Editor : Yume0000
Tịch Anh tựa như cảm giác được ánh mắt của Cố Phạm Đình, chợt nghĩ tới nhiệm vụ thứ nhất của Chủ Thần.
Thực ra Lam Thấm không có khuynh hướng phản xã hội này, Thiên Kim Đại Tiểu Thư cho dù nói cái gì cũng không khả năng đánh cảnh sát.
"Tôi là nói, tôi có anh làm chỗ dựa, bọn họ đương nhiên 'Đánh' không lại tôi." Tịch Anh đặc biệt nhấn mạnh từ "Đánh" này, ngôn từ cường điệu "Đánh" chứ không phải là "Đánh" kia.
Lời nói của cô khiến Cố Phạm Đình mười phần hưởng thụ.
"Ngoan, tôi dẫn em đi ăn cơm."
Một ngày này, thời gian của Tịch Anh đều bị Cố Phạm Đình nhận thầu, cuối cùng hắn vẫn đem Tịch Anh an toàn đưa về nhà.
Về đến nhà đúng lúc là thời gian đi ngủ thường ngày của Tịch Anh, cho nên cô lập tức lăn ra ngủ.
Trong Không Gian, Tiểu Ức Ức ngồi xếp bằng dưới đất trầm tư.
Một chiêu này của Chủ Thần đủ để làm một dẫn dắt lớn cho nó, chỉ cần kí chủ muốn đi tới khoáng khu tinh luyện Uranium U, nó sẽ lập tức tạo cơ hội để kí chủ và Cố Phạm Đình gặp mặt.
Lấy tính cách của Cố Phạm Đình, chỉ cần vừa nhìn thấy kí chủ thì sẽ dính lấy cô ấy như keo.
Mà kí chủ vì muốn đạt được 1% độ thiện cảm kia, nên sẽ không cự tuyệt Cố Phạm Đình.
Thật không hổ danh là Chủ Thần đại đại, lại cơ trí như thế!
Thế là, mấy ngày tiếp đó, Tiểu Ức Ức liên tục sử dụng chiêu này để ngăn cản Tịch Anh đi khoáng khu.
Do vị diện này chỉ có một hệ thống, cho nên nó có thể thăm dò nhất cử nhất động của Cố Phạm Đình, tự nhiên có thể sáng tạo ra vô số sự "Trùng hợp" .
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt, Tịch Anh đã ở lại vị diện này một tháng.
Trong một tháng này, cô rất nhanh bị Cố Phạm Đình làm cho phiền chết.
Vì sao mỗi ngày đều gặp được hắn? Trên thế giới thật sự có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Đừng tưởng rằng cô không biết xác suất học, xác suất cao như thế, cô hẳn có nên hay không mỗi ngày đều mua một tấm vé số?
Cam đoan bách phát bách trúng.
Thế nên Tịch Anh không chỉ một lần muốn giết chết Cố Phạm Đình.
Nhưng mà, mỗi lần cô động thủ với Cố Phạm Đình, bộ dạng trên mặt Cố Phạm Đình rõ ràng trông có vẻ rất được lợi.
Về sau Tịch Anh mới biết được, Cố Phạm Đình đáng chết này cư nhiên cho rằng đây là một loại tán tỉnh!
Khó trách mỗi lần khóe miệng hắn đều hàm chứa ý cười.
Mà Tịch Anh cũng không phải là chưa từng suýt giết hắn qua.
Chỉ là, ngay những lúc như vậy, thanh âm máy móc của Tiểu Ức Ức sẽ không chút tình cảm nào vang lên ——
[ kí chủ, nếu như cô bóp chết hắn, coi như chủ động nhận thua. ]
Tịch Anh chỉ có thể dừng tay nhịn lại cỗ lực trên tay, buông cổ Cố Phạm Đình ra.
Thắng thua, đối với cô mà nói là đặc biệt quan trọng.
Thế là, hành vi của Tịch Anh càng khiến Cố Phạm Đình thêm xác định, hành vi cô muốn giết chết bản thân chính là một loại tán tỉnh.
Nếu không thời điểm tình huống rõ ràng có thể giết hắn nhưng lại đột nhiên thủ hạ lưu tình đây?
...
Hôm nay, Tiểu Ức Ức nhắc nhở Tịch Anh, dựa theo sự phát triển của nội dung cốt truyện, hôm nay hẳn là ngày cô đi tới đoàn làm phim tìm Ngải Linh Linh "Nói chuyện vui vẻ" .
Tịch Anh rất tình nguyện.
Sau một tháng cô khích bác ly gián, chi nhánh nhiệm vụ cũng đã hoàn thành 85%, còn thừa 15% ngay hôm nay sẽ được giải quyết toàn bộ nha.
Tịch Anh xuống nhà xe chọn một chiếc Lamborghini màu đỏ đặc biệt chất lừ dễ gây chú ý lái ra ngoài.
Trên đường đi, chiếc xe này thu đến vô số ánh mắt ước ao ghen tị của các chủ xe.
Cái Tịch Anh muốn chính là hiệu quả này.
Xe thể thao phanh lại, bá khí dứng ở ngay trước cửa ra vào đoàn phim của Ngải Linh Linh, dẫn tới vô số ánh mắt cùng chú ý.
Từ chỗ ngồi lái xe, mỹ nhân bước xuống với một bộ váy dài màu hồng nhạt.
Da mịn màng như mỡ dê, tóc đen như gấm, môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao.
Lúc cô phất tay hiện lên tính cách rõ tự nhiên mà tự phụ, ánh mắt lãnh đạm như nước, nhưng không ngăn được cỗ khí thế sắc bén dưới đáy mắt.
Quần chúng ăn dưa vây xem sôi nổi suy đoán: này này này này này! Chẳng lẽ là siêu cấp siêu sao nào mới về nước?
Tịch Anh dựa theo bản đồ trong đầu do Tiểu Ức Ức đưa cho, thẳng bước đi về hướng phòng nghỉ của Ngải Linh Linh.
***