Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 37: Về nhà




Đại sảnh Thượng thư phủ tràn đầy người. Phong Duyên Thương cùng Nhạc Chí Châu ngồi ở chủ tọa, Nhạc Sở Nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, hộ vệ của Thất vương phủ đứng phía sau.

Đối diện đều là người Nhạc gia, ba vị phu nhân thoạt nhìn có chút tuổi, còn có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cùng với bốn năm cô gái thoạt nhìn tuổi cùng Nhạc Sở Nhân không sai biệt lắm. Họ đều trang điểm xinh đẹp, mặc váy thấp ngực, trước ngực lộ ra một mảnh xuân quang tựa như bánh bao tùy thời có thể lộ ra. (Ặc thứ lỗi cho kẻ hèn này nhưng NSN tỷ dùng từ… khó có thể edit quá >__

Nhạc Sở Nhân mặt không chút thay đổi, nói thật, nàng thật sự có điểm nhịn không nổi nữa. Đối diện một loạt người kia, người nào nàng xem đều không vừa mắt. Vài cái phu nhân cúi đầu giả bộ hiền thục nưng theo ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía nàng mang theo chút khinh bỉ kia liền nhìn ra được vô luận trước kia hay hiện tại, các nàng cũng không muốn thấy nàng.

Vài cô gái kia, có thể là 'Tỷ muội tốt' của nàng, tuy nhiên hiện tại các nàng cảm thấy hứng thú với Phong Duyên Thương. Xấu hổ thẹn thùng liếc trộm hắn, hoàn toàn không đem vị Thất vương phi trên danh nghĩa như nàng để vào mắt.

Thở sâu, Nhạc Sở Nhân thật sự ngồi không nổi nữa, quay đầu, tầm mắt nhìnvề phía Phong Duyên Thương. Phong Duyên Thương dường như cũng cảm nhận được nàng không kiên nhẫn, khi nàng nhìn qua đồng thời cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều thấy được không kiên nhẫn.

Nhạc Sở Nhân nhịn không được cong khóe môi, bỗng dưng cười xinh đẹp vô song, Nhạc Chí Châu theo Phong Duyên Thương tầm mắt nhìn qua cũng không khỏi sửng sốt.

"Nhàm chán ? Đã lâu không đã trở lại, không bằng ra ngoài đi dạo một chút?"

Lời nói của Phong Duyên Thương vừa đúng nói lên tâm tư Nhạc Sở Nhân khiến nàng càng nhìn càng thấy cổ nhân này thuận mắt. Nếu là chính mình vĩnh viễn ở chỗ này, cùng cổ nhân này trải qua cuộc sống cũng là chuyện tốt nha.

"Tốt, nhìn xem qua mấy tháng, trong phủ có thay đổi gì không."

Nhạc Sở Nhân đứng lên cũng không thèm để ý người khác, xoay người ra khỏi đại sảnh.

Phong Duyên Thương đứng lên, tầm mắt tựa như vô ý đảo qua Nhạc Chí Châu, Nhạc Chí Châu không chần chừ gật gật đầu, tỏ vẻ hết thảy đều đã làm tốt.

Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên, hai tay chắp sau lưng thong thả rời đi. Nhạc Chí Châu nhìn hắn ra khỏi đại sảnh khẻ thở phào, vẫy vẫy tay ý bảo quản gia nhanh đuổi kịp.

Đinh Đương cũng đi theo trở lại Thượng thư phủ, luôn luôn chờ ngoài đại sảnh. Nhạc Sở Nhân đi ra bảo Đinh Đương dẫn đường đi ao sen nàng rơi xuống ngày đó, Đinh Đương nhanh nhẹn dẫn đường.

Phong Duyên Thương vài bước đuổi theo nàng, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn một cái, tầm mắt cũng đảo qua quản gia đi phía sau. Bất quá nàng đối quản gia cũng không có ý kiến gì, nguyện ý đi theo liền đi theo.

"Đây là muốn đi chỗ nào?"

Phong Duyên Thương biết rõ còn hỏi, kỳ thật cũng thực nóng vội, nôn nóng muốn nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân thất vọng tuyệt vọng. ( ca thật BT >___

"Ngươi biết không? Ngày cùng ngươi kết hôn, “Ta” đã nhảy qua liên trì nha."

Nhạc Sở Nhân đoán rằng Phong Duyên Thương hẳn là biết đến, chỉ sợ hắn cũng thực muốn biết vì sao hiện tại nàng cùng Nhạc Sở Nhân trước kia tình nguyện nhảy liên trì cũng không muốn gả cho hắn không giống nhau.

Phong Duyên Thương cười cười, mặt mày lộ vẻ sung sướng:

"Cho nên đâu? Vương phi muốn nói cái gì? Sẽ không phải muốn nói, nàng còn muốn nhảy thêm một lần đi."

Giống như vô tình hỏi, lại chuẩn xác nói ra chuyện Nhạc Sở Nhân muốn làm lúc này.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn hắn:

"Nếu ta nói phải thì sao?"

Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng cười đến ôn hòa, rồi tầm mắt lướt qua nàng nhìn hướng xa xa, khóe môi ý cười mở rộng, lắc đầu:

"Vương phi chỉ sợ nhảy không được ."

"Ân?"

Nhạc Sở Nhân nhíu mi, ngay sau đó mạnh mẽ quay đầu, tốc độ quá mức nhanh khiến nàng thiếu chút nữa trẹo cổ.

Tuy nhiên cai đó với nàng đã không trọng yếu bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc Nhạc Sở Nhân một trận nổ vang.

Liên trì rộng gần hai mẫu liên trì bị những khối đá lớn nhỏ lấp bằng không thừa một kẽ hở, từ nơi này nhìn lại một mảnh trắng bóng, mặt trời lên cao phản xạ lại có chút chói mắt.

Nhạc Sở Nhân chết lặng một chỗ gần như một phút, sau khi hoàn hồn liền bước nhanh chạy tới, Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào bóng dáng vội vã của nàng cười đến xinh đẹp, liền ngay ánh mắt cũng nhộn nhạo ý cười, tựa như hòa tan hết thảy.

“ Cái gì chứ?!!"

Chạy vội tới gần, Nhạc Sở Nhân cũng xem rõ ràng . Liên trì này quả nhiên bị lấp bằng, hơn nữa trên cùng bao trùm một tầng đá kia tựa như một khối hoàn chỉnh quả thật không thừa một khe hở.

Vô số từ ngữ thô tực nghẹn trong, không có nước nàng làm thế nào chết đuối? Chẳng lẽ muốn đập đầu chết tại đống đá này a?

Phong Duyên Thương đi đến bên người nàng, nhìn nhìn liên đã bị san bằng, đuôi lông mày nhướn lênkhinh động, đối với Nhạc Chí Châu hoàn thành hoàn mỹ mệnh lệnh của hắn cảm thấy vừa lòng.

"Đây là có chuyện gì? Như thế nào đem nó lấp đi?"

Nhạc Sở Nhân nhíu lông mi, mắt lộ ra hung quang.

Phong Duyên Thương lắc đầu, gương mặt uấn mỹ hiện vẻ vô tội:

"Cái này làm sao bổn vương biết được?"

Nói xong, tầm mắt quét về phía sau ý bảo Nhạc Sở Nhân có thể hỏi hỏi quản gia vẫn theo ở phía sau.

Lông mày Nhạc Sở Nhân cơ hồ dựng thẳng lên, hai bước trở lại đi đến trước mặt quản gia, một phen hung ác nắm vạt áo hắn :

"Nói, liên trì này là ai lấp đi?"

Quản gia bị hành động đột ngột của Nhạc Sở Nhân làm kinh sợ, đặc biệt nhìn nàng cơ hồ muôn săn thịt mình, đầu lưỡi thắt lại, ngũ tiểu thư khi nào thì hung dữ như vậy?

"Nói."

Thấy hắn không nói, Nhạc Sở Nhân tức giận dùng một cỗ lực đạo lớn đem hắn đá đổ, nếu không phải Phong Duyên Thương động tác nanh chóng bắt lấy nàng, nàng khẳng định đã muốn cưỡi lên người quản gia thưởng hắn vài quyền đâu.( tỷ là du côn sao? >”

Ôm Nhạc Sở Nhân đang giương nanh múa vuốt, Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn lướt qua quản gia té ngã trên đất:

"Vương phi hỏi ngươi, nói."

Phải nói như thế nào hẳn Nhạc Chí Châu đã dạy hắn.

Quản gia bị Phong Duyên Thương thản nhiên liếc mắt một cái chân đã run run, đứng lên quỳ trên mặt đất đứt quãng nói:

"Bẩm Thất vương Thất vương phi, một tháng trước tất cả ao hồ trong phủ cùng giếng nước đều vô cớ nổi lên màu đỏ giống như máu. Lão gia vội vàng mời quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân nói đây là dấu hiệu xấu, muốn lão gia đem toàn bộ ao giếng trong phủ đều lấp. Dưới cùng là vôi, mặt trên là đá vụn, trên cùng là đá tảng dày hai thước đều từ núi sâu vận chuyển đến, cứng rắn vô cùng."

Cúi đầu đều nghe được thanh âm Nhạc Sở Nhân rít gào, quản gia vội vàng đem những lời nên nói nói xong.

Nhạc Sở Nhân gần như tìm không thấy thanh âm chính mình , bị Phong Duyên Thương ôm nàng giãy không ra, bằng không nàng nhất định phải đem Nhạc Chí Châu cùng tên quốc sư đại nhân gì đó xả làm tám khối.

Giằng co một lúc lâu, thân thể Nhạc Sở Nhân rốt cuộc mếm xuống, nhìn một mảnh đá tảng trắng xóa, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của quản gia: dày hai thước, cứng rắn vô cùng.

Nhìn Nhạc Sở Nhân không hề giãy dụa, Phong Duyên Thương thả lỏng lực đạo, giương mắt ý bảo Đinh Đương đang bị dọa ngây ngốc cùng quản gia rời đi, sau đó nhìn về phía người trong lòng hai mắt mê man.

Đinh đương cùng quản gia rời đi, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, Phong Duyên Thương điều chỉnh lại biểu tình, làm cho chính mình biểu tình tự nhiên chút.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Liên trì này rốt cuộc có cái gì? Vẫn là nàng thật sự muốn nhảy xuống?"

Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, theo hắn thả lỏng lực đạo, thân thể nàng dần dần trôi xuống vô lực ngồi dưới đất.

Phong Duyên Thương ngồi xổm xuống nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.

Lặng im hồi lâu, mặt trời cũng ngả về tây, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc lên tiếng:

"Ta phải về gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.