Ly Hoan đang cầm thuốc, không có dừng lại lâu, bay thẳng đến phòng bếp.
Lúc này trên dưới Ninh phủ đã khôi phục sức sống giữa ban ngày, bọn hạ nhân đều phải làm việc nằm trong phận sự của mình, lúc này trong phòng bếp
cũng là một mảnh bận rộn, vội vàng chuẩn bị bữa cho công tử và các vị cô nương.
Ly Hoan vẫn chưa đi vào phòng bếp, cũng đã nghe tiếng thìa muỗng tung bay
khí thế ngất trời, hết sức thanh thúy. Hắn len lén núp ở phía sau cây
cột, mắt không chớp nhìn chằm chằm mọi người bên trong phòng bếp, định
tìm đúng thời cơ liền xuống tay.
Cũng không biết bận rộn bao lâu, thức ăn rốt cuộc làm xong, bọn nha hoàn bỏ
vào trong lồng cơm đưa qua cho các tiểu thư. Mắt Ly Hoan thấy từng tỳ nữ một nối đuôi ra, rốt cuộc không kềm chế được, đưa tay bắt lấy một vị tỳ nữ cuối cùng, đưa tay bịt chặt miệng mũi đối phương, hung tợn nhẹ giọng chất vấn ở bên tai nàng ta: "Ta hỏi ngươi, thức ăn này đưa cho người
nào?"
"Ô ô. . . . . ." Tỳ nữ này hốt hoảng lắc đầu tỏ vẻ mình vô tội.
"Đừng hoảng hốt! Ta chỉ tò mò nên hỏi! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói cho ta
biết, ta liền thả ngươi, như thế nào?" Ly Hoan nháy nháy mắt với nàng
ta.
Tỳ nữ này nửa tin nửa ngờ, bất quá cũng ngừng giãy giụa, trừng mắt nhìn hắn.
Ly Hoan buông tay ra, tỳ nữ này run rẩy nói: "Là đưa cho công tử và phu nhân."
—— nhé! Vừa đúng! Ly Hoan hưng phấn, không ngờ đến chẳng tốn chút công phu cũng bắt được! Hắn trực tiếp điểm huyệt của tỳ nữ, tỳ nữ này nhất thời
ngủ mê man. Hắn hào hứng từ trong ngực móc ra một gói thuốc bột, mở lồng đựng thức ăn ra, cười gian vẩy ít bột thuốc vào mỗi món ăn. Suy nghĩ
một chút, lại sợ chút ít thuốc mê này không chống đỡ được đoạn đường xa
từ Ninh phủ đến Vu thành, dứt khoát đổ hết cả gói, toàn bộ đổ vào trong
món canh cá diếc.
Lần này, cuối cùng cũng công đức viên mãn đi? ! Ly Hoan chép chép miệng,
thu tờ giấy không về, lại giải huyệt đạo của tỳ nữ này, lập tức biến mất như một làn khói không còn bóng dáng.
Tỳ nữ ôm đầu có chút hôn mê, mắt lại nhìn xung quanh mình chẳng còn ai, vô cùng buồn bực bưng lồng đựng thức ăn lên lần nữa, tăng nhanh bước chân
đi về phía Trúc viện.
Trúc viện, chính là đình viện của công tử Ninh Ngọc. Lần này ngài vừa trở về đã lập tức tuyên bố Thẩm Thiên Thiên ở chung viện với mình, mặc dù
trong lòng mọi người đều có ý kiến nhưng cũng không dám nói ra khỏi
miệng. Nếu mà chọc giận công tử, mới thật sự sai lầm.
Chỉ chốc lát, Trúc viện đã xuất hiện ở trước mắt tiểu tỳ nữ, nàng cúi đầu
một mực cung kính bưng lồng cơm vào bên trong phòng, liền khom người lui ra ngoài, nào dám dừng lại thêm nửa bước.
Mà lúc này, Thiên Thiên đang lăn lộn ở trên giường lớn của Ninh Ngọc.
Khóe miệng của nàng cười đến giống như nở hoa, nhớ lại tình cảnh đêm qua tâm tình liền rất tốt. Chỉ vì đêm qua bờ vai và bàn chân nhỏ của nàng lộ ra lắc lư ở trước mặt Ninh Ngọc, Ninh Ngọc đè nàng ở dưới thân thể tính
toán công thành chiếm đất, Thiên Thiên hết sức phiền não nói: "Kinh
nguyệt vừa hết chưa lâu, không nên. . . . . . Ôi trời ơi, thật sự là mắc cỡ chết người ~"
Ngụ ý tất cả mọi người đều hiểu, cho nên thân thể cứng ngắc của Ninh Ngọc quay đi.
Thiên Thiên cho là hắn đã ngủ say, liền thả lỏng thân thể, tính toán ngủ. Có
điều trong lúc mơ màng, nàng lại thấy Ninh Ngọc nhẹ nhàng xuống giường,
đi ra khỏi cửa.
Đầu óc của nàng trong nháy mắt tỉnh táo, phản ứng đầu tiên chính là Ninh
Ngọc đi tìm mười bảy thuộc hạ xinh đẹp đi. Nàng càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát rón ra rón rén đứng dậy, định xem hắn ta đến tột cùng đi đâu.
Có điều, kết quả lại để cho nàng có phần ngoài ý muốn.
Ninh Ngọc cũng không có đi tìm mười bảy thuộc hạ này, thậm chí cửa Trúc viện hắn cũng không có rời khỏi. Ninh Ngọc chỉ đi qua thư phòng của mình.
Bởi vì, Thiên Thiên đứng ở cửa căn phòng, hết sức rõ ràng nghe bên trong thư phòng truyền đến từng tiếng rên rĩ mang theo đè nén và khổ sở.
Mặt của Thiên Thiên nóng lên, lúc này yên lặng xoay người trở về phòng. ——
như vậy có thể thấy được, ban đêm không có Thiên Thiên, thứ làm bạn với
hắn, thì ra là tay trái hoặc là tay phải của hắn a. . . . . .
Thiên Thiên cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng quẫn bách đồng thời càng cảm
thấy có chút tế nhị. Hình tượng Ninh Ngọc ở trong cảm nhận của nàng, trở nên hình như có chút. . . . . . Ặc, bỉ ổi. . . . . . ?
Khụ, Thiên Thiên nhắm mắt, ngủ, không định để ý đến những việc hoang đường này.
—— thu lại suy nghĩ.
Sờ sờ bụng xẹp lép, Thiên Thiên đứng lên, đi đến một bàn bày đầy thức ăn
định ăn. Có điều, nàng mới vừa cầm chiếc đũa lên, suy nghĩ một chút, lại để xuống, bưng canh cá đặt ở giữa bàn lên, liền bưng đi ra ngoài, tính
toán để cho Ninh Ngọc ăn cơm trước.
Ninh Ngọc ở bên trong thư phòng bận rộn công sự, chỉ sợ ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn.
Nghĩ như vậy, Thiên Thiên lại cảm thấy có chút đau lòng, bưng canh cá, gõ
cửa, liền trực tiếp phá cửa mà vào. Quả nhiên, Ninh Ngọc đang xử lý công chuyện, thấy cửa đột nhiên mở ra, lúc này mới ngẩng đầu, để bút lông
xuống.
Thiên Thiên bày canh cá ở trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Uống lúc còn nóng đi."
Ninh Ngọc nhận lấy cái muỗng, bắt đầu uống..., vừa uống vừa nói: "Theo ám vệ nói, Loan Nguyệt và Mặc Phi lúc này vẫn còn ở Kinh Thành, chưa từng rời đi."
"Ồ. . . . . ." Thiên Thiên đáp một tiếng thật nhỏ. ——thật sự nàng không biết, mình trừ đáp lại, còn có thể nói những gì.
"Có điều. . . . . ." Chân mày Ninh Ngọc nhíu lại, "Bọn họ lại không có động tĩnh gì, không biết đang đợi cái gì."
". . . . . . Ồ!" Thiên Thiên tiếp tục chán đến chết.
"Nếu mà ta đoán không sai, chỉ sợ Mặc Phi là vì Tứ Ẩn." Ninh Ngọc hừ lạnh một tiếng.
"Hả? Tứ Ẩn ? ?" Thiên Thiên sửng sốt, "Hắn vẫn chưa chết tâm đối với Tứ Ẩn?"
Ninh Ngọc không tiếp lời, chỉ đưa tay chỉ nơi xa, nói với nàng: "Tứ Ẩn ở
dưới chân tủ này, loại đồ vật bỏ đi này, không biết sao lại có nhiều
người tranh cướp giành giật muốn như vậy."
Thiên Thiên nhìn sang theo ngón tay của hắn, quả nhiên thấy một quyển sách cực kì cũ nát, bị xem làm đệm tủ, hết sức khôi hài.
"Võ công này, Ly Hoan cũng luyện qua. . . . . ." Thiên Thiên nhớ lại Ly
Hoan này chưa từng rời Lan Hoa Chỉ là một hồi lạnh đến buồn nôn, theo
bản năng run run người, "Quá bất thường rồi!"
Cảm khái xong, Thiên Thiên quay đầu liếc nhìn Ninh Ngọc, lại phát hiện lúc
này Ninh Ngọc có cái gì không đúng! Thế nhưng cả người bắt đầu đổ mồ hôi nóng, hơi nước từ đỉnh đầu của hắn từ từ đổ mạnh ra, hết sức đáng sợ!
Trong cặp mắt thật giống như từ từ mất đi lý trí, lúc này hắn nhìn chằm
chằm Thiên Thiên, mắt không chớp!
"Ngươi...ngươi! Ninh Ngọc, ngươi làm sao vậy!" Thiên Thiên sợ, vội vàng đi lên trước, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán hắn!
Đáng tiếc còn chưa đợi nàng chạm đến trán của hắn, hắn đã trực tiếp vươn
tay, kiềm chế cánh tay của Thiên Thiên! Nhiệt độ trên tay Ninh Ngọc cao
đến nóng người, mà ngay cả da của Thiên Thiên bị hắn cầm giữ cũng đã bị
bỏng đến ửng hồng lên!
"Ninh Ngọc! Ninh Ngọc! Ngươi làm sao vậy!" Thiên Thiên lớn tiếng hô tên của hắn lên.
"Nóng . . . . . Nòng. . . . . ." Ninh Ngọc sững sờ phun ra mấy chữ này, liền cúi đầu, lập tức hôn lên đôi môi của Thiên Thiên.
Không khí trong lỗ mũi Thiên Thiên trong nháy mắt bị hút sạch sẽ, cả người
nàng mềm nhũn, gục ở trên vách tường phía sau! Ninh Ngọc từng bước từng
bước mà ép sát, dính sát vào thân thể của nàng, đè nàng ở trên tường,
cúi đầu hung hăng gặm nhắm môi của nàng!
Rất dễ nhận thấy, lý trí của Ninh Ngọc đều đã bị cháy rụi rồi, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang làm những gì!
Ninh Ngọc như vậy khiến Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi, nàng chưa bao giờ gặp
qua Ninh Ngọc có một mặt bá đạo như vậy, nhưng vấn đề là nàng căn bản
cũng không hiểu, tại sao đột nhiên hắn thay đổi thành bộ dáng như vậy!
"Ninh. . . . . . Ưmh, Ninh Ngọc. . . . . ." Thiên Thiên muốn hô tên của hắn,
nhưng không nghĩ vì vậy mà khiến Ninh Ngọc thừa cơ hội, càng thêm đi sâu vào mỗi ngóc ngách trong đôi môi đỏ mọng của nàng!
Một cánh tay của hắn trực tiếp giam cầm hai tay của nàng, một cái tay khác
trực tiếp đi xuống phía dưới của Thiên Thiên, ngựa quen đường cũ cởi nút cài váy của Thiên Thiên ra, đưa tay xé toẹt váy rơi xuống, phía dưới
của nàng hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Ninh Ngọc. Ngay sau đó hắn lại cởi quần áo của mình ra, thứ cực nóng vững chắc không hề báo động trước
chống đỡ ở dưới của Thiên Thiên.
Lần này Thiên Thiên thật sự sợ, nàng chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên của
nàng sẽ mất đi ở dưới tình huống này, không có cười tươi như hoa cũng
không có dịu dàng như nước, ngược lại đều là thô bạo và không giải thích được!
Tiếng hít thở nặng nề của Ninh Ngọc vang dội ở bên tai của nàng, mà nàng căn bản cũng không có hơi sức đẩy hắn ra!
Thiên Thiên gấp đến độ sắp khóc rồi, Ninh Ngọc một mực ma sát phía dưới của
nàng, ngay sau đó hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, cách nàng xa nửa
bước, thấy chuẩn bị sẽ hung hăng đụng vào thân thể của Thiên Thiên——
Chỉ nghe "Két" một tiếng, Thiên Thiên tiện tay cầm lấy một quyển sách thật
dày bên cạnh, lập tức hung hăng ném về phía đầu Ninh Ngọc!
Ninh Ngọc bị sách này đập vào, cặp mắt từ từ chuyển sang mơ màng, rốt cuộc
từ từ, từ từ, nhắm mắt, tê liệt ngã xuống người Thiên Thiên.
Có điều, có điều. . . . . . Bởi vì Ninh Ngọc đang ở trạng thái dâng trào,
lập tức ngã xuống như vậy, lại vừa đúng, va vào trong thân thể Thiên
Thiên. . . . . .
"Á ——" cả người Thiên Thiên run lên, cơn đau như bị xé toạt ra ùn ùn kéo
đến đánh vào nàng, nước mắt của nàng lập tức chảy ra, nàng ôm chặt Ninh
Ngọc, ngón tay thật dài tất cả đều thật cắm thật sâu ở trên lưng Ninh
Ngọc. . . . . .
Nàng nào dám hành động thiếu suy nghĩ, phía dưới đau đớn khiến nàng không
biết bây giờ là ngày tháng năm nào, nàng chỉ duy trì cái tư thế này, đợi đến khi cơn đau từ từ tản đi. . . . . .
Cho nên, bắt đầu từ một khắc này, rốt cuộc nàng đã trở thành thê tử danh xứng với thực của Ninh Ngọc?
Thiên Thiên ẩn nhẫn nước mắt rốt cuộc rơi đầy mặt, có điều đến tột cùng nước
mắt này là bởi vì quá đau, hay là vì mặc niệm cho bi kịch của mình. . . . . . Nàng đã không còn dư sức đi suy nghĩ vấn đề sâu sắc như vậy.
—— mà lúc này Thiên Thiên chưa biết được, tiếp theo nghênh đón nàng, sẽ là chuyện gì. . . . . . ?
Cuộc sống luôn là vở kịch như vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không ngờ tới sau một
khắc, sẽ xảy ra chuyện gì, mặc kệ là Thiên Thiên, hay là Ninh Ngọc, hoặc là Ly Hoan, từ lúc đó bắt đầu, cuộc sống cũng xuất hiện ngã rẻ thứ ba.