyễn Hoàng Anh quay hẳn người lại đối mặt với cô gái kia.
– Nói.
– Tớ cùng lớp với cậu mà, tớ tên là Trần Hà My.
Trần Hà My nói xong khoác tay Nguyễn Hoàng anh kéo đi. Mà Nguyễn Hoàng Anh ghét nhất đụng chạm với người lạ.
– Bỏ ra đi.
Nói xong liền rút tay ra.
Trần Hà My vô cùng bực mình, dù sao mình cũng là cô gái xinh đẹp, so ra thì đẹp hơn rất nhiều học sinh nữ trong trường, các bạn muốn chơi cùng cô rất nhiều, mà vừa mới khoác tay Nguyễn Hoàng Anh liền bị từ chối, khiến cô vô cùng tự ái.
Trần Hà My trông rất xinh đẹp, một cô nữ sinh xinh xắn. Đậm nét Việt Nam. Nước da trắng trẻo, Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen so với nước còn có phần trong hơn, một đôi mắt ướt. Mày mỏng mà dài, Mũi cao thanh tú, đôi môi đầy đặn hồng như cánh sen. Một khuôn mặt hài hoà thanh tú. Khiến ai nhìn cũng phải yêu thích.
– Cậu thật là xinh đẹp, chúng ta chơi với nhau được không?
Trần Hà My mặt dày tiếp tục khoác tay Nguyễn Hoàng Anh.
– Gì? Tôi không muốn.
Nguyễn Hoàng Anh nhăn mày giật tay là khỏi tay người kia, bước nhanh hơn về phía trước.
– Cậu có quen với giám đốc công ty Thiên Hương à?
Trần Hà My cuối cùng nói một câu khiến Nguyễn Hoàng Anh phải dừng lại.
– Sao cậu biết Trần Thiên Hương?
– Vậy hoá ra là cậu quen thật rồi. Trần Hà My cười, nhân lúc Nguyễn Hoàng Anh còn đang đứng im liền chạy ngay đến ôm chặt lấy cánh tay người kia.
– Thế này, tớ với chị đó là có họ hàng, chị Hương là chị họ của tớ.
– Chị họ?
– Phải, tớ cũng họ Trần mà, bố của chị Hương là anh trai của bố tớ. Vừa rồi thấy cậu xuống từ xe của chị ấy, nên muốn hỏi có quen biết sao?
Nguyễn Hoàng Anh nhìn tổng thể cô gái này, lại nghĩ đến Trần Thiên Hương có nhiều em họ vậy sao?
– Tôi cũng là em họ của chị ấy, tôi chuyển về từ nước ngoài, bố của tôi là em của mẹ chị ấy.
Nguyễn Hoàng Anh tuy vẫn lạnh lùng, nhưng nói chuyện không còn ghét bỏ như lúc nãy nữa, co lẽ cái gì liên quan đến Trần Thiên Hương cũng khiến cho cô quan tâm.
– ô, vậy chúng ta là thông gia đấy.
Trần Hà My vẻ mặt rất hưng phấn nói tiếp. Ngay từ lần đầu gặp Nguyễn Hoàng Anh cô đã rất để ý, một cô gái rất xinh đẹp nhưng khó gần, sau mấy ngày quan sát hôm nay mới trực tiếp làm quen. Không ngờ mình và Nguyễn Hoàng Anh lại có duyên như vậy.
– Ừm.
– Cậu nói là cậu chuyển từ nước ngoài về à? Vậy là bây giờ cậu đang ở nhà chị Hương?
– Ừm.
– Vậy thỉnh thoảng tớ có thể qua chơi với cậu không?
– Tôi sắp không sống với chị ấy nữa mà chuyển ra ở riêng.
Nguyễn Hoàng Anh không hiểu vì sao mình phải nói những chuyện này ra với Trần Hà My, nhưng không sao, hiện tại Trần Thiên Hương muốn đuổi mình đi, xem như ở đây mình chẳng quen biết ai, có thêm một người bạn cũng không có gì là không tốt, mà Trần Hà My lại là chỗ quen biết với Trần Thiên Hương, nói không chừng sau này có thể giúp được nhiều việc.
– Thế cậu định chuyển đi đâu? chỗ nào? thỉnh thoảng tớ đến chơi với cậu.
Trần Hà My giọng nói trong trẻo tiếp tục hỏi.
– Chưa biết.
– Ơ, sao lại chưa biết?
Trần Hà My đột ngột dừng lại, quay sang hỏi Nguyễn Hoàng Anh.
– Tôi với chị ấy không hợp nhau, có lẽ không ở cùng nhau được, nên tôi muốn dọn đi, thế nhưng vẫn chưa biết dọn đi đâu.
– Ò.
Trần Hà My nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Hoàng Anh buồn buồn khi nhắc đến Trần Thiên Hương, lại nói không hợp nhau, chẳng lẽ Trần Thiên Hương gây khó cho Nguyễn Hoàng Anh sao? Giám đốc công ty lớn sẽ không như thế chứ?
– Hay là cậu đến nhà tớ ở đi, con gái như cậu bây giờ đi thuê nhà ở đâu? Với lại cậu mới về nước , chưa quen biết ai, hay ở nhà tớ tạm một thời gian.
– Này, cô gái, cậu biết tên tôi không?
Nguyễn Hoàng Anh thấy cô gái này đối với mình nhiệt tình quá mức có chút hơi lạ, liền hỏi.
– Ừ ha, còn chưa biết, cậu tên gì nhỉ?
– Chưa biết? Thế mà cậu dám rủ người mà mình còn chưa biết tên về nhà mình ở à? Tôi cũng đâu quen biết gì cậu, lấy cớ gì ở nhà cậu, cảm ơn ý tốt, nhưng không cần đâu.
Nguyễn Hoàng Anh và Trần Hà My đi vào lớp học, nhiều ánh mắt nhìn ngó hơn bình thường. Cũng giống Nguyễn Hoàng Anh, Trần Hà My cũng được rất nhiều người chú ý, hôm nay hai người lại khoác tay nhau đi vào lớp, lại càng thu hút nhiều người để ý hơn.
Nguyễn Hoàng Anh thấy nhiều người nhìn ngó liền bỏ tay ra khỏi tay Trần Hà My, đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Trần Hà My ngồi xuống theo.
– Không sao mà, trước lạ sau quen, mà chúng ta còn là thông gia, có gì đâu.
– Cậu không lạ, còn tôi thì có đấy, chúng ta có thể làm bạn bè, còn chuyện về nhà cậu, tôi không về.
Nguyễn Hoàng Anh và Trần Hà My cứn như vậy nói chuyện, một câu lại một câu.
***
Trần Thiên Hương ở tại công ty, đêm hôm qua cô khóc rất nhiều, cũng đã suy nghĩ, có lẽ không nên gần gũi với Hương Ly thêm nữa, việc này không hề tốt, ngăn chặn từ bây giờ có lẽ còn kịp thời, nếu để đi xa hơn nữa, có lẽ ngay bản thân cô cũng không kiềm chế được. Mà, Trần Thiên Hương không mong muốn tình yêu của mình dành cho ai khác ngoài Minh, trong lòng cô chỉ có anh, cũng không mong muốn có ai thay thế cả. Còn về Nguyễn Hoàng Anh, tốt nhất nên để cô ở riêng, không hiểu Nguyễn Hoàng Anh đối với mình là như thế nào, thế nhưng cũng không vào loại tốt đẹp gì, có lẽ lo cho Nguyễn Hoàng Anh đến nơi ở mới, rồi cô sẽ từ từ nói với mẹ và cậu.
Trần Thiên Hương ngồi trên bàn làm việc, Nguyễn Thuỳ Linh đã quen với thái độ lạnh lùng khi làm việc của Trần Thiên Hương, nhưng thực ra cô biết, Trần Thiên Hương thực sự không có nghiêm khắc lạnh lùng như thế này, mà là một cô gái rất chu đáo và tốt bụng, nhất là đối với mình, Trần Thiên Hương luôn luôn đối xử tốt, nhiều khi coi cô như em gái, đối đãi tử tế, làm cho Nguyễn Thuỳ Linh từ lâu đã vô cùng yêu thích.
Trước đây Trần Thiên Hương thường hay đến bệnh viện, nơi làm việc của Minh để gặp anh, thành ra là rất thường xuyên qua lại bệnh viện, mà mẹ của Nguyễn Thuỳ Linh lúc đó đang nằm viện, cô lại luôn ở bệnh viện chăm sóc mẹ, cho nên hai người thường xuyên gặp nhau, cũng thỉnh thoảng nói chuyện nên gọi là quen biết. Sau này mẹ của Nguyễn Thuỳ Linh phải phẫu thuật, ca phẫu thuật này lại do Minh làm, mà gia cảnh của Nguyễn Thuỳ Linh vô cùng khó khăn, cô lúc đó mới có hai mươi tuổi, đang là sinh viên, chưa thể kiếm được tiền, bố của Nguyễn Thuỳ Linh mất đã lâu, chỉ có mẹ ngày ngày nuôi lớn, hoàn cảnh như vậy đã vô cùng khó khăn. Vậy nên khi mẹ cô mắc bệnh phải vào bệnh viện lại tiêu tốn thêm một khoản tiền lớn,bây giờ phải làm phẫu thuật, số tiền để thực hiện ca phẫu thuật này là con số rất lớn, Nguyễn Thuỳ Linh chật vật vô cùng, không biết làm như thế nào để có tiền, mà nếu không có tiền để làm phẫu thuật, mẹ của cô sẽ chết mất. Lúc đó Trần Thiên Hương biết chuyện, liền giúp cô nói chuyện với Minh, sau đó cho cô vay một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ, từ lần đó Nguyễn Thuỳ Linh đối với Trần Thiên Hương vô cùng biết ơn, coi như ân nhân. Mẹ của cô được Minh làm phẫu thuật thành công khi biết Trần Thiên Hương là người giúp đỡ cũng vô cùng biết ơn, sau này Trần Thiên Hương còn hay đến nhà Nguyễn Thuỳ Linh thăm hỏi, cho nên thành thân quen, coi nhau như người một nhà, sau này Minh mất đi, hai mẹ con Nguyễn Thuỳ Linh cũng là một trong những chỗ dựa tinh thần của Trần Thiên Hương, cho nên, Trần Thiên Hương đối với cô trợ lý này vô cùng yêu quý.
– Giám đốc, chị làm việc mệt rồi. em đây là trà ngon mẹ em mua được, chị nghỉ tay uống thử chút đi.
Nguyễn Thuỳ Linh đặt tách trà xuống bàn, nhẹ nhàng nói.
– Cảm ơn em, à, mẹ em dạo này khoẻ không?
Trần Thiên Hương đưa chén trà lên môi nhấp một ngụm, sau đó quan tâm hỏi Nguyễn Thuỳ Linh.
– Mẹ em vẫn khoẻ.
– Ừm, tốt rồi, nhắn mẹ em chị hỏi thăm sức khoẻ bác nhé.
– Vâng cảm ơn chị. Em sẽ nói với mẹ.
Trần Thiên Hương lại gật đầu tiếp tục uống trà. Có tiếng gõ cửa, Nguyễn Thuỳ Linh liền ra mở.
Hương Ly sau vụ hôm qua biết điều lên rất nhiều, không dám tự ý mở cửa vào, Trần Thiên Hương rất ghét bị người khác coi thường, thế nên Hương Ly chọn cách biết điều sẽ tốt hơn.
– Giám đốc, là cô Hương Ly đến.
Trần Thiên Hương nghe xong liền gật đầu.
Nguyễn Thuỳ Linh nhìn thấy cái gật đầu của Trần Thiên Hương liền mở cửa lớn cho Hương Ly bước vào, sau đó đi ra khỏi phòng.
– Chị, hôm nay chị làm sao thế?
Hương Ly ngồi xuống đối diện Trần Thiên Hương hỏi.
– Làm sao là làm sao?
– Sao chị nói chuyện kiểu đấy với em?
– Tôi nghĩ là tôi nói chuyện rất dễ nghe, không biết cô Hương Ly phật lòng chỗ nào?
– Chị sao phải giả vờ kiểu thế? Ở đây có ai đâu.
Hương Ly cố gắng cười cười với Trần Thiên Hương, mà sắc mặt Trần Thiên Hương lại rất bình thường, lạnh lùng, không giống như hôm qua.
– Tôi nghĩ chúng ta luôn là nên nói chuyện như vậy bất kì lúc nào, chỉ là hợp tác thôi mà.
Trần Thiên Hương cười, nụ cười dễ gần mà xa cách, giống hệt như lần kí hợp đồng, Hương Ly ghét nhất nụ cười này, rõ ràng không phải nụ cười của Trần Thiên Hương.
– Chị đừng cười như thế, đấy không phải kiểu của chị đâu, không biết nguời khác nhìn chị như thế nào, nhưng thực sự chị chỉ là cô gái bình thường yếu ớt cũng cần che chở thôi, không cần phải gồng mình lên làm ra vẻ mạng mẽ như vậy đâu. Rõ ràng hôm qua còn vòng tay ôm lại em, em biết chị hưởng ứng, em biết chị cũng có cảm giác, căn bản tại chị chưa sẵn sàng, chị còn có điều vướng mắc. Nếu có thể, thả lỏng bản thân đi, đừng nghĩ đến những điều không còn, cho em một cơ hội, tất cả những cái vướng mắc, em sẽ đưa chị ra.
Hương Ly nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Hương nói, mà Trần Thiên Hương nghe xong hơi dao động, có lẽ mình quá cứng nhắc, quá để ý đến chuyện quá khứ, mà có lẽ cũng do Hương Ly nói đúng.
– Hương, tin em, cho em một cơ hội.
Hương Ly nói xong liền đi đến bên ôm lấy Trần Thiên Hương. Trần Thiên Hương ngồi im để cô ôm, hơi suy nghĩ về điều Hương Ly vừa nói, có lẽ Hương Ly đã có chút trọng lượng trong lòng cô, vì vậy bất kì điều gì Hương Ly nói, Trần Thiên Hương đều để trong lòng suy nghĩ.
Trần Thiên Hương nhắm mắt, dựa vào vai Hương Ly, lúc nào cô cũng nghĩ đến Minh, lúc nào cô cũng có cảm giác cô đơn, buồn khổ, được Hương Ly ôm như thế này, cảm giác rất tốt, cứ để mặc cho cô ấy ôm mình, như thế này cũng tốt.
Trần Thiên Hương dù là cố gắng cứng nhắc thế nào, nhưng là cứ khi Hương Ly ôm, cô sẽ không từ chối.