Sau vài phút ngắn ngủi Giang Thánh Trac bỗng nhiên nhíu mày, đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô dụi tắt. Bình thường, cô sẽ không có tác phong phóng túng thế này, điều này khiến cậu không khỏi hoảng hốt.
Mái tóc cô bị gió thổi rối bay lượn lung tung, quét lên mặt cậu ngưa ngứa. Kiều Nhạc Hi đứng yên lặng nghiêng đầu nhìn cậu, một đôi mắt sáng ngời bức người mà cậu nhìn không hiểu nỗi.
Mãi tới sau này cậu mới hiểu, đó là một loại tuyệt vọng.
Trong đầu Giang Thánh Trác đột nhiên nghĩ ra một cách, tựa như ngay lập tức cô sẽ biến mất, cậu nắm tay cô bước đi, nắm chặt hơn, ra vẻ thoải mái nói, "Đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn nhé".
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, cười làm nũng, "Em không muốn ăn cơm, em muốn đi bệnh viện xem thế nào. Anh dẫn em tới đó nhé?"
Giang Thánh Trác nhìn cô, hồi lâu mới gật đầu.
Vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi của Kiều Dụ, Giang Thánh Trác làm mặt đau khổ đưa điện thoại cho Kiều Nhạc Hi xem. Mặt cô hơi nhăn lại, "Đừng nói với anh ấy em đang ở chung với anh".
Giang Thánh Trác liếc cô một cái, "Anh ấy còn không biết em ở cạnh anh sao? Anh có nói, anh ấy cũng không tin".
Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu một bên rụt cổ, "Em mặc kệ, dù sao em cũng không muốn nhận, anh cứ tự mình nghe máy".
"Đúng là kiếp trước do anh thiếu nợ em!" - Giang Thánh Trác thở dài nói, lễ phép bắt máy, "Anh Hai".
"Kêu con bé nghe điện thoại!" - Giọng điệu Kiều Dụ nghe không rõ lắm, giống như đang cực kỳ cứng rắn muốn giải quyết xong hay muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi bên cạnh, thử thăm dò hỏi, "Em có thể nói em và cô ấy không ở cạnh nhau không?"
"Bậy bạ!" - Kiều Dụ nổi giận, còn giống như có tiếng đập bể đồ trên đất vang lên, "Lúc này cậu không cùng một chỗ với nó thì tôi thấy đời này cậu cũng đừng mong ở chung với nó nữa!"
Giang Thánh Trác nhẹ nhàng đưa đẩy, "Đừng đừng, Bộ trưởng Kiều, đừng nóng, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh! Em không phải không cho cô ấy nghe điện thoại, là cô ấy mệt mỏi cả ngày trời nên vừa mới ngủ xong. Em mà kêu cô ấy dậy chắc chắn cô ấy sẽ nổi điên lên mất!"
Kiều Dụ im lặng một lúc rồi nói, "Tôi biết con bé không muốn nghe điện thoại của tôi, thôi, tôi cũng không làm khó cậu. Chuyện này tôi đã cho người điều tra, cậu nói với con bé đừng lo lắng gì cả, có chuyện gì thì liên lạc với tôi".
Giang Thánh Trác lập tức đồng ý, "Được được được".
Kiều Dụ tổng kết lại một câu, "Còn nữa, chăm sóc con bé cho tốt. Cậu chuyển lời tới con bé, dù bất kỳ lúc nào anh Hai cũng không mặc kệ nó".
Giang Thánh Trác tắt điện thoại ném qua cho Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi cầm trong tay tò mò hỏi, "Anh Hai em nói gì vậy?"
Giang Thánh Trác bên cạnh nghiêng người chậm rãi khởi động xe trả lời, "Muốn biết sao lúc nãy không nghe máy?"
Kiều Nhạc Hi cúi đầu không nói gì, Giang Thánh Trác lườm cô một cái, "Nói gì? Nói em gả cho anh, sau đó cùng em bỏ trốn!"
Kiều Nhạc Hi trừng mắt nhìn cậu, "Nói bậy! Nhanh nói cho em biết đi!"
Giang Thánh Trác nói theo lời Kiều Dụ, "Anh Hai em nói, để anh lo cho em, bất kỳ lúc nào thì anh ấy cũng không mặc kệ em".
Vẻ mặt Kiều Nhạc Hi hớn hở, "Vẫn là anh Hai em thương em".
"Vậy sao em không nghe điện thoại!"
"Em sợ sau này anh ấy sẽ khó xử!" - Kiều Nhạc Hi hơi cau mày nói nhỏ.
"Vậy nếu anh không gấp trở lại vậy khi anh gọi điện cho em, em có nhận không?" - Giang Thánh Trác giống như buột miệng hỏi một câu.
Kiều Nhạc Hi cười xấu xa nhìn cậu hồi lâu, mới kéo dài giọng mà chọc, "Điện thoại của anh á, em chắc chắn sẽ nhận......"
Giang Thánh Trác lập tức cảm thấy mở cờ trong bụng, nụ cười trên mặt chưa kịp hiện rõ đã bị câu nói tiếp theo của cô muốn trợn trắng mắt.
"Anh là tai họa, em đang nói cái loại tai họa ngàn năm, cho dù bọn họ muốn bắt anh cũng bó tay".
Giang Thánh Trác hơi há miệng muốn nói nhưng vẫn phải nuốt về, im lặng thở dài.
Hai người bọn họ tuy mặt ngoài cười nói đấu võ mồm bình thường nhưng trong lòng tâm trạng đều cực kỳ nặng nề, cũng không muốn để đối phương lo lắng.
Cửa bệnh viện bị phóng viên vây quanh không ít, Giang Thánh Trác lái xe tới từ cửa sau, gọi điện thoại cho Ôn Thiều Khanh bảo cậu ta ra đưa bọn họ vào.
Giang Thánh Trác cùng Kiều Nhạc Hi đi theo cậu vào trong, "Hôm nay hai người bị thương bên công trường xảy ra sự cố kia như thế nào?"
Ôn Thiều Khanh nhìn hai người, cũng không hỏi gì nhiều, "Trong đó có người lúc đưa tới bệnh viện não đã chết, một người khác thì đang được cấp cứu trong phòng mổ".
Kiều Nhạc Hi hít vào một hơi muốn hỏi gì nhưng không nói ra lời. Giang Thánh Trác nhìn cô một cái, thay cô hỏi ra, "Có thể cứu sống không?"
"Cái này khó nói" - Vẻ mặt Ôn Thiều Khanh cũng mệt mỏi, "Hôm nay tớ có hai ca phẫu thuật, lúc người bệnh được đưa tới tớ không có mặt ở đó, cũng không biết rõ tình huống thế nào, bất quá cậu cứ yên tâm, người đứng mỗ là một tay phù thủy, giỏi như thần! Chốc nữa tớ sẽ đi hỏi tình hình".
Giang Thánh Trác nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn nhanh chân đi tới, "Còn phóng viên bên kia thì sao?"
"Mới vừa bị bảo vệ đuổi đi một đống, lúc này chỉ có người nhà ở lại, hai người cứ ở lại, không sao đâu".
Trước phòng phẫu thuật đúng là có mấy người đứng đợi bên ngoài, Kiều Nhạc Hi đi đến cạnh phòng mổ nhìn ba chữ "Phòng phẫu thuật" thì trầm mặc.
Ôn Thiều Khanh đối với hai người dường như không hề có chút tò mò nào, "Hai người ở đây chờ một lát, thời gian phẫu thuật có lẽ còn hơi lâu, hôm nay tớ phải trực, có chuyện gì bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm tớ".
Giang Thánh Trác nói mấy câu với Ôn Thiều Khanh, sau đó cậu ta đi ra ngoài.
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi ngồi trước phòng mổ, trầm mặc một lát, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên mở miệng, "Giang Thánh Trác, em khát".
Giang Thánh Trác lập tức đứng lên, "Anh đi mua nước, em muốn uống gì?"
Kiều Nhạc Hi kéo cậu ngồi xuống, "Không cần đâu, để em đi, đầu em có hơi choáng sẵn tiện ra ngoài hít thở không khí một chút, anh giúp em ngồi chỗ này nhìn nhé".
Giang Thánh Trác gật đầu Kiều Nhạc Hi mới vừa đứng lên thì trước mặt một khoảng tối đen, cô chớp chớp mắt nhìn về phía trước.
Vừa đi được hai bước thân thể bắt đầu loạng choạng, Giang Thánh Trác thấy cô khác thường mới chạy tới đỡ lấy, "Sao vậy?"
Lúc này mới phát hiện khuôn mặt cô đỏ hồng không đúng lắm, vừa sờ, quả nhiên bị sốt.
"Đi, anh đưa em đi tìm bác sĩ khám".
Kiều Nhạc Hi mềm nhũng ngã vào lòng cậu, trước mắt có rất nhiều sao quay mòng mòng, thậm chí còn bị ù tai, "Không, em muốn chờ ở đây".
"Nghe lời" - Giang Thánh Trác dỗ dành cô, "Treo một chai nước biển là được rồi, chỉ ngay bên cạnh thôi, xong rồi sẽ quay trở lại".
Kiều Nhạc Hi cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
Giang Thánh Trác bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cô tới cho Ôn Thiều Khanh kiểm tra xem sao.
Cuối cùng phải ở phòng cấp cứu truyền nước (biển).
Kiều Nhạc Hi tựa vào người cậu nhíu chặt mày, nhìn qua có vẻ rất khó chịu.
Giang Thánh Trác yêu thương cô nhưng ngoài miệng vẫn một mực dạy dỗ cô, "Buổi chiều chắc là bị trúng gió đúng không? Đã nói với em nhưng mà không chịu nghe! Thời tiết lạnh như vậy mà không biết tự lo! Lần này cho biết khó chịu?"
Kiều Nhạc Hi từ từ mở mắt, yếu ớt nhận sai với cậu, "Em sai rồi".
Giang Thánh Trác không muốn nói nữa, cởi áo ngoài bọc cô lại, ôm chặt trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Ngủ một chút sẽ không còn khó chịu nữa".
Kiều Nhạc Hi rối bời tựa vào ngực cậu, trong đầu một mảnh hỗn loạn, nhớ tới chuyện nhiều năm trước đây, lại nhớ tới chuyện lúc chiều, việc này không ngừng thay phiên nhau xuất hiện, cô cảm thấy đầu mình sắp bị nổ tung mất.
Đột nhiên trong lúc đó, cô giống như lại nhớ về cái đêm kia, một mảnh tối đen xung quanh không một tia sáng, cô không thấy gì cả, chỉ có một mình cô, cô độc và rét lạnh tận xương ập tới.
Cô lạnh run, miệng vô thức líu ríu lên tiếng, "Anh Trác, em lạnh, anh ôm em một cái đi".
Giang Thánh Trác sửng sốt sau đó vội vàng dùng hai tay ôm chặt cô, thỉnh thoảng đụng tới chóm mũi và môi cô, nhỏ giọng nói, "Không có chuyện gì, không sợ, anh Trác ôm em, sẽ không còn lạnh nữa".
Giang Thánh Trác không biết cô có nghe không, chỉ nhìn thấy cô vẫn còn nhắm mắt cười ngây ngô, đem bàn tay lạnh lẽo từ bên ngoài đưa vào trong vạt áo khiến da thịt dính vào nhau càng thêm ấm áp và thoải mái rên một tiếng rồi co rút người vào lòng cậu, miệng nói không rõ ràng, "Thật là thoải mái......."
Giang Thánh Trác cẩn thận tránh ống tiêm trên tay cô, vỗ vỗ lưng, sưởi ấm người cô, "Nhạc Hi, không có chuyện gì, có anh ở đây".
Trong ấn tượng của Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi chỉ bị ủy khuất một lần duy nhất gọi cậu là anh Trác, cũng nói với cậu cô rất lạnh.
Cậu không nhớ rõ ngày đó mẹ cô xảy ra chuyện gì, Kiều Bách Viễn đưa cô tới Giang gia, vội vàng nói mấy câu rồi đi mất. Kiều Nhạc Hi nhìn ông đi xa, không khóc cũng không ồn ào, cực kỳ yên lặng nhìn bóng lưng của ba mình, sau đó ông Giang và bà Giang nắm tay cô vào nhà.
Lúc đầu cậu còn không biết gì, chỉ cảm thấy Kiều Nhạc Hi hôm nay hơi khác thường. Cô ôm chặt con gấu bông Bảo Bảo trong lòng, làm thế nào cũng không buông tay, tựa như nó là cộng rơm duy nhất trên đời cô có thể trụ được.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cúi đầu không nói, đối với bộ dáng líu lo suốt ngày của cô hoàn toàn bất đồng.
Ông bà nội có nói gì với cô nhưng cô không trả lời.
Cậu ở bên cạnh lén lút hỏi bà Giang, "Bà nội, Xảo Nhạc Tư bị sao vậy? Bệnh sao?"
Bà nội ngồi xổm xuống sờ mặt cậu, "Thánh Trác, mẹ của Nhạc Hi đi rồi, em gái cực kỳ đau lòng, con đừng làm ồn con bé".
Giang Thánh Trác mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc, "Mẹ Nhạc Hi đi đâu vậy? Khi nào thì về? Thế tại sao Xảo Nhạc Tư không đi tìm dì ấy?"
Bà nội giải thích mờ mịt, "Chỗ kia chỉ đi không trở về được, em gái nhỏ không thể đi được".
Ở cái tuổi lúc đó của cậu khi nghe mấy lời kia, cậu đột nhiên oa oa khóc lớn, trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc, về sau khi trưởng thành mới biết được, cái loại cảm xúc đó gọi là đau khổ.
"Bà nội, mẹ Nhạc Hi đã chết..... phải không? Hu hu hu......"
Bà nội dỗ cậu hơn nửa ngày mới làm cậu nín khóc. Giang Thánh Trác đứng từ xa lặng lẽ nhìn Kiều Nhạc Hi, cô vẫn duy trì tư thế kia ngồi trên sô pha mấy tiếng chưa di chuyển, yên lặng giống như con gấu bông Bảo Bảo trong tay cô.
Qua thật lâu sau, cậu mới dám bước tới thật cẩn thận lấy tay chạm nhẹ vào cô, nhỏ giọng gọi, "Xảo Nhạc Tư........."
Kiều Nhạc Hi giống như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, cậu lại thấy từng giọt từng giọt nước mắt của cô chảy xuống.
Cái tuổi mà bé trai ghét nhất nhìn thấy nước mắt con gái, vậy mà khi thấy được nước mắt của cô trước mắt mình thì cậu không cảm thấy chút phiền chán nào, đưa bàn tay mập mạp cứng ngắc lau nước mắt cho cô, vội vàng an ủi, "Xảo Nhạc Tư này.... Không, Nhạc Hi, em đừng khóc, sau này anh trai sẽ không khi dễ em nữa, anh trai dẫn em đi chơi chịu không?"
Kiều Nhạc Hi vẫn không trả lời cậu, cậu ngồi xổm trước mặt cô, không ngừng nói chuyện với cô. Lúc sau chân ngồi xổm cũng bị tê rần rồi trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Ban đêm trên người cô mặc chiếc áo ngủ, tay ôm gấu Bảo Bảo qua phòng cậu gõ cửa, đứng trước mặt cậu, trên mặt còn dính nước mắt chưa lau sạch, mím môi hai mắt ướt đẫm nhìn cậu, "Anh Trác, em lạnh".
Lúc đó cậu chỉ mới sáu bảy tuổi, đại khái vẫn là đứa bé chưa hiểu chuyện nhưng mà bỗng nhiên nảy sinh một ý thức trách nhiệm của một người đàn ông, kéo cô vào phòng mình, hai người nằm trên giường, cậu còn đắp chăn lại cho cô, dưới mền tay nắm lấy tay cô, biểu hiện như người lớn dỗ dành cô, "Anh sưởi ấm em sau đó sẽ không lạnh nữa".
Một lúc lâu sau Kiều Nhạc Hi mới run rẩy nắm tay cậu mở miệng, "Anh Trác, em nhìn thấy rất nhiều máu... Thật sự rất nhiều......."
Cậu lúc đó thật là sợ muốn chết nhưng vẫn an ủi cô, "Không sợ không sợ, chúng ta ngủ, ngủ rồi sẽ không sợ nữa".
Sau đó cậu không biết trong hai người ai là người ngủ trước, thế là qua một đêm dài.
Về sau cả hai không ai nhắc đến chuyện này nữa, không lâu sau Kiều Nhạc Hi khôi phục là bộ dáng trước đây, trên mặt tươi cười xinh đẹp, tiếp tục tranh cãi ầm ĩ với cậu.
Cũng từ lần đó, cậu phát hiện Kiều Nhạc Hi rất sợ nhìn thấy máu người khác nhưng chưa từng sợ máu chính mình. Chỉ là sợ nhìn thấy người khác bị thương chảy máu.
Đó là lần duy nhất cô gọi cậu là anh Trác, dù sau này cậu có ép buộc hay dụ dỗ cỡ nào cô cũng không chịu kêu thêm tiếng nào nữa.
Nghĩ tới đây lòng Giang Thánh Trác lại bắt đầu đau đớn, còn cảm thấy một loại bất lực không thể giúp gì được cho cô, chỉ có thể ôm cô thật chặt vào lòng miệng không ngừng lặp lại, "Nhạc Hi, đừng sợ, có anh ở đây........"