Cảnh Hồn

Chương 109: Phá Tà 11




Sau khi Giang Ly thốt ra câu này, anh nhìn sâu vào mắt cô, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Đến khi xử lý xong xuôi hiện trường, Tô Ngôn liền vội vàng cùng với Đinh Khải Nhạc trở về Cục thành phố Lâm Sơn. Hai người xuống cảnh sát vừa vặn đụng phải Tề Lượng cũng mới về, Tề Lượng bèn phân phó cho đồng nghiệp bên cạnh mang nghi phạm lên trước, sau đó chạy về hướng bọn họ.

“Đội trưởng Giang đâu? Sao không cùng hai người về?” Tề Lượng vừa hỏi vừa nhìn về phía Tô Ngôn, cười tươi như hoa, hết lời khen ngợi: “Đúng là dưới tay tướng mạnh không thể nào có lính dở, giờ tôi mới phát hiện kỹ năng dùng súng và năng lực phán đoán của cô rất nổi tiếng đấy! Chỉ mới một chốc thôi mà đã truyền đến đầy tai tôi rồi, người phụ trách đội đặc công ở thành phố chúng tôi vừa mới trò chuyện cùng tôi, trong lời nói đều nhắc đến cô đấy!”

Tô Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Đinh Khải Nhạc đã tỏ vẻ đề phòng, bước lên một bước: “Đội phó Tề, chuyện này không được đâu nhé, Tô Ngôn là bảo bối của đội chuyên án Cục thành phố Nam Thành chúng tôi đấy! Ở thành phố Nam Thành cũng có rất nhiều người muốn đào tường, nếu cô ấy thật sự có thể bị lấy lòng thì sao tới phiên thành phố Lâm Sơn các anh chứ!”

“Ha ha!” Tề Lượng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ anh ta rồi đi cùng với họ vào tòa nhà: “Giang Ly hiếm lắm mới có được người tài giỏi như thế đấy.”

Lời nói của anh ta là vô ý, nhưng hai người kia lại nghe được ý khác. Đinh Khải Nhạc vô thức quay đầu nhìn Tô Ngôn bên cạnh nhưng chỉ thấy được đỉnh đầu của cô, ở một góc anh ta không nhìn thấy, vành tai của Tô Ngôn nóng đến đỏ bừng.

“Đúng rồi, đội trưởng Giang của hai người…?”

“Đội trưởng Giang vừa xuất phát vào tỉnh rồi.” Sau khi vào thang máy, Tô Ngôn ấn tầng định lên: “Anh ấy vừa nhận được tin từ tỉnh, bảo là lần liên hợp hành động này của chúng ta đã gây cản trở cho kế hoạch bố trí Tinh Võng nên phải lập tức dừng lại, chắc không lâu nữa sẽ có văn bản chính thức gửi tới Cục thành phố ở Lâm Sơn, Nam Thành và Cương Bắc.

“Tại sao chứ?!” Tề Lượng trợn mắt, câu hỏi của anh ta không được ai đáp lại, chỉ có vẻ mặt của hai người đều hơi khó coi, anh ta cũng đã hiểu được một phần: “Đã là quyết định của tỉnh thì đội trưởng Giang của hai người chạy tới đó có ích gì chứ? Không cho điều tra thì không điều tra nữa thôi… Nghĩ theo hướng tích cực thì lần liên hợp hành động này của chúng ta vẫn có ít thu hoạch, ít ra là thành công đánh úp được một nhóm tội phạm ở thành phố Lâm Sơn chúng tôi.”

“Tin này là tiết lộ trước cho đội trưởng Giang, giờ anh ấy đang muốn tranh thủ trước khi văn bản chính thức được gửi đến ngày mai mà trì hoãn càng lâu càng tốt. Bằng cách này, chúng ta có thể cố gắng xử lý nữa bằng chứng có liên quan, giờ không được điều tra nữa thì thôi, nhưng những bằng chứng đã bày ra trước mắt rồi, họ cũng không thể ngăn chúng ta tiếp tục điều tra những chứng cứ đó.” Tô Ngôn nói, bước ra thang máy: “Đội phó Tề, phiền anh hối thúc người bên đội kỹ thuật bên kia ưu tiên xử lý viên đạn trước, khi nào có kết quả nhất định phải cho tôi biết.”

“Nói thì dễ.” Tề Lượng đáp lại, đứng trong thang máy hô với theo: “Vậy giờ hai người đi đâu thế?”

“Phải cạy cho bằng được miệng của mấy người vừa mang về kia!” Tô Ngôn nói, trên mặt ẩn chứa một cỗ sát khí, không chỉ Đinh Khải Nhạc đi theo bên cạnh mà cả Tề Lượng đang trong thang máy cũng giật nảy mình.

Trong lúc hai người còn chưa hoàn hồn thì cô đã sải bước đi tới trước cửa một gian phòng thẩm vấn, đôi chân dài dùng sức đá một cái, trực tiếp đánh cánh cửa sắt mở ra đụng vào bức tường, phát ra một tiếng vang vọng trong hành lang.

Hiện tại đang có một cái đồng hồ đếm ngược treo trên đầu cô, lúc nào cũng có thể rơi xuống, trong thời điểm bất thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường, thật sự cô không có thừa kiên nhẫn để đối phó với đám cặn bã này nữa.

Người đàn ông đang ngồi trong phòng không xa lạ gì, là cha của Đàm Phương, Đàm Hồng, rõ ràng hắn ta không ngờ ở Cục cảnh sát sẽ có người dùng bạo lực như thế nên nhất thời sợ đến rớt tim.

Tô Ngôn nghiêm mặt, không nói tiếng nào kéo ghế ra ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người đối diện một lúc lâu cũng không mở lời. Đàm Hồng bị đặc công khống chế ở phòng phía Tây, đồng thời lúc đó còn một gã đàn ông trung niên khác, tên nghi phạm mà Tề Lượng bắt được cũng là đàn ông khoảng 34-35 tuổi, còn mẹ của Đàm Phương thì không rõ tung tích.

Ngay cả Đàm Phương cũng ở lại thành phố Lâm Sơn, vậy mà mẹ cô ta lại không thấy bóng dáng, có thể là trong nhóm người này, bà ta chính là người đứng đầu. Bỏ xe giữ tướng trong thời điểm quan trong, đây là đạo lý từ xưa đến nay.

Lúc này Đinh Khải Nhạc mới từ từ vào phòng, đóng cánh cửa đã bị đá lõm kia lại, sau khi anh ta vào chỗ thì cuộc thẩm vấn mới bắt đầu.

“Tên.” Anh ta hỏi.

“Đàm Hồng.”

“Tuổi.”

“45.”

“Biết tại sao mình lại bị bắt tới đây không, nói về chi tiết tội lỗi của mình đi?” Đinh Khải Nhạc gõ bàn nói: “Đánh lén và lừa gạt cảnh sát, lá gan không nhỏ đấy! Tội của các người đã rõ rành rành rồi, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có giấu diếm nữa, sau này ra tòa luật sư còn có thể tranh thủ một chút cho anh! Tại sao lại lừa cảnh sát?! Nói đi!”

“Còn có thể vì sao chứ? Nhìn không vừa mắt, không được à?” Trên mặt Đàm Hồng thậm chí còn mang theo nét cười, bộ dạng thờ ơ, những người như bọn này trong lòng đều biết rõ một khi bị cảnh sát bắt thì chắc chắn không phải quả ngon ăn được. Dù sao cũng không có cơ hội thoát tội, vậy thì cứ kháng cự không hợp tác thôi, lợn chết không sợ bỏng nước sôi mà.

Phanh!

Đinh Khải Nhạc vỗ bàn đứng dậy, giận dữ mắng: “Định lừa ai ở đây hả?! Cảnh sát đã có file ghi âm và chứng cứ chứng minh các anh đã uy hiếp hai vợ chồng Quách Hải Sinh rồi, tin tôi cho anh ăn đủ không?!”

Đàm Hồng cười như không cười liếc nhìn anh ta một cái, vẻ mặt như muốn nói: Biết rồi mà còn hỏi sao?

Tô Ngôn từ nãy đến giờ vẫn một mực ngồi đó không nói tiếng nào, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm. Nếu là trước kia khi còn làm lính đặc chủng chấp hành nhiệm vụ thì cô đã có một vạn phương pháp để khiến cho kẻ đối diện mặt mũi máu me rồi, khiến cho hắn phải quỳ trước mặt cô, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Đều là vì quốc gia, nhưng giờ cô phải kiềm chế hành động của mình vì quốc huy trên đầu. Đột nhiên, Tô Ngôn đứng dậy, chậm rãi đi một vòng lòng sau lưng Đàm Hồng.

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng bước chân của cô rất đều đặn, truyền vào tai hắn một cách rõ ràng, không khỏi khiến hắn ta hơi rùng mình. Lúc đi được nửa vòng, cô ngẩng đầu lên nhìn máy giám sát ở góc phòng, vẻ mặt khó hiểu.

Không dừng lại, cô tiếp tục đi về vị trí của mình, nhưng đột nhiên lại bị vấp ngã, cả người loạng choạng không kịp phản ứng nên đập mạnh vào mặt bàn. Cái bàn lớn bằng thép rất nặng tạo ra tiếng ma sát chói tai với mặt đất, đập thẳng về phía Đàm Hồng đối diện!

Vì hắn ta bị còng tay vào ghế nên không kịp phản ứng lại, chỉ thấy lồng ngực mình đau đớn, ngay sau đó vì cú va chạm này mà rất khó thở.

“Hộc… Hộc… Ư…” Hắn ta đau đến khàn giọng, chỉ thấy thở một hơi thì ngực mình lại nhói lên không chịu nổi, không biết có phải đã gãy xương sườn rồi không.

“A! Rất xin lỗi.” Sau khi Tô Ngôn đứng vững lại thì cong miệng, dùng một tay nhẹ nhàng kéo cái bàn trở lại vị trí ban đầu: “Tai nạn, thật sự rất xin lỗi, lát nữa tôi sẽ báo cáo lại tình huống, mời bác sĩ đến kiểm tra cho anh một chút.”

Đinh Khải Nhạc thấy thế bèn lén duỗi hai tay ra, hơi dùng sức kéo cái bàn trước mặt, nhưng nó lại vững như núi Thái Sơn, hoàn toàn không hề nhúc nhích. Anh ta không tin, cắn chặt răng dùng hết sức lực cũng chỉ có thể kéo cho nó di chuyển một chút, còn khiến mặt mình tím như trái cà.

Ài, vẫn là Thái Thành Tể nói rất đúng, miệng lưỡi nữ nhân đúng là lừa người mà. Đụng nhẹ một cái mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này à, ông trời nhìn thấy sẽ khóc mất.

Sắc mặt Đàm Hồng trắng bệch, hung dữ ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn đang cười gợi đòn với mình, bờ môi giật giật nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ. Dù hắn ta đã có nghe rất nhiều chuyện của những người khác khi bị bắt đi thẩm vấn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn bị bắt, không ngờ tới chuyện mình trải qua lại khác xa với chuyện mình nghe nói thế này.

“Giờ nói đi, ai sai khiến các người bắt Quách Lâm Duyệt?” Tô Ngôn nhẹ nhàng hỏi.

Hắn ta không đáp lại, chỉ cúi đầu thở gấp, rõ ràng không muốn hợp tác.

Tô Ngôn cũng không nóng vội, ý cười trên mặt vẫn chưa giảm: “Chắc anh không biết tình hình của con gái mình nhỉ?”

Hắn bỗng ngẩng đầu lên, đáy mắt đỏ bừng, nếu ánh mắt kia có thể chuyển động thì hẳn giờ đã lao tới xé cô ra từng mảnh nhỏ, như thế mới hả được cơn giận trong lòng hắn. Nói cho cùng thì ai mà không thương con mình, dù là hắn hay vợ chồng Hồng Trân Mai thì chắc chắn đều rất yêu thương con mình, chẳng qua trong tiềm thức của chúng thì chuyện đem con mình vào nghề này cũng không có gì lạ.

Lúc bị cảnh sát khống chế, tất nhiên Đàm Hồng đã nghe thấy 3 tiếng súng vang lên trong nhà, nhưng hắn thật sự không muốn nghĩ đến chuyện 3 phát súng này là bắn vào người con gái mình.

“Chắc anh đã hiểu lầm ý tôi rồi nhỉ, giờ tôi không có thời gian ngồi đây giao lưu tình cảm với anh đâu…” Tô Ngôn nói, lại đi vòng quanh cái bàn đối diện sau đó cúi đầu sát bên hắn ta, dùng âm lượng mà máy giám sát không thể thu lại được gằn từng chữ: “Bây giờ tao cực kỳ, cực kỳ tức giận, nếu không có pháp luật cứu mày thì giờ mày còn có thể yên ổn ngồi đây được sao? Muốn biết tình hình của Đàm Phương không? Cổ tay phải, bả vai trái và đùi phải của cô ta, mỗi chỗ trúng 1 phát đạn, nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ? Nhưng mà cô ta vẫn còn sống… Mày muốn cô ta sống hay là chết đây?”

“Bây giờ mày không nói chính là đang hại cô ta, nếu giờ mày cho tao thứ tao muốn… thì không chừng sau này luật sư còn cố gắng để giảm án cho con gái mày, nhưng nếu mày không cho…” Cô dừng lại một chút, khẽ cười: “Sau khi cô ta hồi phục rồi vào tù, mày nói xem nếu những phạm nhân trong tù biết cô ta là kẻ chuyên lừa bán trẻ con, thậm chí còn lạm dụng các bé nam…”

“Mày nói bậy!” Đàm Hồng không quản lồng ngực mình đang khó thở, kịch liệt phủ nhận, còng tay đụng vào ghế phát ra tiếng ma sát kim loại: “Tao muốn kiện mày!!! Tao muốn mời luật sự khỏi tố mày!”

“Chứng cứ đâu?” Tô Ngôn đứng dậy, nhíu mày nhìn hắn. Những lời này chỉ có hai người nghe, ngay cả Đinh Khải Nhạc cũng không nghe rõ, không có bằng chứng thực tế thì làm sao thắng được. Cô lại tiếp tục thấp giọng nói: “Quyền lựa chọn là của anh, dù sao vợ anh cũng không thoát được đâu, nói đi, là ai sai khiến các người bắt cóc Quách Lâm Duyệt, cấp trên của các người à?”

Từ lần trước khi lấy lời khai của Đàm Phương và quan sát ngay lúc vừa rồi, cô có thể kết luận rằng Đàm Hồng này là kiểu nhân cách của một người phục tùng. Những chuyện này không có nghĩa là hắn đang bị chi phối trong hành vi phạm tội, cũng không có nghĩa là hắn không có suy nghĩ của riêng mình, trong lòng hắn vô cùng muốn đặt bản thân ở vai trò “người bảo vệ”. Bảo vệ cho con gái và vợ.

Nhưng đến lúc hai người xảy ra mâu thuẫn thì…

Đôi mắt của Tô Ngôn nhắm lại, ngồi xuống ở vị trí đối diện sau đó nghiêm túc dùng ánh mắt ra hiệu cho Đinh Khải Nhạc rồi nói với hắn: “Giờ chúng tôi hỏi lại một lần nữa, ai sai khiến các người bắt Quách Lâm Duyệt?”



Nửa tiếng sau, Đinh Khải Nhạc trán đổ đầy mồ hôi chạy theo phía sau Tô Ngôn ra khỏi phòng thẩm vấn, gọi cô dừng lại: “Tô Ngôn! Vừa rồi trong đó cô nói gì với hắn vậy? Chuyện này không đúng quy định đấy! Nếu sau này thật sự điều tra lại…”

“Điều tra lại thì sao, bất quá tôi chỉ bị kỷ luật thôi, chuyện thẩm vấn này không tính đến đâu.” Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn anh ta: “Nhưng thứ tôi muốn vốn không phải là lời khai có hợp quy định hay không, chỉ cần có thể bắt được người hắn nói, giải quyết xong vụ án này thì sẽ có rất nhiều chứng cứ lớn có thể đóng đinh bọn chúng! Giờ chúng ta cần chính là một mạch suy nghĩ, một phương hướng, chẳng phải đã có rồi hay sao?”

Qua lời khai của Đàm Hồng, ngày cảnh sát tới cửa hàng sau đó mẹ Đàm Phương cũng đi tới Cương Bắc. Xế chiều hôm đó chúng nhận được thông báo phải bắt cóc Quách Lâm Duyệt, còn chưa chờ chúng nghĩ cách xuống tay thế nào thì Quách Lâm Duyệt đã chủ động liên hệ với Đàm Phương vì luận văn kia, mọi chuyện đều thuận lợi ngoài ý muốn.

Cương Bắc… Mọi thứ dường như đã quay lại Cương Bắc rồi.

“Được rồi, tôi thừa nhận là những gì cô nói đều có lý.” Đinh Khải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Nghe những gì mà Đàm Hồng mới nói thì có vẻ hắn đang muốn trút hết tội lên người mình! Nếu khẩu cung của hắn và Đàm Phương giống nhau thì mức hình phạt cân nhắc cho Đàm Phương sẽ nhẹ hơn rất nhiều.”

“Yên tâm đi, lúc tôi giải cứu Quách Lâm Duyệt, Đàm Phương đã chính miệng thừa nhận cô ta có liên quan trực tiếp tới vụ Tịch Huyên bị mất tích, đã được máy ghi âm thu lại hết rồi. Lúc đó cô ta cũng cố tình lấy súng uy hiếp Quách Lâm Duyệt, sau này ra tòa công tố viên sẽ lợi dụng điểm này để không cho cô ta thoát tội.” Tô Ngôn giải thích, điện thoại trên người bỗng vang lên, cô lấy ra đáp vài tiếng rồi ngay lập tức xoay người đến cầu thang gần đó.

Sau khi chạy lên 2 tầng, cô đi thẳng tới văn phòng đội kỹ thuật, đợi đến khi Đinh Khải Nhạc thở hổn hển chạy tới thì cô đã đứng trước máy tính nghe kỹ thuật viên giải thích.

“Phân tích viên đạn đã có rồi, sau khi kiểm tra thì máu của Quách Hải Sinh vẫn còn ở trên đó.” Kỹ thuật viên tiện tay đưa báo cáo cho đó, sau đó lại xoay người chơi với máy tính: “Nhờ báo cáo mà đội trưởng Giang cung cấp, tôi đã tiến hành so sánh đường đạn, mặc dù đường kính đạn trong báo cáo đều thống nhất nhưng đường đạn súng ống lại không trùng khớp với viên đạn. Dù ai đã bắn ra phát súng này thì chắc chắn cũng không phải là người của cảnh sát.”

Tô Ngôn chau mày, nhìn kết quả như đang suy nghĩ gì đó.

Đinh Khải Nhạc chen đầu vào nhìn bản báo cáo trong tay cô, sau đó duỗi tay chỉ vào một hàng phía dưới: “Trên đạn còn phát hiện ra vật chất sao?”

“Ừm, nhưng số lượng rất ít, ít đến mức gần như không đáng kể.” Kỹ thuật viên mở ra một hình ảnh dưới kính hiển vi: “Sau khi phân tích thì vật chất này chủ yếu bao gồm Anbumin, Cacbohydrat, nhiều loại enzyme và vitamin.”

“…” Đinh Khải Nhạc hơi ngẩn người, xoay đầu lại: “Người anh em, nói tiếng người đi.”

“Bột gạo.” Tô Ngôn ngẩng đầu, giọng nói trầm tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.