Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 11: Chuyện thừa kế




Vài dòng của Joe: Mai là 2/9 nên dù hôm nay mệt mỏi cỡ nào cũng gắng viết truyện cho mọi người đọc. Mình khi viết mới nhận ra sự sai sót lớn về độ tuổi của hai chị em họ Lạc. Lạc Cơ hơn Lạc Uyển hai tuổi nhé mọi người. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ. Có thể mọi người chỉ đọc trong tầm chục phút, nhưng để viết ra hơn hai ngàn tám trăm chữ thì Joe đã phải tốn rất nhiều công sức. Vì thế nếu thích truyện của Joe, xin hãy để lại bình luận. Sẽ ấm lòng biết bao nhiêu nếu có thể đọc được cảm nhận của mọi người!

Lạc Cơ hơi giật mình nhìn nam sinh, anh chớp nhẹ mi mắt mấy lần, cố gắng tìm kiếm người này trong kí ức. Anh học ở trường cũng không tính là mới mẻ lắm, nhưng gặp người này có thể đây là lần đầu. Nhìn vẻ mặt bối rối tỏ ra không quen biết, cậu nam sinh khẽ  cười lên một tiếng, sau đó đứng dậy, đi gần Lạc Cơ, anh nói:

“Mới vài tuần trước đòi cưới anh, chẳng lẽ bây giờ em quên anh rồi?”

Mặt Lạc Cơ biến sắc, đôi môi mấp máy. Kẻ đứng trước mặt anh chính là Lục Kiệt – vị hôn phu từ nhỏ của anh. Lạc Cơ không biết phải nói gì, chỉ đứng trân trân nhìn Lục Kiệt. Lục Kiệt bước một vài bước chân đi đến ngang Lạc Cơ, khẽ cúi đầu thì thào vào đôi tai nhỏ xinh xắn của anh:

“Tôi không biết cô muốn gì, nhưng tránh xa em trai tôi đi.”

Lạc Cơ hơi ngỡ ngàng trước hành động của Lục Tuấn, mắt anh trợn tròn, miệng vẫn liên tục mấp máy trong vô thức. Cho đến khi anh nói thành công một câu thì Lục Kiệt đã đi xa tự phương nào rồi.

“ Cái quái gì vậy chứ?”

Lạc Cơ vẫn đứng trân trân tại đó trong vòng hai phút. Anh không thể tin được, chỉ cho đến khi Lê Vũ đến đập vào vai anh, anh mới hoàn hồn trở về. Lê Vũ chạy vội đến bên anh nên một vài sợi tóc đã dựng đứng lên, càng khiến cho gương mặt Lê Vũ có thêm vài phần phong trần hơn. Đột ngột Lạc Cơ nhướng chân lên sau đó đưa tay vuốt lại mấy sợ tóc của Lê Vũ khiến anh chàng sát gái tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp. Nếu chỉ dừng lại ở khung cảnh lãng mạn đó, có lẽ đây sẽ là một kỉ niệm đầy mới mẻ của đôi nam thanh nữ tú cho đến khi chất giọng đầy chua chát của Lạc Cơ vang lên:

“Lần sau mà đi gặp tôi với cái đầu thế này thì đi thẳng về nhà dùm tôi nhá! Nhìn chướng mắt ghê hồn!”

Lê Vũ đứng hình trong sự im lặng, cô gái nhỏ nhắn yêu kiều lúc nãy còn rơi vài giọt lệ, giọng nhẹ nhàng hiền dịu lại đang quát mắng anh tại lúc này. Dù cô ấy từng bắt ép Vương Nhi nhưng chất giọng cũng không quá gắt gỏng. Đôi mắt long lanh lúc trước ừng ực nước giờ đang liếc xéo anh. Anh không tin, anh thật sự không thể tin được. Lạc Cơ không quan tâm đến ánh nhìn đầy bất ngờ của Lê Vũ, anh chỉ nói qua về phần thưởng lúc nãy: 

“Tối nay, cậu cứ đứng trước “seven”, tôi sẽ đến. Bảy giờ được không? Tôi không được về quá muộn.”

Lê Vũ gật đầu, dù anh rất ấn tượng với cô gái này nhưng anh với cô ta chỉ là đối tác, cô ta cần thì anh cung, chỉ thế thôi. Sau đó Lê Vũ rời đi, Lạc Cơ vẫn ở trong thư viện tìm kiếm Lục Tuấn. Thư viện là nơi cuối cùng mà anh chưa tìm, nhưng dẫu có ngó nghiêng xung quanh cũng không thấy bất cứ ai. Lạc Cơ thở dài, quay gót chân ra về. Đường đến trái tim của Lục Tuấn thật sự là xa tận chân trời mà. Hết Trần Mai chắn đường còn có anh rể không đồng ý, thật sự quá khó cho đầu óc mù mờ yêu đương thuần khiết như anh.

Lạc Cơ quay trở về nhà, tâm trạng không vui vẻ gì. Mới bước qua cửa đã nghe thấy tiếng Lạc lão gia hỏi han:

“Con mới về à? Sao mặt buồn bã thế?”

Lạc lão gia vừa mới nói xong, Lục Uyển đã “đóng góp” ý kiến:

“Ba không biết sao, hôm nay là ngày báo điểm thi cuối học kì đó. Mà chị hai mới vô học lại có mấy tuần rồi thi, làm sao mà được điểm cao hả ba?”

Sau đó Lạc Uyển còn cười khúc khích mấy tiếng, đôi mắt đầy trào phúng nhìn Lạc Cơ. Lạc Cơ còn chưa lên tiếng giải thích thì Diệp Lan đã bày trước trận địa:

“Ông nó phải xem lại, ông cưng Lạc Cơ quá, con bé mới đòi đi học lại đã cho nó đi, mà con bé lại học muộn hơn bạn bè nó, đầu óc lại không được lanh lẹ như Lục Uyển, giờ nó bị ít điểm nên mới buồn rầu như vậy. Lỡ con bé bị tâm bệnh thì gia đình chúng ta phải làm sao?”

Nếu chỉ là một câu nói đơn thuần thì Diệp Lan quả thật là người mẹ kế đầy tình yêu thương với con chồng Nhưng câu nói ngụ ý như trên thì không thể không nói là bà đưa Lạc Cơ vào thế rằng anh ngu dốt hơn Lạc Uyển. Chẳng phải lại càng muốn khẳng định đưa quyền thừa kế cho Lạc Uyển lại chính xác hay sao? Bà ta thật sự là một con cáo già, tính toán chi li từng bước nhỏ. Lạc Cơ phì cười, mắt nhìn Diệp Lan, giọng nói thản nhiên nhưng khí thế lại bức người:

“Con cám ơn má đã thương yêu con, đã lo lắng về tâm bệnh của con. Nhưng con không sao cả. Với lại lần này con thi điểm cũng cao nên... uổng công má rồi.”

Lạc Uyển nhanh nhảu hỏi: “Thế hạng chị là bao nhiêu? Nói thẳng luôn đi!”

“Nhất” – Lạc Cơ nói

“Chỉ có nhất cái lớp chót ấy mà chị cho là giỏi à? Tôi đây thi học kì cũng đã hạng ba của trường đấy! Ba cái trò vặt vãnh!” – Lạc Uyển vểnh môi.

“Là nhất trường” – Lạc Cơ thản nhiên thốt lên.

Cả nhà ba người đều cùng nói: “Hở?” sau đó trố mắt nhìn Lạc Cơ. Lạc lão gia hỏi lại cho chắc chắn:

“Thật sao?”

Lạc Cơ mỉm cười e lệ, mắt vẫn dính đến mẹ con Lạc Uyển mà nói:

“Thưa ba, là thật. Ba có thể hỏi giáo viên của con.”

Lạc lão gia chỉ gật gù, miệng lẩm bẩm: “Vậy thì quá tốt rồi, mẹ Lạc Cơ...”

Những biểu hiện đoan trang hiền thục, với nụ cười luôn nhẹ nhàng đặt trên môi biến mất, bà Diệp Lan nắm chặt miếng vải sườn xám, mắt liếc xéo Lạc Cơ. Thấy mẹ mình thực sự tức giận như thế, Lạc Uyển cũng hậm hực nhìn anh. Lạc lão gia nhìn thấy cũng không muốn làm gì, ông chỉ có thể làm ngơ, nếu mẹ con họ làm gì quá đáng ông sẽ chủ trì công đạo cho anh. Nhưng chỉ mấy cái việc nữ nhi này ông thật không muốn dính tới, một người là vợ đầu ắp tay gối, một người là đứa con bé bỏng của vợ trước, ông không thể chọn được. Lạc lão gia thở dài thở ngắn, định quay gót đi thì tiếng Lạc Cơ vang lên dõng dạc:

“Con muốn nói chuyện với ba.”

Lạc lão gia hỏi:

“Con muốn hỏi chuyện gì?”

Ánh măt của Lạc Cơ nhìn thẳng vào ông:

“Là chuyện thừa kế.”

Mắt của Lạc lão gia ánh lên sửng sốt trong chốc lát, nhưng lập tức bình thường trở lại. Ông vẫy tay Lạc Cơ cùng Lạc Uyển vào phòng. Bà Diệp Lan chỉ kịp nói một câu:

“Lạc Uyển là người xứng đáng. Ông hãy nhớ điều đấy!”

Lạc lão gia đưa hai đứa con gái vào thư phòng của mình, sau đó mới đáp lại lời của Diệp Lan:

“Vậy sao? Tôi thật không biết điều đấy đấy!”

Mặt của Lạc Uyện tái xanh, người cô ta cứng lại. Lạc lão gia đóng cửa thư phòng, sau đó ngồi xuống bàn làm việc, hai cô con gái ngồi vào hai chiếc ghế đối diện. Lạc Uyển đột nhiên run rẩy mở miệng:

“Ba...hứa đã cho con quyền thừa kế rồi mà?”

Lạc lão gia chỉ mỉm cười nhìn Lạc Uyển:

“Ba chỉ trao cho ai xứng đáng hơn thôi. Ba không hứa hẹn với bất cứ đứa nào trong hai con cả. Lúc trước, khi Lạc Cơ đắm chìm vào thế giới riêng của con bé, ta thấy Lạc Uyển con là người thích hợp hơn. Ba muốn người thừa kế đã biết mình phải làm gì kể cả còn đang học trung học, làm gì cho nhà này phát triển hơn. Nhưng quả thật nếu thời này người ta không bắt ép phải trao quyền thừa kế thật sớm, ta cũng muốn sẽ tìm hiểu thật kĩ hai con, nhưng thời gian lại đang gấp rút. Trong trường hợp đó, Lạc Uyển rất thích hợp. Nhưng lúc này, ta lại nhìn thấy đã có sự tương đồng giữa hai con nên chúng ta cần làm cho cuộc chơi san bằng nhỉ?”

Lạc lão gia là một con người càng cười nhiều thì chuyện đó càng nghiêm túc, càng thản nhiên thì chuyện đó lại vô cùng quan trọng. Thế nên khi nụ cười hiển hiện trên mặt ông thì Lạc Uyển đã run lên rồi. Cô ta đã cố sức bao nhiêu, học hành cực khổ bao nhiêu thế nhưng chỉ vì Lạc Cơ là con gái cưng của Lạc lão gia mà ván cờ lại đảo ngược. Lạc Uyển thật sự rất chướng mắt Lạc Cơ. Lạc Cơ là mối nguy hại cho cuộc sống của mẹ con cô, chỉ cần cô ta nắm quyền trong tay, chẳng phải mẹ con cô sẽ khổ sở lắm sao. Lúc trước Lạc Cơ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đầu óc cũng kém phát triển hơn người ta mà chỉ sau một lần tự tử hụt như thông minh hơn nhiều lần vậy. Lần này, mẹ con cô phải dùng đến một vài mưu kế rồi đây.

Lạc lão gia nhìn hai đứa con gái của ông mà tiếp tục nói:

“Thường thì ta chỉ có dùng năng lực học tập để tìm ra người thừa kế, nhưng ta cảm thấy nó chỉ là bề nổi của những phẩm chất mà ta tìm ở người đó. Chúng ta sẽ cùng “chơi” một thử thách này đi. Hai con sẽ tự thành lập một thương hiệu riêng của mình, các con muốn bán gì, muốn tạo ra cái gì cũng được. Chỉ cần cho ta thấy một chút danh tiếng và thấy lợi nhuận các con mang lại. Hai năm sau, vào đúng ngày này ta sẽ tìm người thừa kế. Do Lạc Uyển nhỏ tuổi hơn Lạc Cơ nên ta chia tiền cho Lạc Uyển nhiều hơn một chút. Con đồng ý không Lạc Cơ?”

Lạc Cơ gật đầu, quả thật với cô gái nhỏ Lạc Uyển thì việc kiếm tiền bằng cách bán hàng cũng là khá lắm rồi. Lạc Uyển mới chuyển cấp lên trung học, tính ra nếu mình ở tuổi này suy nghĩ cũng sẽ không bằng Lạc Uyển. Lạc Cơ đáng giá rất cao cô gái này. Nếu là Lạc Cơ lúc trước, có lẽ Lạc Uyển sẽ hạ đo ván. Nhưng bây giờ Lạc Cơ đã không còn như trước nữa, mà linh hồn đã là anh chàng kinh doanh hơn hai chục tuổi ở thân xác cô bé mới mười bảy đã là một sự bất công vô hình với Lạc Uyển rồi.  Nếu chia tiền Lạc Uyển gấp đôi, anh cũng nhận.

Sau đó khi Lạc lão gia chỉ bảo về chuyện dùng tiền ra sao, chia tiền mua nguyên liệu làm cái gì đều tỉ mỉ, rồi cách quản lí tiền, sử dụng tiền hiệu quả. Chờ đến khi nói xong cũng đã gần bảy giờ. Lạc Cơ xin phép Lạc lão gia:

“Hôm nay con có hẹn bạn đi học nhóm. Ba cho con đi nhé!”

Lạc lão gia mới hỏi ngược lại:

“Con đi học nhóm với ai? Con sẽ về lúc nào?”

Lạc Cơ cố gắng tìm kiếm những người anh biết, đếm đi đếm lại chỉ còn Vương Nhi và Lê Minh. Nhưng mà nói đi học nhóm với con trai, chắc chắn ba anh sẽ nghi ngờ và ngăn cản, anh đành nói sẽ đi học nhóm với Vương Nhi. Chỉ cho đến khi Lạc Uyển hỏi lại:

“Ủa chị, chị mới thi học kì xong, chị định đi nhà bạn học gì?”

Đến nước này, phóng lao phải theo lao, Lạc Cơ cố gắng bịa ra một vài lý do:

“Thì chị đi thảo luận vấn đề con gái với bạn. Cái này phải học hỏi nhiều ở bạn em à!”

Nói xong câu này, mặt Lạc Cơ đỏ lên trông thấy, Lạc Uyển biết thế nên cũng không hỏi thêm. Lạc lão gia cuối cùng cũng đồng ý, ông luôn muốn con gái mình có nhiều bạn bè, nếu con bé cứ mãi cô lập bản thân sẽ không bao giờ có thể lớn được. Lạc Cơ gật đầu cảm ơn ông rồi đi tắm rửa, sửa soạn.

Thật ra anh đã quen dần với cơ thể mình, anh không muốn nhìn, nhưng anh buộc phải làm như vậy, riết rồi anh cũng quen. Trong lúc Lạc Cơ đang tắm, ngoài ban công có giọng của một đứa trẻ con nói chuyện với ai đó:

“Tôi thấy kì lạ lắm. Cậu thanh niên này lúc thì nói có nhiều bạn, lúc thì nói ít bạn. Cuối cùng lúc còn tuổi mới lớn, cậu ta có nhiều hay ít? Cậu đi tìm hiểu dùm tôi nhé người quản lí. Sẵn tiện dò luôn kí ức của anh ta về cô gái đầu tiên. Tôi cứ cảm thấy tâm thần cậu ta không ổn định lắm. Cậu xem thử cậu ta có tiền án về bệnh liên quan đến tâm thần hay không nhé!”

Giọng của một người đàn ông trưởng thành phát ra:

“Được tôi sẽ giúp cậu. Nếu ca này quá khó, thôi thì “xóa” cậu ta ra khỏi thế giới này cũng được. Tuy nhiên nếu có người xử lí thân xác cậu ta ở thế giới lúc trước thì chuyện này cũng hơi rắc rối đấy. Tôi nghĩ nếu đến bước đường cùng, chúng ta buộc phải loại bỏ trí nhớ cậu ta, cho cậu ta vào thế giới mới là xong.”

Giọng đứa trẻ ngân lên một tiếng:

“Nhưng tôi vẫn mong mỏi, đây là người đầu tiên tôi nhận để làm đấy! Mà dạo này cậu bận thế nhỉ?”

Tiếng người đàn ôn cười rộ lên:

“Tất nhiên rồi, lần này No.3 với No.1 đấu nhau gây cấn vô cùng! Họ đi vào cung giành giật nhau hoàng đế. Tôi phải liên tục qua bên đấy”

Tiếng đứa trẻ vang lên bao nhiêu thích thú:

“Tôi cũng muốn được đi xa đến như thế! Họ qua đến thế giới thứ mấy rồi nhỉ?”

Tiếng người đàn ông nói đầy tự hào:

“ Tôi không nhớ rõ, nhưng bọn họ cũng qua nhiều thế giới lắm rồi! Violet và Lani thật sự rất giỏi đấy, họ là một trong những “sever” mà tôi tâm đắc. Tôi mong cậu cũng vậy John”

Cậu bé John cười giòn tan:

“Thế thì phải chờ Lạc Cơ thoát được vòng này hay không đã, mặc dù có quyền hạn nhưng mấy thế giới “bản nháp” này tôi không muốn nhúng tay vào đâu, nâng đỡ sớm thế này người chơi sẽ ỷ lại mà thôi!”

Người đàn ông trưởng thành cũng đồng ý:

“Ý của cậu tôi tán thành. Như No.2 do Sophia đảm nhiệm cũng toi mới vào thế giới thứ ba đấy. Lần đó giúp nhiều lần quá, người chơi suốt ngày đòi hỏi cô ấy, cô ấy không chịu nên hai bên cãi cọ lớn. Vì không hoàn thành được nhiệm vụ nên cũng toi luôn!”

John cười nhạt lại, giọng cũng mang cảm giác đang đăm chiêu:

“Tôi thấy Lạc Cơ nhà tôi đang kéo hướng đi xa lắm rồi đấy.  Nghe bảo No.9 mới vào đã xong thế giới “bản nháp” rồi cơ à, giỏi thật đấy. Bên tôi không biết khi nào mới xong đây?”

Tiếng người đàn ông động viên:

“No.9 thật sự là thần đồng đấy! Nhưng chậm mà chắc John à, không cần vội vàng đến thế đâu..”

Khi nghe tiếng mở cửa phòng tắm của Lạc Cơ, hai tiếng động dừng lại rồi im bặt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.