Cẩn Ngôn

Chương 47




Từ Cục Hỏa Dược trở về phủ đại soái, Lâu Thiếu soái đi thẳng đến thư phòng của Lâu Đại soái, Lý Cẩn Ngôn cũng bị Lâu Phu nhân gọi lại.

“Mẹ, mẹ muốn con chuẩn bị hôn lễ cho hai em?” Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc đến há hốc mồm, “Sao con làm được?”

“Sao lại không được?” Lâu Phu nhân ngồi trên ghế sô pha cười nói: “Mẹ cũng đâu phải buông tay mặc kệ hết, vả lại còn có quản gia giúp đỡ nữa mà.”

Lý Cẩn Ngôn nhức đầu. Để hắn xử lí chuyện nhà máy hay lo liệu việc nông trường, hoặc bàn chuyện làm ăn với người nước ngoài thì hắn tuyệt đối không nói hai lời mà đáp ứng ngay. Nhưng để hắn chuẩn bị hôn lễ, thực sự là hắn không có biết xử lý chuyện này thế nào, ngộ nhỡ làm hỏng thì lại thành trò cười mất, “Mẹ, con thật sự không làm được.”

“Không được cũng phải được!” Lâu Phu nhân nghiêm mặt, trong giọng nói đã không còn ý cười, “Sớm muộn gì Tiêu nhi cũng sẽ tiếp nhận vị trí Đại soái, tương lai cái nhà này sẽ phải giao cho các con quản. Không phải mẹ đang làm khó con, mà đây là trách nhiệm con phải gánh vác.”

“Mẹ, con……”

“Mấy hôm trước còn có người nhắc với mẹ muốn tặng nô tỳ thông phòng cho Tiêu nhi, nhưng đã bị mẹ từ chối.” Lâu Phu nhân thản nhiên nói, không mảy may để ý đến vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Lý Cẩn Ngôn, “Đợi đến khi Tiêu Nhi tiếp nhận vị trí Đại soái thì loại chuyện này sẽ còn xuất hiện nhiều hơn nữa.”

Lý Cẩn Ngôn không nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn. Hắn chợt ý thức được, đối với hắn mà nói, Lâu Thiếu soái đã không đơn giản chỉ là cái đùi bự phải ôm chặt nữa rồi.

Thấy biểu tình của Lý Cẩn Ngôn không quá đúng, trong mắt Lâu Phu nhân hiện lên một chút kinh ngạc, “Sao thế, Tiêu nhi không nói cho con sao?”

“Dạ?”

“Nó đã nói qua với Đại soái, nó sẽ không cưới vợ nhỏ.”

“Không cưới vợ nhỏ?”

“Ừ.” Lâu Phu nhân thấy Lý Cẩn Ngôn thực sự không biết cái gì, không nhịn được mà lắc đầu, “Đứa nhỏ này, chỉ nói mấy câu thôi đã khiến cho Đại soái nghẹn đến mức ném bay cái gạt tàn thuốc, còn nói……”

Nói đến đây, Lâu Phu nhân ngừng lại, một tay xoa xoa bụng, “Quên đi, việc này con tự đi hỏi nó đi. Tóm lại, theo ý của ta, phải mượn hôn lễ của hai nha đầu này để khiến cho đám người bên ngoài kia sáng mắt ra một chút, đừng nên có tâm tư gì khác.”

Lý Cẩn Ngôn bị Lâu Phu nhân thuyết phục, cuối cùng cũng đồng ý.

Lâu Tiêu một mực ở lỳ trong thư phòng đến tận đêm khuya, lúc trở về phòng thì thấy Lý Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh bàn, một tay chống cằm, mắt thẫn thờ không tiêu cự.

“Còn chưa ngủ sao?”

Lâu Thiếu soái đi đến bên bàn rót một chén trà, trà hơi lạnh nhưng hắn không để ý, ngửa đầu uống sạch.

Lý Cẩn Ngôn quay đầu: “Thiếu soái, có chuyện tôi muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?” Lâu Thiếu soái đặt chén trà xuống, tháo khuy quân trang, kéo lỏng cổ áo sơ mi.

“Anh nói với Lâu Đại soái rằng anh sẽ không cưới vợ nhỏ à?”

Lâu Thiếu soái nhìn Lý Cẩn Ngôn, “Mẹ nói với em?”

“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu, còn nghiêm túc nhìn Lâu Thiếu soái, “Tại sao?”

“Tôi có vợ rồi.” Lâu Thiếu soái lời ít ý nhiều đáp lại.

“Chẳng lẽ anh không muốn có con?”

Lâu Thiếu soái nhướn một bên mày, “Em có thể sinh à?”

“……Không thể.”

“Vậy thì không cần.” Lâu Thiếu soái đứng lên cởi áo quân phục, xắn tay áo sơ mi lên, thấy Lý Cẩn Ngôn hơi ngẩn người liền vươn bàn tay to đặt lên đỉnh đầu hắn xoa nhẹ mấy cái, trượt dần xuống gò má, ngón cái lướt qua khóe môi hắn, cất lên thanh âm trầm thấp, “Tôi nói rồi, tôi là chồng em, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Lý Cẩn Ngôn sờ sờ nơi ngón tay Lâu Tiêu lướt qua, chỉ cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng lên.

Trông thấy Lý Cẩn Ngôn như vậy, màu sắc bên trong đôi mắt Lâu Tiêu trở nên càng đậm. Hắn cúi cuống, khẽ hôn lên trán Lý Cẩn Ngôn, “Tôi sẽ che chở em, nhưng, nhớ kỹ lời tôi nói, đừng nên nói dối tôi.”

Lý Cẩn Ngôn bỗng kinh hoảng, đây là lần thứ hai Lâu Thiếu soái nói với hắn những lời này.

“Thiếu soái?”

Hắn bỗng nhận ra, chuyện ở Cục Hỏa Dược lúc trước nhất định đã khiến Lâu Thiếu soái nghi ngờ, bản thân hắn đã yên tâm quá sớm rồi. Nhưng hắn không có cách nào nói rõ với Lâu Tiêu được, chẳng lẽ lại đổ lên người Lý Nhị lão gia? Lấy cớ này, nếu ngẫm nghĩ kĩ thì sẽ thấy trăm ngàn chỗ hở, nếu Lý Khánh Long đã nói cho hắn phương pháp điều chế thuốc nổ rồi thì việc gì hắn phải mượn danh nghĩa của Kiều Nhạc Sơn?

Ăn ngay nói thật? So với việc đổ lên người Lý Nhị lão gia thì càng vô lý không thể tin nổi hơn.

Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, suy nghĩ trong đầu rối loạn. Lâu Thiếu soái lại đột nhiên buông hắn ra, “Em không muốn thì có thể không nói.”

Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu, nhìn về phía Lâu Tiêu, theo bản năng hắn muốn biết có phải thực sự là Lâu Thiếu soái đang nói những lời này hay không.

“Chờ đến lúc em muốn nói thì hãy nói cho tôi biết.” Lâu Thiếu soái gập ngón tay búng lên trán Lý Cẩn Ngôn, “Tôi có kiên nhẫn.”

Nhìn Lâu Tiêu như vậy, Lý Cẩn Ngôn bỗng có một ảo giác, hắn là con thỏ béo bị một con hổ giảo hoạt nhìn chòng chọc, con hổ ghé vào một bên, bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn thong dong nhìn con thỏ trước mắt nhảy nhót, không vội hạ miệng, chỉ chờ con thỏ béo này nhảy nhót đủ rồi, tự mình nhảy vào trong miệng cọp……

Lúc Lý Cẩn Ngôn thất thần, Lâu Thiếu soái đã kêu nha đầu đưa nước ấm và hai bát mì nóng hổi tới. Lý Tam thiếu ngửi được hương vị mì thì bỗng hoàn hồn, thấy bộ dáng ăn từng ngụm mì lớn của Lâu Thiếu soái, hắn không nhịn được sợ run cả người, người này thật sự là hổ sao?

Chính phủ Nam Kỳ, thủ phủ Nghiễm Châu.

Đêm khuya, trong phủ Tổng thống vẫn đang sáng đèn.

Cốc cốc cốc!

Cửa ban công Tổng thống vang lên ba tiếng gõ có quy luật, từ bên trong truyền đến một thanh âm khàn khàn, “Vào đi.”

Thư kí tổng thống Quan Trường Kiệt đẩy cửa đi vào, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, càng tôn lên vóc người cao ráo vượt trội của hắn, “Tổng thống, ngài Kawaguchi Kinzou – giám đốc điều hành công ty thương mại Kawaguchi – đến thăm hỏi.”

“Kawaguchi?” Trịnh Hoài Ân đang cúi đầu làm việc, nghe Quan Trường Kiệt nói thì ngẩng đầu, “Một mình ông ta tới?”

“Không, ông ta còn dẫn theo một người đàn ông trung niên tên là Imai.”

“Imai?”

Trịnh Hoài Ân nhướn mày, đặt văn kiện trong tay xuống, “Mời bọn họ đến phòng khách, tôi sẽ ra ngay.”

“Vâng.”

Trong phòng khách, Kawaguchi Kinzou và Imai Ichiro ngồi trên ghế sô pha đang thấp giọng nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật. Khi Trịnh Hoài Ân bước vào, hai người lập tức ngừng nói chuyện.

Kawaguchi Kinzou đứng lên, cúi chào Trịnh Hoài Ân, nói: “Thưa ngài Tổng thống, đêm khuya lại đến viếng thăm, thật sự là làm phiền rồi!”

Hắn nói tiếng quốc ngữ rất sành sỏi, thậm chí tiếng quốc ngữ còn mang chút khẩu âm kinh thành, Imai Ichiro ngồi cạnh hắn cũng đứng lên, thái độ càng thêm khiêm nhường, “Thưa ngài Tổng thống, lần đầu gặp mặt, vinh hạnh vô cùng! Kẻ hèn này tên là Imai Ichiro.”

Trịnh Hoài Ân gật đầu, mỉm cười mời hai người ngồi xuống: “Hai vị đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì quan trọng?”

“Thưa ngài Tổng thống, ngài là bạn của Đại đế quốc Nhật Bản!” Kawaguchi Kinzou đi thẳng vào vấn đề, “Kẻ hèn này và Imai Ichiro đến đây chính là để trợ giúp bạn của đế quốc!”

“Hửm?”

Nhìn bên ngoài, Trịnh Hoài Ân có vẻ thân Nhật, cho Nhật Bản vay tiền, mượn việc này chèn ép thế lực Anh, Pháp ở Nam Kì. Song từ trước đến giờ, hắn ta chưa bao giờ ngừng phòng bị cẩn thận đám người Nhật Bản. Chuyện công ty thương mại Kawaguchi lén lút làm hắn cũng biết không ít. Hiện giờ hai tên Nhật Bản này đêm khuya đến thăm, còn nói như thế này, khiến hắn không thể không đề cao cảnh giác.

Không có bánh nhân thịt nào tự dưng từ trên trời rơi xuống, hắn đã không chỉ một lần được chứng kiến lòng tham không đáy của đám người Nhật Bản.

“Thưa ngài tổng thống, xin cho tôi tự giới thiệu lại một lần nữa.” Imai Ichiro mở miệng nói: “Kẻ hèn này là đại diện toàn quyền do tổ chức Thái Bình cử đến Hoa Hạ.”

Vừa nói, Imai Ichiro vừa lấy từ trong bao văn kiện bằng da mang theo bên mình một phần tài kiệu đặt trước mặt Trịnh Hoài Ân, “Lễ vật nho nhỏ biểu đạt sự kính trọng.”

Câu trước và câu sau của Imai Ichiro khá là không liên quan đến nhau, vừa mới giới thiệu bản thân xong hắn đã vội vã trình mấy thứ tờ giấy lên, giống như mục đích của hắn ta chính là đem phần văn kiện này giao cho Trịnh Hoài Ân vậy.

Trịnh Hoài Ân cảm thấy khả nghi, tầm mắt đảo qua hai tên Nhật Bản này, Kawaguchi vẫn treo vẻ mặt tươi cười, cười đến mức hoàn toàn không giống với một người Nhật Bản. Imai cũng đang cười, thậm chí trong nụ cười còn có vài phần nịnh bợ.

Cầm lấy văn kiện, Trịnh Hoài Ân cúi đầu nhìn lướt qua. Sau khi thấy rõ nội dung trên văn kiện, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi.

Đây là…?!

Imai Ichiro một mực quan sát Trịnh Hoài Ân, trông thấy vẻ mặt của hắn xuất hiện biến hóa thì trong lòng liền vui vẻ, quay qua trao đổi một ánh mắt mờ ám với Kawaguchi Kinzou, sau đó mở miệng nói: “Thưa ngài Tổng thống, đây chỉ là một phần lễ vật nho nhỏ mà thôi.” Nói xong, hắn lại lấy từ trong bao tài liệu ra một phần văn kiện khác, “Thứ này sẽ mang lại cho ngài một phần bất ngờ không nhỏ.”

Trịnh Hoài Ân sau khi xem qua thì lại một lần nữa thay đổi sắc mặt.

“Imai-sama, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?”

“Ồ không.” Imai vội vàng lắc đầu, “Thương nhân Nhật Bản chính là những người thành thật đáng tin nhất trên thế giới đấy!”

Mặc dù Trịnh Hoài Ân vẫn còn giữ nguyên thái độ nghi ngờ với cái mà Imai gọi là “thành thật đáng tin” của thương nhân Nhật Bản, nhưng hắn vẫn bị nội dung trên văn kiện làm cho xao động.

Đây là hai phần hợp đồng bán vũ khí!

Súng trường Shiki 38, kèm lưỡi lê, bao dao và hàng dự bị, giá cả chỉ có 28 đồng bạc! Súng máy hạng nặng Shiki 38 cũng chỉ có 3125 đồng bạc! Đạn súng trường 10,000 viên giá 1547 đồng bạc! Chỗ này còn hời hơn cả sản phẩm phỏng chế trong nước!

Với lại, trên này còn có 75 dã pháo ống thụt, 120 đại pháo, giá cả lại rẻ đến mức không hợp lý!

Trịnh Hoài Ân suýt chút nữa đã hoài nghi rằng tên người Nhật Bản đang ngồi trước mặt mình có vấn đề về đầu óc rồi, theo như hắn biết, cho dù là bộ binh của chính nước Nhật cũng không được trang bị đầy đủ như vậy, thế mà tên người Nhật này lại lấy món hời này đưa cho mình? Hơn nữa trong này nói rõ hàng này không phải hàng second-hand, là hàng hoàn toàn mới!

“Imai-sama, tôi muốn xác nhận với ông một chút, ông chắc chắn đây không phải là đang đùa giỡn đấy chứ?”

“Không đâu, ngài Tổng thống, kẻ hèn này tuyệt đối sẽ không mang chuyện làm ăn ra đùa giỡn! Ngày mai, tôi có thể đưa tới cho ngài một nhóm hàng mẫu!”

Kawaguchi Kinzou nói xen vào: “Thưa ngài Tổng thống, xin ngài tin tưởng, Imai là một thương nhân trung thực, tổ chức Thái Bình lại có thực lực hùng hậu. Ngài hoàn toàn không cần phải lo lắng vụ làm ăn này sẽ xảy ra bất kỳ vấn đề nào.”

Có lời cam đoan của Kawaguchi Kinzou, trái tim của Trịnh Hoài Ân cuối cùng cũng buông xuống một nửa, có điều hắn cũng không lập tức đáp ứng ngay, “Tôi cần phải cân nhắc.”

“Được thôi, thưa ngài Tổng thống.”

Imai Ichiro không biểu hiện sự suồng sã vội vàng ra ngoài như trước, hắn biết rõ, con cá đã bị mồi hấp dẫn, sớm muộn gì cũng sẽ mắc câu thôi.

Rời khỏi phủ Tổng thống, Kawaguchi Kinzou và Imai Ichiro ngồi sóng đôi ở trong xe, Imai lộ ra vẻ mặt thực hài lòng, một khi vụ làm ăn này thành công, hắn nhất định có thể nhận được không ít chỗ tốt. Còn sắc mặt của Kawaguchi lại hết sức nghiêm túc.

“Imai-sama, làm việc như vậy, bộ Lục quân sẽ không có ý kiến kháng nghị gì sao?”

“Không cần lo lắng.” Imai nói: “Cho dù là Đại pháp quan bộ binh thì cũng chẳng rời bỏ được sự ủng hộ của bọn tài phiệt. Không có tiền thì cũng chẳng có chính trị, càng không có tiền đồ!”

Imai lúc này, có chỗ nào còn dáng vẻ con buôn như đã thể hiện trước mặt Trịnh Hoài Ân nữa, khi hắn nói đến Đại pháp quan bộ binh thì trên mặt cũng chẳng xuất hiện một tí ti tôn kính nào.

“Huống hồ, có thể khiến Trung Quốc nhanh chóng xảy ra nội chiến, đó chẳng phải là đúng với nguyện vọng của Bộ lục quân sao?” Imai Ichiro nói: “Cho nên, Kawaguchi-sama, còn mong ngài giúp đỡ nhiều hơn! Cần phải khiến cho Trịnh Hoài Ân mau chóng đưa ra quyết định!”

Kawaguchi Kinzou gật đầu nói: “Yên tâm đi, Imai-sama, tất cả vì Đại đế quốc Nhật Bản!”

Hai ngày sau, các vụ ám sát xảy ra đồng thời ở sáu tỉnh Nam Kì làm kinh động đến toàn bộ Trung Hoa!

Đô đốc chỉ huy sáu tỉnh Nam Kì Tống Chu gặp phải tập kích bằng bom trên đường từ quân doanh trở về dinh thự, đoàn xe bảo hộ bị nổ chết ba người, bị thương bảy người. Tống Chu được thuộc hạ yểm trợ từ trong xe đi ra phía sau, lại bị một tên xạ thủ không rõ thân phận tập kích, tuy rằng không bị bắn trúng chỗ hiểm nhưng lại chảy máu quá nhiều, sau khi được đưa vào bệnh viện thì đã lâm vào hôn mê.

Có tổng cộng 11 gã đàn ông thân phận không rõ ràng tham dự vào việc ám sát, trong đó năm người bị bắn chết tại chỗ, ba người chạy trốn, ba người còn lại bị đoàn xe bảo vệ bắt được ngay tại trận, hiện đang bị tăng cường tra khảo ở cục cảnh sát.

Cuối cùng, một người trong số đó chịu không nổi nghiêm hình tra khảo, mở miệng khai rằng bọn họ là do phía Bắc Kì phái tới, chỉ để ám sát Tống Chu khiến sáu tỉnh Nam Kì rơi vào tình thế rắn mất đầu.

Lời khẩu cung này vừa truyền ra, dư luận liền xôn xao hẳn lên.

Chính phủ Nam Kì lập tức dùng lời lẽ quyết liệt lên án kẻ tiểu nhân Bắc Kì, Bắc Kì cắn ngược Nam Kì lại một ngụm, chỉ nói là “đã ăn cắp còn la làng.” Mâu thuẫn hai bên Nam – Bắc càng lúc càng trở nên gay gắt, bầu không khí luôn trong tình trạng căng thẳng sẵn sàng nổ súng bất kì lúc nào.

So với những người khác, quan viên hai bên quân đội và chính trị của sáu tỉnh Nam Kì lại càng quan tâm đến tình hình của Tống Chu. Bệnh viện nơi Tống Chu dưỡng thương được bảo vệ nghiêm mật, gần như là năm bước chân có một trạm gác đơn, mười bước chân có một tốp lính đứng canh, bất kể là ai, không quan tâm ông có là cậu ông Trời hay không, cứ cách bệnh viện 50m thì phải xuống xe xuống ngựa, giao vũ khí ra, vệ sĩ tra xét kĩ càng rồi mới có thể vào trong thăm bệnh.

Quy định này là do Tống Vũ đích thân định ra. Tống Vũ là người thừa kế của Tống Chu, mai sau toàn bộ sáu tỉnh Nam Kì đều là của hắn, mà hắn làm việc luôn quyết liệt tàn nhẫn, so với Tống Chu chỉ có hơn chứ không kém. Hắn đã ra lệnh, còn ai dám dị nghị?

Tôn Thanh Tuyền mới thăng chức từ lữ đoàn trưởng lên sư đoàn trưởng trước đó không lâu, mà thời gian hắn giữ chức lữ đoàn trưởng còn chưa đầy nửa năm, tốc độ thăng chức phải nói là nhanh đến kinh người. Song dựa vào việc hắn là anh em đồng hao(*) của Tống Đại soái, bản thân lại có năng lực nên cũng không ai dám tùy tiện nói ba nói bốn.

(*) anh em đồng hao: những người cùng làm rể một gia đình, có vợ là chị em ruột.

Ở vị trí cách cổng bệnh viện còn 50m, Tôn Thanh Tuyền đi đến xuống ngựa, giao dây cương cho cảnh vệ rồi tháo súng ra, sau đó hắn mới đi vào cổng bệnh viện.

Mặc dù bên ngoài lan truyền tin đồn, trên báo chí cũng viết, đều cho rằng Tống Đại soái chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa, nhưng trên thực tế, thương thế của Tống Chu lại khôi phục rất khá. Ngày nhập viện hôm ấy quả thực là bởi vì mất máu quá nhiều nên hôn mê, nhưng ngày thứ hai sau khi phẫu thuật liền tỉnh lại. Miệng vết thương cũng không xuất hiện tình trạng nhiễm trùng, trừ bỏ một số người ở ngoài, ngay cả Tống Vũ cũng không biết, đây chính là công lao của Tôn Thanh Tuyền.

“Thanh Tuyền, chú đến rồi sao?”

Tống Chu dựa người vào đầu giường đọc báo, mấy ngày nay xem tin tức trên báo toàn thông tin về mình đã trở thành thú vui lớn nhất của Tống Đại soái.

“Đại soái, hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Khá hơn nhiều rồi.” Tống Chu cười hai tiếng, “Ở trên này viết về tôi thảm đến mức chỉ cần phải chuẩn bị tang sự nữa thôi, tôi thật muốn đi ra ngoài ngay lập tức để cho bọn họ thấy Tống Chu tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây!”

“Đại soái, nên cẩn thận vẫn hơn.” Tôn Thanh Tuyền ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, “Chuyện này còn chưa điều tra ra được là kẻ nào ra tay, Đại soái không nên dấn thân vào nguy hiểm lần nữa.”

“Tôi biết.” Tống Chu để tờ báo xuống, tay đặt trên vết thương nơi bụng, trong mắt hiện lên một phần tàn nhẫn: “Nếu như ông đây biết là kẻ nào bắn trộm, ông lột da hắn!”

Tôn Thanh Tuyền đứng lên đi tới cửa, ngó nghiêng bên ngoài, thấy ngoại trừ cảnh vệ trên hành lang thì không có kẻ nào khác mới quay về bên giường, ghé vào bên tai Tống Chu thấp giọng nói: “Đại soái, tôi đã lén nhờ người tra xét, mấy kẻ bị chộp tới kia hình như có chút quan hệ với đám người Nhật Bản.”

“Ý chú là?”

“Việc này rất có khả năng liên quan đến người Nhật Bản.” Tôn Thanh Tuyền nói tiếp: “Tuy rằng Bắc Kì và Nam Kì đều có hiềm nghi, nhưng tôi nghĩ rằng, bất kể là Tư Mã Quân hay Trịnh Hoài Ân thì đều không nên đánh nhau vào lúc này. Huống chi nếu thực sự là Tư Mã Quân thì vào ngày mà Đại soái bị tập kích, Sơn Đông và Hồ Bắc không thể không có chút động tĩnh gì, cho dù Hàn Am Sơn không có não thì Tống Kì Ninh cũng chẳng phải đồ ngu! Nếu là Trịnh Hoài Ân…… Trước mắt Nam Bắc đều có thể manh động bất kì lúc nào, hắn làm vậy không phải là đang tự làm loạn tình thế sao? Trịnh đại pháo còn chưa ngu đến mức đấy.”

Tống Chu gật đầu, “Chú nói có lí. Nếu như thật sự muốn ta chết, Lâu Thịnh Phong cũng sẽ không mượn danh nghĩa cho chú đưa tặng thuốc.”

Bất thình lình, giọng điệu Tống Đại soái thay đổi, “Thanh Tuyền, chú kết thông gia cũng thật khéo, chàng dâu nhà Lâu Thịnh Phong vậy mà lại là cháu trai ruột của em rể chú.”

/AnAn: Nếu nhớ không nhầm thì Tam phu nhân họ Tôn a./

Tôn Thanh Tuyền chà chà tay, xấu hổ cười hai tiếng, “Đại soái, trước khi em gái tôi lấy chồng thì Đại Thanh vẫn còn tồn tại, cũng chưa có Nam Kì Bắc Kì, tôi còn chuyên tâm muốn thi tú tài, sao có thể nghĩ được rằng sẽ có ngày hôm nay đâu chứ.”

“Ha ha…….” Tống Chu nở nụ cười, không cẩn thận động đến vết thương.

“Đại soái, cẩn thận!”

“Không có việc gì.” Tống Chu khoát tay, “Chú và Lâu Thịnh Phong bên kia cũng đừng chặt đứt liên hệ, một khi Nam Bắc đánh nhau, rốt cục là tình thế gì thì còn phải xem cái đã!”

“Vâng!”

Tống Đại soái và Lâu Đại soái giống nhau, đã lăn lộn vài thập niên trên chiến trường và quan trường, ánh mắt nhìn sự việc càng sâu rộng, vượt xa mức độ của người thường.

Tình cảnh của ông và Lâu Đại soái cũng tương tự nhau, đều là nắm quyền hành to lớn trong tay, bên trên lại có một vị tổng thống đè nặng, không khiến người kiêng kị mới là lạ. Cũng đều là nhân vật lớn trí dũng kiệt xuất đương thời, lại chia làm hai phe khác nhau, bọn họ vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè. Bất kể là Lâu Thịnh Phong hay Tống Chu đều hiểu rõ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau một trận, nếu không thể đánh một trận cho đã trên chiến trường thì nó sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của cả hai bên.

“Nói cho cùng, vẫn là ta nợ nhân tình của họ Lâu kia.” Tống Đại soái hừ một tiếng, “Nhân tình này cũng không thể mắc nợ được, Thanh Tuyền, đưa tư liệu về tình hình kinh tế của người Nhật Bản trong tay chú qua cho Lâu Thịnh Phong, không phải thám tử ở Bắc Kì của chúng ta đã báo lại rằng gần đây Lâu gia bắt được một ả đàn bà người Nhật sao? Thứ này hẳn sẽ có ích cho ông ta.”

“Vâng, Đại soái.”

Tống Vũ đứng ở cửa phòng bệnh, Tôn Thanh Tuyền từ trong phòng bệnh bước ra, thiếu chút nữa đã đụng phải hắn, “Thiếu soái, đến đây rồi sao lại không vào trong?”

“Dượng, dượng vẫn nên gọi con là A Vũ đi.” Tống Vũ cong khóe miệng, “Cha con có khá hơn chút nào không?”

“Đại soái khá hơn nhiều rồi, vừa nãy còn nhắc đến con nữa.” Tôn Thanh Tuyền cười nói, đẩy cửa phòng ra rồi kéo Tống Vũ vào bên trong, “Đại soái, A Vũ đến.”

Tống Chu ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Vũ, vẻ mặt dịu đi không ít, “A Vũ, lại đây ngồi.”

“Cha.”

Sáu tỉnh Bắc Kì, thành Quan Bắc.

Chuyện Lâu Đại soái mượn danh nghĩa của mình tặng thuốc sulfonamides cho Tống Chu, Lý Cẩn Ngôn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nhìn mấy bài văn dài lê thê trên báo chí thì hắn cũng có thể nhìn ra được tình thế đang ngày càng căn thẳng hơn so với ngày trước. Lâu Thiếu soái hiện tại gần như là ở lại trong quân doanh, không nói Lý Cẩn Ngôn, ngay cả Lâu Đại soái muốn gặp hắn một lần cũng khó khăn.

Lô son môi đầu tiên John mang về nước có lượng tiêu thụ rất không tệ, hắn nói với Lý Cẩn Ngôn, cuối tuần trước, trong lúc phụ nữ thành phố New York ra sức thực hiện hoạt động biểu tình đòi quyền tham gia chính trị, đa phần mọi người đều thoa son môi Hồng Mai, một số ít người theo chủ nghĩa nữ quyền còn công khai tuyên bố, nói rằng son môi Hồng Mai chính là đại diện cho tự do dân chủ!

Lý Cẩn Ngôn nghe xong chỉ cảm thấy thật khó tin, một cây son môi nho nhỏ vậy mà có thể đại diện cho tự do dân chủ?

“Lý thân mến, tôi hy vọng có thể xin một phần độc quyền son môi Hồng Mai ở nước Mỹ.” John thương lượng: “Đương nhiên, chính là nhằm vào ‘độc quyền nhỏ’ về thiết kế bên ngoài, thời gian độc quyền sẽ không quá lâu, nhưng cũng đủ cho chúng ta kiếm được một món lớn trong khoảng thời gian này.”

“Được,” Lý Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Ông biết không, Trung Quốc bây giờ còn chưa có pháp luật về bằng sáng chế, huống chi tình hình trước mắt cũng rất khó công khai đưa luật pháp này vào hoạt động. Nếu không có lời nhắc nhở của ông, e rằng tôi cũng sơ sẩy vấn đề này.”

“Không có người nào là hoàn hảo cả.” John cười nói: “Cậu như thế này mới khiến tôi cảm thấy được cậu vẫn là một người bình thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.