Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 15: 15: Cảnh Tượng Quá Kíƈɦ Ŧɦíƈɦ Không Thể Nhìn





Chương 15: Cảnh tượng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không thể nhìn
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hạ Chấp Ngộ đi đến trước két sắt trong phòng rồi ấn mật mã mở ra, bên trong có một cái bát vàng.
Tuyên Tịnh ở bên ngoài vẫn còn đang bới lông tìm vết, chợt nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ đi ra, đưa cái bát vàng cho Tống Tương Niệm.
"Lấy cái này đựng nước."
Cô tiếp lấy, nặng đến nỗi suýt chút nữa thì không đỡ được, xem ra là vàng thật.
"Hạ Chấp Ngộ, cô ta bắt nạt em."
Tống Tương Niệm rót đầy bát nước rồi dùng hai tay bưng tới, đưa đến trước mặt Tuyên Tịnh.

"Mời."
Hạ phu nhân ra ngoài du lịch có sở thích cùng nhóm chị em bạn dì của mình mua mấy thứ rất kỳ quái.

Vừa nghe nói cái bát vàng này đã được khai quang, có thể dùng làm bảo vật trấn trạch, liền mua cho chị em hai người Hạ Chấp Ngộ mỗi người một cái.
Tuyên Tịnh đánh mắt qua, thấy được vẻ mặt không có ý tốt của Hạ Chấp Ngộ, "Không uống."
"Vừa nói khát nước còn gì?"
"Bát này xấu xí chết đi được."
Hạ Chấp Ngộ tiếp lấy chiếc bát trên tay Tống Tương Niệm đặt lại bàn nhỏ uống trà, "Xem ra đâu có khát nước."

"Hạ Chấp Ngộ! Cô ta là ai hả? Vì sao anh nói giúp cô ta!"
"Hoặc là bây giờ uống cạn bát nước này, hoặc là ra khỏi đây, từ giây phút này đừng nghĩ bước được vào cửa nữa."
Tống Tương Niệm đoán Tuyên Tịnh kiêu ngạo như vậy nhất định là sẽ quay lưng rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng không ngờ cô ta lại gồng tay cầm bát nước lên.
Tuyên Tịnh uống được một nửa, mặt mày nhăn nhó, "Nhiều lắm, em không uống hết được."
Hạ Chấp Ngộ không hé môi, lạnh lùng đứng đó, cảm giác hơi ấm xung quanh đều bị rút đi sạch sẽ.

Tuyên Tịnh tuy là cứng mồm cứng miệng nhưng thật ra cũng rất sợ dáng vẻ này của hắn.
Cô ta liều mạng bưng bát lên một lần nữa, rề rà uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Bát vàng này vừa có miệng to vừa có đáy sâu, Tuyên Tịnh uống cạn đáy đã muốn nôn mửa.
Hạ Chấp Ngộ vô cảm nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô ta, "Được rồi, đi đi."
"Em không đi!" Nếu không khác gì uống toi công?
Hạ Chấp Ngộ xoay người đi vào phòng làm việc, hắn tùy tiện đẩy cửa, nhưng không chốt lại.Tuyên Tịnh theo sát hắn đi vào trong, đuôi mắt vẫn còn âm thầm quan sát Tống Tương Niệm, thấy cô cũng quay gót đi vào phòng ngủ.

"Khoan đã."
"Cô cần gì nữa sao?"
"Phòng làm việc của anh ấy bừa bộn như vậy, còn không mau vào dọn đi?"
"Tiểu Hạ tiên sinh không cho tôi bước vào phòng làm việc."
Tuyên Tịnh đứng dậy, Tống Tương Niệm vừa đi được hai bước cổ tay đã bị người ta túm chặt.

Cô bị Tuyên Tịnh kéo vào phòng, hai người lôi lôi kéo kéo trong phòng làm việc của Hạ Chấp Ngộ.
Người đàn ông ngồi trước khung thêu nghe thấy nhưng không quay đầu lại, mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
Tống Tương Niệm biết đây là cấm địa của Hạ Chấp Ngộ, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô bước vào đây.
Ngoài dự liệu là nơi này không hề lộn xộn chút nào, mỗi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn ngăn nắp, trong góc có ma nơ canh mặc bộ Hán phục Hạ Chấp Ngộ đã dùng trong cuộc thi thêu Tô Châu, mặt nạ của hắn cũng treo trên đó.
Những thứ này đều là tượng trưng cho thân phận của hắn.

Tuyên Tịnh quả nhiên không phụ thân phận nữ phụ phản diện của mình, rõ ràng người kéo Tống Tương Niệm vào là cô ta, mà vừa vào đã cáo trạng, "Cô đẩy tôi làm gì đó?" Sau đó đi đến sau lưng Hạ Chấp Ngộ, "Dì Hạ nghĩ gì mà thuê cô ta vậy chứ? Anh mau đuổi cô ta đi đi."
Tống Tương Niệm không muốn tranh cãi, xoay người định ra ngoài.
Tuyên Tịnh tất nhiên không định buông tha cho cô, chạy nhanh đến trước mặt Tống Tương Niệm, dang hai tay như muốn chặn không cho cô nhìn, "Cấm cô ra ngoài nói loạn."
"Tôi có thể nói gì đây?"
Tuyên Tịnh giật mình vội che miệng, Tống Tương Niệm vô tình xông vào cấm địa của Hạ Chấp Ngộ, là nơi bày những thứ người ngoài không được phép dòm ngó.
Tống Tương Niệm tránh người đi ra, chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng của Tuyên Tịnh, "Ngộ nhỡ cô ta nói ra ngoài chuyện anh là H thì làm sao bây giờ?"
Tống Tương Niệm đóng cửa lại, bên tai là giọng nói mất kiên nhẫn không kém của Hạ Chấp Ngộ, "Cô cũng ra ngoài."
"Vì sao chứ, em không đi."
Hạ Chấp Ngộ đảo ánh mắt rét lạnh qua.

Tuyên Tịnh từ nhỏ đã sợ hắn, khi đó trong đám nhỏ đều truyền nhau một câu nói, nói đứa con trai của Hạ gia là ma quỷ, máu lạnh vô tình, còn sẽ ăn thịt người.
Tuy là lời nói vô ý của trẻ con, nhưng nghe vậy cũng hiểu được Hạ Chấp Ngộ từ nhỏ đã không có ai dám chơi.
"Em đi? Được thôi, anh đưa em xuống dưới."
Hạ Chấp Ngộ không để ý, Tuyên Tịnh tò mò hắn đang thêu cái gì, đưa tay ra muốn sờ, lập tức bị hắn đánh mạnh vào mu bàn tay.
Tuyên Tịnh đau đỏ cả mắt, "Hạ Chấp Ngộ!"
"Đừng có chạm vào."
"Chạm vào thì làm sao hả?"
Hạ Chấp Ngộ nhíu chặt mày, Tuyên Tịnh xoa xoa mu bàn tay, cảm thấy một từ cút kia hắn có thể phát ra bất cứ lúc nào.
"Anh không đưa thì em không đi."
Hạ Chấp Ngộ không hề có ý định đứng dậy, Tuyên Tịnh tái mặt, "Anh định không nhìn em một cái đến cùng đúng không?"
Hạ Chấp Ngộ đi vào nhà ăn, cầm hộp giữ nhiệt nhét vào tay cô ta.
Bên ngoài gió lớn, thời tiết hôm nay thoáng chuyển lạnh, Hạ Chấp Ngộ từ dưới tầng đi lên, đi vào phòng thay đồ.
Hắn không nhớ ra áo khoác để ở đâu, tìm một hồi không được bắt đầu nóng nảy, Tống Tương Niệm đặt áo trong tay xuống, "Tiểu Hạ tiên sinh, anh muốn tìm cái gì?"
"Chiếc cardigan màu camel."
"Tôi biết ở đâu nè." Tống Tương Niệm quả nhiên nhớ rõ từng món đồ ở vị trí nào, nhanh chóng lấy ra đưa cho hắn, "Có phải cái này không?"

Hạ Chấp Ngộ mặc lên người, nhưng không đi luôn.

Tống Tương Niệm thật sự bận rộn, luôn tay luôn chân không nghỉ lấy một giây.
Hạ Chấp Ngộ tùy tiện tìm một chỗ tựa vào.

Hắn đã quen sống một mình, quen thói bừa bãi, giờ đây nhìn thân ảnh trước mắt từ từ đưa sinh hoạt của hắn vào nề nếp, trong lòng Hạ Chấp Ngộ chợt có cảm giác khoan khoái dễ chịu không nói thành lời.
Giống như một người mắc bệnh nan y bỗng gặp được hi vọng.

Tuy là yếu ớt, nhưng đối với hắn đã là quá đủ, khiến lòng hắn nhộn nhạo khó nhịn.
Tống Tương Niệm ôm một chồng quần áo xoay người, dưới ánh đèn mờ Hạ Chấp Ngộ hạ mắt nhìn, hắn chợt đứng thẳng người, sau đó đi đến trước mặt cô.
Tống Tương Niệm theo tầm mắt của hắn cúi đầu, hôm nay cô mặc một chiếc áo phông trắng, bởi vì vừa rồi bị hắt nước nên đã trở nên trong suốt, có thể nhìn rõ áo ngực màu đen bên trong.

.

.

.

.

.
Mặt cô thoáng đỏ bừng, lấy chồng quần áo trong tay che lên.
Hạ Chấp Ngộ thật sự không cố tình nhìn, dù có bệnh nhưng hắn cũng là một người đàn ông bình thường, một vài hình ảnh quá kịch liệt.

.

.

.


.

.
Xoang mũi có cảm giác nong nóng trào lên, hắn vội ngửa cổ bước nhanh đi.
Hạ Chấp Ngộ ra đến ngoài, hạ bàn tay che mũi xuống, quả nhiên là có máu.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Hạ Chấp Ngộ như con mèo xù lông.

"Đừng qua đây!"
"Anh sao thế?"
Hạ Chấp Ngộ hiện tại đến cả nghe tiếng của cô cũng không chịu được, máu đã trào xuống đến môi, "Quay về tiếp tục công việc của cô đi."
"Tôi muốn uống nước."
Tức là vẫn phải ra đây.
"Cô còn không nhìn lại bộ dạng mình đi, cứ thế đi khắp nơi mà được à?"
"Tôi mặc áo khoác vào rồi." Không thì cô cũng đâu dám ra đây.
Nhưng dù là vậy thì Hạ Chấp Ngộ vẫn không thể bỏ được hình ảnh trong đầu mình, chiếc áo ngực màu đen, hình như còn có ren hoa.

.

.

.

.

.
Càng tưởng tượng thì càng không thể cứu vãn.
Máu mũi của Hạ Chấp Ngộ gần như là phun ra ào ào không giữ lại được, ngọn lửa lần này có hơi mạnh rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.