Hạ Tiểu Nhu là một con quỷ hút máu! Sáu ngày rồi thịt bò Wagyu, hải sản tươi sống, nhà hàng Michelin ba sao, món truyền thống Nhật Bản phải đặt hàng trước một tháng cũng không hiểu sao được vào ăn hiên ngang, món không đắt tiền cũng không chọn. Cũng may lương Phương Nghị không tồi, nếu không thì phải bán máu để trả nợ cho đại tiểu thư này.
Có điều hai người rất vui vẻ lật tung cả Tokyo lên thưởng thức ẩm thực. Phương Nghị ở đây gần nửa năm cũng chưa bao giờ ăn uống thỏa mãn như vậy. Đi theo Hạ Tiểu Nhu suốt ngày ăn ăn uống uống cũng không tồi. Đi ăn cùng nhau nhiều lần, bọn họ phát hiện ra cả hai đều không thể ăn cay.
Phương Nghị ở Đài Loan bao nhiêu năm, mỗi lần bạn bè đi ăn lẩu cay anh chỉ cười trừ gọi nước lẩu uyên ương, ngay cả mì bò cũng dặn ít cay. Ở Đài Loan không ăn cay nhiều nên toàn bị chọc ghẹo, lần đầu tiên đi ăn với người có cùng sở thích với mình thật thoải mái.
Ngày cuối cùng, Hạ Tiểu Nhu chơi chán, bảo anh cùng đến chợ châu Á mua đồ về nấu lẩu kiểu Đài Loan. Trời bắt đầu vào thu, ăn lẩu thật hợp. Hai người cùng vào chợ, mua một túi to gia vị Đài Loan, rau xanh, nấm kim châm, đậu hũ, cá viên, tôm lớn và thịt bò. Thêm vài gói sủi cảo có sẵn trong nhà Hạ Tiểu Nhu, nhắm cũng đủ cho hai người, Phương Nghị trả tiền rồi xách hai túi đồ ăn lớn ra về.
Nhà Phương Nghị không có nồi lẩu, bọn họ chọn nhà Hạ Tiểu Nhu làm địa điểm ăn tối. Phương Nghị loay hoay bày đồ ăn ra đĩa, Hạ Tiểu Nhu bận rộn nấu nước lẩu. Đại tiểu thư kén ăn không chịu mua gia vị lẩu có sẵn, đòi phải tự nấu nước xương nêm nếm gia điều chỉnh cho vừa miệng.
Đồ ăn đã dọn ra đầy bàn, anh vào bếp giúp đỡ bà chủ. Lúc này, cô đang định nhắc nắp nồi xuống nhưng chủ quan không dùng găng tay. Bị nóng, Hạ Tiểu Nhu kêu lên một tiếng, theo quán tính nắm chặt hai lỗ tai.
Phương Nghị lập tức vặn vòi nước lạnh, quay người lại hỏi “Cô có sao không, để tay dưới nước lạnh cho bớt nóng!”
Cô lắc đầu “Lạnh lắm!” Mùa hè đã qua, mấy hôm nay có chút mưa nên nhiệt độ xuống thấp, bây giờ cho tay vào nước lạnh rất khổ sở.
“Nhà cô có kem trị phỏng không?”
“Có, nhưng ở trong phòng của tôi…” Không phải cô ngại anh vào phòng, cô ngại làm phiền anh.
Phương Nghị dìu Hạ Tiểu Nhu qua ghế ngồi ở bàn ăn, dặn không được đi lung tung, vào phòng lấy kem trị phỏng cho cô.
Phòng Hạ Tiểu Nhu không bừa bộn một chút nào, khăn trải giường màu hồng nhạt nữ tính. Trên bàn trang điểm có vô số chai lọ, không biết một ngày cô dành bao nhiêu thời gian chăm sóc bản thân mình. Theo lời Hạ Tiểu Nhu, anh kéo hộc tủ dưới cùng, nhìn thấy ngay hộp cứu thương.
Bên cạnh là hình chụp hai đứa bé chừng mẫu giáo, một trai một gái đứng bên nhau. Nhìn vào nét mặt này có thể đoán ra là Lạc Huân và Hạ Tiểu Nhu. Anh nhìn lên bàn, có một số khung hình của riêng Hạ Tiểu Nhu hoặc chụp với bố mẹ, chỉ có mỗi hình này được giấu dưới hộc tủ.
Phương Nghị không nén được tiếng thở dài, cô gái này yêu Lạc tổng bao nhiêu năm, ngoại trừ dùng chút thủ đoạn ra thì không biết làm gì khác. Từ đầu đến cuối yêu một người nhưng anh ấy chưa từng đặt một chút tâm ý nào của mình trên cô, chẳng phải cũng đáng thương lắm sao?
Hạ Tiểu Nhu ngày trước nháo lên xuống, bây giờ chỉ lặng lẽ giấu tấm hình mình yêu thích xuống đáy tủ. Với tính háo thắng của cô chắc không nói cho ai biết chuyện này. Cô gái này lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng cười nói tươi vui. Nhưng có thực sự như vậy không? Nếu đã buông bỏ được, Hạ Tiểu Nhu đã chẳng giấu tấm hình ở đây!
Nghĩ lại mình, Phương Nghị chỉ thích Ân Đồng trong khoảng thời gian ngắn, biết cô ấy yêu sâu đậm Lạc Huân thì lập tức dừng lại. Tuy có chút tiếc nuối nhưng anh chấp nhận rất nhanh. Còn trong lòng Hạ Tiểu Nhu suốt mười mấy năm thanh xuân chỉ có một người, cho dù đó không phải tình yêu thì cũng khó nhất thời bỏ thói quen này được.
Cô ấy phải gồng mình bao nhiêu, che dấu bao nhiêu để lúc nào cũng chăm chỉ làm việc, cười đùa với mọi người như không có việc gì xảy ra?
Có lẽ đúng như Hạ Tiểu Nhu nói, đối với Lạc Huân và mọi người, cô là người không sợ trời không sợ đất. Trời đất có sụp đổ dưới chân cũng có thể tiếp tục đứng dậy đi về phía trước. Dù Lạc Huân có không tin cô, cô cũng chưa từng bỏ cuộc, tự mình điều tra chứng minh bản thân trong sạch. Một cô gái như vậy, hẳn ai cũng nghĩ cô không cần sự bảo vệ. Phương Nghị cũng từng nghĩ như thế.
Anh từng nghĩ, Hạ Tiểu Nhu âm hiểm ác độc, vì muốn thắng nên không từ thủ đoạn.
Nhưng anh chưa từng nghĩ, Hạ Tiểu Nhu từ nhỏ muốn gì có đó, chưa bao giờ phải tranh giành. Bỗng dưng người mình thích mười mấy năm yêu người con gái khác, lại không ai chỉ dẫn cô phải làm thế nào nên mới chọn sai cách.
Anh từng nghĩ, Hạ Tiểu Nhu hiếu thắng ỷ mạnh hiếp yếu, luôn muốn làm vua thiên hạ.
Nhưng anh chưa từng nghĩ, cô đã từ bỏ việc đấu đá tranh giành. Một con người chưa từng bỏ cuộc như Hạ Tiểu Nhu, phải khó khăn đến đâu mới buông tay người mình yêu thương được.
Anh từng nghĩ, Hạ Tiểu Nhu ngang ngược khó chiều, không có điểm gì tốt.
Nhưng anh chưa từng nghĩ, Hạ Tiểu Nhu cũng luôn luôn náo nhiệt, lây lan niềm vui cho mọi người.
Một cô gái, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, cho dù cô không cần ai bảo vệ che chở, nhưng ít ra cô cũng sẽ có lúc cần một người ở bên động viên cổ vũ. Hạ Tiểu Nhu có thể tự làm mọi việc, có thể tự xây dựng sự nghiệp và quản lý cuộc sống cá nhân. Nhưng nếu có một người bạn đồng hành, cô sẽ càng rực rỡ hơn, hạnh phúc hơn. Hạ Tiểu Nhu xứng đáng có được điều đó.
Phương Nghị cầm hộp cứu thương ra phòng khách, mang theo bao suy nghĩ. Hai tay Hạ Tiểu Nhu đều bị đỏ một chút, cô không thể tự thoa cho mình nên anh bôi một ít kem ra tay thoa cho cô. Đầu ngón tay bị phỏng hồng nhàn nhạt mịn màng chạm lên tay anh, cũng như khẽ khàng chạm lên tim anh.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của anh, Hạ Tiểu Nhu cũng ít nhiều đoán được là chuyện gì. Cô bâng quơ hỏi “Anh đã thấy tấm hình rồi hả?”
Anh vẫn chăm chú xoa kem, không ngẩng đầu lên “Xin lỗi cô, tôi không cố ý.”
“Không sao, tôi phải cám ơn anh đã lấy kem trị phỏng cho tôi. Tấm hình đó chụp hơn 20 năm trước, chúng tôi cùng học mẫu giáo. Lúc đó tiếng Trung của tôi dở tệ nhưng anh ấy nhất định không chịu nói tiếng Nhật với tôi, bắt tôi nói tiếng Trung với anh ấy. Nhờ vậy mà tôi đã khá hơn.”
Phương Nghị im lặng không nói, vào bếp xem nồi nước dùng đã được chưa. Ban nãy Hạ Tiểu Nhu đã nêm nếm, anh nhấc nồi, đem ra phòng khách cho vào nồi lẩu.
“Chúng tôi học cùng trường nhưng khác khối, Huân ca ca luôn nuông chiều tôi, tôi muốn gì được nấy. Có lúc tôi bị các bạn cùng lớp trêu ghẹo vì là con lai, anh ấy chạy đến lớp tôi tuyên bố ai chọc tôi là chọc cả anh ấy, đừng trách anh ấy không nể mặt. Thật buồn cười, lúc đấy bạn học nào cũng sợ anh ấy, không dám đụng đến tôi nữa. Nhưng hình như họ không nhớ ra Huân ca ca thậm chí còn không có tí dòng máu Nhật nào trong người haha.
Lúc tôi học cấp 3, anh ấy đã vào đại học. Có bạn nam cùng lớp thích tôi, Huân ca ca điều tra nhà người ta, rồi ngày nào cũng cố gắng đến trường đón tôi tan học về. Tôi cứ tưởng anh ấy thật sự để ý “vị hôn thê” này, bây giờ nghĩ lại thấy anh ấy thật sự chỉ xem tôi như em gái bảo bối.”
Phương Nghị gắp một miếng thịt bò vào bát cô, lại khui thêm một lon bia để trước mặt Hạ Tiểu Nhu. Trước sau anh vẫn lắng nghe cô nói, chưa lên tiếng một câu.
“Tôi tốt nghiệp đại học, đi vào Bách Hợp làm. Anh ấy không quan tâm tôi từng li từng tí như trước nữa, tôi cứ tưởng do anh ấy bận công việc. Ngay cả lúc tôi đi du học, chúng tôi cũng ít liên lạc, tôi lại tưởng anh ấy muốn tôi chuyên tâm học hành. Hóa ra mọi thứ đều không phải. Hóa ra anh ấy vẫn có thời gian yêu thương, nhưng là người khác, không phải tôi nữa rồi…”
Hạ Tiểu Nhu nốc một ngụm bia. Ăn lẩu uống bia, còn gì tuyệt vời hơn nữa. Nhưng sao cô vẫn cảm thấy đăng đắng ở cổ họng. Hừ, Phương Nghị, anh mua nhầm bia quá hạn rồi!
“Từ hôm anh mắng tôi ở bãi giữ xe, sau đó Ân Đồng lại thành tâm giúp tôi, tôi đã nghĩ thông suốt. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thất bại, chưa từng biết bỏ cuộc là gì, vậy mà bây giờ tôi đứng dưới sân khấu nhìn người mình thích đính hôn với cô gái khác. Anh hỏi tôi có xót xa không? Có chứ! Nhưng biết làm thế nào được!
Tôi mấy tháng đóng cửa cắm cúi viết luận văn được tốt nghiệp hạng danh dự. Tôi thức ba đêm liền viết kế hoạch cho Bách Hợp, quảng cáo mới liền được đón nhận nồng nhiệt, doanh thu tăng cao. Nhưng tôi làm bao nhiêu chuyện, Huân ca ca không ngoái đầu lại một cái.
Cũng may tôi còn biết tính toán thiệt hơn, biết mình cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng. Và cũng may tôi còn có anh, anh mắng tôi tỉnh. Nếu không có anh thì bây giờ tôi vẫn chìm đắm trong cơn ghen ngu muội, biết đâu Huân ca ca đã phát hiện ra những trò dơ bẩn của tôi, không nhìn mặt tôi nữa. Cảm ơn anh Phương Nghị! Nào nào, cạn ly!”
Tối nay Hạ Tiểu Nhu có chút say, thổ lộ hết lòng mình với Phương Nghị. Anh lặng yên nghe cô nói. Anh biết giờ đây mình là người duy nhất để cô có thể trút nỗi niềm. Hạ Tiểu Nhu, gồng mình bao nhiêu lâu, cô có mệt mỏi không?
Má Hạ Tiểu Nhu đã ửng hồng, ánh mắt bớt vẻ sắc sảo mà hơi lờ đờ trẻ con. Bình thường tửu lượng cô vẫn cao, nhưng hôm nay muốn mượn chút men rượu để làm say lòng mình. Cô nhìn Phương Nghị, vẻ mặt anh không giống như đang thương hại cô, mà có chút cảm thông, muốn chia sẻ.
“Nếu anh hỏi tôi có mạnh mẽ không, tôi sẽ tự nhận mình có. Chưa có chuyện gì làm khó được tôi, ừm duy có chuyện về Huân ca ca thì hơi lệch quỹ đạo một chút. Tuy tôi chưa hẳn buông được, nhưng tôi nhất định sẽ quên anh ấy. Quên hết đàn ông làm tôi đau khổ trên đời này đi, tôi phải tập trung vào sự nghiệp, dành thời gian ở bên bố mẹ tôi thật nhiều. Nhưng mà họ có thế giới của hai người họ, nhiều khi tôi trở về thấy họ ân ái còn cảm thấy mình như bóng đèn!”
Quả thật bố mẹ Hạ Tiểu Nhu luôn quấn quít bên nhau, nếu không thì cô cũng không ra riêng sớm dành không gian cho hai vị. Ông Hạ thỉnh thoảng vẫn đến Bách Hợp kiểm tra công ty, nhưng phần lớn đã giao cho cấp dưới giải quyết, mình chỉ chỉ đạo gián tiếp, dành thời gian ở nhà trồng cây nuôi cá với bà Hạ.
“Chắc cô ngưỡng mộ họ lắm?” Im lặng nãy giờ Phương Nghị mới lên tiếng. Anh không nỡ cắt ngang tâm sự của cô. Anh muốn cô có thể trút bỏ hết nỗi buồn, nhẹ gánh mà tiếp tục bước.
“Phải, họ luôn là thần tượng của tôi. Tôi chỉ mong về già được như họ, bình lặng mà sống qua một đời. Ai nha nhưng tính tôi chắc không bình lặng được, phải tìm người nào tình nguyện cùng tôi nháo qua một đời.” Hạ Tiểu Nhu cười khì ăn một miếng sủi cảo. Thật ngon, thật tự hào!
“Rồi cô sẽ tìm được người đó!” Phương Nghị chạm lon bia của mình vào lon của cô.
Hạ Tiểu Nhu cười, gắp cho anh một con tôm “Còn anh thì sao? Thật sự bỏ cuộc hả? À không, anh chưa bao giờ bắt đầu, không gọi là bỏ cuộc được.”
“Cô ấy hạnh phúc là đủ, thích một người không phải nên như vậy sao?”
“Anh thật rộng lượng. Tôi không được như vậy, tôi có thể buông tay, nhưng tôi không thể chúc phúc. Ân Đồng là cô gái tốt, tôi biết. Bọn họ yêu nhau nhiều đến đâu, tôi biết. Nhưng tôi không thể miễn cưỡng bản thân mình chúc họ hạnh phúc được, có lẽ chưa đến lúc.”
Cô thở dài, con người vốn luôn ích kỷ. Đường đường là vị hôn thê ở bên Lạc Huân từ nhỏ, buông tay là nhượng bộ duy nhất của Hạ Tiểu Nhu. Phương Nghị nói đúng, món đồ chơi từng thuộc quyền sở hữu của mình quả thật không dễ phai nhòa.
Hạ Tiểu Nhu đang mâu thuẫn, cô biết mình nên tiến tới, quên đi quá khứ. Nhưng sự thật không dễ dàng như vậy. Huân ca ca vẫn như một kí ức đẹp nằm sâu trong trái tim cô. Mọi chuỵên cần có thời gian để thay đổi, thói quen cũng vậy.
Phương Nghị trầm tư nhìn cô gái trước mặt, có lẽ anh cũng hiểu nỗi niềm của cô. Anh nói một câu ngắn gọn “Tôi biết cô là người nhấc lên được cũng bỏ xuống được.”
Hạ Tiểu Nhu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Người đàn ông này hiểu rõ cô như lòng bàn tay, thậm chí còn hơn Huân ca ca. Người đàn ông này ít khi nói lời ngọt ngào dài dòng hay tỏ ra che chở cô, nhưng anh luôn tin cô, biết cô cần một người chia sẻ, không cần một người để dựa dẫm.
Bạn đồng hành, không phải điều quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau sao?