Cát Bụi

Chương 37: Chương 37





Sau khi gặp Trần Lộc Xuyên, Lâm Triển nhất thời ném chuyện thất tình ra sau đầu, kéo người đi ôn chuyện.

Lâm Duyệt vừa là chị vừa là bạn gái ngược lại bị ngó lơ.
Lâm Duyệt rất vừa lòng với thời gian rảnh rỗi bất ngờ, có người có thể thu phục tên điên Lâm Triển này, quả thực cầu mà không được.

Cô ngồi một bên bận rộn nướng chỗ thịt đã được mang lên, xong lại gắp ra nướng tiếp mẻ khác.
Trần Lộc Xuyên và Lâm Triển trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô một cái.

Tính Lâm Duyệt làm chuyện gì cũng rất chuyên chú, cẩn thận, ngay cả việc nướng thịt cũng thế, tự dưng mang lại cho người khác cảm giác an tâm.
Tranh thủ lúc Trần Lộc Xuyên đi WC, Lâm Duyệt hỏi Lâm Triển, “Hai người thân nhau như thế từ bao giờ vậy?”
Lâm Triển cười hì hì, “Từ nhỏ đã vậy rồi.

Sinh ra đã là anh em, chị không hiểu đâu.”
Lâm Duyệt lườm cậu ta, “Khuỷu tay hướng ra bên ngoài.” [1]
[1] Ám chỉ thân thiết, đối xử tốt với người ngoài.
“Đâu có, sau này không phải đều là người một nhà sao?” Lâm Triển gắp thịt nướng, ăn mấy miếng, lại hỏi Lâm Duyệt, “Chuyện này chị có cần em giúp giữ bí mật không?”
“Giữ gì chứ,” Lâm Duyệt nhấp ngụm trà, “Mẹ chị biết hết rồi.”
Lâm Triển trừng mắt, “Vậy mà không ầm ĩ?”
“Không trực tiếp thôi, mẹ đang giận chị lắm, gọi điện thoại đều không nghe.”
Lâm Triển cười ha ha, “Vậy làm sao bây giờ, chị cần em cứu viện không?”
“Em không gây thêm phiền phức là giúp chị nhiều lắm rồi.”
Mới nói được mấy câu, Trần Lộc Xuyên đã trở lại.

Sau khi ăn xong, Trần Lộc Xuyên đi lấy xe, Lâm Triển và Lâm Duyệt chờ ở cửa.
Lâm Duyệt lúc này mới có cơ hội hỏi thăm chuyện “thất tình” của cậu ta.
Lâm Triển lập tức ủ rũ.

Nghĩ lại, đường tình của cậu ta quả thực nhấp nhô.

Khoảng thời gian trước, vất vả lắm cô gái kia mới có vẻ thả lỏng, cảm giác có khả năng thành công, dạo này không hiểu vì sao lại đổi tính suốt ngày trốn tránh, một ngày không gặp mặt được mấy lần, lại càng không có cơ hội nói chuyện.


Cuối cùng, Lâm Triển không chịu nổi, trực tiếp đến phòng làm việc chặn cửa người ta.

Kết quả, cô gái đó cũng không giải thích gì mà chỉ cúi đầu, hai mắt đỏ ửng, nói mình không xứng, không muốn chậm trễ cậu ta.
Lâm Triển bực bội cào tóc, “Cô ấy rất xinh đẹp, bề ngoài tưởng khó tiếp cận, nhưng thực ra con người rất tốt.

Cô ấy làm sao không xứng với em chứ, phải là em không xứng với cô ấy mới đúng.”
Lâm Duyệt hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy mình hơi xấu tính, “Rất xinh đẹp?”
Lâm Triển liếc mắt, “Chị đừng nghĩ tới việc đòi so với cô ấy, cố gắng thế nào cũng không bằng ngón út của cô ấy đâu.

Cô ấy xinh xắn, mắt to, trông giống Dương Mịch.”
Lâm Duyệt cũng không giận, “Cô ấy nói như vậy chắc là có nỗi khổ khó nói.

Có phải là gia cảnh không tốt, sợ liên lụy đến em?”
“Chắc chắn không phải, cô ấy gốc Bắc Kinh, gia đình làm kinh doanh.

Nhìn quần áo cô ấy mặc cũng không giống người thiếu tiền.”
Lâm Duyệt đành phải nói thẳng cho cậu em họ càn quấy của mình lý do thường thấy nhất khi một cô gái nói “không xứng”, “Hay là em cẩn thận quan sát một chút, nhỡ người ta có bạn trai rồi thì sao?”
“Cô ấy không có em mới phiền,” Lâm Triển bực bội miết giày lên mặt đất, “Lần trước cô ấy nói vừa cắt đứt với bạn trai cũ, mới không bao lâu thì lòi ở đâu ra bạn trai mới chứ?”
Lâm Duyệt chỉ nghe kể lại, không phải đương sự, hiển nhiên không thể đoán bừa, “Thái độ của cô ấy với em thế nào?”
“Lúc trước tốt lắm, em…” Lâm Triển mặt đỏ bừng, “Em hôn cô ấy, cô ấy không cự tuyệt.”
Lâm Duyệt phì cười, lại thấy Lâm Triển đang trừng mắt, vội ngừng lại, “Vậy xem ra cô ấy thực sự có nỗi khổ, em đừng nản, tìm người ta hỏi rõ đi.”
Lâm Triển thở dài.
Một lát sau, Trần Lộc Xuyên lái xe đến.
Anh đưa Lâm Triển về nhà trước.

Cậu ta xuống xe, khoát tay với Trần Lộc Xuyên, “Khi nào anh đến nhà chị em thì báo trước một tiếng, em tới cứu trợ cho.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Việc này phải xem ý chị em.”
“Chị em thì làm sao làm chủ được chứ, suốt ngày lo trước lo sau, bây giờ bác đang chiến tranh lạnh lại càng không dám.”
Trần Lộc Xuyên hỏi, “Tại sao lại chiến tranh lạnh?”

Lâm Duyệt nghe vậy vội nháy mắt ra hiệu với Lâm Triển, nhưng khoảng cách quá xa, cậu ta làm sao mà thấy được, trả lời rất ngay thẳng, “Đương nhiên là vì anh.”
Lâm Triển xoay người bước đi, thân hình chìm vào bóng tối.
Lâm Duyệt len lén quan sát Trần Lộc Xuyên, trong lòng hồi hộp.

Lúc này, nét mặt anh trầm như nước, cơ hồ như phủ một lớp băng.

Lâm Duyệt lần đầu tiên thấy anh như vậy, biết anh rất tức giận, nhất thời hoảng hốt.
Lâm Duyệt hít sâu một hơi, nhỏ giọng giải thích, “Em không chủ động nói cho mẹ biết, là mẹ em thấy được.

Lâm Triển nói chuyện không nghĩ nhiều, anh không cần để ý nhiều… Vốn dĩ, em cũng không định đưa anh về nhà…”
Trần Lộc Xuyên bị cô làm cho á khẩu, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Em có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
“Không định là ý gì?”
Lâm Duyệt nhìn lại, “Nghĩa trên mặt chữ.”
Trần Lộc Xuyên cố nén giận, “Ý của em là, anh không đáng để em đưa về nhà?”
Lâm Duyệt ngạc nhiên, “Em nói vậy lúc nào?”
Trần Lộc Xuyên thu hồi ánh mắt, “Mấy câu vừa nói, em nghĩ lại, ý của em không phải là như vậy sao?”
“Anh không phải là đang giận sao? Ý em là, em không miễn cưỡng anh, mẹ em biết chuyện không phải là do em nói…”
Trần Lộc Xuyên thoáng yên lặng, “Em hoàn toàn không hiểu lý do anh tức giận.”
Lâm Duyệt mở to mắt.
“Anh nghĩ, nếu cha mẹ biết chuyện, bạn gái trước tiên sẽ thông báo cho bên nhà trai.” Trần Lộc Xuyên cười tự giễu, “Xem ra anh vẫn chưa được em tin tưởng.

Lúc nãy, em nói cho Lâm Triển thân phận của anh, anh còn vui mừng…”
Lâm Duyệt cảm thấy quẫn bách, hóa ra bản thân từ đầu đã hiểu sai hết, “Em tưởng…” Cô cúi đầu, áy náy nói, “Em xin lỗi.”
Trần Lộc Xuyên không nói gì.
Lâm Duyệt nắm lấy tay anh, lặp lại lần nữa, “Em xin lỗi.”
Nét mặt Trần Lộc Xuyên cũng hòa hoãn hơn, anh siết chặt ngón tay cô, “Lần trước anh đã nói chuyện chúng ta với bố, vốn không phải đùa giỡn với em.

Quan hệ hai nhà em cũng biết, muốn qua cửa này chắc chắn không dễ dàng.


Anh đang đợi em chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần em cảm thấy có thể, anh sẽ lập tức ngả bài.”
Lâm Duyệt hoàn toàn không ngờ Trần Lộc Xuyên có suy nghĩ như vậy, vì hiểu lầm của bản thân mà không khỏi xấu hổ.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Cô Hà biết chuyện lúc nào?”
“Hôm chúng ta trở về từ Cửu Giang, mẹ ở trong nhà của em.”
Trần Lộc Xuyên cười khổ, “Vậy là đã mấy ngày rồi, anh lại không nhanh chóng đến cửa bái phỏng.

Em nói xem, bây giờ dì Hà nghĩ gì về anh đây?”
Lâm Duyệt giật mình, cô quả thực chưa nghĩ tới điều này.

Theo như tính cách của Hà San, nhất định bà đang cảm thấy Trần Lộc Xuyên không có chút trách nhiệm nào, giống hệt bà mẹ “tâm cơ thâm trầm”, không chệch đi đâu được.
Trần Lộc Xuyên thở dài, “Hi vọng bây giờ vẫn còn kịp.

Em mau gọi điện về nhà, tối mai chúng ta đến.”
Lâm Duyệt giật mình, “Nhanh như vậy?”
“Còn nhanh?” Trần Lộc Xuyên không kìm được gõ trán cô, “Chậm trễ như thế, bây giờ chính là mất bò mới lo làm chuồng, em xem có muộn không?”
Lâm Duyệt nhìn Trần Lộc Xuyên, trong đầu hiện lên đủ loại cảm xúc, nhưng phần lớn vẫn là vui mừng, “Vậy được, về nhà em sẽ gọi.”
Trần Lộc Xuyên kiên quyết, “Gọi luôn bây giờ.”
Lâm Duyệt mỉm cười, lấy điện thoại gọi cho mẹ, tất nhiên vẫn không gọi được.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Không nhận?”
Lâm Duyệt lắc đầu, “Không sao, gọi cho bố em cũng thế.”
Lâm Lập Minh rất nhanh nhấc máy.

Lâm Duyện có hơi lo lắng, hỏi trước, “Bố, việc kia… mẹ nói cho bố rồi ạ?”
Lâm Lập Minh “ừ” một tiếng.
“Bố báo cho mẹ biết giùm con, ngày mai nếu có thời gian, con đưa Trần Lộc Xuyên về nhà ăn cơm.”
Bên kia vang lên tiếng Hà San, “Không rảnh, không rảnh!”
Lâm Lập Minh cười nói, “Có thời gian.”
Lâm Duyệt thoáng yên tâm, “Bố…”
“Không sao, cứ về là được.”
Hà San ở đầu bên kia kêu lên, “Lâm Lập Minh, ông đừng có lo cho người ngoài! Tôi không rảnh, ông muốn ăn bữa cơm này thì tự ra bên ngoài, đừng có đưa về nhà!”
Lâm Duyệt sợ bị Trần Lộc Xuyên nghe thấy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, chỉ là có thêm vài phần lo lắng.
Lâm Lập Minh nói, “Buổi tối sáu rưỡi ăn cơm, đừng đến muộn.”
Lâm Duyệt gật đầu, nói, “Bọn con sẽ đến đúng giờ.”
Tắt máy, Lâm Duyệt nhìn về phía Trần Lộc Xuyên nói, “Có rảnh.”

Trần Lộc Xuyên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bức người, “Cho em thời gian ba giây để lo lắng, sau đó không được đổi ý.”
Lâm Duyệt bật cười, “Lúc anh suy xét chỉ cần ba giây thôi sao?”
“Việc này anh không cần nghĩ, nhất định không hối hận.”
Lâm Duyệt giật mình, tim đập mãnh liệt, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực.
“Đã hết ba giây.”
Lâm Duyệt cười một tiếng, chỉ nói, “Đi.”
***
Sau khi quyết định đưa Trần Lộc Xuyên về nhà, Lâm Duyệt bắt đầu tâm hoảng ý loạn.

Chuyện cần lo có rất nhiều, càng nghĩ càng thấy sợ.

Cuối cùng, cô không nhịn được, nhân lúc nghỉ trưa gọi điện cho Sài Vi.
Cô hỏi trước, “Tớ không quấy rầy hai người chứ?”
Sài Vi phì cười, “Tớ đang mang thai đấy.”
Lâm Duyệt kể chuyện Sài Vi, nhờ bạn bày mưu giúp.
“Tớ cũng không phải trải qua mấy chuyện này, dù sao không phải ai cũng thảm như cậu, chẳng khác nào Romeo và Juliet.” Sài Vi cười nói, “Dù sao đến gặp mẹ vợ, cứ ngoan ngoãn hiếu thuận là xong, trưởng bối nói gì đừng có cãi lại.

Dễ nghe thì tốt, khó nghe đành chịu.”
Lâm Duyệt hỏi thêm, “Vậy quà cáp nên mùa gì đây?”
“Đừng chọn đồ xa xỉ quá, rượu thuốc trà bánh là được.”
Lâm Duyệt “ừ” một tiếng, cuối cùng thở dài, “Tớ hơi sợ.”
“Không sao, cậu mười mấy năm yêu đơn phương còn kiên trì được, giờ lại sợ đưa người về nhà? Trần Lộc Xuyên cũng là người bình tĩnh, lý trí, có trách nhiệm, sẽ không để cậu gánh vác một mình.”
Lâm Duyệt thầm nghĩ, cô sợ nhất chính là việc anh sẽ gánh trách nhiệm.
Cuối cùng, Sài Vi nói, “Thực ra chuyện của hai người cũng có đường tắt.”
Lâm Duyệt tò mò, “Còn có cả đường tắt?”
“Đương nhiên.” Sài Vi cười nói, “Cậu cũng không phải không biết tâm tư bố mẹ độ tuổi này.

Bây giờ về hưu, chẳng có việc gì để làm, con cái cũng không thể suốt ngày ở bên.

Lúc này nếu có đứa cháu bế…”
Lâm Duyệt ngắt lời, “Cậu đừng nghĩ bậy bạ.”
“Tớ không nói bậy bạ, chính bản thân trải qua.”
Lâm Duyệt cũng nghiêm túc suy xét, “Tớ không nỡ đi đường tắt.”
Nền móng không vững chắc, đến bước đường này, cô không có chỗ nào không lo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.