Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 38




Lâm Duyệt nghe vậy thì động tác uống trà hơi khựng lại, có điều nó cũng nhanh chóng biến mất, tựa như chút sững sờ ấy chưa từng xảy ra, hắn lại thản nhiên uống thêm vài ngụm trà, rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao Thái tử điện hạ biết ngày hôm qua ta gặp phải vương tử Nam Chiếu?”

Lâm Duyệt nói rất bình tĩnh, thần sắc thậm chí còn không hề dao động, nhưng Tề Nhiễm vẫn biết người này đang tỏa ra sự không vui, biết đâu chừng trong lòng còn bắt đầu đề phòng.

Cảm giác kỳ quái trong lòng Tề Nhiễm lại chậm rãi dâng lên, Lâm Duyệt căn bản không xem y là Thái tử, là trữ quân, là Hoàng đế tương lai. Trong mắt Lâm Duyệt, y chỉ là một người hợp tác bình thường.

Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm hơi cúi xuống, che giấu màu sắc trong mắt, y vươn bàn tay trắng ngần ra, tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một ngụm rồi mới hỏi lại: “Ngươi tưởng rằng Cô phái người theo dõi ngươi à?”

Lâm Duyệt đặt chén trà xuống, thành thật nói: “Vốn dĩ đúng là nghĩ như thế, dù sao thì ta cũng khác đặc biệt, Thái tử điện hạ muốn điều tra cẩn thận một phen cũng không phải là sai. Có điều nghe Thái tử điện hạ nói vậy, bỗng nhiên ta cảm thấy mình thật nhỏ mọn. Nam Chiếu nhiều lần ám sát Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, chắc hẳn người Thái tử muốn theo dõi là con tin Nam Chiếu.”

Tề Nhiễm không ngờ Lâm Duyệt lại nói thẳng hết những gì hắn nghĩ, y hỏi: “Ngươi đã biết bản thân đặc biệt, vì sao còn lo lắng Cô sẽ cho người theo dõi điều tra ngươi? Hành động này rất dễ dàng bị ngươi phát hiện, sao Cô phải làm? Cô đúng là vẫn luôn cho người theo dõi Việt Tú. Ngươi cảm thấy Việt Tú là người thế nào?”

Đây là lần thứ hai Tề Nhiễm hỏi Lâm Duyệt vấn đề này, hắn mỉm cười đáp: “Là một người rất thú vị.”

Lâm Duyệt thật sự cho rằng con tin Nam Chiếu này rất thú vị, dù cậu ta không được yêu thương ở Nam Chiếu, khi đến kinh thành của Đại Tề rồi thì làm sao có thể không có ai theo hầu, trừ khi chính cậu ta không cho người khác đi theo.

Lâm Duyệt thậm chí dám khẳng định nếu hắn không xuất hiện, con tin kia hẳn sẽxảy ra xung đột với bọn cướp kia, sau đó còn mất nửa cái mạng không chừng.

Việc con tin bị thương là không thể che giấu, tóm lại là có thể thu hút sự chú ý của Hoàng đế. Dù mạng đổi lấy sự chú ý của Hoàng đế, có lẽ đây chính là suy nghĩ của con tin Nam Chiếu khi đã bị đẩy vào đường cùng.

Tề Nhiễm tỏ ra đồng ý với ý kiến của Lâm Duyệt, y nói: “Ngươi nói đúng, cậu ta đúng là rất thú vị.”

Kiếp trước, khi sự kiện thích khách ở hành cung Lạc Sơn bị đổ lên đầu Nam Chiếu, Việt Tú cũng không có cách nào xin gặp Hoàng đế. Việt Tú là một người vô cùng biết nhẫn nhịn, suy nghĩ lại rất tỉ mỉ, cậu ta cố ý để lộ tiền tài ra ngoài, dẫn đến lòng tham của đám người muốn dạy dỗ mình. Trong lúc phản kháng, Việt Tú bị bọn người kia đâm vào tim, nếu không phải là trái tim của cậu ta hơi lệch về bên phải thì nhát dao kia chắc chắn sẽ lấy mạng cậu.

Sau đó Đại Lý Tự đến thẩm vấn, bọn người kia nói chúng không muốn cầm dao, đều tại Việt Tú liên tục khiêu khích, lửa bốc lên đầu nên bọn chúng mới gây ra chuyện như vậy. Bây giờ Tề Nhiễm nghĩ lại, Việt Tú bị thương hẳn là do chính cậu ta làm, cũng tựa như y lập kế hoạch cho mình bị thương trong rừng lần trước vậy.

Việt Tú dù chỉ là một con tin, lại còn là con tin mà Quốc chủ Nam Chiếu không yêu thương, nhưng nếu xảy ra chuyện ở Đại Tề, Hoàng thượng vẫn phải hỏi đến, sau đó mới gọi cậu ta vào gặp. Việt Tú nhân cơ hội đó bày tỏ rằng Nam Chiếu tuyệt nhiên không có ý đồ sát hại hoàng tử Đại Tề

Địa vị của Việt Tú trong mắt đám con cháu quý tộc kinh thành kém xa người chị mạnh mẽ Thanh Ca của mình. Tuy Thanh Ca muốn ám sát Hoàng đế Đại Tề, nhưng nàng đủ quyết tâm, cũng chết rất oanh liệt, ngay cả Hoàng đế cũng phải cảm thán một câu tính cách mạnh mẽ khi thấy nàng chết. Còn Việt Tú trong mắt nhiều người chỉ là một kẻ yếu đuối, tham sống sợ chết, có thể tùy tiện sỉ nhục hành hạ.

Một Việt Tú yếu đuối đến cực điểm như vậy, khi gặp mặt Hoàng đế Đại Tề, vẫn tỏ ra nhát gan sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cố nén cơn đau do vết thương trên ngực, khóc lóc thảm thiết bày tỏ với Hoàng đế rằng Nam Chiếu tuyệt không dám làm ra chuyện đó, mong rằng Hoàng đế Đại Tề điều tra cẩn thận.

Nam Chiếu là một nơi rất đặc biệt, nó được khí độc thiên nhiên bảo vệ, lần này Đại Tề tuy thắng, nhưng cũng phải dùng biết bao nhiêu mạng người mới có được. Nhưng cũng tương tự như các quốc gia khác, nội bộ Nam Chiếu cũng không yên bình, vẫn xảy ra đủ loại tranh đấu.

Đại Tề đánh chiếm được các thành trì Nam Chiếu, nhưng vẫn không hạ được đô thành nằm ở vị trí hiểm trở, chỉ có thể chấp nhận đối phương đầu hàng. Trong tình thế hiện tại, giúp đỡ một vương tử Nam Chiếu tranh ngai vàng với các vương tử khác là một việc rất đáng làm.

Đại Tề tất nhiên sẽ chọn Việt Tú, kẻ không có nơi nương tựa ở Nam Chiếu.

Sự kiện ám sát tại hành cung Lạc Sơn vốn cũng không có chứng cứ chỉ vào Nam Chiếu, hơn nữa ai cũng hiểu đạo lý không đuổi giặc đến đường cùng, muốn lấy lông cừu thì phải tiếp tục nuôi cừu chứ. Hoàng đế viết thư cho Nam Chiếu cũng chỉ là trách mắng một phen, nhưng sự việc này truyền về Nam Chiếu thì lại biến thành vị vương tử Việt Tú đưa đi Đại Tề làm con tin này đã giúp giảm bớt cơn giận của Hoàng đế Đại Tề.

Việt Tú tuy ở xa tận Đại Tề, nhưng lại có được danh tiếng ở Nam Chiếu.

Kiếp trước, trước khi Tề Nhiễm bị bắt vào ngục giam, Việt Tú đã thuận lợi kế thừa ngôi vị Quốc chủ Nam Chiếu nhờ vào sự ủng hộ của Đại Tề. Để bày tỏ lòng thành của mình, cũng vì muốn Nam Chiếu có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, Việt Tú lên ngôi xong liền sai sứ giả đến Đại Tề, dâng lên thư xưng thần mà cậu ta tự mình chấp bút, nguyện Nam Chiếu trở thành nước phụ thuộc của Đại Tề, thậm chí còn xin Hoàng đế Đại Tề ban hôn.

Có điều sau cùng Hoàng đế cũng không đồng ý việc hôn nhân này, Việt Tú dựa vào sự ủng hộ của Đại Tề, chẳng bao lâu đã ổn định được tình hình trong nước của Nam Chiếu. Sau đó Nam Chiếu liền im lặng, chờ khôi phục sự phồn hoa trước kia.

Đến khi Tề Nhiễm chết, y vẫn chưa từng nghe nói Nam Chiếu có biến động gì, nhưng khi đó chính nội bộ Đại Tề cũng dao động, bốn bề đều là kẻ địch, Phỉ Thanh thậm chí còn chết trận sa trường.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tề Nhiễm như bị phủ một lớp băng tuyết, y nói với Lâm Duyệt những gì có thể nói, cũng tỏ rõ thái độ của Đại Tề dành cho Nam Chiếu.

Lâm Duyệt nghe xong hỏi lại: “Nâng đỡ Việt Tú tranh giành ngôi vị Quốc chủ Nam Chiếu? Cái này có khác gì chuẩn bị thả hổ về rừng đâu? Các ngươi không sợ một ngày nào đó con hổ này quay lại cắn Đại Tề một cái hay sao?”

Tề Nhiễm đáp: “Tất nhiên là đúng vậy. Nhưng đa số triều thần không muốn tiếp tục đánh nữa, mà Đại Tề cũng cần phải phục hồi. Đây là tình thế hiện tại của Đại Tề, không thể thay đổi, vì vậy trong mắt phụ hoàng thì nâng đỡ một Quốc chủ mới là biện pháp ổn thỏa nhất. Hơn nữa, Việt Tú vốn cũng đã không được yêu thương ở Nam Chiếu, cậu ta muốn được Nam Chiếu công nhận thì rất cần Đại Tề ủng hộ.”

Lâm Duyệt nói: “Từ xưa chiến tranh đã vô tình, dù thắng hay thua cũng đều như thế. Có điều ta cảm thấy nếu ngươi đã hiểu Việt Tú như vậy, thì chắc chắn có biện pháp để khống chế cậu ta.”

Tề Nhiễm đáp: “Ngươi cũng quá đề cao ta rồi, ta thật sự không có cách nào, ai có thể khống chế lòng người cơ chứ?”

Lâm Duyệt gật đầu: “Cũng phải, từ xưa đến nay lòng người dễ thay đổi, có điều con tin kia cũng là kẻ thông minh, ta cho rằng trước khi chuẩn bị vẹn toàn, không nắm chắc hễ đánh là trúng thì cậu ta sẽ không tùy tiện ra tay. Xét về mặt nào đó thì cậu ta rất giống Thái tử điện hạ.”

Tề Nhiễm hơi sửng sốt, y nhìn lại Lâm Duyệt, hỏi: “Lời này có ý gì? Lâm đại nhân cảm thấy Cô có thể giống con tin Nam Chiếu kia ở điểm nào?”

Lâm Duyệt không ngờ mình lại buột miệng nói ra điều đang suy nghĩ, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hơi ngại ngùng trước ánh mắt nghiêm túc học hỏi của Tề Nhiễm, hắn đáp: “Không phải là giống ở điểm nào, mà là phong cách hành xử. Ta cảm thấy các ngươi đều rất tàn nhẫn với chính mình, thậm chí còn dám tự ra tay hại mình.”

Tề Nhiễm nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng, y biết vì nguyên nhân thể chất nên Lâm Duyệt đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện dơ bẩn trên đời, vì vậy y cũng không kinh ngạc khi hắn có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Việt Tú.

Y chỉ không ngờ trong lòng Lâm Duyệt, y và Việt Tú lại là cùng một loại người. Vậy nên Lâm Duyệt mới tiến lên ngăn cản đám người kia, cũng là để ngăn cản hành vi tự sát của Việt Tú, phải chăng Lâm Duyệt cảm thấy Việt Tú rất đáng thương? Vậy thì Lâm Duyệt chọn hợp tác với y, ngoại trừ vì y có thể nhìn thấy hắn ra, phải chăng cũng vì cảm thấy y đáng thương.

Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm cảm thấy nghèn nghẹn, thực không dễ chịu.

Lâm Duyệt không nghĩ đến một câu nói của mình lại khiến cho Tề Nhiễm nghĩ xa đến mức ấy, hắn cho rằng Tề Nhiễm và Việt Tú giống nhau chỉ là vì ánh mắt khát khao được sống của hai người họ giống nhau. Việt Tú muốn được sống, Tề Nhiễm cũng vậy.

Suy nghĩ của Tề Nhiễm rất nặng nề, còn gánh vác những việc mà rất nhiều người không biết.

Có những việc mà Tề Nhiễm làm, Lâm Duyệt biết, nhưng hắn lại không hỏi nguyên nhân. Thứ nhất là vì hai bên không thân thiết đến mức ấy, thứ hai là vì Lâm Duyệt cứ cảm thấy khi Tề Nhiễm làm những việc kia, cả người y đều thấy khó chịu.

Lâm Duyệt là một người chứng kiến lạnh lùng, hắn nhìn Tề Nhiễm quyết định mọi việc nhưng không bao giờ lên tiếng ngăn cản, cũng không hỏi đúng sai.

Không khí lắng lại, Lâm Duyệt không nghĩ quá nhiều, hắtn nói: “Đúng rồi, ta mang quà từ ngoài cung vào cho Thái tử điện hạ, không đáng giá lắm đâu.”

Nói xong, Lâm Duyệt liền lấy một chiếc quạt trong tay áo ra, quạt được làm thủ công rất tinh tế, được vẽ hình hoa đào nở rực rỡ. Khi nhìn thấy chiếc quạt này, Lâm Duyệt cũng không rõ mình nghĩ gì, chỉ cảm thấy nó rất hợp với Tề Nhiễm,thế là quyết định mua nó.

Tề Nhiễm nhìn thấy chiếc quạt thì sắc mặt hơi kỳ lạ, người theo dõi Việt Tú hôm qua sau khi thấy Lâm Duyệt xuất hiện thì cũng theo dõi hắn, tất nhiên Tề Nhiễm biết Lâm Duyệt đã mua cái gì.

Có điều y không nghĩ đến chiếc quạt đó lại là để tặng mình.

Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm cứ nhìn chằm chằm chiếc quạt, hắn chớp mắt nói: “Nếu không thích thì ta lại tìm thứ khác cho Thái tử điện hạ.”

Dù nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rầu rĩ lắm, Tề Nhiễm hẳn phải rất thích quạt xếp mới đúng chứ, thiên điện của Đông cung còn có nơi chuyên dùng để trưng bày quạt xếp, chẳng lẽ hắn đoán sai?

Tề Nhiễm nhận lấy chiếc quạt mà Lâm Duyệt định thu về, nở nụ cười nhẹ, nói: “Thích thì thích, nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại mua quạt hình hoa đào cho ta.”

Lâm Duyệt thấy nụ cười của Tề Nhiễm hơi kỳ lạ, bèn hỏi: “Chẳng lẽ có truyền thuyết gì về quạt hoa đào à?”

“Không có gì đặc biệt.” Tề Nhiễm chậm rãi mở quạt ra, từng đóa từng đóa hoa đào nở rộ trong tay y, khiến gương mặt y ánh lên chút sắc hồng xinh đẹp: “Chỉ là bình thường, loại quạt này được tặng cho người trong lòng.”

Lâm Duyệt: “……Vậy à, ta chỉ cảm thấy hình vẽ rất đẹp, không nghĩ đến còn có cách giải thích này. Vậy thôi để ta lấy về.”

Tề Nhiễm khép quạt lại, cầm trong tay: “Không sao, đây là phong tục của tiền triều, bây giờ cũng không mấy ai nhớ đến nữa, quạt hoa đào cũng không còn thịnh hành như xưa, tìm được một chiếc cũng là có duyên. Ta sẽ nhận vậy.”

Lần đầu tiên tặng quà lại tặng sai như thế, Lâm Duyệt nói: “Thái tử điện hạ thích thì tốt.”

Nói rồi lại phát hiện lời này dễ gây hiểu lầm, Tề Nhiễm vừa nói chiếc quạt này dùng để tặng người trong lòng, hắn liền đáp người ta thích thì tốt rồi, ở thời hiện đại chính là vô ý trêu ghẹo người khác. Cũng may người cổ đại không quá phóng khoáng, vậy nên Lâm Duyệt tìm cách dời đề tài: “Nói ra thì, ta cũng không biết sau này mình sẽ làm gì.”

Tề Nhiễm cũng đáp: “Thật ra ban đầu ta định sắp xếp ngươi vào Hình bộ, dù sao thì…… với năng lực của ngươi, chắc chắn sẽ có thành tích tốt, nhưng vào Chiêm Sĩ Phủ là ý của phụ hoàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.