Chỉ cách vài chục bước đi, không xa, nhưng lại rất gian nan.
Tô Bắc cảm thấy mình bị như ma quỷ dụ dỗ, bước từng bước một, cơ thể tự động điều khiển, dần tiến vào nơi âm u đen tối kia.
Căn nhà trông không khác gì những nhà bên cạnh.
Bám bụi, loang ổ, cổ xưa, tản ra một hơi thở thê lương ở tuổi xế chiều.
Tựa như lúc Tô Bắc nhìn thấy hai vị người già hôm nay.
Tô Bắc đi tới gần biến thái.
Cậu có thể cảm thấy nhiệt độ tỏa xung quanh người anh, còn có hơi thở của anh, rất quen thuộc, đầy sức dụ hoặc.
Chân trái Tô Bắc bước vào cửa, chung quanh cậu liền lâm vào một mảnh hắc ám [bóng tối].
Bóng đèn ố vàng treo giữa không trung vốn đang phát ra ánh sáng, chỉ trong chớp mắt, vô thanh vô tức [không một tiếng động] tắt ngủm.
Tô Bắc cả kinh, trong hốt hoảng, chân trái vừa mới chạm đất lập tức rụt về, thân thể xoay ngược lại, muốn lập tức trốn đi.
Còn chưa chạy được bao nhiêu bước, cả người liền bị vấp té.
Thân thể cậu hung hăng ngã xuống, mắt thấy sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.
Ngay lúc đó, biến thái phi thường nhanh nhẹn vươn tay, vòng lấy eo Tô Bắc, từ phía sau kéo cậu lại.
Lưng Tô Bắc đập mạnh vào ***g ngực của anh.
… Tô Bắc quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn người khẽ cúi đầu, mỉm cười nhìn cậu – biến thái.
Vừa nãy thứ làm cậu vấp té, chính là chân biến thái.
“Bị cúp điện.” Biến thái ôm chặt eo cậu, trong bóng tối nhẹ giọng nói.
Tô Bắc nhìn thoáng qua bên ngoài, là thật, ngọn đèn thưa thớt trên đường cái đều tắt cả.
Biến thái kéo tay Tô Bắc vào trong nhà, mặt trời lúc này còn chưa lặn, hai mắt từ từ quen với bóng tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của biến thái trong căn phòng.
Biến thái quen thuộc tới một ngăn tủ.
Tô Bắc nhìn biến thái lấy vài ngọn nến ra, dùng bật lửa thắp lên, đặt trên bàn gỗ.
Một cây lại thêm một cây, chỉ một lát sau, trên bàn liền bày đầy ngọn nến màu trắng.
Ngọn lửa nhấp nhô cháy, hình thành hình dạng ngôi sao Bắc Đẩu.
Biến thái thắp nến xong, xoay người đóng cửa chính lại.
Tiếng cửa chính ‘Chi dát’ phát ra khiến người ra lo lắng.
“Ngồi đi.” Cách những ngọn nến, thái độ biến thái thân thiết, cười tươi như hoa.
Tô Bắc tận lực ngồi thẳng sống lưng, buộc mình phải bình tĩnh, ngồi ghế đối diện anh.
“Khụ… Sao anh lại ở đây?” Tô Bắc cố gắng khiến hai mắt mình nhìn ngọn nến.
“Không phải tôi đã trả lời em rồi sao, nơi này là nhà của tôi, đã lâu không về, bây giờ quay về xem.” Biến thái nhìn Tô Bắc đối diện.
Gạt ai đó? Đã lâu không về, sớm hay muộn cũng không về, đợi ngay lúc cậu đến lại về.
Chuyện trên đời, sao có thể trùng hợp như thế?
Tất cả mọi chuyện phát sinh xung quanh biến thái không thể dùng ‘trùng hợp’ nhẹ nhàng bâng quơ sơ qua.
“Anh theo tôi tới đúng không?” Tô Bắc nhịn không được hỏi.
“Em nói sao, chính là vậy.” Biến thái lơ đễnh trả lời.
Tô Bắc nhất thời không biết nói gì, cậu im lặng một lát rồi lại hỏi: “Sao nơi này có thể là nhà anh?”
“Thành từng dẫn tôi tới, trước kia có một đoạn thời gian, tôi cùng ông hằng năm đều đến đây ở hai ngày, vì thế, nơi này được mua.” Biến thái chậm rãi nói, biểu tình trầm lặng, như đang nhớ lại chuyện xưa.
“Chú tôi… ông ấy từng trở về? Vậy vì sao ông không tới gặp ông bà?” Tô Bắc.
“Em nói xem?” Biến thái nhẹ nhàng đem vấn để trả về.
Tô Bắc yên lặng nghĩ dù có muốn đi chăng nữa, ông bà đại khái còn chưa tha thứ cho ông, huống chi tình trạng của ông không tốt lắm.
Đột nhiên, biến thái vươn tay vòng trên mặt bàn, cầm lấy tay Tô Bắc.
“Lại đây.” Biến thái nhẹ giọng nói.
Bất thình lình, hô hấp Tô Bắc rối loạn một chút.
Tay cậu giật giật, muốn thoát khỏi trói buộc của biến thái, nhưng tay biến thái giống như sắt thép, không thể tránh.
Lòng bàn tay biến thái nóng bỏng.
Tô Bắc cảm thấy một cỗ nhiệt lưu, từ nơi tiếp xúc với biến thái, tuôn ra khắp lỗ chân lông toàn thân.
Cậu hơi run rẩy, môi run run một chút.
Tay biến thái chậm rãi dùng sức, từng chút kéo cậu lại gần.
Không còn lựa chọn nào khác, Tô Bắc chỉ có thể mặc anh hành động.
Bàn gỗ không lớn, biến thái đứng lên, tay anh dọc theo tay Tô Bắc hướng lên, chế trụ sau cổ cậu, Tô Bắc theo lực đạo của anh cũng đứng lên, thân thể không tự chủ được ngã về trước.
Một vật mềm mại ướt át ngăn chặn đôi môi kháng nghị của Tô Bắc, tiếng mút kịch liệt vang lên trong căn phòng yên ắng.
Hai người cách cái bàn để nến, kịch liệt hôn môi.
“Ưm… ưm…” Tô Bắc phát ra âm thanh rên rỉ.
Vị tránh đụng trúng nến, Tô Bắc không thể không lấy tay chống bàn, đỡ thân thể của mình, nhưng đầu lưỡi linh hoạt như rắn càn quấy trong miệng khiến cậu khó hô hấp, cả người bủn rủn.
Thân thể Tô Bắc không nhịn được run rẩy.
Phần bụng bị hơi nóng từ ngọn lửa bốc lên như đang hâm nóng.
Liên tục bị khơi mào, như không biết sợ hãi, chuyện như vậy vẫn khiến dục vọng tăng vọt.
Bộ vị dán dưới bàn cũng có phản ứng.
Khi Tô Bắc sắp không duy trì được, chút nữa ngã lên bàn, biến thái rốt cuộc buông cậu ra.
Tô Bắc thở hổn hển, hơi chật vật.
Tay biến thái không đình chỉ vuốt ve sau lưng cậu.
Chỉ là hôn, lại khiến cậu gần như đạt tới cao trào.
Không biết nên giận chó đánh mèo vu hết tội cho thân thể mẫn cảm của mình hay là vì kỹ thuật hôn của biến thái quá cao siêu.
Tô Bắc lau lau nước miếng bên khóe miệng, sắc mặt phát thanh.
Tô Bắc còn đang kịch liệt thở dốc, biến thái đột nhiên vươn tay, đảo trên mặt bàn.
Ngọn nến bị anh hất văng xuống đất, chỉ còn hai cây bên góc bàn còn sót lại.
Biến thái vươn tay, buộc Tô Bắc ghé trên bàn, kéo cậu lại, Tô Bắc đang định liều mạng chống cự, đã bị biến thái kiềm chặt, bất đắc dĩ hô đau.
Biến thái dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo Tô Bắc lại, cưỡng bách cậu nằm ngửa trên bàn.
Tô Bắc tính toán nâng hai đầu gối chống trả, bị biến thái một tay đè nội sườn đầu gối.
Anh xảo diệu ấn huyệt vị, hai chân Tô Bắc lập tức vô lực khoát lên bàn.
Hai ngọn nến cháy gần trong gang tấc.
Ngọn lửa lay động, tản ra nhiệt độ, tựa hồ sắp sửa đốt tóc cậu.
Tô Bắc thở dốc: “Đừng, dừng tay…”
Tay biến thái giống như ảo thuật gia, đụng chạm trên người cậu.
Lấy một loại cẩn thận mà tàn nhẫn vỗ về chơi đùa Tô Bắc, một lần lại một lần đốt ngọn lửa dục hỏa trong cậu, khi cậu sắp sửa tới cao trào, lại không ban thỏa mãn, cứ đùa giỡn như vậy.
Tô Bắc không ngừng di chuyển giữa giới hạn băng lạnh và lửa nóng.
Cậu muốn giãy dụa, lại bị ngọn nến phía trên đe dọa, không dám dùng động tác quá mạnh.
Tô Bắc ngẩng đầu, tóc chĩa ra khiến cả người cậu tràn ngập hương vị thanh xuân gợi cảm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Biến thái…” Tô Bắc hé miệng, tức giận định mắng, không đợi cậu nói hết, biến thái liền chặn miệng cậu.
Áo sơ mi bị xé nát, bàn tay di chuyển trên người cậu.
Tô Bắc cảm thấy từ trong quần truyền đến một trận dị động.
Mắt Tô Bắc phiếm lệ quang, cậu dùng sức nghĩ, là cái gì? Ách, chẳng lẽ là di động, Tô Bắc nghĩ tới, chắc là tiếng vang của di động trong túi quần cậu.
Tô Bắc cố giãy dụa khỏi trói buộc của biến thái, hướng túi quần sờ soạng.
Khi tay cậu được tự do, muốn rút di động trong túi quần ra, lại bị biến thái đè xuống.
Biến thái buộc cậu buông tay ra, cầm lấy điện thoại Tô Bắc, nhìn thoáng qua.
Xong, anh nhấn nút nhận, đặt kế tai Tô Bắc.
“Uy, Tô Bắc.” Thanh âm Tô Vận Thành từ di động truyền tới, có vẻ xa xôi không thực.
Tay biến thái còn lộn xộn trên nguời cậu.
“A, Ba.” Tô Bắc cực lực khiến giọng mình trấn định một chút.
“A…” Tô Bắc nhẹ giọng rên, vành tai cậu bỗng nóng lên, đầu lưỡi mềm mại của biến thái liếm lỗ tai cậu, rồi lại liếm sang vành tai, hơn nữa còn hướng chỗ nhạy cảm của cậu tham lam tiến vào.
Cả người Tô Bắc run run.
“Làm sao vậy?” Tô Vận Thành nghe cậu kêu, hỏi nhanh.
“Không, không có việc gì.” Tô Bắc nhịn xuống, lòng bàn chân run rẩy, miễn cưỡng trả lời: “Không cẩn thận vấp chân.”
“À, con mau về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta về.” Tô Vận Thành ở đầu dây bên kia dặn dò.
“Hảo, tốt, con trở về ngay.” Tô Bắc nói xong liền cúp di động.
Biến thái ghé vào ngực cậu, cẩn thận hôn cái khuyên gắn trên đầu nhũ cậu.
Tô Bắc nổi thêm một tầng cảm giác.
Vừa đau vừa thoải mái, trăm cảm giác phức tạp, “Dừng, buông ra, tôi phải về.” Tô Bắc lớn tiếng hô.
Biến thái ngẩng đầu, cầm một mảnh vải trên quần áo cậu, để trước mặt ngửi.
Động tác đầy vẻ ***, rất gợi cảm, khiến gân xanh trên trán Tô Bắc nảy lên.
Vấn đề lớn nhất là, tuy rất gợi cảm, nhưng đối tượng tình sắc là mình.
Biến thái đem mảnh vải để trên ngực Tô Bắc, vừa vặn đúng nơi anh vừa hôn qua.
“Em tưởng cứ như vậy trở về?” Biến thái ái muội nhìn Tô Bắc.
Đương nhiên không thể, quần áo toàn thân cao thấp của cậu bị biến thái xé tan, cả người đều là dấu hôn, vết cắn, người kinh nghiệm vừa nhìn liền biết, nếu như ba cậu thấy… hậu quả không thể tưởng tượng.
“Anh muốn gì?” Tô Bắc mang tâm tình chán nản hỏi.
Cho dù biết phía trước có bẫy rập, cậu vẫn phải theo ý muốn biến thái nhảy vào.
Biến thái không làm khó cậu, sảng khoái trả lời, “Em châm lửa, phải phụ trách.”
Anh vừa nói vừa chỉ vào nửa dưới của mình.
Loại động tác vô liêm sỉ khiến mặt Tô Bắc hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh, giống như bảng pha màu đổi màu liên tục.
Đổi trắng thay đen, vô sỉ chi vưu, những từ này đều dùng để miêu tả người đàn ông trước mắt này đúng không!?
Trong mắt Tô Bắc tất cả đều là lửa cháy hừng hực.
Cậu dùng ánh mắt gắt gao theo dõi người đàn ông trước mặt giống như muốn đem anh chết cháy.
Hai người giằng co một lúc, rốt cuộc cuối cùng không rõ có thỏa hiệp hay không.
Chính là, một lát sau, Tô Bắc thay một bộ quần áo, đi ra khỏi nhà.
Biến thái đi theo cậu, dừng trước cửa.
Tô Bắc không quay đầu, cước bộ vội vàng, giống như sau lưng có quỷ truy.
Đi khoảng mấy chục thước, Tô Bắc rốt cuộc nhịn không được, chống bức tường bên cạnh, nôn khan.
Thần: Á à… hai người trong phòng ” ||+ OTL ” XD Tội em nhỏ, biết ngay không có chuyện gì tốt mà.