Bên Cạnh Mà Xa Nhất

Chương 38: Bày tỏ (H nhẹ)





Chương 38: Bày tỏ


Trở về biệt thự, Giang Hiểu Đình một mình chờ đợi Đỗ Ái Vi giúp cô ấy chuẩn bị phòng


Ngồi ở trên bệ cửa sổ, hướng bên ngoài nhìn từng mảnh ruộng hoa oải hương,còn có hoa cát tường, màu tím là màu sắc Giang Hiểu Đình thích nhất. Chỉ là bây giờ ở trong một biển hoa này, cô ấy cũng không có tâm trạng vui vẻ nữa. Tâm trạng rơi xuống khổ sở, lại khóc không ra nước mắt


Cô độc một mình ở đây từ buổi trưa đến trời lặn, cô ấy động cũng không động thì ngồi ở đó, trong lòng bây giờ rất nhiều hình ảnh Phương Tư Dao và Lý Tình ở cùng nhau, chính là không có hình ảnh cô ấy và chị ở chung với nhau, hiện thực tàn khóc rõ ràng nói cho cô ấy biết, Phương Tư Dao không phải của cô ấy...


Căn phòng yên tĩnh u ám, cho đến có người mở cửa mới từ từ có tồn tại tia sáng. Tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, lại dường như chỉ là không muốn quay đầu, Giang Hiểu Đình cứ như vậy đối lưng với cánh cửa vẫn như cũ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ


"Ái Vi...cô không phải nói, vương tử cũng sẽ sống chung với công chúa sao...tại sao vương tử của tôi lại không ở chung với tôi chứ? "
  
"Cô biết không...hoa oải hương, chờ đợi tình yêu. Cát tường, tình yêu không thay đổi. Hai loại hoa này là hoa tôi thích nhất, gộp lại chính là chờ đợi tình yêu không thay đổi. Chỉ là...tôi hình như đợi không được...ha ha..."


"Cô nói, tôi có phải nên buông tay rồi không...tôi không thích...tôi đợi rất lâu, nhưng mà đổi lại lại không phải tôi muốn. Có phải...chị ta vốn dĩ thì không thuộc về tôi không...mãi mãi cũng chỉ có thể ảo tưởng..."


"Tôi thật sự rất mệt..."


Giang Hiểu Đình biết người đến nhất định là Đỗ Ái Vi, Bởi vì Phương Tư Dao nhất định đang ở bên Lý Tình sao có thể quản cô ấy


Đối với Đỗ Ái Vi, Giang Hiểu Đình một chút lòng phòng bị cũng không có, luôn thẳng thắng như vậy. Người con gái chậm chạp từng câu từng chữ đem lời trong lòng mình cũng nói ra. Mà người đến lời gì cũng không nói, thì chỉ luôn im lặng nghe, chậm rãi đi đến người con gái đang ở bệ cửa sổ


Thời gian từng chút từng chút trôi qua, người đến từ từ ở phía sau ôm lấy Giang Hiểu Đình, vẫn như cũ không có nói chuyện, chỉ là cái ôm ấm áp lại để Giang Hiểu Đình có chút lưu luyến. Dựa vào cô ấy người con gái cảm thấy rất an toàn, rất thoải mái, tựa hồ đau đớn gì cũng quên rồi...


"Ái Vi...tôi..."


Nói đi nói lại người con gái trong vô ý cúi đầu, lại thấy được hai tay ôm vòng lấy mình, có một mảnh băng gạt nhuộm đỏ nổi bật. Là Phương Tư Dao...


"Buông tôi ra!"
 
Vừa phát hiện là Phương Tư Dao, Giang Đình theo phản xạ muốn tránh khỏi. Nổ lực muốn giãy khỏi cái ôm của cô ấy. Trái lại bị chặt chẽ ôm lấy


"Tôi không muốn"


"Buông tôi ra! chị có thể đừng để tôi hận chị không! "


"Em thích Đỗ Ái Vi như vậy? tại sao từ trước đến giờ không nói với tôi lời như vậy? "


"Đúng! tôi thích cô ấy, tôi yêu... ngô..."
Hai người tức giận, không chịu nhường nhau. Giang Hiểu Đình dùng sức giãy giụa, Phương Tư Dao thì càng dùng sức ôm lấy


Phương Tư Dao không muốn nghe, cô ấy không muốn nghe Giang Hiểu Đình nói cô ấy yêu Đỗ Ái Vi, thể là dùng nụ hôn chặn lại miệng của cô ấy, không cho phép cô ấy tiếp tục nói nữa


Lần trước là Tôn Kiến Đình, lần này là Đỗ Ái Vi, tại sao vậy, tại sao cũng không phải Phương Tư Dao! tại sao vậy
 
Giang Hiểu Đình càng dùng sức giãy giụa, Phương Tư Dao thì càng dùng nụ hôn bá đạo ở trên môi cô ấy, cái lưỡi linh hoạt chẳng suy nghĩ gì xông vào trong miệng của cô gái từng chút từng ít, thậm chí là hô hấp của cô ấy, cho đến cô ấy từ bỏ giãy giụa chị ta mới buông cô ấy ra


"Tôi hận chị. Lúc trước chính là tôi quá yêu chị rồi, cho nên tổn hại chị đối với tôi, tôi đều ngoan ngoãn tiếp nhận, chị cố ý cùng Lý Tình ở trước mặt tôi thân mật như vậy mục đích không phải vì để tôi khó coi sao? chị thành công rồi Phương Tư Dao. Chị để tôi đối với chị một chút cảm giác cũng không có, chị sờ đi, tim của tôi sẽ không đập nữa rồi, nụ hôn bây giờ của chị đối với tôi mà nói chỉ là một loại giày vò một loại sỉ nhục..."


Người con gái lãnh tĩnh quá mức để người ta sợ hãi, không có một giọt nước mắt, không có một chút độ ấm, ánh mắt trống rỗng nhìn đối phương, từng câu từng chữ từ từ nói ra. Kéo lấy tay của đối phương đặt ở trên ngực, nhiệt độ lạnh lẽo trong tay truyền đến thì giống như trái tim của chủ nhân lạnh đến cực điểm


Nghe thấy lời của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao tức giận đi thẳng lên, muốn giải thích lại không biết mở miệng từ đâu. Thế là ôm lấy đối phương liền đem em ấy quăng lên giường, hai tay nắm ở hai bên giường, cúi đầu nhìn con người ánh mắt trống rỗng dưới thân


"Giang Hiểu Đình, bây giờ em nghe rõ cho tôi. Tôi yêu em, tôi và Lý Tình một chút quan hệ cũng không có! còn nữa, em là của tôi thì chỉ có thể là của tôi, cả đời em đều là nữ nhân của tôi. Bất luận em hận tôi hay là yêu tôi, em cũng phải cùng tôi ở chung một chỗ"


Phương Tư Dao mất đi lý trí tức giận với đứa con gái, cô ấy bây giờ quản không được cái gì trả thù, cái gì ân oán, cô ấy chỉ biết Giang Hiểu Đình là của cô ấy người nào cũng không thể muốn


"Phương Tư Dao, chị nghe rõ đây. Tôi không yêu chị, chuyện chị và Lý Tình quan hệ gì không liên can tôi, còn nữa, tôi không phải nữ nhân của chị. Chị đừng nghĩ tôi sẽ ở chung với chị! "


Giang Hiểu Đình bày rõ rồi, chính là muốn khiêu chiến Phương Tư Dao, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn chăm chăm trừng chị ta. Mỗi một câu nói của cô ấy cũng hung hăng đâm vào trong lòng của Phương Tư Dao, cũng không khống chế được lý trí của mình nữa, Phương Tư Dao mất khống chế xé rách quần áo của Giang Hiểu Đình, nụ hôn nóng hổi tỉ mỉ từng cái rơi trên người của cô gái


Cô gái bắt đầu sợ hãi nắm lấy ga giường, nhắm chặt hai mắt mặc cho người trên thân làm mưa làm gió cũng không phản kháng


Mà Phương Tư Dao lý trí sớm đã đứt dây, lại làm sao phát hiện vô trợ (không ai giúp) của Giang Hiểu Đình


Loại bỏ đi quần áo cản trở tằm mắt trên người cô gái, ánh mắt siết lại, ngón tay hung hăng tiến vào bên trong người của em ấy nhanh chóng co rúc. Cô ấy muốn hung hăng chiếm hữu em ấy, Giang Hiểu Đình chỉ có thể là của Phương Tư Dao cô ấy


Chỉ là tất cả những thứ này đều đến quá nhanh, cô gái một chút chuẩn bị cũng không có, bất thình lình xâm nhập để cô ấy đau đến toát mồ hôi lạnh, chặt chẽ cắn lấy môi không để bản thân hừ ra một tiếng. Tay nắm lấy ga giường sớm đã trắng bệch, lộ ra rõ cô ấy bây giờ rất đau đớn. Chỉ là bất luận Giang Hiểu Đình nhẫn nhịn thế nào nữa, nước mắt bên khóe mắt sớm đã bán đứng trái tim của cô ấy


Hết chương 38


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.