Bùi Vận tay cầm dao nĩa dừng lại ở giữa không trung.
Mà chủ nhân của thanh âm chạy tới giữa hai người, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc thoải mái tự nhiên, thân hình thon dài che khuất trước bàn ăn.
"Ồ?" Bùi Vận còn chưa mở miệng, Diệp Minh đã nghi hoặc mà gãi gãi đầu, ở bên cạnh lên tiếng, "Vị... Tiên sinh này, chúng ta có phải đã gặp nhau ở nơi nào rồi không?"
Kết quả Tề Thịnh không quan tâm tới cậu ta, quan sát Bùi Vận một phen, cuối cùng ánh mắt vững vàng mà nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt đối phương, mãi đến tận khi Bùi Vận không được tự nhiên quay đi, mới lại hỏi: "Đi cùng người khác, không cần che mặt lại sao?"
Bùi Vận chậm rãi thả xuống bộ dao nĩa trong tay, cố nén nhịp tim đập căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng: "Tề tiên sinh cũng quá quan tâm."
"Có đúng không?" Tề Thịnh vẫn như trước tao nhã lễ phép nở nụ cười, bên trong nụ cười kia lại rõ ràng có vẻ không thích, "Đây chính là đáp án cậu dành cho tôi?"
Dứt lời hắn liền quay đầu liếc nhìn Diệp Minh đầu óc mơ hồ, rất có phong độ mà tiếp tục: "Vậy thì quấy rầy, rất xin lỗi tôi lúc trước không biết cậu đã có..."
"Tề tiên sinh!" Bùi Vận thình lình đứng dậy đánh gãy hắn, "Chúng ta đi ra ngoài nói, Diệp Minh, em chờ anh một chút."
Tề Thịnh nhíu mày, lại quay sang nhìn Diệp Minh, sau đó lại nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Vận rời đi.
Ánh mắt óng ánh biểu tình rộng rãi, tuổi trẻ lại ưa nhìn.
Quả nhiên... là loại hình rất dễ khiến người khác yêu thích.
Bùi Vận đi thẳng đến chỗ rẽ cầu thang hiếm có người đi lại mới dừng lại, Tề Thịnh đuổi tới, dù bận vẫn ung dung ôm lấy cánh tay đặt trước ngực: "Lâu như vậy vẫn chưa trả lời tôi, có người yêu cũng không nói thẳng, cậu quả thực không chịu trách nhiệm."
"Diệp Minh cậu ấy..." Bùi Vận đang chờ giải thích, liền ngậm miệng thay đổi vấn đề, "Tại sao lại là tôi?"
"Vậy dĩ nhiên là ——" Tề Thịnh câu lên đôi môi, thân thể chậm rãi, áp gần về phía Bùi Vận, bức bách khiến đối phương lui về sau, mãi đến tận khi lưng của đối phương chạm vào tường mới chịu dừng lại, âm thanh cũng giảm thấp xuống mấy phần, trong lời nói tràn đầy thâm tình mà chân thành, "Tôi muốn ở cùng với em."
Ánh sáng ở cầu thang cũng không tối, ở đây bên trong bóng tối này lại càng tô điểm cho con ngươi của hắn, đen láy ôn nhu như nước, mà tràn ngập chân thành.
Bùi Vận chân mềm nhũn, tay theo bản năng mà đè lại tường, tuy rằng biết rõ lời này của đối phương không có mấy phần thành thật, tim lại vẫn như cũ ầm ầm nhảy lên, đến nửa ngày mới nghi hoặc mà hỏi tiếp: "Tề tiên sinh cũng không thiếu bạn tình?"
Anh cũng không tự ti.
Chỉ là anh bây giờ không phải thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi năm đó, đối với thế giới còn có ước mơ hồ đồ.
Cái gì xứng cái gì không xứng, cái gì nên làm cái gì không thể làm, đến tuổi này anh có thể tự mình nhận biết.
Không phải là thật, cũng không nên dễ dàng đòi hỏi.
Tề Thịnh nở nụ cười bởi vì Bùi Vận gọn gàng dứt khoát vấn đề có chút lúng túng, ngồi dậy tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: "Biết gốc biết rễ, tóm lại là tốt đẹp."
Bùi Vận bỗng nhiên tỉnh ngộ mà gật gật đầu.
Người nắm giữ quá nhiều chính là bi ai, ngay cả tìm bạn giường cũng sợ người khác ghi nhớ, cũng khó trách phải tìm người đáng tin cậy.
Anh tự nhận anh không phải là người nhất kiến chung tình, với lại dù có chân thành phỏng chừng cũng không có kết quả tốt đẹp, Tề Thịnh thẳng thắn giải thích như vậy ngược lại cũng hợp tình hợp lý, so với lúc trước giả vờ giả vịt làm cho anh thoải mái hơn nhiều lắm.
Lời thành thật tuy không lọt vào tai, thế nhưng so với lời dối trá vẫn tốt hơn, anh vẫn là tình nguyện lựa chọn vế trước.
Ngược lại Tề Thịnh, lời nói chân thực mà nói ra khỏi miệng hắn liền có vẻ hơi ảo não, xoa xoa thái dương mới nói: "Tôi là nghiêm túc."
"..."
"Hiện tại ở bên cạnh tôi... Cũng không có người nào khác."
"..."
"Em xem có thể cho tôi một cơ hội hay không, nếu như em cảm thấy thằng nhóc trong nhà hàng thích hợp hơn tôi, tôi cũng không bắt buộc."
Bùi Vận vẫn là không có lên tiếng.
Tề Thịnh cũng không giục, chỉ chuyên chú nhìn anh, chờ đợi anh trả lời.
Bùi Vận liền bình tĩnh nhìn hắn một hồi, hít một hơi thật sâu: "Được."
Ngoại trừ trốn chạy, anh căn bản không cự tuyệt được người trước mắt này.
Ngược lại anh... Cũng đã không có gì có thể mất đi.
Tề Thịnh nhất thời lộ ra một mặt giống như bị sét đánh, hiển nhiên đối phương đơn giản lưu loát trả lời nằm ngoài sự dự liệu của hắn, giật mình hỏi: "Em, em không muốn suy nghĩ một chút sao?"
"Cần thiết sao?" Bùi Vận tự giễu nở nụ cười.
Thấy đối phương hiển nhiên còn ở vào trạng thái chấn động không bình tĩnh nổi, Bùi Vận lắc lắc đầu, cho hắn một bậc thang đi xuống:
"Tề tiên sinh không cần để ý, nếu như lúc trước anh chỉ là đùa cợt một chút, vừa nãy tôi... nói câu đó cũng chỉ là đùa mà thôi.
Tề Thịnh sắc mặt một hồi xanh một hồi đỏ khá là phức tạp, cuối cùng hoảng hốt mà tiến lên một bước, vững vàng ôm lấy Bùi Vận.
Bùi Vận mặc hắn ôm không có biểu tình gì, hồi lâu tay mới chần chờ chậm rãi nhấc lên, ôm lưng hắn, không xác định mà cảm thụ nhiệt độ cùng xúc cảm chân thật.
Trời mới biết hiện tại anh phải tốn rất nhiều sức lực ức chế cảm giác cổ vũ như sấm trong lồng ngực.
Vốn là ngày hôm nay, anh chỉ đến muốn cùng Diệp Minh ăn bữa cơm mà thôi.
Nhân sinh quả nhiên thật thú vị, vĩnh viễn sẽ không để cho bạn biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Trận này Diệp Minh cái gọi là mời khách, cuối cùng lại bị Tề Thịnh xen ngang vào.
Bùi Vận thực sự không thể không bội phục năng lực của Tề Thịnh mặt không thay đổi bình tĩnh cùng mấy người bạn đi cùng chào hỏi, sau đó rất là thản nhiên tiến vào bàn của bọn họ.
Sau đó hắn còn khá là trấn tĩnh, ở trong ánh mắt hoặc hiếu kỳ hoặc không được tự nhiên của hai người còn lại, ưu nhã hoàn thành trọn bộ quy trình ăn món ăn Pháp.
May là Diệp Minh rất thức thời không có hỏi nhiều, thấy Tề Thịnh không có phản ứng, có người ngoài ở đây, cậu ta cũng không thể nói chuyện với Bùi Vận nhiều, chỉ vùi đầu ăn sạch sành sanh món ăn của mình.
Bùi Vận thực sự ăn không biết vị, thật vất vả đợi đến khi Tề Thịnh uống hết đồ uống cuối cùng lau miệng, liền không nhịn được giục: "Không còn sớm, đi về trước đi."
Tề Thịnh phong độ phiên phiên đứng dậy: "Tôi đưa hai người về."
Tự mình lái xe đưa Diệp Minh về nhà, liền theo lời đem Bùi Vận đưa đến dưới lầu, Tề Thịnh dừng xe, chuyển hướng về phía Bùi Vận đang ngồi ghế phó lái, thấy đối phương rõ ràng có chút xuất thần, nặn nặn tay của đối phương, hơi có chút đắc ý hỏi: "Còn đứng đó làm gì?"
Bùi Vận quay đầu, biểu tình vẫn dẫn theo một tia mê man không rõ: "Anh lái xe rất vững vàng, kỹ xảo cũng rất tốt."
Tề Thịnh nhất thời dở khóc dở cười, không nghĩ tới anh đang suy tư việc này, tùy ý nói: "Đó là tự nhiên."
"Nếu là như vậy, " Bùi Vận lẩm bẩm nhắc tới, "Vậy lần trước sao lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy? Lẽ nào..."
Nói đến chuyện này vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc: "Anh say rượu đúng không? Vậy tiền bồi thường không nên từ công ty bảo hiểm..."
Tề Thịnh mặt đen, giơ tay nhéo mặt của đối phương, nghiến răng nghiến lợi: "Bùi, Vận!"
"..."
"Tôi nên làm gì cho em câm miệng đây?" Tề Thịnh lấy ngón tay chỉ vào môi của Bùi Vận, "Dùng nơi này?"
Nói xong hắn liền chậm rãi ấn xuống môi của mình: "Hay là nơi này?"
Hết chương 8.