Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 7: Thành phố điện ảnh




Ước chừng mười phút sau, WeChat thông báo có tin nhắn.

【 Lâm: Được. 】

【 Lâm: Khi nào đến? 】

【 Lưu Tử Đồng: Không nói cho anh biết đâu. 】

“Tử Đồng, nhắn tin với ai vậy? Vui như vậy sao?” Mấy người này đang định chơi mạt chược, Minh Ngọc kéo Lưu Tử Đồng lại, Lưu Tử Đồng cất điện thoại, cười nói: “Không có gì.”

“Gì chứ?” Minh Ngọc cười đến ái muội: “Hay là đang nhắn tin với anh bạn nào đấy.”

Lưu Tử Đồng mỉm cười, đứng dậy đi theo các cô, không trả lời liền bị trêu chọc: “Chẳng lẽ là Trần Châu ư?”

Minh Ngọc ách một tiếng: “Ánh mắt Trần Châu thật không tốt. Nếu cưới được Tử Đồng thì sẽ bớt đi ba mươi năm cố gắng đó, ấy vậy mà anh ta lại coi trọng……” ánh mắt Lưu Tử Đồng nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy, Minh Ngọc vội đem lời nói nuốt lại, sờ cái mũi. Mọi người thấy Lưu Tử Đồng có tâm giữ gìn chuyện tình sư huynh sư tỷ của cô, liền không tiếp tục đề tài này nữa.

Buổi trưa đánh mạt chược, buổi tối đi du lịch xung quanh làng. Giang Lâm vì có công việc nên không thể ở lại lâu, trước đó muốn thêm WeChat với Lưu Tử Đồng nhưng cô không đồng ý. Tiễn cô ta đi, Minh Ngọc ngồi ở bên cạnh Lưu Tử Đồng nói: “Hiện tại Giang gia cũng đang mở rộng ra lĩnh vực bất động sản, chắc muốn cùng nhà cô gần lại một chút.”

Toàn thân Lưu Tử Đồng bao bọc trong áo choàng, duỗi thẳng chân bắt chéo lại, nói: “Vậy thì tìm tôi có lợi ích gì, tôi cũng đâu làm trong lĩnh vực đó.”

“Chắc là muốn nhờ cô nói một hai câu giúp đỡ.” Minh Ngọc nói: “Nhà cô gần đây cũng qua lại với Lâm gia ở Kim Thành còn gì.”

“Ừ”. Lưu Tử Đồng không có phản ứng gì, Minh Ngọc lại nói, “Nếu cô thật sự không tiếp quản sự nghiệp của Lưu gia, vậy cô phải tìm chồng là thương nhân đúng không?”

“Thế hệ của chúng ta chỉ có một con đúng là không tốt.” Ngay sau đó Minh Ngọc lại nói. Lưu Tử Đồng uống một ít rượu vang đỏ, nói: “Rất là không tốt.”

Quả thật mấy người xung quanh cô biết đều lựa chọn gia đình kinh doanh môn đăng hộ đối, đặc biệt là trong nhà chỉ có duy nhất một cô con gái thì sẽ hy vọng có thể tìm được một người đàn ông có sự nghiệp làm chồng. Nếu không sự nghiệp sẽ bị chuyển vào tay những người không thân thích, qua mấy năm, tình hình công ty sẽ bị thay đổi.

Buổi tối đi dạo xong, có vài người muốn ở lại. Lưu Tử Đồng gọi điện về nhà, đầu bên kia ông nội cười ha hả hỏi: “Có phải đi hẹn hò không?”

Lưu Tử Đồng xoa tóc làm nũng nói: “Con đang đi cùng Minh Ngọc và mấy người khác chứ có hẹn hò đâu ông.”

Ông nội bên kia cười tủm tỉm: “Đồng Đồng cũng có thể tìm bạn trai…..”

“ Con biết rồi mà ông.”

Nói chuyện một lúc lâu sau, cúp điện thoại, cô nằm xuống, chợt nhớ ra liền kêu trợ lý ở phòng tranh đặt vé máy bay đi đến thành phố điện ảnh.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới ló dạng, khu sơn trang này vẫn còn đang tắm mình dưới ánh nắng ấm áp thì chiếc Tesla màu đỏ lại đi ra ngoài tựa như một cơn gió. Về đến nhà, Lưu Tử Đồng xếp vội hành lý đơn giản, tạm biệt với gia đình, sau đó nhanh chóng ra sân bay.

Ba tiếng sau.

Đáp xuống thành phố điện ảnh, thời tiết bên này so với thành phố S thì nóng hơn một chút. Giữa trưa, Lưu Tử Đồng ngáp một cái, tay đút túi quần, kéo vali, vẫy tay gọi taxi đưa đi.

Bộ phim Lâm Đế đang đóng tên là 《 Đường Thái Tông Lý Thế Dân 》. Đây là một bộ phim lịch sử, nội dung từ khi Lý Thế Dân còn nhỏ cho đến khi đăng cơ, lại từ khi đăng cơ bị phế xuống. Đồng thời, đây cũng là bộ phim cổ trang đầu tiên mà Lâm Đế tham gia, thêm đó lại còn đóng vai đế vương, tất nhiên đoàn phim rất hào hứng. 

Lưu Tử Đồng vẫn chưa thông báo cho Lâm Đế. Một lúc sau, cô đi đến đoàn phim.

Vừa lúc bước vào lại gặp phải Triệu Lí đang đi ra. Triệu Lí sửng sốt, không dám tin vào mắt mình…… Chần chờ hai giây, mới mở miệng hỏi: “Lưu tiểu thư?”

Lưu Tử Đồng mỉm cười: “Là tôi. Anh ấy đang đóng phim sao?”

“Ừ…đang đóng.” Ánh mắt Triệu Lí thoáng nhìn vào trong, hỏi: “Cô tới để?”

“Thăm ban.”

“Thăm Lâm Đế của chúng tôi?”

“Đúng. Tôi có thể đi vào không?”

Triệu Lí gật đầu: “Có thể.” sau đó tránh sang một bên để cô đi vào. Lưu Tử Đồng cười với anh ta, đi vào phía trong, nhưng chưa đi được hai bước thì Triệu Lí đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hô to: “Lưu tiểu thư.”

“Hả?” Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn anh ta.

Triệu Lí… Chần chờ…. Cả người có hơi chút chột dạ nói: “Cậu ấy đang diễn một phân cảnh khá quan trọng.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Lưu Tử Đồng gật đầu, tiếp tục đi vào trong. Đến khi vào tới, trong đó vẫn đang đóng phim, một phân cảnh vô cùng quan trọng. Nhìn thấy cái giường lớn kia, Lưu Tử Đồng lúc này mới phản ứng lại vì sao Triệu Lí nhắc nhở cô. Lâm Đế mặc một chiếc áo trong màu trắng, áo choàng khoác ngoài màu vàng kim, tóc xõa ra, gương mặt ấy ôn nhuận như ngọc nhưng thần sắc lại rất lạnh nhạt. Anh ngồi trên giường, tay cầm cuốn sách….

Đối diện là một diễn viên nữ mặc một chiếc váy màu đỏ có thắt nơ ở ngực, chậm rãi đi qua, quỳ xuống nâng chân anh lên, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng….”

Một tiếng nhu thuận, mềm mại, lại mang theo một chút dụ hoặc, thấm đến tận xương. Mà người đàn ông ấy chỉ ngồi ở trên giường, biểu cảm không thay đổi, cho đến khi cô ta lớn mật ngồi vào lòng anh thì anh mới buông sách, cúi đầu xuống nhìn…..

Sau đó anh nhẹ nhàng chuyển vị trí của cô ta vào trong, ôm lên đi đến gần giường. Mà chính lúc này anh dường như nhìn thấy gì đó, anh hơi khựng lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lưu Tử Đồng. Lưu Tử Đồng đang ngồi trên ghế, cười với anh, Lâm Đế lúc này mới chuyển tầm mắt, nhìn người phụ nữ trong ngực.

Biểu tình của anh có chút thay đổi, mọi người không ai nhìn ra được trừ người phụ nữ mà anh đang bế. Tiêu Tích tò mò tại sao sắc mặt anh lại thay đổi nhanh như thế, nhưng vẫn cho rằng anh đang dẫn dắt mình nên vẫn tiếp tục diễn.

Cảnh diễn vẫn không bị gián đoạn, hai người quấn quýt triền miên một hồi, màn che rơi xuống. Đạo diễn hô cắt, nhân viên và trợ lý vội vàng tiến lên, Lâm Đế bước xuống giường, sửa lại tay áo, đi về phía Lưu Tử Đồng. Lưu Tử Đồng chống cằm, nhìn người đàn ông cao lớn đang đi lại đây, bộ dáng lạnh lùng của anh đúng là đẹp mắt.

Khóe môi cô cong lên. Lâm Đế đi đến trước mặt cô, bên tai đã đỏ lên từ lúc nào, anh thấp giọng hỏi: “Nóng hay không?”

Lưu Tử Đồng đưa nước cho anh: “Nhìn anh có vẻ nóng đó.”

Anh nhận lấy, vặn nắp ra, lại đưa cho cô, cảm thấy lời nói của cô dường như có hai ý nghĩa, anh nói: “Thời tiết bên này so với thành phố S nóng hơn một chút, còn buổi tối thì nhiệt độ hạ rất nhanh.”

“Đúng không?” Lưu Tử Đồng cười như không cười, lời cô nói rõ ràng là ý kia mà.

Lâm Đế tất nhiên không nghe được, ngồi bên cạnh cô, nói: “Hôm nay còn có cảnh diễn, chắc là sẽ trễ lắm.”

“Ừ, có muốn tôi giúp anh không?” Lưu Tử Đồng uống nước, phát hiện ra nữ diễn viên mới vừa diễn chung với Lâm Đế vẫn luôn nhìn qua đây. Trên thực tế không chỉ có cô ta, mà tất cả những người trong đoàn làm phim đều nhìn, mọi người đều rất tò mò với người phụ nữ này của Lâm Đế.

“Không cần, để tôi kêu trợ lý đặt phòng khách sạn cho em. Buổi chiều em về đó nghỉ ngơi được không?” Lâm Đế kêu trợ lý cầm một ít đồ ăn lại đây, đưa cho Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng cầm một viên kẹo mềm cho vào trong miệng, lại lột tiếp một viên, đặt ở bên miệng anh. Lâm Đế sửng sốt, nhìn viên kẹo kia….

Thực ra anh không ăn đồ ngọt, vì biết Lưu Tử Đồng sẽ tới đây nên kêu trợ lý đi mua.

Hai giây sau, anh há miệng, ngậm lấy viên kẹo mềm kia. Triệu Lí ở một bên che mặt lại, cậu ta hy sinh rất lớn đó….. Nhưng người khác ở phim trường cũng rất kinh ngạc.

Đặc biệt là Tiêu Tích, cô ta nhìn đến hộp chocolate trên bàn.

Buổi sáng cô ta mời Lâm Đế ăn chocolate, anh đã cự tuyệt.

Lưu Tử Đồng nuốt xuống viên kẹo, lại lấy thêm một viên, hỏi Lâm Đế: “Mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon nha.”

Lâm Đế lại lột một viên, nói: “Kẹo mềm làm thủ công là đặc sản ở đây, tôi đã mua rất nhiều, lúc nào em đi thì mang về cho người nhà ăn.”

“Được.” Lưu Tử Đồng nhai kẹo nuốt xuống, Lâm Đế để viên kẹo đã lột bên miệng cô, cô nghiêng đầu cắn. Đôi môi hồng nhuận chạm vào đầu ngón tay của anh, bên tai Lâm Đế lại hồng hồng.

Triệu Lí ở một bên… lại tiếp tục che mặt.

Người trong đoàn phim bắt đầu suy đoán, không biết người này có phải bạn gái của Lâm lão sư hay không. Sau đó đạo diễn đi tới, muốn nhắc nhở về cảnh tiếp theo. Lâm Đế liền đi thay quần áo, lần này anh mặc chính là long bào. Trên long bào thêu một con rồng vàng, gương mặt anh lại thanh lãnh, khí thế bức người, vừa xuất hiện đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người ở đây.

Anh cúi đầu sửa sang lại tay áo, đạo diễn nói vài lời với anh.

Lưu Tử Đồng thu lại đôi chân, nhịn không được mà vỗ tay.

Tiếng vỗ tay làm tất cả mọi người chú ý, Lâm Đế cũng nhàn nhạt mà nhìn qua. Lưu Tử Đồng cười híp mắt: “Thật đẹp trai.”

Khóe môi Lâm Đế không tự chủ mà cong lên.

Đạo diễn: “……” Tuổi trẻ thật là tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.