Bình An Của Anh

Chương 31: Cãi nhau




hẩm Hi Tri lên đại học Tiểu Hoa thấy thật trống vắng, mỗi ngày cô đều đi học một mình, làm bài tập một mình, gặp bài không hiểu chỉ có thể đi hỏi thầy cô, trường tổ chức đại hội thể thao cô vẫn chạy 3000m, nhưng không còn cậu thiếu niên mặc đồ thể thao số 10 dẫn chạy cho cô.

Bé Hứa Đống cũng không quen, lúc muốn ăn kẹo bánh hay đồ chơi bị hỏng sẽ chạy sang nhà đối diện tìm anh hai, sau đó ủ rũ đi về nói với chị: “Em nhớ anh hai.”

Tiểu Hoa cũng nhớ.

Cuộc điện thoại đầu tiên Thẩm Hi Tri gọi về cô không nghe được, vì lúc đó cô xuống lầu đi dạo. Bé Hứa Đống ôm điện nói huyên thuyên đủ chuyện, Bạo Bạo ngồi dưới đất vẫy đuôi nhặng xị. Tiểu Hoa đi lên nghe em trai ríu rít: “Anh hai nói anh ở trên lầu 6 kí túc, ngày khai giảng đầu tiên bị cúp nước, anh hai lười biếng không thèm tắm luôn, anh hai bảo không tắm hôi lắm, nói em phải sạch sẽ. Chị, anh hai nói nghỉ hè mua quà về cho em.”

Tiểu Hoa ừ một tiếng, mấy ngày liền cứ canh chừng điện thoại, nhưng nó lại không reo lần nào.

Thật ra cô có thể gọi cho anh, nhưng cô sợ mình không kìm lòng được mà nói cho anh biết: Thẩm Hi Tri, em rất nhớ anh.

Những lời này một khi nói ra khỏi miệng, cô sợ mình không chịu được một năm đằng đẵng sắp tới. Nên cô giấu trong lòng, chỉ riêng mình biết.

Thẩm Hi Tri mới vào đại học cũng không thoải mái như anh nói. Anh cũng không quen với những tháng ngày không có Tiểu Hoa, thậm chí đôi khi anh còn nghĩ, mình quyết định như thế là đúng hay sai? Nếu thi vào một trường ở miền Nam có phải tốt hơn không?

Nhưng chút dao động nhỏ này biến mất khi anh đã quen với cuộc sống nhiều màu sắc chốn đại học. Anh gọi điện cho Tiểu Hoa, lần này Tiểu Hoa nhận được, anh nói: “Hứa Tiểu Hoa, nếu em thi tốt anh sẽ đưa em đến đây chơi.”

Đến trường đại học của anh? Hai mắt Tiểu Hoa sáng lên.

“Phải thi bao nhiêu mới được?” Cô hỏi.

Thẩm Hi Tri nói: “Nằm trong top 5.”

Mất căn bản, lại không có anh chỉ dạy nên Tiểu Hoa phải học nhiều hơn trước đây, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã tụt mất 10 cân, giống như chỉ còn da bọc xương. Hứa Kiến Quốc thấy vậy bảo Trần Ái Lệ nấu đồ bồi bổ cho Tiểu Hoa. Trần Ái Lệ không vui, bà ta ngay từ đầu đã không muốn cho Tiểu Hoa đi học, bây giờ còn muốn lên đại học? Lấy tiền đâu ra?

Vậy nên chọn một hôm Hứa Kiến Quốc không ở nhà, Trần Ái Lệ hầm một con gà, đùi gà thịt gà đều để phần cho Hứa Đống, trong nồi chỉ còn nước dư, cánh và cổ. Trần Ái Lệ chỉ cánh gà nói: “Đó, mày ăn đi.”

Tiểu Hoa không thích ăn cánh gà, nhưng có ăn cô cũng không chê, lúc ăn nghe Trần Ái Lệ cạnh khóe: “Con gái chẳng được tích sự gì, đủ lông đủ cánh là bay đi thôi.”

Tiểu Hoa ngẩng đầu: “Dì đang nói tôi hả?”

Trần Ái Lệ hừ một tiếng: “Biết thế là tốt, trước đây còn hiểu chuyện, nói đi làm kiếm tiền, giờ cho mày học cấp 3 xong lại muốn bay tiếp, mày biết lên đại học tốn bao nhiêu tiền không? Mày học cấp 3 đã đốt bao nhiêu tiền của bọn tao, mày tưởng tao nhiều tiền lắm hả? Chẳng cần nói mấy thứ khác, học phí 3 năm cấp 3 của mày đủ cho con tao lên đại học đấy mày biết không?”

Tiểu Hoa bỏ đũa xuống: “Lên cấp 3 không phải ý của tôi, lúc trước ba tự ý đi nhập học cho tôi, dì không hài lòng thì đi mà nói với ba.”

Nhắc tới chuyện này Trần Ái Lệ liền khó chịu: “Đó là chuyện ba mày quyết định được hả? Người ta đưa tiền đến tận tay nói cho mày đi học, ba mày phản đối được à? Nếu ba mày làm chủ được thì tiền đó đã thuộc về con tao rồi, làm gì đến lượt mày!”

Tiểu Hoa nghe ra ẩn ý, nói: “Như thế 3 năm cấp 3 của tôi không tốn nửa xu tiền nhà, bà tiếc cái gì chứ? Giờ tôi sắp tốt nghiệp, bà tiếc tiền nên không muốn cho tôi lên đại học phải không?”

Trần Ái Lệ đập bàn: “Đúng đấy!”

Bé Hứa Đống đang vui vẻ gặm đùi gà, đầu dần dần cúi xuống, cuối cùng bênh chị, nói với mẹ: “Không được bắt nạt chị.”

Trần Ái Lệ tức giận mang cả con cả bát vào phòng nhốt lại. Hứa Đống gõ cửa ầm ầm: “Thả con ra, hai người đừng cãi nhau nữa!”

Bên ngoài, Tiểu Hoa đứng dậy nói với Trần Ái Lệ: “Tôi lên đại học sẽ không lấy của nhà nửa xu, Thẩm Hi Tri nói rồi, bây giờ sinh viên có thể vay tiền ngân hàng, sau này đi làm trả lại, trường còn có học bổng, còn đi làm thêm, những năm nay thiếu tiền mấy người về sau tôi sẽ trả, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến em trai, tôi có lương tâm!”

Trần Ái Lệ không biết chuyện vay tiền, nhưng gần đây công ty kinh doanh không tốt, bà ta nghe người khác nói giám đốc vay tiền ngân hàng. Nhưng vay tiền phải lấy công ty đặt cọc, nếu sau này không trả tiền được công ty sẽ bị bán đấu giá.

Thế nên bà ta tưởng vay ngân hàng mà Tiểu Hoa nói là lấy nhà của bọn họ đặt cọc.

“Mày…con mất nết!” Trần Ái Lệ chợt xông đến túm tóc Tiểu Hoa. Tóc Tiểu Hoa rối tung, cô ngây người, vì từ khi cô lên cấp 3 ít khi bị đánh, không hiểu sao Trần Ái Lệ lại kích động như vậy.

Trần Ái Lệ thở phì phì, nắm tóc Tiểu Hoa gào lên: “Mày lấy cái gì đặt cọc hả! Sao mày dám lấy nhà tao đặt cọc! Nếu mày không có tiền trả thì bọn tao phải ra đường ở à? Mày có lương tâm? Có lương tâm mà 10 năm nay mày gọi tao là dì cho mọi người nói tao chèn ép mày? Hứa Bình An, mày phải biết là nếu năm đó tao không đồng ý thì Hứa Kiến Quốc dám đón mày về chắc? Mày phải vào cô nhi viện từ lâu có biết không hả!”

Tiểu Hoa bình thường chỉ ăn cơm thừa canh cặn, nửa bát canh gà vừa nãy vào bụng bị lắc như vậy làm cô muốn ói, cô giữ tóc mình hét lên: “Bà thả tay ra, không tôi ói lên người bà cho coi!”

Trần Ái Lệ sợ Tiểu Hoa ói đành thả lỏng tay, nhưng miệng vẫn còn đay nghiến. Tiểu Hoa hét lên: “Ầm ĩ cái gì chứ! Bà chẳng hiểu cái gì hết! Tôi nói cho bà biết chuyện tôi vay tiền không liên quan gì đến mấy người hết! Bà đừng có nói linh tinh!”

“Mày nói láo!”

“Bà ngu lắm!” Tiểu Hoa không nhịn được nữa, dù nghe em trai khóc trong phòng cô cũng không nhịn được, hét lên: “Tôi phải lên đại học! Bà đừng có cản tôi nếu không tôi kéo bà chết cùng!”

Có lẽ đây là lời tàn nhẫn nhất mà Hứa Tiểu Hoa nói trong đời này.

Vẻ ngoan cường trong mắt cô làm Trần Ái Lệ lui về phía sau một bước, cô chạy ra ngoài.

Tiểu Hoa khó chịu vô cùng, nhưng nửa giọt nước mắt cũng không rơi. Cảm giác đau đớn này thật khó chịu, thật không cam lòng. Cô có thể nghe Hứa Đống trên lầu khóc: “Mẹ xấu xa, mẹ xấu xa, con muốn chị, hu hu chị ơi!”

Cô cũng nghe thấy mấy nhà xung quanh mở cửa dòm ngó, rồi xì xào bàn tán.

Cô ôm bụng đi ra khỏi khu chung cư, ngồi trên đường nhìn xe qua lại. Cách đó không xa có một buồng điện thoại, 5 đồng một lần gọi. Cô ngắt cỏ dưới chân, cuối cùng không đi tới đó.

Trần Ái Lệ cố tình không dọn bàn, chờ Hứa Kiến Quốc về xem bãi chiến trường, Hứa Kiến Quốc vừa vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Hứa Đống khóc xong ngủ thiếp đi, Trần Ái Lệ ôm con trai lau nước mắt: “Sống làm gì cho khổ thế này!”

***

Nửa đêm Tiểu Hoa mới về, cô không mang chìa khóa, nhưng cô biết chìa khóa nhà họ Thẩm giấu ở đâu. Định qua đó ngủ một đêm nhưng lại thấy nhà mình vẫn mở cửa, có ánh đèn hắt ra. Cô hít một hơi mở cửa đi vào, dù là chuyện gì cô cũng đón nhận.

Phòng khách chỉ có một mình Hứa Kiến Quốc. Căn nhà này trải qua bao năm tháng, thời gian hằn dấu trên vách tường loang lổ, sau khi có Hứa Đống hơn nửa phòng khách làm nơi chứa đồ chơi của cậu.

Hứa Kiến Quốc đang ngồi hút thuốc, thấy Tiểu Hoa về mới thở phào nhẹ nhõm. Ông vẫn chưa quên hè năm ấy cô bỏ nhà đi cùng Thẩm Hi Tri, đã nhiều năm rồi ông mới mơ thấy mẹ cô, áy náy xen lẫn xấu hổ, từ khi tỉnh giấc đến khi cô về nhà ông vẫn không chợp mắt.

Thế nên lần này ông không dám ngủ, sợ phải mơ thấy mẹ Tiểu Hoa khóc lóc than: “Em đau quá, em sắp chết rồi, anh nhất định phải chăm sóc con gái chúng ta.”

Hứa Kiến Quốc dụi thuốc lá, nhìn Tiểu Hoa. Cô rất gầy nhưng người lại cao, nhìn giống như cây trúc. Mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt to gần như chiếm hết nửa khuôn mặt.

Tiểu Hoa đứng ngoài cửa, Hứa Kiến Quốc thở dài: “Vào đi.”

Tiểu Hoa lúc này mới đi vào.

Hứa Kiến Quốc đứng dậy đi vào phòng, để lại một câu: “Ngủ sớm đi…”

Tiểu Hoa biết cô thắng rồi.

Hôm sau cô bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng, cô không biết mình phạm lỗi gì, ngơ ngác. Cô chủ nhiệm có tiết, ôm giáo trình cười nói: “Em chờ một chút, nói chuyện xong rồi về học đi nha.”

Tiết sau Tiểu Hoa học thể dục, mà bây giờ cũng trở thành tiết tự học. Trong văn phòng còn hai giáo viên đang soạn bài, cô ngơ ngác ngồi xuống chẳng hiểu gì hết. Điện thoại chợt vang lên, cô nghiêng đầu nhìn hai giáo viên kia, thấy họ chẳng có ý nghe điện thoại.

Nhưng để điện thoại reo mãi như thế cũng không hay, Tiểu Hoa ngồi gần đó đành nhấc máy, lễ phép nói: “Xin chào, cho hỏi ngài tìm ai ạ?”

Người bên kia cười khẽ: “Em là Hứa Tiểu Hoa phải không? Anh tìm em.”

Tiểu Hoa hô lên rồi vội che miệng lại, quay đầu nhìn thấy hai giáo viên kia không để ý, cô cúi đầu cười, nói nhỏ: “Thẩm Hi Tri!”

“Ừ.” Người bên kia hỏi: “Gần đây thế nào?”

Tiểu Hoa nói: “Tốt lắm. Sao anh lại gọi đến văn phòng giáo viên tìm em?”

“Vì gọi về nhà không gặp được em.”

Tiểu Hoa trầm mặc, Trần Ái Lệ rút giây điện thoại nói không có tiền trả, đã rất lâu rồi cô không nói chuyện với Thẩm Hi Tri.

Thẩm Hi Tri đang ngồi trên bãi cỏ ngửa đầu nhìn trời, anh hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, có muốn đến đây chơi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.