Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên

Chương 12: Hoán đổi linh hồn, yêu hận không rõ 3




Tác giả có lời muốn nói:

Khi Thẩm Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở cùng một chỗ thì sẽ dùng tên thật của hai người.

Ngoài ra Thẩm Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở cùng một chỗ còn có người khác thì sẽ gọi "Thẩm Thiên Thiên" thay thế Loan Nguyệt, "Loan Nguyệt" thay thế Thẩm Thiên Thiên;

Các bạn đừng nhầm lẫn ~~

Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng giống như thường ngày, vẻ mặt không chút thay đổi, trong mắt vĩnh viễn nhìn không rõ, phảng phất như phủ một đám sương, Ninh Ngọc đứng chắp tay, một bộ y phục hoa lệ màu đỏ son thêu kim tuyến với những đường nét hoa văn phức tạp, lạnh lùng mang theo xa cách. Hắn tựa như lơ đãng nhìn về phía Thiên Thiên núp trên cây, ánh mắt thâm trầm, ẩn nhẫn tức giận giống như gió lớn bình tĩnh trên mặt biển càn rỡ, một luồng sóng mãnh liệt đánh tới, lúc nhìn chằm chằm Thiên Thiên toàn bộ bộc phát, trong nháy mắt hơi thở quanh người hắn trở nên khí thế giết người, giống như dã thú núp trong bóng tối đã sớm chuẩn bị công kích từ lâu.

Nhìn đôi mắt Ninh Ngọc càng thêm tối tăm, Thiên Thiên biết đây là điềm báo hắn nổi giận, lúc này nàng càng thêm ôm chặt lấy thân cây, cắn răng một cái, há mồm một hét trận chói tai"Giết người rồi ——"

". . . . . ."

Dù cho Ninh Ngọc có suy đoán thế nào, cũng không ngờ rằng, Loan Nguyệt xem nam nhân như đồ chơi, thế nhưng cũng sẽ làm ra hành vi như vậy, thế nhưng cũng sẽ như vậy. . . . . . Kì lạ! Hắn đã sớm ngấm ngầm đem công lực chuyển đến trong lòng bàn tay, chỉ chờ Loan Nguyệt ra tay, hắn sẽ không chút do dự chế ngự nàng.

Rất đáng tiếc, đối thủ không ra tay, ngược lại thiếu chút nữa xé rách cổ họng.

"Giết người rồi ——! Giết người rồi giết người rồi! ! Mau tới cứu ta a! ! Nếu không cứu người cơ thể này sẽ không chịu nổi nữa ——! !" Trán Thẩm Thiên Thiên đầy mồ hôi, nhắm chặt hai mắt, —— nàng đang dùng tánh mạng của mình reo hò!

Ninh Ngọc nhìn Loan Nguyệt đối diện như trúng tà, chần chừ một lúc, nghe bên tai một tiếng lại một tiếng lớn hơn có thể so với tiếng heo bị giết còn thảm hơn, cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa, hắn phân tán công lực lúc trước, quăng một cái ánh mắt cho tiểu nương tử bên cạnh.

"Ngươi la hét cái gì!" Tiểu nương tử nhận được ám hiệu của Ninh Ngọc, lập tức nổi trận lôi đình, bay đến bên cạnh Thiên Thiên, phất tay muốn cho nàng một cái tát.

Cơ thể Thiên Thiên theo bản năng bay lên, đáng tiếc nàng căn bản không nắm vững được trọng lượng cơ thể, ‘ bá ’ một tiếng, liền treo trên tường rào Ninh phủ, giống với đêm đó thân thể nàng treo giữa tường thành và thân cây, y như một con rùa.

Nàng chưa hoàng hồn nằm ở trên chóp tường, liếc nhìn bức tường cao ba mét, nuốt một ngụm nước miếng, —— từ nơi này ngã xuống, đoán chừng vết thương chưa lành hẳn thì chân lại trật khớp!

Ninh Ngọc đứng cách nàng chừng mười mét, chợt cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng hắn kìm chế không được cong lên, mới nhìn Thiên Thiên nói: "Loan Nguyệt, ta và ngươi quen biết hai năm, nhưng chưa bao giờ gặp qua ngươi chật vật giống như ngày hôm nay." Nói tới đây, nụ cười trên môi hắn từ từ tản đi, ánh mắt hắn bắt đầu nheo lại, sát khí không hề che giấu, sát khí đầy trời đập vào mặt Thiên Thiên.

Thiên Thiên cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe môi truyền ra từng mùi ngai ngái, máu trong khoang miệng nhanh chóng lan tràn ra.

"Ta đã tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết quý trọng. Chẳng lẽ ngươi thật sự xem Hoa Mãn Lâu ta là nơi tuỳ ý ra vào sao!" Ninh Ngọc tức giận, nhìn sang tiểu nương tử bên cạnh, lạnh lùng nói, "Để cho nàng biết, người phản bội Hoa Mãn Lâu, có kết cục gì."

Tiểu nương tử cúi đầu cung kính nói: "Hồi công tử, hài cốt không còn."

Thân thể Thiên Thiên run rẩy nằm trên tường rào, thậm chí không nói nên lời. Nàng vươn tay lau máu trên môi, nghiêng đầu nhìn vào bên trong viện, nàng nghe thấy tim mình đập mãnh liệt, —— tại sao? Tại sao vẫn chưa xuất hiện? !

"Loan Nguyệt, ta không hề nợ ngươi. Sau ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi một tang lễ long trọng, để cho ngươi được yên nghỉ." Giọng nói Ninh Ngọc không hề mang theo chút độ ấm nào, từ đỉnh đầu nàng truyền đến.

Hắn vươn tay, từ trong ngực lấy ra một cây Tú Hoa Châm (kim may), vận công bay thẳng đến trước mặt nàng.

Nhưng vào lúc này, "Dừng tay!" đột nhiên một Giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ không khí khẩn trương trước mắt, phá vỡ sự lo lắng trong đầu Thiên Thiên, đồng thời phá vỡ. . . . . . ngón tay Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc khẽ nhíu mày, thu hồi Tú Hoa Châm cùng với ngón tay đầy máu tươi của mình, rồi nhìn người tới, nói: "Hồ đồ, nàng ra đây làm gì?" —— tuy vẫn là giọng nói lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn có chút khác nhau.

Chỉ thấy bên trong tường, "Thẩm Thiên Thiên" một bộ quần áo hồng nhạt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Ninh Ngọc: "Dĩ nhiên là tới là cứu người." Giọng nói và ánh mắt của nàng đều lạnh như nhau.

". . . . . . Cứu người?" Ninh Ngọc liếc nhìn "Thẩm Thiên Thiên" bên trong tường, lại nhìn "Loan Nguyệt" nằm trên tường, có chút kinh ngạc.

"Có hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi thả nàng; thứ hai, ngươi giết luôn cả ta." "Thẩm Thiên Thiên" nhìn Ninh Ngọc đứng trên mái nhà, cất cao giọng nói.

Trong mắt Ninh Ngọc dâng lên nguy hiểm: "Nàng uy hiếp ta."

Đột nhiên "Thẩm Thiên Thiên" cười vô cùng xinh đẹp, quyến rũ nói: "Công tử, cư nhiên bị ngươi phát hiện."

Trong lòng Ninh Ngọc không khỏi căng thẳng, —— vẻ mặt này, sao giống như. . . . . .

Hắn lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn về phương xa, hỏi "Tại sao phải giúp nàng ấy?"

Nghe vậy, "Thẩm Thiên Thiên" ngẩng đầu lên, híp mắt giận dữ nhìn chằm chằm "Loan Nguyệt", cắn răng nói: "Ta so với bất cứ ai cũng muốn biết, rốt cuộc là tại sao. . . . . . !"

"Loan Nguyệt" rụt cổ một cái, có chút uất ức, mắt ướt nói: "Ta cũng muốn biết. . . . . ."

—— hai câu này che dấu hàm ý bên trong, thế gian này trừ hai người bọn họ, còn ai có thể hiểu được?

Không có được câu trả lời của "Thẩm Thiên Thiên", tự nhiên sắc mặt Ninh Ngọc không được tốt, hồi lâu, có lẽ hắn giận quá thành cười, nói: "Rất tốt, như thế, Loan Nguyệt, ta liền cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."

"Loan Nguyệt" vừa nghe, trong nháy mắt vui mừng, ánh mắt rực sáng hỏi ngược lại: "Cơ hội gì?"

"Bảy ngày sau, con trai độc nhất của Công Ngọc thế gia Công Ngọc Quyết sẽ xuất hiện ở Giang Nam Tần Hoài quán, đến du ngoạn Giang Nam, trên thực tế là đem bảo vật gia truyền Công Ngọc thế gia Dương Chi Ngọc giao cho lão bản phía sau Tần Hoài quán, mấy năm gần đây Công Ngọc thế gia đã sớm số vào chẳng bằng số ra (tức là tiền vào thì ít tiền ra thì nhiều), cầm cố bảo vật gia truyền, cũng là chuyện sớm muộn." Giọng nói Ninh Ngọc rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

"Loan Nguyệt" nhướng mày: "Ngươi muốn Dương Chi Ngọc?"

Ninh Ngọc liếc xéo: "Ngọc là vật chết, người có tài, mới là vật sống."

"Thẩm Thiên Thiên" cũng cau mày: "Ngươi cảm thấy hứng thú với ai ?"

Ninh Ngọc khẽ a một tiếng, mới nói: "Ta cảm thấy hứng thú, dĩ nhiên là lão bản Tần Hoài quán, đến tột cùng là người nào."

"Loan Nguyệt" đột nhiên có một loại dự cảm xấu: "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn ta làm cái gì. . . . . . ?"

"Trà trộn vào Tần Hoài quán." Giọng nói Ninh Ngọc mạnh mẽ.

"Cái gì!" "Loan Nguyệt" hét lên một tiếng, lắc đầu như trống lắc, "Ngươi muốn để ta làm kĩ nữ?! Không! Ta không đi!"

Rốt cuộc chân mày Ninh Ngọc cau lại thật chặt, dâng lên chút hoài nghi: "Tần Hoài quán là nơi ca múa, ngươi quên rồi à?"

Ánh mắt "Loan Nguyệt" nhìn loạn, ho nhẹ: "Gần đây trí nhớ không được, ha, ha ha, trí nhớ không tốt. . . . . ."

"Thẩm Thiên Thiên" nhìn bộ dáng này của nàng, sát khí muốn ngừng lại cũng không ngừng được, nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt quyền khống chế lửa giận trong cơ thể.

"Trà trộn vào Tần Hoài quán, làm tỳ nữ của Công Ngọc Quyết, âm thầm đến gần, chỉ cần ngươi có thể thăm dò lão bản Tần Hoài quán tên gì, ta liền tha cho ngươi một mạng." Ninh Ngọc nói.

"Loan Nguyệt" và"Thẩm Thiên Thiên" liếc nhau một cái, ngay sau đó ——

"Loan Nguyệt": "Ta không thể đi!"

"Thẩm Thiên Thiên": "Nàng không thể đi!"

Cả hai cùng nói.

"Loan Nguyệt" và"Thẩm Thiên Thiên" tức giận nhìn nhau, ngay sau đó ——

"Loan Nguyệt": "Ta không làm được!"

"Thẩm Thiên Thiên": "Nàng không làm được!"

Cả hai tiếp tục cùng nói.

Ninh Ngọc có chút bối rối, liếc nhìn "Loan Nguyệt" trên tường, lại nhìn "Thẩm Thiên Thiên" bên trong, trầm giọng nói: "Đây là cơ hội duy nhất của ngươi." Dứt lời, lắc mình biến mất trong sân.

***********

Thẩm Thiên Thiên thề rằng nàng chưa từng mệt đến như vậy, nàng nằm trên tường, cơ thể xụi lơ, lè lưỡi không còn hơi sức nói: "Loan Nguyệt, cơ thể của ta, dùng có quen không?"

Loan Nguyệt đứng trên mặt đất tức giận rốt cuộc bộc phát toàn bộ: "Thu hồi bộ dạng chó má này của ngươi nhanh lêm, thân xác ngiêng nước nghiêng thành này của ta lại bị ngươi làm hỏng!"

Loan Nguyệt sai người đem Thẩm Thiên Thiên từ trên tường chuyển xuống, lúc này mới dắt nàng, một đường đen mặt dắt nàng về căn phòng của mình.

Thẩm Thiên Thiên xoa cả người xụi lơ, ngồi trên ghế bên này; Loan Nguyệt trầm mặt, ngồi ở cái ghế bên kia. Hai người cũng trầm mặc, không có người nào lên tiếng trước.

Mãi cho đến khi, đột nhiên Loan Nguyệt tiến lên nắm chặt tay của nàng, ánh mắt kích động. Thiên Thiên mới vừa hồi phục"Yên tâm đi, còn có ta" ... Chưa nói xong thì liền nghe đối phương vội vã nói: "Cái yếm, cái yếm của ta đâu?"

". . . . . . Hả?" Thẩm Thiên Thiên há to mồm, hiển nhiên phản ứng không kịp.

"Cái yếm! Cái yếm của ta!" Loan Nguyệt hung hăng lắc lắc bả vai nàng.

Thiên Thiên lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tay vào trong túi nhỏ, hết sức ghét bỏ duỗi ra ngón tay cầm cái yếm quỷ dị, ném nó cho Loan Nguyệt.

Không ngờ rằng, mặt Loan Nguyệt lạnh xuống, hết sức đen tối, nàng hung hăng híp mắt, âm trầm nói: "Cái yếm. . . . . . Ngươi không có mặc ở trên người?"

Thiên Thiên vuốt vuốt tóc của mình, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Không có."

Loan Nguyệt đơ một chút, đá cái yếm quỷ dị xuống đất thật mạnh, nàng kinh ngạc nhìn cái yếm nhỏ nằm trên đất, hồi lâu, mới lắp bắp nói: "Xong rồi. . . . . . Mất hết. . . . . . tất cả côn trùng của ta đều chết, tất cả đều chết rồi. . . . . ."

—— mãi cho đến thật lâu về sau, Thiên Thiên mới hiểu được, thì ra Loan Nguyệt dùng nhiệt độ ổn định trên cơ thể mình nuôi cổ trùng, nhưng mà, tất cả côn trùng chết, tất cả đều thành thi thể.

Thẩm Thiên Thiên thấy nàng tức giận như thế, cũng không biết nên an ủi thế nào, vẫn quyết định giữ yên lặng tốt hơn, —— có lẽ, lúc này sự trầm mặc của nàng, đối với nàng ta mà nói đã là sự an ủi lớn nhất cũng chưa biết chừng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiên Thiên nhìn mặt trời lặn về phía Tây. Lúc này Loan Nguyệt mới đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, vô lực nói với Thẩm Thiên Thiên: "Nhiệm vụ lần này, ta và ngươi cùng đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.