Bùi Vận tim đập mạnh một cái, cuống quýt cười ha hả che giấu chính mình không được tự nhiên: "Tề tiên sinh thật là di dỏm."
"Tôi là nghiêm túc."
Bùi Vận ngậm miệng một chút.
"Không vội vã, cậu đi về trước suy nghĩ một chút, " Tề Thịnh ngược lại không giục, giống như cùng đồng bọn nói chuyện hợp tác làm ăn, "Nghĩ xong điện thoại cho tôi nhé, gửi tin nhắn cũng được."
Thái độ của hắn không nhanh không chậm, ngữ điệu ôn hoà làm người nghe cảm thấy giống như gió xuân ấm áp, lại có tâm ý bình tĩnh, nghĩ là đối với đề nghị của chính mình vô cùng có tự tin.
Nói xong hắn thân thủ móc danh thiếp ra, danh thiếp đưa tới một nửa suy nghĩ một chút liền để qua một bên, kéo lại cánh tay Bùi Vận.
Đột nhiên xuất hiện nhiệt độ cùng ràng buộc khiến Bùi Vận theo bản năng muốn rụt tay về, không ngờ Tề Thịnh khí lực cũng không phải yếu, anh nhất thời càng không thể tránh thoát.
"Đừng nhúc nhích." Tề Thịnh cũng không ngẩng đầu lên, từ trong lòng lấy bút lông, ở trên mu bàn tay viết lên một chuỗi số điện thoại di động.
Bùi Vận theo bản năng mà nhìn lại, bật thốt lên: "Số này không phải là của anh."
"Ồ?" Tề Thịnh nhíu mày, "Cậu đối với phương thức liên hệ của tôi, nhớ tới ngược lại là rất quen thuộc."
"..." Bùi Vận lần thứ ba không có gì để nói.
Mặc dù anh tự xưng là người có da mặt mỏng, thế nhưng vào lúc này mặt không tự chủ đỏ lên: "Đây là công việc bình thường của chúng tôi."
"Đây là dãy số riêng của tôi, " Tề Thịnh đánh gãy lời nói của anh, kiên trì giải thích, vô tình hay cố ý nhỏ giọng, tiếng nói ôn thuần bên trong mơ hồ dẫn theo một tia mê hoặc, "Đại đa số mọi người cũng không biết."
Bùi Vận không có cảm thấy được vinh hạnh.
Ngược lại biểu tình của anh có chút trở nên cứng ngắc, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cuối cùng anh cơ hồ chật vật chạy trối chết.
Dọc theo đường đi Bùi Vận đều có chút hoảng hốt, vội vã trở lại công ty chuyện thứ nhất chính là rửa tay ——
Dùng sức mà đem bút tích trên tay rửa sạch sẽ, mãi đến tận khi một con số cũng nhìn không ra được mới thôi.
Anh đương nhiên sẽ không đi gọi điện thoại cho đối phương, chỉ coi chuyện này chưa từng xảy ra ném ra sau đầu. Nhiều nhất thỉnh thoảng nhớ tới thì sẽ có một ít hồi hộp, chỉ đến thế mà thôi.
Anh cũng không phải người ngu, Tề Thịnh chỉ là đùa cợt, anh nhìn ra rõ ràng.
Đối phương nhất thời hưng khởi, không cần phải theo đối phương đi đến cùng.
Ký ức chưa phai, nghĩ lại mà kinh. Canh bạc thất bại, tất cả ngu xuẩn chỉ một lần là đủ.
Những ngày kế tiếp Tề Thịnh vẫn chưa tìm đến anh.
Liên quan tới sự cố lần này của đối phương, Bùi Vận tự nhận đã tận tâm tận lực, chuyện bồi thường về sau không quá liên quan tới anh, Bùi Vận lại giống như lúc trước bất luận gặp phải khách hàng nào đều chỉ là gặp mặt ngắn ngủi, sau đó không để lại vết tích.
Ngược lại là Diệp Minh gọi điện thoại đến báo hỉ, đối phương thuận lợi cùng tập đoàn tài chính nổi tiếng ký hợp đồng, hoàn thành ước mơ tha thiết thời đại học sinh, còn lấy được một phần tiền lương không ít.
Bùi Vận từ đáy lòng mà mừng thay cho cậu, chúc mừng cậu nhóc vài câu, đối phương ở đầu bên kia nhảy nhót giống như đứa trẻ: "Anh Bùi! Em muốn mời anh ăn cơm."
Bùi Vận nghe cậu nhóc nói hai chữ ăn cơm không tự chủ run một cái, cũng may lúc này Diệp Minh không nhắc lại là tự mình xuống bếp, mà là báo ra một cái tên nhà hàng. "Em đã đặt bàn trước rồi, tại nhà hàng Tôn Phẩm đó, thời gian là bảy giờ tối nay. Anh Bùi anh nhất định phải tới."
Nói xong cậu nhóc thậm chí không có cho Bùi Vận cơ hội trả lời liền cúp điện thoại.
Bùi Vận điện lại rất nhiều lần nhưng đối phương lại không tiếp, chắc là do sợ anh từ chối.
Nhà Hàng Tôn Phẩm cái tên này Bùi Vận đã nghe qua, một nhà hàng kiểu Pháp đường hoàng ra dáng, người phục vụ một nửa đều là người ngoại quốc, giá cả đắt đó, có người nói bếp trưởng nơi đó từng làm việc tại khách sạn nổi tiếng ở Pháp, cho nên tại thành phố A, khá là nổi tiếng.
Người trẻ tuổi bây giờ, bản thân còn chưa học được việc kiếm tiền thế nhưng lại học được cách xài tiền phung phí.
Bùi Vận nghĩ, liền không khỏi thở dài.
Tôn Phẩm nằm tại tầng cao nhất quảng trường trung tâm thành phố A, bên cạnh chính là khu vực văn phòng làm việc CBD, bao gồm cả công ty Diệp Minh cũng ở nơi đó.
Sau khi tan việc Bùi Vận cố ý trở lại thay đổi chính trang, lại đem thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi.
Bất kể nói thế nào, cũng không có đạo lý để cho Diệp Minh tính tiền.
Anh chưa bao giờ ăn món ăn Pháp chính tông, mà là mặc như vậy tiêu chuẩn sẽ không sai. Vấn đề duy nhất là, anh mặc như vậy không tiện đội mũ quanh năm không rời người, đem cả gương mặt thản nhiên bộc lộ bên ngoài như thế, làm cho anh cảm thấy có chút không dễ chịu.
Trong thành thị người đến người đi, xen lẫn nhau vội vã đi ngang qua, mang theo gương mặt uể oải hoặc tê dại, làm gì có lòng thanh thản để ý người đi đường gặp thoáng qua.
Bùi Vận một đường thuận lợi đi tới chỗ hẹn, cũng chưa nhận được bất kỳ một ánh mắt dị dàng nào, từ giữa trung tâm quảng trường theo đường hầm dưới lòng đất đi lên.
Diệp Minh đã chờ ở nơi đó, thật xa liền hướng anh vẫy tay, mặt mày cười đến cong cong: "Anh Bùi! Bên này!"
Bùi Vận theo tiếng đi qua, thời điểm thấy rõ diện mạo của Diệp Minh hôm nay, anh hơi ngừng lại một chút.
Đứa trẻ trong ấn tượng bây giờ cầm cặp công văn, mặc âu phục giày da, dáng dấp cao ngất ngược lại thật sự là thành thục mấy phần, chi có gương mặt thanh tú kia, còn mơ hồ có thể nhìn ra tính trẻ con trúc trắc mới vừa rời khỏi vườn trường.
Điều này làm cho Bùi Vận không khỏi tối tăm cảm khái thời gian trôi cực nhanh.
"Em ngày mai sẽ phải rời khỏi nhà, đi thành phố S." Diệp Minh một bên cùng anh đi thang máy, một bên lên tiếng nói, gương mặt thanh xuân mà kiêu ngạo, tràn đầy ước mơ cùng tự tin đối với tương lai.
Hăng hái, phong nhã hào hoa.
Bùi Vận nhìn gò má của cậu nhóc, nhất thời có chút hoảng hốt.
Dáng dấp kia thật sự giống người nào đó trong ấn tượng, ở trong mắt mọi người quả thực là hạc đứng trong bầy gà, không có cách nào mai một.
Chỉ có điều dù sao vật đổi sao dời, người kia hiện tại ngược lại cũng trầm ổn nội liễm rất nhiều.
Diệp Minh đặt bàn dựa vào cửa sổ, cách cửa không tính quá xa, nói yên tĩnh cũng không yên tĩnh, thế nhưng có thể thưởng thưởng được cảnh đêm phồn hoa nơi đô thị bậc nhất này.
Người phục vụ đến đưa cho bọn họ thực đơn, kiên trì mà chuyên nghiệp, nụ cười giống như luyện ra tương tự hoàn mỹ: "Chúc ngài dùng cơm vui vẻ."
Từ khi bắt đầu khai vị rượu, ăn xong một đĩa thức ăn, lại ăn thêm mấy món khai vị khác. Bùi Vận xoa xoa bụng căn bản không lấp đầy, nghe Diệp Minh hưng phấn mặc sức tưởng tượng công việc mới của cậu nhóc, ánh mắt lại vững vàng nhìn chằm chằm người phục vụ cầm trong tay mâm thức ăn đi tới.
Anh thật sự rất muốn nói với những người nước ngoài kia, trong dạ dày đã sớm tiêu hoá đồ ăn khai vị rồi, ăn thôi cũng phải chịu tội như vậy.
Đang ngóng trông mà đợi món chính rốt cục được đưa lên, Bùi Vận cảm giác mình thật giống như con sói đói bụng thật lâu từ trong mắt hiện ra ánh sáng màu xanh lục, cầm lấy dao qua loa cắt mấy miếng sườn bò lại đưa vào trong miệng.
Chờ đợi đã lâu được ăn thịt nóng hổi thực sự rất là mê người, Bùi Vận thỏa mãn mà híp mắt một cái, chỉ cảm thấy nhân sinh chuyện đẹp nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi ——
Lúc đói bụng đúng lúc có thịt ăn.
Đáng tiếc rất không khéo cảm giác hưởng thụ này rất nhanh bị một đạo âm thanh đột ngột xuất hiện triệt để đánh gãy, tuy rằng âm điệu kia rất là ôn hoà lễ độ: "Bùi tiên sinh, thật là khéo?"
Hết chương 7.