Bởi Vì Là Anh...

Chương 7: Hiểu Lầm





Ba năm sau.Người học y khoa bình thường đều phải đỗ thạc sĩ mới có đủ tư cách đến bệnh viện thực tập, mà Sở Mộ Tuyết của chúng ta dựa vào sự thông minh và nhiệt tình đối với y học, cô đã hoàn thiện xong chương trình học chính quy và cả thạc sĩ.

Cô chỉ cần thực tập ở bệnh viện hai năm, thuận lợi thông qua cuộc thi lấy giấy chứng nhận bác sĩ cuối cùng là có thể học thành tài và trở về nước.“Này Winnie, em thật sự từ bỏ việc trở thành học trò của Dr.Kate ư? Nhưng hình như thầy ấy rất vừa ý em, làm cho đàn anh như anh rất ghen tị với em đấy!” Moen, một bác sĩ thực tập.Vốn dĩ Moen chính là đàn anh khóa trên của Sở Mộ Tuyết tại học viện, không may lúc Sở Mộ Tuyết đến nước Anh năm thứ hai, anh ấy lập tức trở thành bạn học ngang bậc với Sở Mộ Tuyết.


(Mộ Tuyết của chúng ta nhảy lớp, nếu không tại sao mới đến năm thứ ba đã có thể đến bệnh viện thực tập rồi chứ.)“Đúng vậy, anh không cần ghen tị đâu Moen.” Thả hồ sơ bệnh án đã sửa sang tốt trong tay, Sở Mộ Tuyết ngẩng đầu nói với anh ấy: “Hơn nữa thi xong cuộc thi cấp giấy chứng nhận năm sau, em sẽ về nước.

Cho nên, làm phiền quý ông đây chịu đựng em thêm một năm, em sẽ không làm phiền đến quý ông nữa.”“Ôi ôi ôi… Tại sao lại như vậy?” Moen kêu lên oai oái.“Em phải về nước ư? Trời ạ, mau tới đỡ anh một chút, anh muốn té xỉu.” Moen vừa nói vừa tiến tới ôm Sở Mộ Tuyết một cái thật mạnh, bao cả người cô vào trong lòng mình.“Moen, mau buông em ra, đây là ở bệnh viện.” Sở Mộ Tuyết hiểu rõ tính cách của Moen chính là một anh chàng to xác có tâm hồn thiếu nhi, chẳng đặc biệt chú ý gì đến hành vi giữa nam và nữ.Hơn nữa, Moen có một cô bạn gái đã đính hôn, cô ấy cũng là bác sĩ thực tập ở bệnh viện này và là một trong những người bạn thân của Sở Mộ Tuyết ở nước Anh, cho nên cô không có từ chối cái ôm bất thình lình của Moen mà là đùa giỡn với anh ấy.“Ôi! Tình yêu bé nhỏ của anh ơi, anh thật sự rất khổ sở, em lại nhất quyết từ chối anh! Hu hu!” Moen giả vờ bộ dáng khóc lóc kể lể.Sau khi cười đánh Moen vài cái, Sở Mộ Tuyết nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: “Đến giờ rồi, chúng ta nên nhanh chóng đến gặp giáo sư thôi.”“Haizzz!” Sau khi Moen oán giận than thở, cầm lấy hồ sơ bệnh án đi đến phòng của giáo sư.Sở Mộ Tuyết và Moen không biết, hành vi đùa giỡn vừa rồi của bọn họ đã lọt vào mắt Thượng Quan Liệt…Bởi vì muốn đẩy nhanh tiến độ học tập, cho nên ba năm qua chưa bao giờ Sở Mộ Tuyết về nước.

Thỉnh thoảng, cô chỉ gọi vài cuộc video với Thượng Quan Liệt, mà Thượng Quan Liệt cũng chưa từng đến nước Anh thăm Sở Mộ Tuyết.Thượng Quan Liệt quá nhớ thương Sở Mộ Tuyết cho nên anh không thể kiềm chế nỗi mới đến nước Anh, nhưng hiện tại anh cảm giác cả thế giới như sụp đổ.

Toàn bộ suy nghĩ đều bị phá hủy bởi từng hành động của người đàn ông đó với Sở Mộ Tuyết.

Thế giới của anh đã bị sụp đổ…Mộ Tuyết không cần anh nữa, đúng là Mộ Tuyết vẫn ghét bỏ bệnh tình của anh, không cần anh.


Hành động thân mật của cô và người đàn ông đó làm hai mắt của anh đau đớn, như quất roi vào trái tim anh, khiến cho anh đau đến mức không thể hô hấp, không cách nào suy nghĩ.Thượng Quan Liệt lảo đảo bước ra khỏi bệnh viện, trở lại xe của mình và nói với tài xế: “Đến sân bay.”Anh nhắm mắt và tựa lưng vào ghế, trong đầu Thượng Quan Liệt lúc này chỉ có một câu ‘Mộ Tuyết không cần anh’.

Ánh nắng duy nhất trong thế giới của anh đã không cần anh nữa rồi.“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Sở Mộ Tuyết nghe giọng nói phát ra từ trong điện thoại, cô lấy làm kỳ lạ nói: “Tắt máy? Điện thoại của Liệt chưa bao giờ tắt máy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?”“Mộ Tuyết, nhanh lên, lập tức bắt đầu giải phẫu.” Moen gọi.Sau khi trở về từ nước Anh, Thượng Quan Liệt vẫn ngồi trong phòng, không nhúc nhích tựa như một bức tượng điêu khắc.

Ánh mắt anh biến ảo khôn lường, không hề chứa bất cứ thứ gì, không có tiêu cự cũng không có nhiệt độ, biến ảo đầy âm u.


Trong lỗ tai anh vang lên lời nói lạnh lùng của mẹ: “Mày là đồ ác ma, mày vốn không nên xuất hiện ở thế giới này.

Mày là kẻ dư thừa, là ác ma, mày vốn không nên tồn tại.”“Tôi vốn không nên tồn tại, không nên tồn tại!” Thượng Quan Liệt nỉ non trong miệng: “Không nên tồn tại, không nên tồn tại…”Thượng Quan Liệt từ từ vươn tay cầm lấy cây dao gọt trái cây ở trên bàn, anh dùng sức cắt vào cổ tay mình, từng chút từng chút một…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.