Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 2: Về




" Em mau chuẩn bị đi , vài ngày nữa chúng ta sẽ ra toà "

Nhìn người đàn ông này mà tim người phụ nữ đau nhói . Bà ấy biết ông ấy đối với bà ấy vốn dĩ là chẳng có chút tình cảm nào , hai người kết hôn là do mai mối từ bề trên , chẳng có sự lựa chọn .

Nhưng lại chưa từng nghĩ tới một ngày , người phụ nữ ông ấy yêu chỉ sinh sau bà chỉ một giờ đồng hồ ngắn ngủi . Ngay ngày xuất viện ông liền đưa người ấy về nhà mặc cảm nhận của bà . Chăm sóc người mình yêu mà chẳng màn tới có một ai đó cũng đang cần sự hỗ trợ .

Cái tên ông cũng chưa từng đặt cho đứa con bà sinh ra . Có hay không ông cũng chẳng biết đứa con đó tên gì .

Cuối cùng thì việc ly hôn cũng kết thúc , ông cũng chẳng màn tới đứa bé cứ đứng lấp ló đằng sau nhìn ông .

Ông định rời đi .

" Ba "_ Tiếng gọi non nớt , như muốn níu ông ấy ở lại .

Nhưng ông ấy một cái nhìn cũng chưa từng nhìn lại . Vẫn một mạch đi khỏi đó . Mặt đứa trẻ thất thần , hướng nhìn về phía người đi khuất .

" Minh Nhiên , chúng ta về thôi "_ Người phụ nữ ấy bước tới nắm tay cậu . Ngồi thấp xuống đối mặt với đứa bé , ánh mắt nó sâu thẳm chôn giấu bao nhiêu bí mật , có lẽ bà cũng không nhìn ra . Ánh mắt chứa bao nhiêu nỗi buồn đều hiện hữu một cách chân thật .

Một tuần sau .

Buổi tối , đèn đường cũng đã sáng . Nhưng hôm nay là ngày tuyết rơi dày hơn thường ngày .

" Minh Nhiên , con lại đây "

Đứa trẻ chạy tới , khuôn miệng cong cong khả ái .

" Mẹ "

" Cho con "_ Là một chiếc bánh kem a~~ .

" Có thích không ? "_ Bà vuốt tóc Minh Nhiên . Ánh mắt hiền hậu bà nhìn đứa con nhỏ .

" Thích ạ "_ Cười tít mắt , quệt một miếng đưa vào miệng .

' Sau này không có mẹ , con phải thật mạnh mẽ '_ Ánh mắt hiền hòa nhìn con mình vui vẻ .

Bà gục đi trong thời tiết lạnh lẽo , Minh Nhiên cũng chẳng hay biết . Cứ tưởng bà ngủ lát nữa sẽ tỉnh dậy , nhưng không ngờ tới chuyện....

" Mẹ , chúng ta về nhà thôi "_ Lây người bà .

" Mẹ "_ Vẫn không có động tĩnh .

" Mẹ đừng làm con sợ "_ Đụng chạm một lúc thì cơ thể lạnh lẽo ngã xuống mặt đường tuyết trắng .

" Này , cậu bé "_ Một cảnh sát đi tuần tra gần đó , thấy bất thường nên lại hỏi thăm .

" Chú ơi , mẹ cháu "_ Lời nói uất nghẹn ngay cổ .

" Mẹ cháu làm sao ? "_ Người cảnh sát chạy nhanh tới .

" Chú đưa mẹ cháu đến bệnh viện "_ Đỡ người phụ nữ đi tới bệnh viện .

Ở ngoài phòng cấp cứu Minh Nhiên thất thần , mắt nhìn vào hư không .

" Con... "_ Người đàn ông kia chạy tới quần áo sộc sệt , nắm lấy cổ chân mà thở gấp . Khi nghe được tin , ông liền vội vã chạy đến đây .

" Ba "_ Minh Nhiên chạy tới ôm lấy người kia . Vòng tay nhỏ chẳng thể nào ôm xuể .

" Có ta ở đây , đừng lo "_ Bế đứa con trai mà đã bị ông cho vào quên lãng kia . Ông không phải là ghét bỏ nó nhưng cũng chưa từng quan tâm nó , chăm sóc nó .

" Con sợ lắm "_ Giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc .

" Đừng sợ , đừng sợ "_ Có lẽ đây là lần đầu tiên ông quan tâm đến đứa con này . Thằng bé còn gầy hơn đứa nhóc mà ông và người phụ nữ kia sinh . Gương mặt ưa nhìn nhưng lại tiều tụy , sức khỏe cũng không tốt bằng .

Minh Nhiên cứ như vậy , trong vòng tay ông mà thút thít . Đến khi cửa phòng mở ra , khuôn mặt ấy mới ngẫng lên nhìn .

" Bà ấy có sao không bác sĩ ? "_ Vẫn bế cậu trong lòng .

" Bà ấy đã mất được một giờ đồng hồ trước khi được đưa đến đây . Xin lỗi gia đình "

" Mẹ ơi "_ Nước mắt càng rơi càng nhiều .

" Đừng khóc "_ Cố gắng dỗ dành đứa con này .

Nhảy khỏi vòng tay ông , nhanh chân chạy vào phòng cấp cứu .

" Mẹ , mẹ đừng hù con . Mẹ nói muốn nhìn thấy con đi học , muốn nhìn thấy con trưởng thành không phải sao ? "_ Áp bàn tay lạnh lẽo vào má mà tâm sự .

" Mẹ phải tỉnh dậy thì mới nhìn Minh Nhiên được chứ . Mẹ ơi "_ Tiếng khóc ngày càng lớn hơn .

Ông đi lại sau lưng nó , đặt tay lên vai như muốn xoa dịu nỗi niềm mất mát ấy .

" Đừng khóc nữa , mọi chuyện cũng sẽ qua thôi "

Quay lại ôm ông , khóc thật to để vơi đi nỗi buồn đau thương .

Ngày tang mẹ , cậu ôm khư khư bức hình mà khóc . Khóc đến sưng cả mắt . Lễ cũng xong , chỉ còn mình cậu còn đứng trước bia mộ mà vô hồn . Nước mắt cũng dần cạn .

" Mẹ , con nhớ mẹ "_ Lời nói nỉ non .

" Mẹ cũng nhớ con "_ Một bóng sáng phía sau tấm bia phát ra âm thanh .

" Mẹ ơi , đừng bỏ con "

" Mẹ sẽ luôn bên cạnh con dù bất cứ đâu "

" Mẹ... "_ Nước mắt lại không kiềm chế được , rơi xuống .

" Đừng khóc , mạnh mẽ lên mẹ luôn bên con "_ Bóng sáng biến mất .

" Minh Nhiên "_ Ông chạy vào .

" Ba "

" Về với ta có được không ? "

Minh Nhiên chỉ biết gật đầu đồng ý .

" Chúng ta về thôi "_ Ông nắm tay cậu ra về , bỏ lại phía sau là một bia mộ lạnh nhạt .

_____//_____

Bình luận đi =((
Chắc mấy thím quên hết tui òiii :<<

_____//_____
Vote nhaa ❤️!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.