Bởi Vì Là Anh...

Chương 8: Học Thành Tài Về Nước





Hai năm rưỡi sau, Sở Mộ Tuyết về nước.Bởi vì giáo sư tạm thời cần Sở Mộ Tuyết hỗ trợ chuẩn bị một cuộc giải phẫu lớn, cho nên thời gian phải lùi lại nửa năm.“Phù phù! Cuối cùng đã trở về, Liệt ơi, tôi đã trở về!” Đi ra khỏi sân bay, Sở Mộ Tuyết nhìn lên trời và âm thầm nói trong lòng.Mở cửa nhà ra, Sở Mộ Tuyết lớn tiếng, nói: “Ba mẹ, con đã trở về!”“Ôi! Tiểu Tuyết đã về, nhanh đến đây để mẹ nhìn xem.

Đứa bé này, con thật nhẫn tâm, suốt năm năm không hề trở về.” Mẹ Sở Mộ Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.“Mẹ ơi, người ta không phải vì muốn nhanh chóng hoàn thành việc học hay sao?” Sở Mộ Tuyết ôm mẹ và làm nũng.“Về là tốt rồi, mau vào, để mẹ con làm một chút đồ ăn ngon cho con!” Ba của Sở Mộ Tuyết thương yêu nhìn hai mẹ con đang ôm nhau.Trên bàn cơm đều là những món mà Sở Mộ Tuyết thích ăn.“Ôi! Thật là ngon! Vẫn là ở nhà tốt hơn, những đồ ăn ở nước ngoài đều rất khó ăn, đồ ăn của mẹ con nấu vẫn ngon nhất!” Trong năm năm xa nhà, Sở Mộ Tuyết mới phát hiện cô càng yêu thích những món ăn mà mẹ làm.


(Hì hì cũng phải thôi, bởi vì có hương vị gia đình mà)Nhưng mà lúc nằm trên giường, trong lòng Sở Mộ Tuyết có một câu hỏi.

Vì sao trong hai năm qua, Liệt không hề liên hệ với cô? Ngày mai phải đến Phổ Nghi, lúc đang chống lại sự nhớ nhung dày đặc với Thượng Quan Liệt, Sở Mộ Tuyết dần dần chìm vào giấc ngủ…Bây giờ đã hơn nửa đêm, Thượng Quan Liệt đứng trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng ở tầng cao nhất của Phổ Nghi, anh không nhúc nhích và nhìn về phương xa…Cô ấy đã trở về.


Khi một chân Sở Mộ Tuyết bước vào thành phố X, có người báo cho anh biết cô đã trở về.“Em trở về để chính miệng nói rằng em không cần tôi ư? Ha ha, tôi không cần.” Thượng Quan Liệt lẩm bẩm..Thật sự không cần ư? Nơi trái tim đau đớn thắt lại không thể kiềm chế được, thật sự không cần ư? Tuy rằng hai năm qua anh không liên lạc với Mộ Tuyết, nhưng không có lúc nào anh không chú ý đến từng hành động của Mộ Tuyết.

Cho dù ở hai năm trước tự sát và trở về từ địa ngục, anh không có cách nào buông tha cho Mộ Tuyết, anh không thể làm được.

Tuy rằng Mộ Tuyết ở cùng một chỗ với người đàn ông kia nhưng tên đó đã có người phụ nữ của mình, Tuyết à, em có biết không? Tôi xem em là duy nhất, nhưng tại sao em lại vì người đàn ông đó mà không cần tôi? Tôi yêu em, vì tôi em đồng ý đấu tranh cùng bóng tối, nhưng tại sao em lại không cần tôi? Vì sao? Tôi thật sự không đáng giá để em yêu hay sao? Chẳng phải em đã nói tôi hãy chờ em, vì sao chứ?Một thứ được gọi là nước mắt rơi xuống từ trên mặt Thượng Quan Liệt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.