Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 4




“Mạc đại giáo thụ công phu trên giường như thế nào? Có làm cho ngươi sướng đến quên cả trời đất?”

.

“Cút đi!” Không hề khách khí, bởi vì ta thật sự không thể chịu đựng được sự vũ nhục này của hắn.

.

Hắn chậm rãi đứng lên, nheo mắt, nghiêm trọng nhìn ta, “Ta ở chỗ này chờ ngươi

ba giờ.”

.

“Hàn đại thiếu gia nói vậy làm ta thụ sủng nhược kinh, vậy thì xin mời trở về

nghỉ ngơi đi!”

.

“Ngươi chẳng lẽ không muốn hỏi một chút, tại sao ta muốn hiệu trưởng thu hồi tiền sinh hoạt cùng các quyền lợi khác của ngươi?” Hắn có chút vội vàng nhưng lại có vẻ hơi chờ đợi nhìn ta nói.

.

“Người nào đó lòng dạ hẹp hòi, ta cũng không có biện pháp.” Ta châm chọc mà hướng hắn cười.

.

“Ngươi… biết cái gì…”

.

Thanh âm trầm thấp tựa như đang hỗn loạn, có chút thống khổ, hắn chậm rãi hướng ta đi tới, khí thế làm cho người ta có cảm giác bị uy hiếp.

.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn hắn từng bước một áp sát, ta hoảng hốt vội vàng lùi về phía sau. ”Đừng lại đây!”

.

Chớp mắt đã thấy bị hắn ép sát vào tường, ta gấp rút cao giọng hô dừng, “Hàn

Phong, xin ngươi tỉnh táo lại đi.” Đau quá, thân thể bị hắn thô lỗ đặt trên tường, ta điên cuồng giãy giụa, bất quá không thể làm gì khác hơn là tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

.

Hai mắt híp lại, đôi mắt đen nhánh như ngọc sâu thăm thẳm, hắn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn ta như vậy.

.

“Này…? Bạn học Hàn Phong, ngươi có thể hay không trước buông ta ra?” Ta có chút hi vọng nhìn hắn.

.

“Tại sao ngươi không đến?” Hắn lớn tiếng hỏi ta, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh

như băng.

.

“Ngươi nói cái gì?” Ta sắp bị hắn làm cho hồ đồ rồi.

.

“Nghĩ đến ngươi sẽ đến cầu ta, nhưng lại thủy chung không thấy bóng dáng ngươi.

Đợi không được ngươi, ta như ngây ngốc chạy đến nơi này, nhưng lại vẫn như cũ không thấy ngươi. Không quan hệ, ta tự nhủ, có lẽ ngươi chỉ là đi ra ngoài một chút rất nhanh sẽ trở về. Rốt cuộc thế này đây? Ta đợi ngươi ba giờ, ngươi cũng chỉ cho ta nhìn thấy cảnh ngươi cùng nam nhân khác thân thiết sao.”

.

Những câu hoang đường, những lời khiến kẻ khác hộc máu nói từ miệng hắn nói ra, tại sao nghe lại như là hiển nhiên nó phải vậy thế này?

.

Ta có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hàn Phong, từ trước đến giờ ta đều không có ý

định đi cầu ngươi. Đối với một người thần kinh không bình thường, ta tại sao muốn đi cầu hắn?”

.

“Thanh Dương, ta chỉ là muốn nhân cơ hội này đến gần ngươi, nghĩ muốn bảo vệ ngươi, không có ý tứ khác…” Hắn bỗng nhiên ngập ngừng, “Có lẽ ngươi không tin,

nhưng là ta muốn nói với ngươi, ta thật sự rất thích ngươi.”

.

(AAAAA anh ý thổ lộ rùi kìa)

.

Hắn nhìn ta, khuôn mặt lạnh như băng tựa hồ theo câu này đã tan thành mây khói, ánh mắt nóng bỏng vừa mạnh mẽ lại vừa chân thành.

.

“Ngươi thích ta, tại sao? Ngươi hiểu rõ ta sao? Ta thích người như thế nào ngươi biết không?”

.

“Kỳ thật chúng ta đã gặp mặt, ngươi đã quên sao? Hai năm trước ta uống say được

ngươi giúp đỡ, là ngươi thay ta mua thuốc rồi lại tự mình băng bó cho ta, ngươi không nhớ rõ?”

.

Tình tiết cũ như vậy, cư nhiên vẫn còn có người dùng làm lý do sao? Nhìn hắn hiển nhiên đã đắm chìm trong câu chuyện cũ kỹ đó, khóe miệng ta cong lên thành một nụ cười lạnh, có lẽ ta đã từng làm như vậy ở đâu đó, nhưng là loại tình tiết chỉ có trong phim ảnh này ta sao có thể để ở trong lòng chứ?

.

“Ta vốn tưởng rằng có lẽ sẽ không còn gặp lại ngươi, có lẽ vốn là trời cao ta thấy ta đáng thương, đã làm cho ta lần nữa thấy được ngươi. Lần đầu tiên gặp nhau đã vì ngươi kinh diễm, ngày đó một cái tát của ngươi càng thêm đem tên của ngươi khắc trong lòng ta, cho dù nghĩ muốn quên cũng quên không được.” Thanh âm rủ rỉ của hắn nói tới thật là êm tai.

.

Lãnh đạm, ta dùng vẻ mặt châm biếm nhìn hắn, “Ngươi biết không? Ngươi thật sự diễn rất hay, đúng là tài năng trời cho. Chỉ tiếc ta không phải tiểu hài tử ba tuổi,

càng không thể tin tưởng ngươi là loại người nhất kiến chung tình.”

.

(anh mất hình tượng nghiêm trọng trong mắt vợ rùi)

.

“Ta không có lừa ngươi, chính ta cũng không biết tại sao lại thích ngươi, có lẽ

thật sự là nhất kiến chung tình, ngươi tin tưởng ta được không?” Hắn hai tay gắt gao giữ lấy hai đầu vai của ta, dường như sợ ta không tin vội vàng nói.

.

“Hảo, ta tin tưởng ngươi.” Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Phong trên mặt lộ vẻ vui mừng.

.

“Nhưng là.” Ta dừng một chút, “Ta không thích ngươi.”

.

Đột nhiên chứng kiến sắc mặt hắn đột biến, ta tiếp tục nói: “Rất xin lỗi, nhưng

ta khác ngươi, ta thật sự không cách nào tiếp nhận một nam nhân.”

.

“Sao Tề Khiếu có thể? Hắn cũng là nam nhân, tại sao ngươi đối với hắn ôn nhu

như vậy, đối với hắn tươi cười như vậy? Ngươi gạt ta, ta sẽ không tin tưởng.” Hắn cuồng nộ hướng ta rít gào.

.

“Ta cùng Tề Khiếu chỉ là bằng hữu bình thường, hắn rất quan tâm ta.”

.

“Bằng hữu bình thường?” Hàn Phong hừ lạnh — rít giọng nói, “Bằng hữu bình thường sẽ vì môi ngươi sưng đỏ mà không tiếc hướng ta phát quyền? Bằng hữu bình thường sẽ vì tìm không được ngươi mà túm áo Hiệu trưởng, lớn tiếng trách hỏi?”

.

“Cái đó và ngươi có quan hệ gì? Tề Khiếu chỉ là lo lắng ta mà thôi, ai kêu ngươi đe dọa ta? Này còn không toàn bộ bởi vì ngươi?” Ta càng nói càng phẫn nộ.

.

“Vậy còn gã Mạc Nhiên đó, đại giáo thụ đó thì sao? Nói cho ta biết, ba tiếng đồng hồ đó các ngươi làm cái gì? Ngươi có phải hay không dưới thân hắn *** đãng rên rỉ?” Lời nói của hắn vô cùng rối loạn, ánh mắt hắn lộ rõ sự ghen ghét.

.

“Hàn Phong.” Ta tức giận hô, “Ngươi không được vũ nhục Mạc Nhiên, hắn chính là sư phụ của ta.”

.

“Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, ngươi cư nhiên gọi thân thiết như vậy, còn muốn nói các ngươi cái gì cũng không có?”

.

“Chính ngươi biến thái, tại sao lại nghĩ người khác cũng muốn thành như vậy?

Trong đầu của ngươi cũng chỉ có loại ý niệm dơ bẩn không chịu nổi đó sao? Hàn

Phong, nể tình ngươi là bạn học của ta, đề nghị ngươi tốt nhất đi tìm một bác sỹ tâm lý kiểm tra một chút.” Đã không cách nào nhẫn nại nữa, ta chỉ có thể dùng

lời nói sắc bén để phản kích.

.

“Ta ái ngươi hai năm, ngươi lại nói ta như vậy? Một khối tình si nhưng lại… Ha ha…” Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười không có chút sung sướng, ngược lại làm cho người ta có cảm giác thê lương vô cùng.

.

“Ngươi không sao chứ?” Ta có chút bất an nhìn hắn.

.

“Hảo, thật tốt. Như ngươi mong muốn, ta sẽ cho ngươi biết biến thái là như thế nào.” Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, vẻ mặt cũng làm cho người ta có chút sợ hãi.

.

“Hả… Ngươi?”

.

Đột nhiên hắn chồm lên ôm lấy ta, ta hoảng sợ vạn phần liều mạng giãy giụa lại bị hắn dùng sức giữ chặt, “Buông ta ra!”

.

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn ném lên giường.

.

Hàn Phong cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên người ta, như một quốc vương ưu nhã thoát quần áo. Ta không phải ngu ngốc, cho dù không có kinh nghiệm tình ái, nhưng là chứng kiến bộ dạng này của hắn, cũng rõ ràng tuyệt đối sẽ không phát

sinh chuyện tốt gì.

.

Cuống quít từ trên giường ngồi dậy muốn chạy trốn, ai ngờ hắn so với ta vẫn nhanh hơn, hắn dùng sức ngăn ta lại, một tay hắn giữ chặt hai cổ tay ta lên trên

đỉnh đầu, tay kia xé rách quần áo của ta.

.

Ta liều mạng phản kháng, hắn nhưng lại không biết ở đâu tìm được một cái dây

lưng bằng lụa trắng trói chặt hai tay ta.

.

“Không nên… Ô…”

.

Hắn mạnh mẽ hôn lên môi ta, hai tay vuốt ve khắp thân hình lúc này đã bị hắn lột sạch của ta. Ta xấu hổ không chịu nổi rồi lại phát không ra tiếng, chỉ có thể trừng mắt hung hăng nhìn hắn.

.

“Bảo bối, ngươi thấy sao, có thích không?” Rốt cục sau một nụ hôn dài, lâu đến độ ta tưởng rằng chính mình sắp buồn bực muốn chết, hắn mới rời môi ta ra mà hỏi.

.

“Tên biến thái chết tiệt nhà ngươi, buông ta ra.” Không nghĩ kích thích hắn, nhưng nói đến lại không nhịn được mà chửi hắn.

.

Quả nhiên, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, “Bảo bối, ngươi không còn câu nào khác để mắng ta sao? Ngươi đã không cần ta ôn nhu đối với ngươi, cũng được.” Hắn đột nhiên tà mị cười lạnh.

.

“Ô…” Cả người run lên, hai đầu nhũ đột nhiên bị hắn liếm láp, không cách nào thừa nhận hành động này của hắn khiến ta vừa đau đớn vừa rã rời, ta bất lực nắm chặt tay. Khi thì ôn nhu khi thì thô bạo, hắn hôn lên cổ, vai, xương quai xanh, trong ngực, thậm chí liếm cả vào những nơi mẫn cảm nhất trên người ta.

.

“Um… ah… ah…” Ta không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

.

“Bảo bối, ngươi cứ như vậy mà hưởng thụ sao? Dưới thân Mặc Nhiên, ngươi có phải hay không cũng phát ra loại âm thanh *** đãng này?”

.

Ánh mắt tàn khốc của hắn làm cho ý thức đang mơ hồ của ta từ từ trở nên thanh tỉnh. Nghĩ muốn giãy giụa, nhưng là thân thể trở nên kỳ quái, cả người vô lực, “Đừng như vậy, ngươi không thể làm như vậy.” Ta cảm giác được chính mình sắp

điên rồi.

.

“Nhớ kỹ, trong từ điển của ta chưa từng có hai chữ không thể.” Hắn tại bên tai ta nói nhỏ, “Cho dù ngươi bây giờ cầu ta cũng không kịp rồi.” Giọng nói của hắn trở nên hết sức trầm thấp khàn khàn, đôi mắt đen phát sáng nồng đậm dục hỏa.

.

“Không thể.” Ta thấy không ổn vội vàng quát to muốn đứng lên, cũng đã không còn kịp rồi.

.

Hai chân bị hắn hung hăng kéo rộng ra, tư thế làm cho chỗ tư mật của ta bại lộ trước mắt hắn. Đỡ lấy thắt lưng ta, hắn đem hai chân ta gác trên vai, hung hăng xỏ xuyên qua ta.

.

“Ah…” Toàn thân giống như bị xé rách, đau đớn làm cho ta thống khổ vạn phần, hậu đình chưa từng có ai đụng chạm qua lúc này đã loang lổ máu. ”Đi ra, ô…” Cuối cùng không nhịn được, ta nhỏ giọng nghẹn ngào, “Ah… Cầu ngươi… Không nên..”

.

“Ngươi hảo chặt.” Hoàn toàn không để ý tới sự thống khổ của, hung khí vừa nóng vừa cứng của hắn ra vào trong cơ thể ta mãnh liệt không ngừng.

.

“Hỗn đản… AH… AH…” Đau quá, thật muốn hôn mê để quên đi, nhưng thần trí lại hết lần này tới lần khác vô cùng thanh tỉnh. Nhìn hắn cưỡi trên người ta không ngừng rong ruổi chà đạp, đột nhiên nghĩ muốn một kiếm đâm tử hắn.

.

Rút ra, tiến vào, thuần thục di chuyển, tại chỗ mập hợp hắn liên tục lặp lại những động tác này.

.

“Bảo bối… Hảo bổng…” Hàn Phong gầm nhẹ một tiếng, một cỗ nhiệt lưu hạ phúc kéo tới, hắn đã tới cao trào.

.

“Tránh ra, mau đi ra.”

.

“Không được oh! Bảo bối, ta nói rồi, hôm nay ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.”

.

“Ngươi buông ta ra… ah! Không nên… Hỗn đản… Ngươi không phải người…” Nhìn hắn một lần nữa xâm phạm cơ thể của ta, ta toàn thân vô lực chỉ có

thể tức giận mắng. ”Ah… ah… ân… Không! Buông ra… uhm… Buông tha ta…”

.

“Ngươi là của ta, ta cả đời cũng sẽ không buông tay.” Hắn một bên di chuyển một

bên bên ghé vào tai ta nói nhỏ.

.

“Không nên… Cầu ngươi, ah…” Hoàn toàn bất chấp tôn nghiêm, ta thấp giọng cầu xin tha thứ.

.

Thân thể không ngừng bị xỏ xuyên, ý thức dần dần trở nên hoảng hốt, thẳng đến trong đầu đen nhánh một mảnh.

.

Ta không biết chính mình tối hôm qua vốn là như thế nào vượt qua được, cũng không biết hắn đến tột cùng muốn ta bao nhiêu lần, chỉ biết là tỉnh lại khi phòng trong đã tràn ngập ánh mặt trời. Nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước, ta biết hắn còn chưa đi.

.

(anh Phong thật dã man, đêm đầu tiên mà hành em ý kinh thế)

.

Miễn cưỡng nghĩ muốn ngồi đậy, nhưng là toàn thân lại đau đớn đến không có một chút khí lực. Tối hôm qua bị cường bạo giống như một đoạn phim ngắn từ trong óc thoáng hiện, ta nhưng lại chỉ có thể cười khổ nhìn trần nhà, mặc cho nước mắt nhục nhã chậm rãi chảy xuống.

.

“Ngươi tỉnh rồi?” Không biết từ khi nào Hàn Phong đã đi tới bên giường, trên mặt

sớm đã nhìn không ra một tia lạnh băng nào, đôi mắt cũng không phát ra sự lãnh

khốc làm cho người ta sợ hãi, bạo lệ khí hoàn toàn bị sự ôn nhu thay thế.

.

“Xin lỗi, tối hôm qua ta hơi mạnh tay.” Hắn chân thành nhìn ta, trên mặt toát ra sự thương tiếc.

.

Hừ! Cười lạnh một tiếng, oán hận, ta dùng ánh mắt không cam lòng trừng mắ nhìn hắn.

.

“Xin lỗi, ngươi nhất định rất đau, hôm nay không nên đi học, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta sẽ ở cùng ngươi.” Hắn nói.

.

“Hàn Phong…” Ta vừa định mở miệng, yết hầu lại truyền đến một trận đau đớn. Cố nén cơn đau, ta ngạo mạn chậm mở miệng, “Ta hận ngươi.”

.

“Ta biết, xin lỗi, ta đích xác quá xúc động rồi. Ta đáng lẽ phải đợi đến khi ngươi thích ta mới được làm như vậy.”

.

“Câm mồm, câm mồm…” Phẫn nộ cắt đứt lời hắn, “Chuyện tối hôm qua ta đã toàn bộ quên rồi, mời ngươi không nên nhắc lại. Thân là một người nam nhân, ta hận chính mình quá mềm yếu. Bởi vì chính mình vô năng mà bị ngươi khi nhục, ta biết bởi vì ngươi có thân phận địa vị, ta trả thù không được ngươi. Nhưng là ngươi

không nên tái đối với ta có bất cứ ảo tưởng nào, ta sẽ không thích một người nam nhân, cho dù ngày sau thích nam nhân, nhưng là ta nói cho ngươi Hàn Phong, người kia tuyệt đối, vĩnh viễn cũng không có khả năng là ngươi.”

.

“Thanh Dương.” Hắn dùng ánh mắt thống khổ nhìn ta, “Ta biết ngươi không thích ta, bất quá không quan hệ, ta sẽ chờ, một ngày nào đó ngươi sẽ thích ta.”

.

“Không bao giờ có ngày này.” Ta dứt khoát trả lời.

.

“Chưa bao giờ có bất cứ ai cự tuyệt ta… Trước kia mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần ta nhìn bọn họ liếc mắt một cái, bọn họ sẽ tự động dâng lên đến cửa. Ta không có miễn cưỡng ai, nhưng ngươi là ngoại lệ, ta cũng không nghĩ muốn đối với ngươi như vậy, nhưng là tại sao ngươi ngay cả nhìn cũng không nhìn ta dù chỉ là liếc mắt một cái? Nhưng lại đối với người khác ôn nhu như vậy? Tự tôn của ta chịu không được…”

.

Hắn thì thào nói nhỏ, rồi sau đó dường như nghĩ đến cái gì đối với ta cười, “Bất quá may mà ta là người nam nhân đầu tiên của ngươi, người đầu tiên có được thân thể tuyệt vời của người là ta.”

.

“Ngươi hỗn đản này, ngươi cút ra ngoài cho ta.” Đột nhiên có loại cảm giác xúc động đến muốn giết người, ta nhẫn nại không được, quát ầm lên.

.

“Bảo bối.”

.

“Không được gọi ta bảo bối, cũng không cần dùng ánh mắt thâm tình này nhìn ta. Ta cảm giác được ác tâm, ngươi biến, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

.

“Ta xác định cả đời này ngươi sẽ là người của ta của.” Bên tai truyền đến tiếng

thở dài, sau khi lưu lại những lời này hắn đi ra khỏi phòng ta.

.

Lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn ngoài cửa sổ lá cây bay chập chờn theo gió, đột nhiên nghĩ muốn khóc lớn một hồi.

.

Toàn thân trên dưới trừ ra đau đớn thì cũng đều là đau đớn, nhưng so với sự đau đớn nơi nội tâm thì sự đau đớn đó làm sao đáng nói?

.

Hàn Phong vốn là người hung bạo, ta đương nhiên là hận hắn. Nhưng còn hơn cả hận hắn, ta càng thêm chán ghét, căm hận chính mình. Ta hận chính mình không thể tránh được, hận chính mình vô năng. Trong phút chốc, cuối cùng không nhịn được, nước mắt lại tràn ra.

.

Không phải đã khóc hết nước mắt rồi sao? Từ lúc nãi nãi qua đời, không phải đã thề sẽ không khóc rồi sao? Như vậy Thanh Dương, nước mắt của ngươi rốt cuộc vì ai mà chảy, là vì chuyện gì mà chảy đây?

.

Đứa ngốc, thật sự là đại ngốc, tại sao muốn chán ghét chính mình? Ngươi có làm sai chuyện gì sao? Người khác làm sai, tại sao lại muốn trách cứ bản thân chứ? Thời gian không cách nào quay lại, chuyện gì đã phát sinh đều không thể vãn hồi,

không bằng quên đi hết thảy, làm cho nó theo gió mất đi. Nhưng là… Thật sự có thể rất nhanh quên đi sao? Thật sự có thể..

.

Đầu đau quá, trái tim cũng rối loạn. Không muốn suy nghĩ tiếp, ta chậm rãi nhắm

mắt lại, đắm chìm vào khoảng không mù mịt.

.

Lúc ta tỉnh lại lần nữa thì thấy trời đã tối. Chịu đựng đau đớn muốn đứng lên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi cửa “Cốc cốc.”

.

“Người nào?”

.

“Thanh Dương, là ta, Tề Khiếu.”

.

“Ngươi có việc gì sao?”

.

“Có thể hay không trước mở cửa, cho ta vào phòng rồi nói?” Hắn ở ngoài cửa trầm mặc rồi mang theo âm thanh khẩn cầu nói.

.

Cúi đầu nhìn trên người khắp nơi hiện đầy hôn ấn xanh xanh tím tím, lại nhìn đến trên giường có vết máu loang lổ, tâm ta trầm xuống. Ta như vậy chật vật không chịu nổi, như thế nào có thể cho hắn nhìn thấy?

.

“Xin lỗi, ta đã ngủ, bây giờ đứng lên không tiện, có chuyện gì chờ ngày mai nói được không?”

.

“Thanh Dương ngươi?” Trong giọng nói biểu hiện sự bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn

nói: “Hảo, ta đây đi, chúng ta ngày gặp.”

.

Không nên đi, xin ngươi không nên đi. Ta hảo nghĩ muốn, hảo muốn cùng nói chuyện với ngươi, hảo nghĩ muốn hướng ngươi bộc lộ hết thảy, hảo nghĩ muốn dựa vào vai của ngươi khóc một hồi… Tề Khiếu… Ta nghĩ muốn gọi hắn lại, nhưng mà ta sao có thể…

.

Trong đêm yên tĩnh, nước mắt ta lần nữa chảy xuống. Ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đêm, trái tim đau đớn như bị đao cắt.

.

Ta mơ hồ đi vào phòng tắm, đến lúc ta nhận ra thì đã thấy mình đang ta dùng lực

chà xát mong tẩy sạch thân thể, toàn thân đã bị lau đến phiếm hồng, ta lại không hề hay biết, dĩ nhiên cũng không cảm thấy một điểm đau đớn. Nhìn trên gương thấy toàn thân đầy dấu vết, ta tức giận, cầm lấy kem đánh răng ném mạnh vào gương.

.

Không có âm thanh bị vỡ nát như ta dự đoán, kem đánh răng sau khi bị ném đi chỉ trở nên có chút uốn lượn. Tự giễu mình, ta đem tất cả chăn ga vun thành một

đống rồi đốt hết thành tro.

.

Chờ đến khi phát tiết xong, trái tim đột nhiên cảm thấy có được giải thoát, giống như trút được gánh nặng. Không thể nói đến là vì cái gì, thật giống như cơn ác mộng đã trở thành quá khứ, người cũng trở nên thanh tỉnh, không hề sợ hãi.

.

Hàn Phong ở trên người ta đả thương cùng sỉ nhục, ta có lẽ cả đời đều không thể quên. Nhưng là, ta sẽ không tái vì hắn khóc, bởi vì hắn không xứng, nếu ta thương

tâm đến chính mình cũng không chịu nổi, có lẽ hắn còn ăn mừng vì đã chiếm đoạt được ta. Đã như thế, ta vì sao phải làm cho hắn hài lòng?

.

Hôm sau rời giường, vội vã ăn bát mỳ, chịu đựng thân thể không khỏe, ta tùy tiện mặc đồng phục rồi đi đến lớp. Hôm nay khí trời tốt lắm, ánh mặt trời xán lạn, làm ta cảm thấy nỗi buồn trong lòng ta được vơi bớt đi phần nào.

.

Đáng tiếc hảo cảnh không dài, nhìn thấy người mặc âu phục màu đen đang đứng trước cổng, tâm ta lần nữa lại sa sút.

.

Không có để ý đến bộ mặt tươi cười của hắn, ta hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái sau đó lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

.

“Buổi sáng tốt lành, hôm nay đi đến phòng ăn ăn bữa sáng đi! Ta đã đặt chỗ rồi.” Hắn thoáng cái xông đến phía trước ta, thân thủ ngăn cản ta nói nói.

.

“Tránh ra.”

.

“Hôm nay đi với ta đi! Ta đặt rất nhiều rồi, một người ăn không hết, hội rất lãng phí đó.”

.

“Hàn đại thiếu gia nếu sợ lãng phí, vậy không bằng đem đồ ăn chia cho tên khất cái ven đường đi! Ta nghĩ, bọn họ nhất định hội cảm kích ngươi. Bất quá có lẽ tên khất cái cũng không muốn! Dù sao cho bọn hắn đồ ăn của tên vô sỉ nhà ngươi có lẽ họ cũng không dám ăn đâu? Như vậy đi! Nếu như ngươi thật sự không nghĩ lãng phí, ta xem ngươi không ngại lấy đi cho heo ăn, heo hẳn là sẽ không ngại đồ ăn ngươi đã dùng qua đâu.” Ta thản nhiên vừa nói, bên mép lộ ra nụ cười khinh bạc.

.

“Ngươi?” Hàn Phong có chút phẫn nộ nhìn ta .

.

Không hề để ý đến hắn, ta bỏ qua hắn đi về phía trước. Nhưng là đi chưa được mấy bước, hắn nhưng lại từ phía sau một bả túm trụ tay của ta.

.

“Ngươi lại muốn làm gì? Buông ta ra.” Ta chán ghét nhìn tay hắn quấn quanh tay của ta.

.

“Ta muốn ngươi theo ta cùng nhau ăn bữa sáng.” Hắn cường ngạnh nói, ngữ khí tựa như ra lệnh.

.

Ta cười lạnh.

.

“Ta biết ngươi còn đang tức giận. Nhưng là chúng ta cũng đã có quan hệ xác thịt rồi, ngươi cũng không nên như vậy…”

.

“Hả…” Vừa nghe hắn đề cập đến chuyện đó, xấu hổ tức giận nhất thời nảy lên trong lòng, ta đột nhiên như nổi điên hô lên. Thừa dịp hắn sững sờ, ta bắt đầu giãy khỏi sự trói buộc của hắn, lại bị hắn thuận thế ôm cổ.

.

“Ngươi buông ta ra, có người nhìn thấy bây giờ.” Ta vừa tức vừa hoảng.

.

“Trừ phi ngươi đáp ứng theo ta đi ăn bữa sáng.”

.

“Không được, chết cũng không.” Ta lạnh lùng cự tuyệt.

.

“Ta đây không thả.”

.

“Hàn Phong, ngươi như vậy thật sự rất khó coi. Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Có

thể hay không đừng quấn quít lấy ta, ta cầu ngươi đừng như vậy.” Vô lực giãy giụa, tâm lý đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, ta chỉ có thể mặt mang bi thương nhìn hắn.

.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào ta, trong mắt toát ra một tia nhìn tình cảm vô cùng phức tạp. Ta tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, nghĩ muốn lần nữa xác nhận, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy hắn phát ra ánh mắt lạnh như băng.

.

Thấy vậy có chút không được tự nhiên, nhưng ta cũng không còn sức lực mà chạy trốn, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.

.

Không biết qua bao lâu, hai người trong lúc trầm mặc rốt cục vì một tiếng gọi “Thanh Dương” mà bị đánh vỡ.

.

Nhìn về phía trước, thấy Tề Khiếu đang đi tới, lờ mờ có thể thấy được khuôn mặt

tươi cười của hắn.

.

“Không cho phép ngươi nhìn hắn, cũng không chuẩn ngươi đi tìm hắn.” Hắn bá đạo nói bên tai ta rồi lập tức buông ta ra xoay người rời đi.

.

Mạc danh kỳ diệu!

.

“Buổi sáng tốt lành.” Tề Khiếu trong tay cầm hai cái bánh mì, vẻ mặt tươi cười nhìn ta.

.

“Buổi sáng tốt lành.”

.

“Thanh Dương, mới vừa rồi có phải Hàn Phong không? Hắn có phải hay không lại

làm khó dễ ngươi rồi?” Hắn có chút nghiêm túc nhìn ta.

.

“Không có. Được rồi, ngươi ngày hôm qua tìm ta có chuyện gì sao?” Ta chuyển hướng đề tài hỏi.

.

“Cái này…” Hắn hơi đỏ mặt, có chút ấp úng nhìn ta nói, “Ngày hôm qua ta vốn muốn rủ ngươi cùng đi mua sách, bất quá ngươi lại không có đi học, cho nên ta mới muốn đi xem ngươi có phải hay không có chuyện gì?”

.

“Ta thân thể có chút không thoải mái, cho nên ở nhà nghỉ ngơi thôi.” Ta thuận miệng đáp vài câu.

.

“Bây giờ khá hơn chút nào không?” Hắn ân cần hỏi ta.

.

Ta gật đầu. ”Tề khiếu, nếu như không có việc gì, ta đi trước đây.”

.

“Ta mua hai cái bánh mì, muốn mời ngươi cùng ăn.” Hắn cười cười nói.

.

“Không cần đâu, điểm tâm ta ăn xong rồi, gặp lại sau.” Giả bộ không có nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, ta xoay người bước đi.

.

Hôm nay dường như tới sớm, phòng học to như vậy trừ ta ra, lại không có một bóng người. Tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhàm chán liền lật xem tiểu thuyết, đắm chìm trong đó lại chưa phát hiện bên cạnh sớm có một người, đang định lật sang trang khác ta bất chợt ngẩng đầu, một khuôn mặt tươi cười lập tức đập vào mắt ta. Hoá ra là Mặc Nhiên!

.

“Buổi sáng tốt lành.” Ta hướng hắn mỉm cười.

.

“Buổi sáng tốt lành.” Hắn gật đầu, lập tức hỏi ta ngày hôm qua tại sao không đi học.

.

Bịa đại một lý do rồi dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, sau đó nửa đùa nửa thật nói, “Không thể nghe bài giảng của Mặc Nhiên, thực tiếc nuối vạn phần.”

.

Hắn đạm đạm nhất tiếu, không nói gì.

.

“Xế chiều không học, ta nghĩ sớm đi thư *** làm công, ngươi xem thế nào?” Ta hướng hắn dò hỏi.

.

“Hảo a! Ta cùng ngươi đi?”

.

“Ngươi xế chiều không phải dạy học sao?”

.

“Đúng vậy. Được rồi, cái này cho ngươi.” Hắn xuất ra một tập giấy phóng ở trước mặt ta.

.

“Đây là cái gì?” Kỳ quái, ta rất nhanh xem một chút. ”Khuất nguyên? Cái này là cho ta?”

.

“Nội dung bài học ngày hôm qua, ta giữ lại cũng không có dùng, ngươi lúc rảnh

rỗi thì xem một chút.” Hắn cười cười, giải đáp nghi hoặc của ta.

.

“Cám ơn.” Hướng hắn cười, ta vùi đầu vào đọc.

Tài liệu rất chi tiết, ngoại trừ dịch văn, chú thích, Mặc Nhiên hắn còn ghi rõ cách nhìn cùng nghiên cứu của mình về “Khuất nguyên”. Khiển từ dùng câu đặc biệ lão luyện, có khi uyển chuyển, có khi cay độc, khiến cho kẻ khác có cảm giác mới mẻ.

.

Khen ngợi ngòi bút của hắn, quý trọng tài hoa của hắn, nội tâm vui sướng khiến ta lần nữa say mê trong đó. Chỉ lo một hơi đọc xong, ngay cả tiếng nhạc báo giờ học cũng không nghe thấy.

.

Khi ta ngảng đầu lên lần nữa, bốn phía đã ngồi đầy người, cả nam sinh lẫn nữ sinh. Cảm giác có chút kỳ quái, bởi vì nhớ tới lần đầu tiên đi học, ngày đó ta cũng vậy. Tất cả đều ngồi cuối, chỉ là rõ ràng nhớ kỹ khi đó phía trước ta chỗ ngồi vốn là trống không, nhưng tất cả mọi người lại cứ chen chúc phía dưới. Mà lần này, trước mặt ta cũng lại là một khoảng không.

.

Có chút nghi hoặc quét mắt vài lần, đúng lúc nhìn thấy một số ánh mắt. Thật sự là khó hiểu, vì sao trong ánh mắt lại bao hàm ái tình; thậm chí có người, nếu là ta không hoa mắt, nhìn thấy ta liền đỏ mặt cúi đầu.

.

Mạc danh kỳ diệu, ta không hề để ý tới, cố nhìn lên bảng.

.

“Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc… Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục

cung phấn đại vô nhan sắc… Ngư dương bề cổ động địa lai…”

.

Vốn là《 Trường hận ca 》, Mặc Nhiên lúc này thao thao bất tuyệt giảng giải, biểu đạt nội dung bất đồng với bài thơ, Mặc Nhiên dụng từ ngữ khí cũng không đồng. Chỗ cần đùa cợt lại tìm mọi cách châm chọc, chỗ đáng được sinh lòng ái mộ thì lại bảo phải xót xa rơi lệ.

.

“Hảo nhất cá『 quân vương yểm diện cứu bất đắc, hảo nhất cá quân vương đích vô nại dữ si tình 』…” Lòng ta trong âm thầm than thở ,không tự kìm hãm được mỉm cười.

.

(Hai đoạn này là ta chém a, ta không hiểu đoạn giảng bài này nó nói gì nữa, các nàng thông cảm nhá, với lại nó cũng không quá ảnh hưởng đến truyện đâu, ta làm

sao đủ trình độ hiểu thơ Trung Quốc a, trước giờ đi học ta vẫn luôn căm thù bọn chúng a, cáo lỗi cáo lỗi hi hi)

.

Không biết có phải là vì ta hay không, Mặc Nhiên chợt cũng mỉm cười đáp lại.

.

Đang muốn mở miệng nói, tiếng đập cửa vang lên. Hắn nhìn chúng ta cười cười, lập tức đi mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.