Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 47: Khúc mắc




Lúc Kiều Nhạc Hi tỉnh lại thì phát hiện chính mình không phải ở trong bệnh viện mà trong một căn phòng bao trùm bởi màu đen, chỉ có mỗi chiếc đèn tường chiếu sáng.

Ánh sáng nhẹ nhàng của ngọn đèn tản ra mọi từng ngóc ngách của căn phòng, không gây chói mắt nhưng đôi mắt lại có cảm giác đau nhức.

Cô đã có một giấc mơ rất dài, đầu óc lao lực quá độ, miễn cưỡng thay đổi tư thế đưa lưng về phía đèn tường, muốn nhúc nhích mà không được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên màn, dần dần nhìn vào khoảng không như không có tiêu cự.

Một chốc sau có một tiếng "lạch cạch" rất nhỏ vang lên, rất nhanh có người đẩy cửa đi vào, một phần nhỏ bên giường bị lún xuống, tiếp đó là một bàn tay khô ráo ấm áp xoa lên trán cô, hơi thở người đó phun trên cổ cô, tựa như nhẹ nhàng mà thở ra.

Ngay lúc bàn tay kia muốn rời khỏi trán cô, cô nhanh tay giữ chặt che lên hai mắt của mình nói, "Anh còn nhớ bà ấy trông thế nào không? Vừa rồi em mơ thấy bà, bà ấy đứng trước mặt em, nhưng nhìn thế nào em cũng không nhìn rõ mặt. Dường như bà muốn nói gì đó với em nhưng em không nghe được gì cả. Vừa rồi sau khi tỉnh lại, em nghĩ, tại sao em lại không nhớ rõ mặt bà ấy..... Tại sao em có thể quên hình dáng của bà?"

Giang Thánh Trác thuận thế nằm bên cạnh cô, từ phía sau ôm chặt cô vào trong ngực, đáy lòng quặn đau.

Cậu biết lúc này cô không cần sự an ủi, có một số câu hỏi được giấu kín trong lòng cô, cô không bao giờ nhắc tới, cậu cũng không nhẫn tâm hỏi. Đến bây giờ cuối cùng cô cũng chịu nói với cậu.

Cậu nhớ rõ về mẹ của Kiều Nhạc Hi, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, nấu ăn ngon, hòa nhã dịu dàng vỗ vỗ đầu khen cậu thông minh, không giống mấy người lớn trong nhà thường hay nghiêm khắc dạy dỗ cậu.

Nhưng có ai ngờ người con gái được cưng chiều của Nhạc gia sau khi sinh Kiều Nhạc Hi thì bị hội chứng trầm cảm hậu sản. Mới đầu mọi người còn không mấy quan tâm nên về sau vì vậy mà biến thành trầm cảm, lúc nhẹ lúc nặng.

Có lẽ lúc đó tuổi vẫn còn nhỏ, có lẽ là người lớn trong nhà giấu diếm, trước kia cậu và Kiều Nhạc Hi cũng không biết bà bị bệnh, chỉ nhớ rõ một điều duy nhất là bà rất tốt.

Qua một lúc lâu sau, Kiều Nhạc Hi mới mở miệng lần nữa, không có sầu khổ bi ai, bình tĩnh nói chuyện giống như nói về chuyện của người khác, "Em còn nhớ rõ ngày đó bà nói, để em tự mình đi chơi một lát, chốc nữa rồi nấu cho em ăn... Đúng lúc em trở về tìm thì bà....."

Kiều Nhạc Hi nhớ rõ lúc đó mấy anh trai đã đi học, cô cùng mẹ ngồi ban công phơi nắng. Mẹ vô cùng khéo tay, chải cho cô hai bím tóc xinh đẹp, chọc cho tới lúc cô cười khách khách, một lát sau cô đi chơi trong phòng khách. Chốc sau cô loáng thoáng nghe được mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó trong phòng, lúc nữa lại cãi nhau, rồi nghe tiếng vật gì bị ném bể.

Cô len lén ghe tai lên cửa nghe thử, giọng nói chói tai của mẹ vang lên.

"Anh lập tức quay lại đây!"

Bên kia không biết nói gì đó, rồi mẹ nói một câu, "Anh không trở lại thì tôi lập tức chết cho anh xem!"

Sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Sau này khi Kiều Nhạc Hi lớn lên mới biết được, thật ra lúc này chứng trầm cảm của mẹ đã vô cùng nghiêm trọng, cả ngày nghi thần nghi quỷ, cảm xúc không ổn định, thêm nữa Kiều Bách Viễn lúc đó đang lên như diều gặp gió, gia thế hiển hách, vẻ ngoài bắt mắt, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sức hấp dẫn trầm ổn. Bên cạnh không thiếu biết bao nhiêu cô gái yêu thương nhung nhớ, cho dù ông ta không nghĩ hoặc dù có hành động đúng mực nhưng lời đồn đãi nhảm nhí vẫn cứ tràn lan.

Cô cẩn thận đẩy cửa ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mẹ, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Mẹ vội vàng lau nước mắt trên mặt, ngồi xổm trước mặt cô, "Nhạc Hi ngoan, con đi gọi điện cho ba ba đi, nói để ba ba về nhà được không?"

Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, "Dạ được, để con đi, mẹ đừng khóc nữa".

Vừa nói vừa chạy tới phòng khách.

Cô đứng trên ghế mới với tới chiếc điện thoại trên tủ, nghe máy là thư ký của Kiều Bách Viễn, "Chú ơi, cháu là Nhạc Hi đây, chú đưa điện thoại cho ba ba con được không?"

Kiều Bách Viễn nhanh chóng nghe máy, "Nhạc Hi, việc gì?"

"Ba ba, mẹ hình như không được khỏe, ba ba về xem mẹ như thế nào đi".

"Ba ba còn có rất nhiều việc phải làm" - Loại chuyện tương tự mấy năm nay xảy ra vô số lần, ông cũng sớm phiền chán, "Con cố gắng ở với mẹ nhé, được rồi, không nói nữa, cứ như vậy đi".

Giọng điệu không kiên nhẫn của Kiều Bách Viễn đến bây giờ cô vẫn còn nhớ sâu sắc.

Khi Kiều Nhạc Hi gọi lại một lần nữa thì câu trả lời bên kia chỉ có một, Bí thư Kiều đã đi họp.

Cô uể oải trở lại phòng ngủ nói với mẹ.

Sau khi nghe xong, đáy mắt mẹ có một tia tuyệt vọng chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ôm lấy cô, sờ sờ mặt cô nói, "Nhạc Hi ngoan, con tự ra ngoài đi chơi một lát, mẹ mệt rồi, muốn ngủ một lát".

Kiều Nhạc Hi ngoan ngoãn gật đầu, ôm gấu bông Bảo Bảo chuẩn bị đi.

Mới đi được vài bước thì tiếng gọi từ phía sau vang lên, "Nhạc Hi........"

Kiều Nhạc Hi dừng chân xoay người nhìn mẹ, "Mẹ".

Mẹ bỗng nhiên nở nụ cười, "Không có chuyện gì, mẹ chỉ muốn hỏi con có đói bụng không, lát nữa mẹ nấu đồ ăn ngon cho con".

Nghe được đồ ăn ngon hai mắt Kiều Nhạc Hi sáng lấp lánh, cười gật đầu, "Dạ!"

Chơi tới lúc dạ dày kêu réo nhưng mẹ còn chưa ra khỏi phòng ngủ, bảo vệ bưng đồ ăn lên, cô vui vẻ chạy tới phòng kêu mẹ ăn cơm.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, trên giường không có ai, phòng thay đồ cũng không có ai. Cô chạy tới phòng tắm, chỉ liếc mắt một cái ánh mắt liền ngây dại.

Sắc mặt của mẹ tái nhợt nằm trong bồn tắm lớn, trong bồn đều là máu. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy.

Kiều Bách Viễn cuối cùng cũng trở về, nhưng mà toàn bộ đều không thể cứu vãn được.

Chảy nhiều máu như thế, phát hiện lại trễ thì làm sao có thể cứu sống được?

"Nhiều năm như vậy, em luôn luôn nghĩ tới, nếu lúc đó Kiều Bách Viễn trở về, có phải là mẹ sẽ không chết không?" - Kiều Nhạc Hi cau mày, tựa hồ cực kỳ buồn rầu, "Em nghĩ hết lần này tới lần khác, đưa ra vô số giả thiết, ông ta vì sao không nghe điện thoại của em? Em vẫn không dám hỏi, không dám hỏi ngày đó là ông thật sự bận họp hay là trả lời cho có với em? Nếu chỉ là trả lời qua quýt, ông ta có hối hận không?"

Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô thật chặt, lấy hết cam đảm muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói ra.

"Giang Thánh Trác, tuy là trôi qua nhiều năm như vậy nhưng em vẫn chưa từng nhắc tới, ngày giỗ của mẹ em chưa từng cùng ba ba và anh trai đi, đúng là em thật sự rất nhớ mẹ, hàng năm em đều len lén nhìn mẹ.... Nhìn vào mộ bia bạc màu của mẹ, nhìn bức ảnh chụp ố màu trên đó, nhìn cây nhỏ xung quanh mộ mỗi năm mỗi lớn, nhưng cuối cùng mẹ cũng không trở về nữa".

Giang Thánh Trác không biết nên trả lời như thế nào, cậu biết hằng năm cô đều lén lút tới nhìn mặt mẹ mình. Mỗi lần đi cậu đều đi theo phía sau, nhìn cô đứng trước mộ bia khóc tới mức không kiềm chế được, nhìn cô chỉnh sửa lại toàn bộ tâm tình cười đi khỏi, hết năm này đến năm khác.

Cậu không thể tiến lên, chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa.

Đây là tâm bệnh của cô, trước mặt người khác cô dùng khuôn mặt tươi cười che dấu đi vết sẹo, càng là người thân thiết càng không thể để họ đụng vào, nếu không kết quả chỉ có thể là sự xa cách của cô.

"Mẹ chắc là yêu em chứ? Nếu không thì vì sao mỗi lần nhìn thấy em đều tươi cười rạng rỡ? Em có tìm hiểu về bệnh trầm cảm, mà được biết loại bệnh này là tâm tình sa sút, ủ rũ buồn bã, nhưng mà em vẫn còn nhớ, trước mặt em mẹ chưa từng có biểu hiện khác thường nào, nào là kể chuyện xưa cho em, rồi chơi đùa với em, mua váy đẹp cho em...."

Giang Thánh Trác cảm giác được lòng bàn tay của anh bị nước mắt của cô làm ướt sũng, lạnh lẽo từ bàn tay truyền tới đáy lòng. Cậu trầm ngâm một lúc mới mở miệng, "Trên thế giới này không có cha mẹ nào mà không thương yêu con ruột của mình, Nhạc Hi, anh nhớ rõ, dì xinh đẹp dịu dàng, cười lên rất đẹp, anh còn nhớ sau buổi trưa đó ngay tại đại viện dưới cây liễu, hai chúng ta không chịu ngủ trưa chạy quanh dì đòi dì kể chuyện xưa... Tất cả mọi người đều thấy được, trong lòng dì, em là một bảo bối, làm sao dì không thích em cho được?"

Kiều Nhạc Hi vẫn bình tĩnh như trước, giọng nói bỗng nhiên có chút kích động, "Nếu là bà ấy yêu em thì tại sao còn làm như vậy? Bà ta vì sao lại buông tha mạng sống của chính mình như vậy? Lại dễ dàng mặc kệ em? Hôm nay ở công trường lúc em nhìn thấy máu trên mặt đất, vợ con của bọn họ có phải đang rất vui vẻ chờ bọn họ bình an trở về hay không? Nếu lát nữa mà chưa về, họ đau khổ cỡ nào? Đó là mạng người, tại sao bọn họ có thể làm như vậy... Bọn họ có tư cách gì mà đem mạng sống người khác ra đùa giỡn như vậy?"

Giang Thánh Trác nhẹ nhàng vỗ ngực cô an ủi, "Em yên tâm, người cầm dao phẩu thuật rất thành công, anh ta sẽ không sao đâu. Con người có làm gì đi nữa thì ông trời cũng luôn luôn quan sát họ, làm chuyện xấu tất nhiên sẽ bị trừng phạt".

Kiều Nhạc Hi xoay người ôm lấy cậu, cằm Giang Thánh Trác đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Thôi đừng nghĩ nhiều, em vẫn còn bị bệnh nặng, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn...."

Giang Thánh Trác không biết mình ngủ như thế nào, lúc bị tiếng điện thoại làm tỉnh thì Kiều Nhạc Hi đã không còn nằm trong lòng cậu.

Cậu nhìn thấy dãy số điện thoại hiện lên sau đó nhanh chóng nghe máy, "Thế nào rồi?"

Sau đó cau mày lẳng lặng nghe, "Được, tôi biết rồi".

Cúp điện thoại xong cậu rơi vào trầm tư, đột nhiên trong lúc đó mới ý thức được không nhìn thấy Kiều Nhạc Hi, cậu sốt ruột vội vàng xuống giường đi tìm.

Mở cửa phòng ngủ nhìn thấy cô đang ngồi trước máy tính để lên mạng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi rót ly nước đưa cho cô, "Còn sốt không?"

Cậu cúi đầu xuống vừa đúng lúc Kiều Nhạc Hi đóng cửa sổ màn hình, cười hì hì nhìn cậu, tỏ ra bộ dáng tranh công trước, "Hết rồi! Em cũng không yếu đuối như vậy! Không phải anh đã nói em là cô gái Kim Cương sao!"

Giang Thánh Trác cũng không nói nhiều, cô quả thật là không còn vẻ yếu ớt như vừa rồi, hai mắt có chút sưng đỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến nụ cười tươi sáng trong suốt thuần khiết, tựa như không có một chút tạp chất nào.

Cậu lo lắng, lại sờ sờ trán cô kiểm tra, nhiệt độ đã bình thường trở lại mới thân thiết nhìn cô, "Còn nữa, trên người còn chỗ nào không thoải mái không?"

Kiều Nhạc Hi lắc đầu, có chút xấu hổ, "Không có, nhưng mà... Em đói bụng".

Giang Thánh Trác cười cười, nụ cười bất giác cùng sự cưng chiều, "Em muốn ăn gì, anh gọi thức ăn để họ mang đến".

Kiều Nhạc Hi cắn môi cẩn thận suy nghĩ, "Em muốn ăn........."

Còn chưa nói xong thì điện thoại của Giang Thánh Trác vang lên, "Em cứ nghĩ trước, anh trả lời điện thoại đã".

Giang Thánh Trác vừa mới nói hai câu sau đó ánh mắt quét qua Kiều Nhạc Hi rồi đi ra ban công, thật lâu sau mới trở lại, sắc mặt như thường, "Nghĩ ra muốn gì chưa?"

Cậu gọi điện thoại chưa từng phải tránh mặt cô, cho dù có dịu dàng với mấy cô gái khác cũng cần phải ở trước mặt cô ghê tởm cô.

Kiều Nhạc Hi không hỏi gì, cười đưa ra một tấm giấy, trên mặt toàn là tên món ăn, "À, em đã viết xong rồi, kêu họ làm nhanh đem qua, em đói chết mất!"

Giang Thánh Trác bất đắc dĩ cười nhận lấy, bắt đầu gọi điện thoại.

"Tổng giám đốc Giang cứ từ từ mà gọi, em đi rửa mấy trái táo để anh gọt!"

Nhân lúc Kiều Nhạc Hi đi vào nhà bếp rửa táo, Giang Thánh Trác rất nhanh bấm bấm lên con chuột (máy tính), nhìn tin tức trên mạng. Tin tức lần này chiếm tất cả đầu đề của mấy trang web, giống như mỗi bài đưa tin đều có tin mở rộng.

Giang Thánh Trác vội vàng lướt qua mấy lần, điều chỉnh máy tính trở lại như lúc đầu.

Cậu và cô - hai vẻ mặt cười nói không ngừng, chuyện trước mắt không ai nhắc tới nhưng trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng của mình. Mà mục đích chỉ có một, không muốn đối phương phải lo lắng.

Đúng là dù không đề cập tới không có nghĩa là chuyện không phát sinh, chuyện xảy ra thì sao có thể không lưu lại dấu vết đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.