Bối Phụ Dương Quang

Chương 133






Ba người nhận được thư cũng không nói lộ ra, tập đoàn tài chính Đái thị cùng Đái gia thủy chung phi thường bình tĩnh.

Đái Tông Bật một mực tĩnh quan kỳ biến, thấy Đái Hi mỗi ngày đều ở công ty công tác, tăng ca đến đêm khuya, dường như đã khôi phục trạng thái trước đây, nhất thời cảm thấy rất thoả mãn. Rốt cuộc người nối nghiệp mà ông chọn là người có ý chí kiên định, không hổ là dẫn đầu Đái thị.

Đái Cẩm cũng không dám ly khai, sợ đại ca có cái gì dị thường, tạo sóng to gió lớn. Bất quá, xem thư xong, cô lập tức gọi điện thoại cho Giải Tư, thập phần thành khẩn xin lỗi, thừa nhận bản thân quá mức xung động, xin cậu tha thứ, hôn lễ cử hành đúng hạn, cô sẽ trở về sau vài ngày.

Hai ngày sau, cô lại thu được email Giải Tư gửi: “Alice, kỳ thực là ta muốn biểu thị áy náy đối với ngươi. Ta nghĩ hôn lễ chúng ta sẽ không cử hành nữa. Ngày hôm qua, ca ca ta rời khỏi Thượng Hải, chỉ lưu lại cho ta một phong thư, hy vọng hôn lễ chúng ta có thể cử hành như thường, thế nhưng ta làm không được. Trước đây ta đã nói qua với ngươi, Giải gia chúng ta hoàn toàn bất đồng với Đái gia các ngươi. Đái gia các ngươi là thế gia, tài phú truyền tới các ngươi đã là đời thứ ba mà Giải gia chúng ta thì khác. Lúc chúng ta còn nhỏ, vẫn sống trong cảnh nghèo khó, đến tận khi ca ca ta phấn đấu trong thương giới, tình trạng chúng ta mới dần dần khá lên. Ca ca ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua khó khăn, thiếu chút nữa mất cả mạng, đối với cha mẹ cùng ta thủy chung quan tâm cẩn thận, có cái gì đau khổ, hắn đều tự một mình giữ. Nếu như không có hắn, cha mẹ ta có lẽ đã vì bệnh mà ly khai nhân thế rồi, ta cũng không có khả năng đi Mỹ du học, càng không thể gặp ngươi. Alice, tình cảm ta đối với ngươi thủy chung như một, đây là chuyện không thể hoài nghi. Thế nhưng, nếu như muốn ta đem hạnh phúc bản thân dựng trên hy sinh của ca ca, thì ta đây thật sự là không thể làm được. Nếu ngươi là ta, ngươi có nguyện hy sinh hạnh phúc ca ngươi đổi lấy hôn nhân chính ngươi không? Ngươi có thể yên tam thoải mái hưởng thụ hạnh phúc sau này không? Sở dĩ, hôn ước chúng ta hủy đi vậy. Ở chỗ này, lần thứ hai, ta hướng ngươi xin lỗi, xin ngươi tha thứ.”

Qua màn hình máy tính, Đái Cẩm đờ ra. Giờ khắc này, tâm tư của cô bỗng nhiên bay đến thật lâu trước đây, tại ánh nắng tươi sáng trong vườn trường, bỗng nhiên có thiếu niên cao to còn nhiệt tình hơn cả thái dương kia nhìn cô, rộng rãi mà cười, rõ ràng dùng Hán ngữ hỏi: “Này, ngươi là người Trung Quốc phải không?”

Hạnh phúc chính là từ giây phút ấy bắt đầu chăng?

Đái Cẩm nhốt mình ở trong phòng, không ra.

Trong lúc phu phụ Đái Tiên Dận buồn bực không ngớt, Đái Tông Bật nhận được một tin tức tình thiên phích lịch.

Luật sư tập đoàn tài chính Đái thị gọi điện thoại tới cho ông: “Đái chủ tịch mấy ngày nay đang chuyển giao công tác cùng trả lại cổ phần công ty, y mới rời công ty.”

Đái Tông Bật tức đến độ huyết áp tăng cao, lập tức ngất đi, phải vào bệnh viện. Đái Hi nghe thấy tin lập tức chạy đi thăm ông, bị ông chỉ vào mũi mắng: “Ngươi nghịch tử này. Ngươi rốt cuộc làm gì? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Đái Tiên Dật có điểm không hiểu, nhưng trầm giọng với Đái Hi: “Ngươi làm chuyện gì khiến gia gia ngươi tức giận như thế?”

Đái Hi phi thường bình tĩnh: “Gia gia, Ba ba, Mụ mụ, Alice. Xin các ngươi bình tĩnh nghe ta nói hết lời.”

Đái Tông Bật khôi phục trấn định trước hết: “Được, ngươi nói.”

Nơi này là phòng bệnh hạng nhất, không cần đề phòng tai vách mạch rừng, Đái Hi liền nói thẳng ra: “Gia gia, ba, mụ, cho tới nay, ta chưa từng có bạn gái, nhưng nguyên nhân không phải như các ngươi nghĩ. Các ngươi nghĩ ánh mắt ta quá cao, hoặc trời sinh tính xấu hổ, cho nên mới không tiếp xúc nữ tính, kỳ thực không phải như thế. Từ khi đi học, ta đã phát hiện bản thân hoàn toàn không có cảm giác với bạn học nữ. Khi đó, ta âm thầm thích một vị nam lão sư, bất quá chưa từng có biểu lộ với người đó. Đến Mỹ học đại học, ta có một tình nhân đồng tính. Hắn là người Pháp, chúng ta ở chung ba năm.”

Nghe đến đó, bốn người Đái gia đều như hít phải hơi lạnh, nhìn y á khẩu không nói được lời nào.

Y bình tĩnh mà nói: “Khi đó ta rất sợ bị người khác biết, bao giờ cũng che che giấu giấu. Mỗi lần các ngươi đến thăm ta, ta đều có bảo hắn đi ra ngoài, đến khách sạn ở, đến tận khi các ngươi ly khai. Sau đó, hắn thấy khó chịu chuyện này, cùng ta chia tay. Ta trở về kế thừa gia nghiệp, từ nay về sau không nói chuyện tình cảm nữa. Ta vốn cho rằng bản thân cô độc cả đời, trong lòng cũng chuẩn bị cả rồi, sở dĩ toàn tâm toàn ý vào công tác, chưa bao giờ nghĩ gì khác. Thế nhưng, khi ta thấy Dennis, lập tức không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn. Các ngươi đều gặp qua hắn, biết hắn là một người ưu tú thế nào. Lần đầu tiên ta cùng hắn gặp mặt là ở New Haven, chuyện này các ngươi cũng không biết. Ta sợ hắn làm gì có hại với David, vừa thấy hắn liền châm chọc khiêu khích, còn đem hôn sự đệ đệ hắn cùng Alice ra ép buộc, muốn hắn ly khai, không muốn ảnh hưởng tới danh dự Đái thị chúng ta. Tính hắn phi thường kiêu ngạo nhưng vì đệ đệ thập phần nhường nhịn. Thời gian đó, ta đối hắn nhất kiến chung tình, không thể tự thoát ra được.”

Đái Cẩm nghe đến đó, không khỏi thất kinh, cô xác thực không biết đại ca dĩ nhiên làm chuyện như thế, mà Giải Ý hoàn toàn giấu diếm, chưa từng có nửa câu oán hận.

Đái Tông Bật cùng phu phụ Đái Tiên Dận vẫn bình tĩnh, tiếp tục nghe Đái Hi nói.

“Sau này, ta cố nén hơn một năm, hy vọng có thể đem đoạn tình cảm làm lạnh đi, ai biết không chỉ nhạt dần, trái lại càng thêm sâu đậm, sở dĩ ta quyết định nghe theo tâm mình chiêu hoán, tiếp cận hắn, hướng hắn biểu đạt tình cảm của ta. Nhưng hắn hàm súc mà cự tuyệt, không chịu tiếp thu ta, là ta ba lần bốn lượt quấn quít lấy hắn, vô luận như thế nào cũng không chịu đi, lúc này mới cảm động được hắn.” Nói đến đây, Đái Hi lộ ra một tia mỉm cười hạnh phúc. “Chúng ta ở chung phi thường tốt. Hắn tuy rằng rời khỏi thương giới, nhưng trở thành một thiên tài nghệ thuật gia, căn bản không cần dựa vào tiền tài, quyền thế Đái thị chúng ta. Mà hắn cũng thập phần khiêm tốn, không muốn ảnh hưởng ta cùng danh dự gia tộc chúng ta. Ta vì thế rất cảm kích hắn, hơn nữa càng thêm yêu hắn. Lần này, hắn vì hạnh phúc đệ đệ hắn cùng Alice, vì gia tộc của ta, quyết định hy sinh tình cảm của chúng ta, ta thật sự không thể tiếp thu. Sở dĩ, ta chỉ có thể thoát ly Đái thị, biến thành một người bình thường, sau đó tìm hắn, cùng hắn một chỗ qua những ngày vui sướng bình thường. Ta không cần một phân tiền nào của Đái thị, cho nên mới ta đem cổ phần công ty dưới danh nghĩa ta trả về lại. Gia gia, ba, mụ, ta vì nhà mình đã làm việc rất nhiều năm rồi, hiện tại ta nghĩ sống một lần vì bản thân. Coi như là ta ích kỷ vậy. Nhưng ta quyết tâm, tuyệt không thay đổi. Xin các ngươi tha thứ cho ta.”

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh lặng ngắt như tờ. Bốn người nhìn thần tình dũng mãnh gan dạ của Đái Hi, dáng người kiên định thế, họ đều minh bạch tâm ý y xác thực vững như bàn thạch không thể dao động.

Đái Cẩm mở lời trước hết: “Đại ca, đều là ta không tốt. Ta quá ích kỷ, quá lo lắng cho bản thân, một điểm cũng không có cân nhắc vì ngươi. Kỳ thực, Andy đã viết thư cho ta, nói ca ca Andy đã rời khỏi Thượng Hải, mà Andy tuyệt không vì vui sướng bản thân hy sinh tình cảm ca ca. Thấy huynh đệ bọn họ lý giải cho nhau như thế, quan tâm nhau thế, ta thập phần xấu hổ. Đại ca, ta ủng hộ ngươi, ngươi cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc bản thân.”

Đái Tiên Dận nhẹ giọng nói với Đái Tông Bật: “Ba. Con cháu tự có phúc con cháu, không bằng để nó đi đi. Hơn nữa, Tiểu Ý cũng là một hài tử tốt.”

Đái Tông Bật nhìn Đái Hi. Ánh mắt vẫn lợi hại như cũ. Đái Hi không hề sợ hãi mà nhìn thẳng ông. Tại gia tộc Đái thị, chỉ có y có lá gan, có khí thế, dám nhìn thẳng vào lão gia tử như thế, đó cũng là điều khiến lão gia tử cực kỳ thưởng thức y.

Đái Tông Bật rốt cục thở dài: “Ta đồng ý lựa chọn của ngươi, không phải bởi vì uy hiếp của ngươi, mà là bởi vì thanh niên kia xác thực là một hài tử tốt, ưu tú phi thường, ta rất thích hắn.”

“Thật tốt quá.” Đái Hi nhất thời đại hỉ. “Gia gia, cảm tạ, cảm tạ ngươi. Ba, mụ, cảm tạ các ngươi. Alice, cảm tạ.”

Nhìn hài tử luôn luôn lạnh nhạt không cười này lại có lúc vui sướng đến thế, Đái Tông Bật cùng phu phụ Đái Tiên Dận đều cảm thấy rất vui mừng.

Khi Đái Hi cùng Đái Cẩm bay đi Thượng Hải xong, Giải Ý đang tại Quý Châu.

Phu phụ Từ Âm ở chỗ này trù hoạch kiến lập một khu trường học cho trẻ khuyết tật, đã làm hơn nửa năm rồi, Giải Ý chủ động lại đây hỗ trợ, bọn họ tự nhiên hoan nghênh hai tay.

Giải Ý xuất thân từ ngành công trình, đối với thổ kiến cùng tu sửa đều rất có kinh nghiệm, giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều. Hắn ở chỗ này làm việc, chỉ làm không, không nhận một đồng lương. Hắn nói hắn không cần tiền lương, nhưng lại có thể đem tiền bán tranh ra quyên cho quỹ. Từ Âm nghe xong cười không ngừng, nói hắn để dành một ít cho bản thân dưỡng lão, nghe xong hắn cũng buồn cười.

Hắn một mực ở trong thâm sơn cùng cốc, ngay cả Tết âm lịch cũng không có trở về, thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại báo bình an. Biết được hôn lễ Giải Tư cùng Đái Cẩm đúng hạn cử hành, hắn cảm thấy rất thoải mái.

Đợi cho đến khi xuân về hoa nở, trường học phần gốc đã hoàn công, tiến hành lắp đặt thiết bị. Giải Ý lái xe bôn ba trên đường, tự mình đi tìm nguyên vật liệu, cùng đội thi công tiến hành câu thông, mỗi ngày mệt đến sức cùng lực kiệt, cái gì cũng không đi suy nghĩ nhiều nữa.

Không lâu sau, trong một chuyến trở về Thượng Hải, Từ Âm mang đến cho hắn một thiệp cưới.

Đó là thiệp mời hôn lễ Giải Tư cùng Đái Cẩm, nói rõ 21 tháng 2 cử hành tiệc cưới tại khách sạn Tinh Thần, mời hắn tham gia.

Trong thiệp mời còn có vài dòng viết: “Dennis: nếu như đến lúc đó ngươi không có mặt, ta hủy hôn lễ, không lấy Andy. Ta nói thật. Alice.”

Phía dưới còn có một câu khác, chữ viết khác: “Ca: cô ấy nói thật đó, sở dĩ, đến lúc đó ngươi phải đến a. Tiểu Tư.”

Giải Ý thấy nhịn không được cười không ngừng.

Từ Âm khuyên hắn: “Nếu là đệ đệ ngươi kết hôn, ngươi làm ca ca thế nào cũng phải đi tham gia, nếu không thì thật không đúng. Phụ mẫu ngươi cũng sẽ thất vọng. Ta nghĩ ngươi trở về đi. Ở đây ta sẽ quan tâm, không sai việc đâu, ngươi yên tâm.”

Giải Ý suy nghĩ một hồi, liền gật đầu: “Được rồi, ta đi.”

Mùa xuân trên mặt đất Thượng Hải sinh cơ bừng bừng, khách sạn Tinh Thần nở đầy hoa tươi, nhà hàng xanh vàng rực rỡ, khắp chốn đều dán chữ ‘hỷ’ đỏ thẫm, đèn ***g màu sắc rực rỡ, bầu không khí sung sướng vô cùng.

Giải Ý lên máy bay trễ. Hắn từ sân bay vội vã chạy về nhà, tắm rửa thay y phục, liền dự tiệc tại khách sạn.

Mấy tháng qua, hắn nhận hết phong sương, người gầy rất nhiều, gương mặt cũng đen đi, nhưng vẫn động nhân như cũ.

Giải Tư cùng Đái Cẩm đứng ở cửa nghênh tiếp khách nhân, thấy hắn tới, không khỏi mừng rỡ.

Giải Tư một tay kéo hắn, vui mừng nói: “Ca, ngươi rốt cuộc tới, nếu không ta lo Alice lại chạy đi mất. Vậy ta thảm a.”

Giải Ý cười cười lấy ra một hộp da tinh xảo đưa cho bọn cậu: “Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Giải Tư thành thật mà thu, hì hì cười nói: “Cảm tạ ca. Chúng ta còn có thể sớm sinh quý tử nữa a.”

Đái Cẩm hung hăng đẩy cậu một cái:” Tiểu tử này, đầu toàn tà tính.”

Giải Tư tà tà liếc cô, đắc ý dào dạt: “Điều này là tà tính sao? Đây là cách nghĩ truyền thống a, thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái, đại trượng phu là như thế.”

Đái Cẩm cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ca, ngươi đi vào trước ngồi đi. Chúng ta lập tức mở tiệc rồi.”

Giải Ý nghe cô gọi mình một tiếng “Ca”, trong lòng phi thường hài lòng, lập tức đáp ứng, vào đại sảnh.

Đi không được vài bước, hắn liếc mắt liền thấy Đái Tông Bật, phu phụ Đái Tiên Dận cùng phu phụ hòa Giải Diễn đang nói chuyện với nhau. Đái Luân đang ở đại sảnh thu xếp, chỉ huy nhân viên phục vụ chạy đi chạy lại. Đái Hi thì ngồi nghiêm chỉnh ở một chỗ kia, nhãn thần tựa như hỏa, sáng quắc bắn về phía hắn.

Giải Ý do dự một chút, đành đón ánh mắt y nhìn qua, xa xa mà ngồi vào bên kia, không nhìn tới y nữa, chỉ khách khí kêu lên: “Đái lão tiên sinh, bá phụ, bá mẫu, chào các ngươi.”

Đái Tông Bật hiền lành nhìn hắn, cười nói: “Tiểu Ý, ngươi đến là tốt rồi. Sau này gọi ta gia gia là được.” Đái Tiên Dận cũng mỉm cười: “Đúng vậy, gọi ta ba ba.” Phương Tú Minh càng thêm yêu thích cầm tay hắn, hòa ái nói: “Hài tử này, cũng quá nhạy cảm mà. Sau này a, ngươi phải cùng Tiểu Hi câu thông nhiều mới tốt, mọi chuyện hai người đều để ở trong lòng, rất dễ ra vấn đề đó.”

Giải Ý nghe bọn họ nói, trong lòng một mảnh mê man, hoàn toàn không rõ tình huống, không khỏi nhìn về phía phụ mẫu mình.

Đái Hi lạnh lùng liếc mắt, quay đầu nói với Giải Diễn cùng Lô Vân: “Ba, mụ, các ngươi cũng nói hắn hai câu đi. Hắn quá bá đạo a? Rõ ràng là chuyện hai người, hắn lại tự quyết định một mình, đá ta đi, quả thực quá phận.”

Giải Diễn cùng Lô Vân nghe xong, đều nhịn không được cười khoái trá. Lô Vân lôi tay Đái Hi nói: “Tiểu Hi a, ngươi không nên trách Tiểu Ý, tính cách hắn là như vậy, ngươi thông cảm nhiều một chút.”

Giải Diễn nhìn nhi tử, thương yêu nói: “Tiểu Ý, lần này là ngươi sai, có chuyện gì đều phải nói ra, mọi người cùng thương lượng giải quyết, sao có thể quyết tuyệt như thế chứ? Tình cảm vốn là chuyện hai người, gặp gian nan ngăn trở, cũng do hai người đối mặt. Ngươi mọi việc một mình gánh, có đôi khi làm thương tổn người khác đó.”

Giải Ý nhìn một chút trưởng bối Đái gia, lại nhìn một chút phụ mẫu của chính mình, lúc này mới chậm rãi hiểu được, trong lòng vẫn không thể tin được, đứng ngây ra, một chữ đều nói không nên lời. Nhìn thần tình hắn, lòng Đái Hi lại đau. Y đứng dậy, gương mặt bình tĩnh nói: “Ngươi theo ta lại đây, ta có nợ cần đòi ngươi. Ngươi nếu không đem việc này giải quyết rõ ràng, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.”

Giải Ý thấy thần sắc y bất thiện, lúc này tự biết mình đuối lý, thân bất do kỷ theo sát y từ cửa hông buổi tiệc đi ra ngoài.

Đái Hi một đường thông thuận dẫn hắn đến phòng, khóa cửa lại, liền kéo hắn lên áp lên tường. “Vì sao không nói với ta một tiếng đã bỏ đi hả?” Y ác thanh ác khí hỏi.

Giải Ý bị y nặng nề ép sát, trên mặt dần dần hiện dáng cười. Hắn nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta ích kỷ.”

“Chỉ vì ích kỷ?” Đái Hi chỉ trích. “Người nhu nhược, đào ngũ, nhát gan.”

Giải Ý ôn nhu cười: “Phải, là ta, ngươi nói không sai.”

Đái Hi nhìn hắn, khống chế không được tâm tình bản thân, trên mặt lộ ra thương tiếc không gì sánh được, một tay lấy ôm hắn vào lòng, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ta ngươi yêu như thế, vì sao ngươi không tin? Ta biết trước đây ngươi chịu rất nhiều thương tổn, sở dĩ kỳ vọng đối với tình cảm không cao, ngươi nghĩ rằng tình yêu ta dành cho ngươi có thể tùy thời cải biến, tùy thời biến mất, có đúng hay không? Ngươi…. ngươi…. ngươi vì sao không chịu để ta thể hiện một lần?”

Giờ khắc này, Giải Ý bỗng nhiên triệt để minh bạch tâm ý y, cảm thụ được tình yêu rừng rực mà thâm trầm, liều lĩnh của y. Hắn tha thiết ôm lấy y, thành khẩn mà nói: “Xin lỗi, sau này ta sẽ không thế nữa.”

Đái Hi ôm lấy người tưởng như đã mất mà trở về, nước mắt không khỏi rơi xuống, nhịn không được hôn hắn.

Giải Ý bị sức y đè vào tường, trong lòng lại hiện lên một thứ tình cảm kiên định trước đây chưa hề có. Hắn ôm Đái Hi, cùng y hôn nhau kịch liệt, cùng y dây dưa nhiều lần, không bao giờ buông tay nữa. Lúc này, tiệc ở đại sảnh mơ hồ truyền ra tiếng nhạc hôn lễ.

Đái Hi một bên hôn hắn một bên bá đạo ra lệnh: “Nói, vĩnh viễn không đào tẩu nữa.”

Giải Ý mỉm cười, rõ ràng mà nói: “Vĩnh viễn không.”——

Kết cục B Hoàn





Kết cục C

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.