Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Mộ Xuy dường như còn nghe được tiếng nói chuyện.
Trái tim cô như nổi trống, khẩn trương nắm chặt áo Du Tùy …… Hoàn toàn không có cách nào trả lời.
Nhưng mà, lá gan người đàn ông trước mặt rất lớn.
Sau khi trừng phạt cô một hồi, người đàn ông mới cô buông ra, chưa đã thèm mà thân mật dựa vào bên cạnh cô, giọng nói khàn khàn: “Sao lại khẩn trương như vậy?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Có thể không khẩn trương sao?!
Du Tùy nhìn mặt cô đỏ đến tận cổ, thấp giọng cười: “Em thật nhát gan.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh, đôi mắt ướt mênh mông, nhìn vô cùng mê người.
Hầu kết Du Tùy lăn lăn, biết rõ đây không phải là nơi thích hợp, anh dời mắt đi, sửa sang quần áo nhăn nhúm và tóc lại cho cô.
Còn thuận tay…… Đè lên cánh môi ướt át của cô.
Lông mi Thẩm Mộ Xuy run lên, cô mím môi, cảm nhận được động tác của Du Tùy.
Sau khi làm xong, vẻ mặt người đàn ông tự nhiên, cúi đầu ho vài tiếng: “Em ổn không?”
Thẩm Mộ Xuy “Vâng” một tiếng, mím môi hỏi: “Lớp trang điểm của em có bị gì không?”
Du Tùy mỉm cười, giọng nói chứa ý cười: “Không có.”
Hiện tại anh đã rất biết nói mấy lời âu yếm: “Vẫn đẹp như cũ.”
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt, cúi đầu mở cái túi nhỏ của mình tìm hộp phấn nước…… Cô cảm thấy không thể tin lời Du Tùy nói.
Sau khi làm xong hết thảy, cô mới ngẩng đầu nhìn Du Tùy.
Du Tùy hiểu rõ, một chút cũng không chột dạ mà đi mở cửa phòng.
Ước chừng hai phút sau khi mở cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng cười sang sảng của đạo diễn Tần từ bên ngoài truyền đến: “Biên kịch Thành đâu, sao còn chưa tới đây?”
Một người khác trả lời: “Tới ngay ạ.”
Đạo diễn Tần: “Vậy chúng ta đi vào trước.”
Nói xong, đạo diễn Tần nhìn cánh cửa mở ra cong mắt, thản nhiên cười: “Tới rồi.”
Sau khi nhìn thấy Du Tùy trong phòng, ông ra vẻ kinh ngạc: “Tùy Thần tới rồi à.”
Du Tùy: “…… Ừm.”
Anh nhìn đạo diễn Tần, lúc đạo diễn Tần ngồi xuống bên cạnh, anh thấp giọng nói câu: “Cảm ơn.”
Đạo diễn Tần: “…… Chậc chậc.”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Thẩm tiểu thư.”
Tuy mặt Thẩm Mộ Xuy vẫn còn đỏ ửng như cũ, nhưng nếu so sánh với vừa nãy thì…… Cũng coi là bình thường.
Cô mím môi cười, cố gắng giả bộ bình tĩnh nhìn đạo diễn Tần: “Chào đạo diễn Tần, tôi là Thẩm Mộ Xuy.”
Đạo diễn Tần gật đầu: “Tôi biết.”
Không lâu sau, mấy người khác cũng đều tới.
Lúc nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy, biên kịch và nhà làm phim đều kinh ngạc trong chốc lát, nhưng nghĩ đây cũng là quy trình thử vai bình thường, nên cũng không hỏi gì.
Đạo diễn Tần nhìn tư liệu Thẩm Mộ Xuy đưa lại đây, sau khi nhìn đến mục sở trường đặc biệt, đạo diễn Tần nhướng mày, có chút hứng thú: “Cô biết chơi đàn cổ và tỳ bà à?”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Biết một chút.”
Mắt đạo diễn Tần sáng rực lên, cùng biên kịch nhìn nhau: “Nếu không, cô ở đây gảy một bài cho chúng tôi nghe được không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, mỉm cười: “Được.”
Qua một lát đạo diễn Tần đã tìm người đem đàn cổ tới.
Thẩm Mộ Xuy cầm lấy đàn ngồi xuống, khí chất cả người liền thay đổi.
Rõ ràng cô trang điểm theo phong cách hiện đại nhưng lại có loại cảm giác không nói nên lời, sẽ làm cho người ta có loại ảo giác —— phảng phất cô là người ở thời kì xưa.
Thẩm Mộ Xuy từng học đàn cổ một thời gian, tuy rằng lâu rồi không chơi, nhưng cũng không quên.
Cô chọn một bài tao nhã, tinh tế 《 Bình Sa Lạc Nhạn 》, trong phòng nghỉ tiếng đàn nối dài không ngừng, âm thanh đẹp đẽ của khúc nhạc truyền ra, làm nhân viên công tác ở bên ngoài đều sửng sốt, đến nỗi đạo diễn và biên kịch, đều bị Thẩm Mộ Xuy làm cho một phen kinh diễm.
Ánh mắt Du Tùy nóng rực nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, trong mắt đầy tự hào.
Cô gái nhỏ của anh, nói là người ưu tú nhất cũng không quá lời.
Kết thúc một khúc, Thẩm Mộ Xuy khiêm tốn nhìn về phía đạo diễn: “Lâu rồi không gảy, có mấy âm hơi lệch.”
Biên kịch vội vàng đứng dậy vỗ tay: “Không tệ không tệ!”
Cậu ta khen ngợi: “Vô cùng hay.”
Đạo diễn Tần cũng gật đầu: “Cô gái nhỏ này…… Còn có gì không biết không?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Hình như…… không giỏi diễn lắm?”
Đạo diễn Tần cười ha ha: “Nào, chính thức diễn thử xem.” Ông dừng một chút: “Không biết diễn cũng không sao, tôi có thể dạy, nếu không được thì còn có Tùy Thần mà.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Thực ra đạo diễn Tần thật sự nghĩ như thế, người mới không quan trọng, chỉ cần có lòng cầu tiến, thông minh nỗ lực, không dạy sẽ không có diễn viên.
Diễn kịch là một chuyện, quan trọng là thái độ, còn có khả năng thể hiện tài nghệ.
Buổi thử vai so với Thẩm Mộ Xuy tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều, sau khi biết được có cơ hội thử vai, cô liền nói Lý Lộ tìm giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn cho cô, đảm nhận một nhân vật có tính cách gần giống như cô cũng không phải là việc khó.
Sau khi cô thử vai xong, đạo diễn Tần xem xét, lập tức liền trực tiếp quyết định: “Được! Chọn cô ấy!”
Ở phương diện tuyển người, ánh mắt đạo diễn Tần từ trước đến nay đều cực kì khắt khe.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được chuyện này quyết định nhanh như vậy.
Cô kinh ngạc nhìn Du Tùy, Du Tùy im lặng cong cong môi, nói ngắn gọn: “Biểu hiện không tệ.”
Biên kịch bên cạnh cũng gật đầu tán thành: “Làm tôi có hơi bất ngờ thật.” Cậu ta nhìn Thẩm Mộ Xuy, thấp giọng hỏi: “Trước đây cô Thẩm thật sự chưa từng diễn sao?”
Thẩm Mộ Xuy cười: “Chưa từng.”
Đạo diễn Tần gật đầu: “Hợp đồng tôi sẽ nói trợ lý đi chuẩn bị, tìm người đại diện của cô ký.” Ông dừng một chút, nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Hiện tại chưa có suất diễn của cô, thời gian tới cô có công việc nào khác không?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Ánh mắt đạo diễn Tần sáng lên, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Nếu không thì trong khoảng thời gian này cô ở đoàn phim học tập đi? Có ảnh hưởng gì không?”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy không chút do dự nói: “Được!”
Cầu còn không được.
*
Về chuyện Thẩm Mộ Xuy tiến vào đoàn phim《Lộng Bí》, cứ như vậy quyết định xong.
Đạo diễn Tần trực tiếp bảo trợ lý đi chuẩn bị hợp đồng, trực tiếp liên lạc với Lý Lộ …… Còn Thẩm Mộ Xuy, cứ như vậy mà quang minh chính đại ở lại đoàn phim.
Lúc đạo diễn Tần dẫn Thẩm Mộ Xuy đi ra ngoài, toàn bộ người trong đoàn phim đều nhìn ngây người.
Đoàn phim này không ít người…… là fans Thần Du CP.
Vừa thấy Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đứng chung một chỗ, toàn bộ kích động không thôi.
“A a a a a cp tui đu đang đi chung kìa!!”
“Ồ ố ồ Tùy Thần và Thẩm lão sư thật đẹp đôi!”
“Thẩm lão sư sao lại tới đoàn phim của chúng ta vậy! Tới thăm ban sao?”
“Ngàn dặm xa xôi tới thăm ban, tình yêu quá lớn đi!!”
……
Thẩm Mộ Xuy nghe tiếng nói nhỏ thì thầm cách đó không xa, tai đỏ lên.
Đạo diễn Tần ho một tiếng, đứng ở vị trí chính giữa nhìn mọi người: “Nào, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là tiểu sư muội công chúa Không Linh của chúng ta.”
Vừa dứt lời mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Sau một hồi lâu, mới có người kinh ngạc cảm thán: “Đạo diễn Tần!! Tiểu sư muội do Thẩm lão sư đảm nhận sao?”
Đạo diễn Tần gật đầu: “Đúng vậy, mới vừa quyết định xong.”
Mọi người: “Oa!!”
“Hoan nghênh tiểu sư muội!”
“Trước đây tôi cứ nghĩ, rốt cuộc ai diễn vai tiểu sư muội mới không bị hủy diệt, bây giờ xem, không phải là Thẩm lão sư thì không được nha!”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, khóe mắt cong cong: “Cảm ơn mọi người, lần đầu gặp mặt, tôi là Thẩm Mộ Xuy.”
Cô vừa cười mọi người càng nhìn đến ngốc lăng.
Quá đẹp.
Lúc trước cách màn hình TV mọi người đều cảm thấy là do hiệu ứng làm đẹp, kết quả hiện tại vừa thấy…… Thẩm Mộ Xuy hoàn toàn không cần hiệu ứng làm đẹp, nhan sắc của cô ở ngoài đời so với trong TV còn xinh đẹp hơn.
Tổ nhân viên công tác bộ phim vô cùng vui vẻ, lúc nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy mặt mày đều hớn hở.
Về phần fans cp, chỉ còn kém không đăng Weibo cho cả thiên hạ biết nữa thôi!
A a a a a Thẩm lão sư và Tùy Thần đóng phim chung!
Còn đóng vai từ nhỏ là sư huynh muội cùng vào sư môn bái cùng sư phụ, cái tình yêu thanh mai trúc mã này, ai mà không thích!!
Mọi người hưng phấn xong, đạo diễn Tần ho một tiếng: “Làm việc đi.”
Nói xong ông quay đầu nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Mộ Xuy.”
“Vâng?”
Đạo diễn Tần dừng một chút, chỉ vào Du Tùy đứng bên cạnh nói: “Buổi chiều tôi hơi bận, vừa đúng lúc hôm nay Tùy Thần không có cảnh quay, tôi bảo cậu ta đưa cô đi khách sạn nhé.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô nhìn đôi mắt nén ý cười của đạo diễn, “À” một tiếng: “Đạo diễn Tần, cháu có thể tự đi được.”
“Vậy không được.” Đạo diễn Tần lời lẽ chính đáng: “Lần đầu tiên cô tới đoàn phim, có người quen dẫn đường thì tốt hơn.”
Ông giấu đầu lòi đuôi mà ho khan hai tiếng, nhìn Du Tùy: “Du Tùy, tôi giao Mộ Xuy cho cậu, cậu nhớ chăm sóc người ta đó.”
Du Tùy mỉm cười, nghiêm trang nói: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Tần.”
Đạo diễn Tần: “……”
Nhìn đuôi mắt Du Tùy cong lên, đột nhiên có chút hối hận là sao.
*
Trên đường đến khách sạn, hai người sóng đôi đi cùng nhau.
Du Tùy cúi đầu nhìn cô: “Trợ lý đâu?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Hả? Trợ lý gì?”
Cô giả ngu.
Du Tùy dừng bước chân, kinh ngạc nhìn cô, cổ họng đột nhiên không nói được.
Đôi mắt anh híp lại nguy hiểm, cúi đầu nhìn cô: “Em tới một mình?”
Thẩm Mộ Xuy mím môi, “Vâng” một tiếng: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Du Tùy nặng nề nhìn cô, lặp lại thêm một câu: “Tự lái xe tới?”
Nói xong câu cuối cùng, có phần nghiến răng nghiến lợi không nói ra được.
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, biết anh sẽ tính sổ.
Giọng cô mềm mại “A” một tiếng, làm nũng với Du Tùy: “Đây không phải là em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ hay sao.”
Nói xong, đôi mắt cô né tránh, giọng nói nhẹ nhàng: “Thế nào, anh vui không?”
Du Tùy nhìn dáng vẻ cô kích động, sắc mặt trầm trầm: “Vui, nhưng cũng bị dọa.”
Anh dừng một chút, nhìn chiếc xe dừng trước mặt, giọng nói nặng nề: “Đây là lần đầu tiên em lái xe trên đường cao tốc phải không?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Nhìn cô gái nhỏ cúi đầu không nói lời nào, ánh mắt Du Tùy trầm đi hai phần.
Không nỡ mắng cô mà.
Anh duỗi tay, xoa xoa tóc cô: “Lên xe, chúng ta về khách sạn.”
“……Vâng.”
Sau khi hai người lên xe, Thẩm Mộ Xuy yên tĩnh ngồi trên ghế phụ.
Trầm mặc một lát, cô vươn tay kéo kéo áo Du Tùy, âm thanh mềm mại giải thích: “Tuy là lần đầu tiên em lái trên đường cao tốc, nhưng mà em tin tưởng kỹ thuật lái xe của mình …… Anh đừng nhăn mặt vậy mà.”
Du Tùy im lặng.
Lúc vừa mới gặp anh còn tưởng là cô cùng trợ lý đến đây, cũng không lo lắng gì.
Cho đến khi vừa nghe được lời cô nói, trong lòng Du Tùy có một loại rung động khó tả …… Người này, sao lại có thể làm người ta đau lòng như vậy.
Một mình lái xe trong nội thành còn sợ hãi, chạy chậm rì rì, vậy mà cũng dám một mình lái trên đường cao tốc hết bốn năm tiếng để tới đây.
Du Tùy không nghĩ cô đến đây chỉ vì thử vai, nếu không phải anh ở chỗ này căn bản cô sẽ không tới.
Nghĩ vậy, ngực anh đột nhiên giống như bị tảng đá đè nặng, một hơi hít không vào, cũng không thể thở ra......!buồn không nói nên lời.
Một tiểu công chúa được mọi người nâng trong lòng bàn tay vì tới thăm anh mà làm chuyện bản thân chưa từng làm.
Trong nháy mắt Du Tùy cảm thấy bản thân thật thất bại.
Anh mím môi, nhìn cô.
“Không sợ sao?”
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, bị Du Tùy nhìn, theo bản năng khẩn trương.
Cô cắn cắn môi, không nói chuyện.
Đúng là có sợ.
Cô không thường lái xe lắm, bình thường ra ngoài đều có tài xế và trợ lý, nếu không thì Chu Túy Túy cũng sẽ chở cô đi, sau khi về nước cũng chỉ lái qua vài lần, đường xá cũng không tính là xa.
Hôm nay trước khi lái trên đường cao tốc, Lí Lộ còn đặc biệt hỏi cô có muốn chị ấy chở đến đây hay không, Thẩm Mộ Xuy từ chối, không biết vì sao......!Cô nghĩ muốn một mình thử xem.
Cô muốn cho Du Tùy một niềm vui bất ngờ.
Chẳng qua sau khi khởi hành, cô quả thật là sợ hãi.
Suốt đường đi thần kinh cô căng như dây đàn, hết sức chăm chú, chỉ sợ xuất hiện sai lầm nào đó.
Khoảnh khắc chiếc xe dừng lại, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy bản thân giống như sống lại một lần một lần nữa.
Nhưng đồng thời, cô cũng có chút vui vẻ…… Kỳ thật cô cũng không có mỏng manh như vậy, cũng rất lợi hại mha.
Hai người một đường đi đều trầm mặc tới khách sạn.
Khách sạn cách đoàn phim không xa, lái xe mười mấy phút là đến.
Truyện Quân Sự
Du Tùy xuống xe, nhìn mắt cô gái nhỏ ướt dầm dề liền đau lòng.
Anh đứng dậy, vòng đến mở cửa xe bên phía Thẩm Mộ Xuy.
“Xuống xe đi.”
Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu nhìn anh: “Không xuống.”
Du Tùy ngừng một chút, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô là hoàn toàn không muốn.
Một chút suy nghĩ muốn giáo huấn cô trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Anh duỗi tay, xoa xoa tóc cô gái nhỏ: “Không muốn vào khách sạn sao?”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: “Không muốn.”
Cô nhìn Du Tùy: “Anh còn giận, em không muốn xuống xe.”
“......”
Du Tùy bất đắc dĩ, thả lỏng cơ mặt nhìn cô: “Còn biết anh sẽ giận sao?”
Anh dừng một chút, hiếm khi nghiêm khắc: “Em biết tự mình lái xe trên đường có bao nhiêu nguy hiểm không, sao lại ——”
Lời còn chưa nói hết đã bị Thẩm Mộ Xuy cắt ngang.
“Em biết.” Cô nghiêm túc nói: “Nhưng người khác đều có thể, tại sao em lại không lái được?”
Du Tùy nhéo nhéo giữa mày, “Anh không có ý này.”
Anh thở dài, một tay kéo cô gái nhỏ ôm vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Là anh lo lắng.”
Thẩm Mộ Xuy tựa đầu ở trên vai anh, chớp chớp mắt: “Hứ.”
Cô nhấp khóe miệng, không vui nói: “Nhưng anh vẫn to tiếng với em.”
Thẩm Mộ Xuy nói từng chữ từng chữ: “Em lái xe hơn 4 tiếng tới đây thăm anh, kết quả anh không khen em thì thôi đi, còn to tiếng với em nữa.”
Du Tùy: “......”
“Lúc thấy em một chút kinh hỉ anh đều không có.”
“......”
“Bởi vậy có thể thấy được, anh không muốn nhìn em một chút nào.”
Từng câu từng câu của Thẩm Mộ Xuy nhảy ra, hoàn toàn là vô cớ gây rối.
Nhưng mà, cô không nói đạo lý như vậy lại làm Du Tùy ngoài ý muốn hưởng thụ.
Anh bật cười, nhéo nhéo mặt cô gái nhỏ: “Không cảm nhận được sự kinh hỉ của anh sao?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, giả ngu nhìn anh: “Anh nói đi.”
Du Tùy dừng một chút, thấp giọng nói bên tai cô: “Vậy về khách sạn với anh.” Anh thong thả ung dung nói: “Cho em cảm nhận một chút kinh hỉ của anh?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”.