Edit: Tịnh Hảo
Sáng sớm năm giờ liền bị Chiến Vân Không thúc giục gọi điện liên tục.
Từ buổi sáng liền bắt đầu bận rộn, cho tới bây giờ là ba giờ chiều cô mới có thể từ phòng bếp đi ra, nghỉ ngơi một chút.
“Chị dâu, chị cũng ở đây?”
Chương trình trên ti vi quá mức nhàm chán không có sức cuốn hút nào, Noãn Noãn cúi đầu chơi IPAD, trong lúc vô tình mắt liếc một cái, làm cho cô nhìn thấy người thân.
Tiếng chị dâu này không nhỏ, dọa Đường Đóa giật mình.
“Tiểu Noãn Noãn, chị dâu bị em hù chết, đến khi nào?”
“Ách, đến được một tiếng rồi, thủ trưởng Chiến nói em phải ngoan ngoãn ngồi ở đây, cho nên, em không dám động.”
Môi vểnh lên, thuận thế nằm trên ghế sofa, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Đóa khẽ mỉm cười, ngồi bên người cô, khắp người cô ấy đều là hương thơm của mùi hành lá rau xào pha trộn vào nhau.
“Lúc nào thì Noãn Noãn nghe lời của thủ trưởng Chiến thế, tình huống không bình thường!”
Khóe miệng rụt lại, nghe lời không đúng, không nghe lời cũng không đúng, thật phiền, loạn.
“Chênh lệch thực lực, chỉ có thể thối lui phòng thủ, mới có thể không chịu tàn phá và hành hạ, tự vệ là thượng sách tốt nhất.”
Noãn Noãn nhàn nhạt nói.
Hành hạ? Tàn phá? Đường Đóa nhỏ giọng nhắc lại.
“Nha đầu, em có nhận thức rất sâu về thủ trưởng Chiến nha, chị đồng ý.”
“Đó là, ánh mắt của em rất sáng.”
Lúc này—
“Báo cáo chị dâu, canh nấu xong rồi, hiện tại có cần dọn thức ăn cho khách không?”
Lính cần vụ mặc tạp dề màu trắng đứng ở nhà ăn lớn tiếng báo cáo.
“Đều bưng lên đi, mười phút sau ăn cơm.”
Đường Đóa đứng dậy thuận tay kéo Noãn Noãn lười biếng lên.
“Đi thôi, thủ trưởng phu nhân, chúng ta rửa tay rồi ăn cơm.”
Bên trong phòng sách.
“Cái gì? Em… em là lính nhảy dù của bộ đội chúng tôi?”
Quan Lê Hiên ngoài kinh ngạc, còn có chút hưng phấn không nói rõ được. Anh ta và cô gái này thật đúng là có duyên phận.
Chiến Vân Không lạnh lùng nhìn Vương Linh.
“Tôi yêu cầu cô sau khi xử lý xong chuyện của cha cô, lập tức trở về đơn vị tham gia huấn luyện đặc biệt một tháng.”
“Được!”
Ngắn gọn nhưng trả lời đanh thép, nhảy tới trước một bước, gót chân khép lại, cúi chào theo tư thế tiêu chuẩn quân đội.
Tốc độ điều động của cấp trên nhanh thần cấp, dieenndannlequyydonn Vương Linh từ đặc công cục an ninh quốc gia cấp A, trong một đêm trở thành một thành viên của bộ đội lính đặc chủng bậc nhất.
Khi Chiến Vân Không nhìn thấy lệnh điều động thì anh hiểu được lai lịch của Vương Linh này không nhỏ.
Bỏ bối cảnh không đơn giản ra, cô ấy quả thật rất có tư cách tiến vào bộ đội lính đặc chủng bậc nhất.
Có trí tuệ, có bản lĩnh, có năng lực, còn có một chút rất quan trọng mà trong bộ đội rất nhiều người không có, đó chính là kinh nghiệm xã hội phong phú.
“Cốc cốc cốc—, báo cáo thủ trưởng.”
Ngoài cửa, một giọng nói báo cáo vang dội phá vỡ sự trầm tĩnh bên trong.
“Nói.”
Giọng nói Chiến Vân Không lạnh lùng, không mang theo một chút nhiệt độ nào.
“Báo cáo thủ trưởng, có thể ăn cơm rồi.”
Hổ Tử ở bên ngoài không nhịn được cả người run lên, lạnh quá.
Chân mày Chiến Vân Không khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Biết.”
Trong phòng ăn.
Cơm nhà thật ngon, một bàn tràn đầy cao lương mỹ vị, có thể thấy được đầu bếp tay cầm muôi bỏ rất nhiều công sức đối với thực đơn này, từng món đều là dinh dưỡng phong phú, màu sắc vị mỹ.
Như một cuộc tụ họp nhỏ, chủ yếu là vì đón Noãn Noãn xuất viện, người trên bàn cơm cô đều biết, vốn là cô chọn một chỗ ngồi thật xa cách ly chủ nhân.
Không ngờ, bị cầm thú Chiến mặt đen dùng tay bế cô lên đặt trên ghế ngồi bên cạnh anh.
Lúc này mới hài lòng phân phó một tiếng, “Ăn cơm.”
Ba người con gái ngồi cùng một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện, tán gẫu về xu hướng thời trang, tán gẫu về giải trí, rất náo nhiệt.
Năm người đàn ông ngồi cùng một chỗ, vừa uống vừa trò chuyện, không khí rất nặng nề.
“Bạch Nguyệt Oánh trở lại, đến nay địa điểm dừng chân cụ thể chưa tra ra được, tôi nghi ngờ cô ta đến có chuẩn bị.”
Tròng mắt đen của Chiến Vân Không nhìn chằm chằm cô gái ở bên kia, trong tay lắc lắc ly rượu màu đỏ, thanh nhã khẽ mỉm cười, rất cao quý.