Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 20: Chương 20





Gần đến cuối năm, trường học dần bận rộn hơn, Úc Triệt nhận được thông báo có cuộc họp vào thứ tư, cuối tuần còn phải nộp lên trên hai bộ đề thi cuối kỳ.

Trong trường các sự kiện cùng họp hành diễn ra không ngừng, nàng mỗi ngày đều phải đôn đốc làm việc, liên tục từ thứ hai đến tận thứ năm.
Ngồi trong văn phòng cả buổi chiều, các đồng nghiệp khác bận đến nản, nhưng vẫn tán gẫu đùa giỡn với nhau để giải tỏa căng thẳng, thỉnh thoảng tâm sự về vài học sinh trong lớp mà họ chủ nhiệm.
Úc Triệt không thích nói chuyện, toàn tâm toàn ý làm việc của mình.

Mệt mỏi thì nhìn ra ngoài cửa sổ, khi bị ai nhắc đên, mới lịch sự đáp lại vào câu.
Đã gần đến giờ tan tầm, đột nhiên hành lang truyền đến một trận hò hét, sau một lát cũng không giảm bớt, trái lại thanh âm càng ngày càng gần văn phòng.
Úc Triệt có thể nghe được thanh âm ân cần của một đồng nghiệp trong văn phòng: "Cục trưởng Úc, sao ngài lại đến đây vậy ạ?"
Người vừa nói đã bước đến cửa văn phòng, thân thiện tươi cười nói với vị lão sư kia: "Chuyện riêng thôi, tôi đến gặp Úc lão sư, đón em ấy về nhà ăn tối.

Mọi người tan tầm đi, đừng quan tâm tôi, tôi sẽ đi ngay."
"Nếu ngày đã nói vậy, ngài tùy ý ạ."
"Được được được."
Úc Triệt dừng bút, từ đống sách chồng cao ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mang vest đen nghiêm trang, tay cầm cặp xách, đeo gọng kính vàng, đang đi đến bàn làm việc của nàng.
Nụ cười trên khuôn mặt anh ấy càng đến gần Úc Triệt càng thêm sâu, nho nhã hiền hòa mỉm cười nên có một ít nếp nhăn trên mặt, không chỉ không có già, ngược lại còn tràn đầy hương vị nam nhân trưởng thành chính chắn.
"Chị cả không mời nổi Úc lão sư, đồng chí Úc Thành này phải đích thân đến đón đây, phái đoàn lớn như vậy, mong Úc lão sư có thể bớt chút công việc về nhà ăn bữa cơm nha."
Thanh âm của Úc Thành truyền đến ẩn ẩn không ít sự cưng chiều, cho dù làm trò trước mặt người ngoài cũng không cố tình giả vờ kiểu cách quan chức cấp cao, chỉ đơn giản giống như một người anh trai hết sức bình thường: "Chị dâu em tối nay tự mình xuống bếp đó, đều là món em thích.

Bánh kem lớn buổi chiều cũng mua về nhà rồi, mọi sự đều chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu thọ tinh nhỏ là em thôi đó."
Nghe thấy ba chữ "Thọ tinh nhỏ", Úc Triệt khó có thể thờ ơ được, ngẩng đầu, bất đắc dĩ mà kêu: "Anh."
Đều đã 30 tuổi rồi, còn thọ tinh nhỏ gì nữa, như thế nào nói không ngượng miệng thế.
"Đừng vội kêu anh, em dọn dẹp một chút đi, chúng ta vừa về vừa nói chuyện, sắp 6 giờ rồi." Úc Thành nhìn đồng hồ trên tay, đưa tay khác phẩy phẩy, ý bảo Úc Triệt nhanh sắp lại đi."
"Anh lỡ kêu tài xế về trước rồi, em nếu không chịu đưa anh về nhà, anh còn phải gọi xe, tốn tiền lắm luôn đó."
Úc Triệt không nhúc nhích, nghe anh ấy đã sắp xếp rõ ràng rồi, miễn cưỡng nhẫn nại hỏi: "Không phải em đã nói là không quay về sao?"
"Còn không chỉ nói một lần." Nàng lạnh giọng bổ sung.
"Năm ngoái em không về cũng không sao, nhưng năm nay kỷ niệm sinh nhật đáng nhớ như vậy, sao lại không chịu về? Đi thôi, anh trai em nhất định phải ăn mừng cho em, chúc mừng Úc lão sư cùng đồng chí Úc Thành và đồng chí Úc Hân bước vào hàng ngũ U40."
Bệnh nghề nghiệp tái phát, Úc Thành nêu một loạt lí do đáng để chúc mừng, nhìn dáng vẻ tựa hồ rất hứng thú.
Úc Triệt: "......"
Này cũng đáng để chúc mừng sao? Không đến mức đó.
Nàng vẫn bất động, bất kể thế nào, cũng không nghĩ sẽ về nhà mừng sinh nhật.

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua rồi, chuyện cũ cũng đã phai nhạt bớt, chỉ còn lại chút dấu vết nhợt nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn không có hoàn toàn biến mất.

Mọi người trong nhà lại làm như không có việc gì xảy ra, nàng bắt buộc cũng phải giả vờ như không biết, này quá áp lực, nàng không muốn diễn.
Vốn dĩ nàng luôn dặn lòng sẽ không đón sinh nhật với bất kì ai, nhưng nàng không nghĩ tới Úc Thành lại trực tiếp đến trường học.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đang bận rộn chưa thể rời đi, mặt mang ý cười nhìn qua bọn họ.

Một là bình thường chỉ mới nghe nói về Úc Thành, không có cơ hội tiếp xúc gần gũi, hai là Úc lão sư thường ngày trầm mặc ít lời, rất ít người có thể cùng nàng nói chuyện như vậy.
Hình thức ở chung của hai anh em trước mắt thật làm cho người ta ngạc nhiên.
Tuy là anh em ruột, Úc Thành cùng Úc Triệt trừ khuôn mặt có ba phần tương tự, tính cách cùng diễn xuất quả trực khác một trời một vực.

Khó tin được, này lại là cùng cha cùng mẹ dưỡng thành.
Úc Thành lại nhìn đồng hồ, vội la lên: "Ôi chời ơi, đừng do dự nữa, em gái của anh ơi, hôm nay nếu không mang được em về nhà, chị cả và chị dâu của em cũng sẽ không buông tha anh đâu.

Ngay cả ba cũng sẽ không nhìn mặt anh nữa, em làm ơn thương xót người anh trai này đi nha."
Úc Triệt không muốn nghe anh ấy miệng lưỡi trơn tru, chị dâu đã nói rồi, Úc Thành loại nam nhân này lời nói nhất định không thể tin.

Nàng vạch trần nói: "Anh nào có thảm như vậy được."
Tuy là nói như vậy, nhưng tay vẫn bắt đầu dọn dẹp tài liệu, không thể không thỏa hiệp Úc Thành.

Không nói đâu xa, để người ngoài nghe được, những lời này truyền ra ngoài dễ có nhiều lời đồn không mong muốn.
Huống hồ, thời tiết lạnh lẽo mà Úc Thành còn đích thân đến đây, trong lòng nàng không phải không biết tốt xấu, nếu vẫn kiên trì không trở về, quả thật là có chút không biết tốt xấu, cho dù nàng cũng không tình nguyện.
Thu dọn bàn làm việc xong, Úc Triệt mang khăn quàng cổ lên, đi theo Úc Thành vào thang máy xuống lầu.
Xe nàng đỗ dưới lầu, hai người xuống lầu liền nhanh chóng đi vào xe, mở máy sưởi lên sưởi ấm.
Toàn bộ quãng đường Úc Thành đều ha hả bật cười, phảng phất như mới hoàn thành nhiệm vụ lớn, biểu tình đắc ý trên mặt không che giấu được.
Anh ấy càng vui vẻ, Úc Triệt ngược lại càng hối hận.
Như thế nào lại dễ dàng đồng ý cùng anh ấy trở về vậy nhỉ?
Hối hận cũng đã muộn, bất lực khẽ thở dài, Úc Triệt lái xe từ bãi đỗ xe ra đường, vừa lái xe ra, bàn tay đang nắm vô lặng đột nhiên siết chặt, ngay cả móng tay cũng c4m vào lòng bàn tay trắng bệch.
Áo len trắng, áo khoác ngắn, chiếc quần xuông xám bọc hai chân dài thẳng tắp, trên chân mang một đôi Martin.

Gió thổi loạn mái tóc trên trán Lâm Tri Dạng, cô lười nhác ngồi trên băng ghế đá, giống như một sinh viên vừa tan học.
Khi thấy Úc Triệt lái xe lại đây, nguyên bản còn đang uể oải ỉu xìu cả người bỗng có tinh thần, nhảy dựng cả lên, chuẩn bị đón xe.

Úc Triệt nhíu mày, lãnh đạm mà liếc nhìn cô một cái, nâng kính xe lên đạp ga tăng tốc, cứ như vậy rời đi.
Lâm Tri Dạng: "?"
Cô hoài nghi chớp mắt một cái, xác nhận người vừa rồi trên xe đúng là Úc Triệt, Úc Triệt nàng cũng thấy được mình.

Là do có người ở trên xe, nên không muốn cùng cô nói chuyện?
Lâm Tri Dạng ngồi trở lại băng ghế, không biết phải làm bước tiếp theo thế nào, ai kêu cô tới không đúng lúc.
Cô có chút tò mò, người đàn ông ngồi bên ghế phụ kia là ai? Đồng nghiệp hay là người nhà? Hay là đối tượng xem mắt sao?
*
Úc Thành bị nàng thình lình nhấn ga làm cho hoảng sợ, ngưng ý cười, nghiêm túc mà phê bình: "Trong trường nhiều người như vậy em chạy nhanh làm gì, lỡ đụng người ta thì sao, chậm lại một chút!"
Úc Triệt không có phản ứng lời anh ấy nói, nhưng nghe lời mà thả chậm tốc độ lại, sắc mặt căng thẳng có chút cứng ngắc, khóe mắt lộ rõ vẻ không vui.
Cũng may Úc Thành vô tư không nhận thấy điều bất thường, nhìn đám học sinh rồi cùng nàng nói chuyện phiếm: "Người trẻ tuổi đúng là không sợ lạnh mà, em nhìn cô bé trong nhóm kia đi, mắt cá chân đều lộ ra bên ngoài, này về già không bệnh mới lạ đó.

Theo anh nghĩ, em ở tuổi này phải chăm sóc mình thật tốt, nếu không qua mấy năm đến cái tuổi của anh, em liền sẽ biết lợi hại.

Anh......"
Úc Triệt vừa rời khỏi khuôn viên trường liền muốn trở về nhà, cắt ngang lời anh ấy: "Anh, tới giao lộ kia em giúp anh gọi xe, em không muốn về nhà, có chút mệt."
Úc Thành cho rằng nàng ngại phiền: "Đừng mà! Được được được, anh không nói nữa được không, anh không làm phiền em, em lái xe đi."
Úc Triệt vẫn đỗ xe ven đường: "Không phải chê anh phiền, em còn có chuyện khác, hôm nay không thể về được."
"Vậy em nói thử anh nghe xem là chuyện gì?"
Úc Thành rất nghiêm túc hỏi nàng, nhìn nàng trầm mặc, trong lòng liền hiểu rõ, nói thêm một câu: "Nếu hôm nay em không về thì thật sự không thể nào nói nổi, cả nhà đều đang đợi em.

Úc Triệt, em nên hiểu chuyện một chút."
Lời đã nói tới mức này, Úc Triệt buộc phải thu lại tất cả chối từ, một lần nửa khởi động xe.

Càng ngày càng cách xa đại học Hoài Lâm, thẳng đến khi mất hút.
Úc Thành thấy nguy cơ được giải trừ, lặng lẽ gửi tin nhắn cho vợ: [Đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể chuẩn bị đón tiếp.]
[Anh nói rồi mặt mũi anh lớn hơn chị cả mà.]
[Khư khư khư, này cũng không nên nói quá nhỉ, khiêm tốn thôi.]
Không lâu sau, di động Úc Triệt đặt trên xe sáng lên, Úc Thành đưa mắt nhìn, màn hình hiện lên ba chữ "Lâm lão sư".
Anh ấy thuận miệng hỏi: "Có người tìm em nè, có nghe không, là ai vậy?"
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Úc Triệt dùng lãnh đạm che giấu khẩn trương, lấy di động qua trực tiếp từ chối cuộc gọi.

Lần này phảng phất dùng hết sức lực cuối cùng của nàng, mệt mỏi có lệ nói: "Chắc là nhân viên bất động sản."
Nàng đem di động tắt âm đi.
Đèn xanh đúng giờ sáng lên, chiếc ô tô đen theo dòng xe đi về phía trước, Úc Triệt nháy mắt quên mất mình sắp đi nơi nào.

Sắc trời tối hẳn, ánh đèn đường ấp áp trên phố gác đầy gió lạnh thấu xương, bên tai Úc Thành khẽ lầm bầm một câu "Lạnh đến như vậy, tuyết cũng nên rơi rồi."
Tâm trạng Úc Triệt theo thời tiết dần hạ xuống, mặt lạnh như băng, một lần rồi lại một lần mà suy nghĩ không biết Lâm Tri Dạng đợi bao lâu rồi?
Hôm nay gió lớn như vậy, vừa rồi nhìn lướt qua, cô hình như mặc không đủ ấm lắm.
Cô hiện tại hẳn là đã trở về rồi phải không.
Lâm Tri Dạng mỗi lần đến trường đều là không nói không rằng, ngày thường Úc Triệt còn có thể coi là kinh hỉ, dung túng tùy cô vui vẻ, nhưng hôm nay lại hoàn toàn là kinh hãi.
Không dám tưởng tượng, vừa rồi lỡ như phía trước có xe, không thể nào tăng tốc được, Lâm Tri Dạng lại hưng phấn mà chạy đến gọi nàng đón xe, nàng nên giải thích cho Úc Thành thế nào về người này đây.
Dù có thể nói là sinh viên mình làm cố vấn, nhưng chính là quá nguy hiểm.
Nàng không muốn Úc Thành nhìn thấy Lâm Tri Dạng.
Đồng thời nàng cũng biết rõ, Lâm Tri Dạng nhất định sẽ tức giận, ai bị làm lơ như vậy mà sẽ vui vẻ chứ.
Càng nghĩ kỹ, sắc mặt Úc Triệt liền càng khó coi.
Úc Thành lúc đầu còn đang tìm đề tài trò chuyện, sau cũng ngưng không nói gì, cẩn thận quan sát nàng.

Sợ mình nhiều lời thêm tiếng nữa, tiểu tổ tông này chắc chắn sẽ đạp hắn xuống xe, sau đó quay đầu trở về.
Chạng vạng tối mật độ giao thông đông đúc, phía trước xảy ra một vụ tai nan giao thông nên đường bị tắt nghẽn, kẹt xe, một giờ sau, xe cuối cùng cũng tiến vào hoa viên Úc gia.
Sự kiên nhẫn của Úc Triệt dường như đã cạn kiệt, cho rằng trong xe quá ngột ngạt, tắt máy, thuận tay tháo dây an toàn.

Cầm túi xách cùng di động bước xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Bị tiếng đóng cửa xe làm cho sợ hãi, Úc Thành băn khoan không biết có phải mình lại nói sai cái gì rồi không, rõ ràng lúc ra khỏi văn phòng còn tốt, lúc này tâm tình cũng lớn quá rồi.
Chẳng lẽ trong sân trường kêu nàng chạy chậm một chút, nên Úc Triệt tức giận? Không đến mức đó, Úc Triệt cũng không phải không chịu nghe lời.
Mới vừa tiến vào sảnh nhà, con trai con gái của anh cùng con gái của chị liền ngoan ngoãn chạy tới gọi nàng.
"Cô nhỏ ơi!"
"Dì nhỏ!"
Khuôn mặt lạnh lùng không kiên nhẫn xuất hiện vết nứt, đối mặt với trẻ con, Úc Triệt nhu hòa đi, bỏ qua lời xin lỗi mà khom lưng nói: "Cô tới vội quá, cũng chưa chuẩn bị quà gì cho mấy đứa nữa."
Cháu trai Úc Thiên đã chín tuổi, cứ như ông cụ non, đi lên dắt tay nàng, hiểu chuyện mà nói: "Hôm nay là sinh nhật của cô nhỏ mà, bọn con phải chuẩn bị quà cho cô nhỏ chứ ạ."
Úc Triệt khẽ mỉm cười, phối hớp hỏi: "Cô nhỏ rất tò mò nha, tụi con chuẩn bị cái gì thế?"
Hai bé gái thần thần bí bí cắt ngang: "Hiện tại không thể nói đâu, đó là bí mật ạ."
Úc Triệt phối hợp gật đầu: "Được, cô nhỏ sẽ không hỏi."
Úc Thành ở bên cạnh thở phào một cái, bước vào phòng bếp, cùng với vợ Giang Dung Tâm than thở vất vả, một bên thì thầm với cô ấy: "Chỉ có trẻ con mới đối phó được với Úc Triệt, chồng em chống đỡ không được nữa đâu."
"Nhìn anh xem, đem em gái nói như hung thần vậy." Giang Dung Tâm trừng anh ấy một cái, thuận tay đậy nắp nồi, mở nhỏ lửa.
Làm chị dâu, cô ấy cùng Úc Triệt không tính là thân thiết, tính tình cô em chồng này tương đối lãnh đạm, đặc biệt mấy năm nay, giống như càng ngày càng lạnh.

Nhưng chị dâu em chồng người ngoài khách khí, ngẫu nhiên vẫn còn có thể cùng nhau chia sẽ đồ trang điểm cùng mỹ phẩm tâm đắc.
Úc Triệt chưa bao giờ để cho cô ấy thấy sự thất thố, cô ấy đương nhiên không thể tin được lý giải được lời Úc Thành nói.
Úc Hân nhắc nhở thúc giục Úc Triệt, nàng trước tiên lên thư phòng chào ba: "Ba, con đã về."
Úc An Tuần đem kính mắt tháo xuống, nhìn người tiến vào.

Năm nay đã ngoài 60, tóc bạc trên đầu chiếm hơn phân nữa, nhưng không cố tình nhuộm đen, chỉ là đem tóc vuốt gọn gàng sạch sẽ.
Con gái khó lắm mới trở về, thái độ nghiêm khắc của ông từ xưa đến nay cũng giảm bớt: "Vì sinh nhật con, chị gái và chị dâu con đã bận rộn hai ngày rồi đó, không cần ở cùng ba, con cùng hai đứa ấy trò chuyện đi."
"Dạ." Úc Triệt đáp ứng, ra khỏi thư phòng tìm cơ hội liếc mắt nhìn di động, ba cuộc gọi nhỡ.

Quá tam ba bận, cái mới nhất đã từ nửa giờ trước, về sau Lâm Tri Dạng cũng không gọi thêm cuộc nào.
Từ bỏ việc bồi chị cả chị dâu trò chuyện, Úc Triệt đi ngược lại vào phòng mình, ngồi trước bàn trang điểm bỏ trống, gọi lại.
Không đợi nàng phản ứng, điện thoại lập tức được nghe, nhưng người bên kia không nói một lời, chỉ có tiếng gió thổi.
Úc Triệt nhớ kỹ lời Lâm Tri Dạng đã nói, nhẹ giọng nói: "Alo?"
Quả nhiên, bên kia "ừm" một tiếng.
Thông qua cách nói chuyện mà xem xét tâm tình của Lâm Tri Dạng, Úc Triệt chủ động giải thích: "Tôi vừa đến nhà không lâu, vừa mới cùng người nhà nói chuyện."
Lâm Tri Dạng cười một tiếng, "Nhà chị rất xa."
Nghe tiếng cười như vậy, lòng càng thêm bất an, Úc Triệt tiếp tục nói: "Tôi trở về nhà ba tôi bên này, trên đường kẹt xe."
"Oh." Im lặng một hồi, Lâm Tri Dạng mới hỏi: "Không phải nói không về sao."
"Kế hoạch ban đầu là như vậy, nhưng anh tôi tự mình đến văn phòng mời tôi, không trở về không được." Úc Triệt hiếm khi cùng Lâm Tri Dạng nói chuyện nhà mình, hôm nay lại không nói vòng vo, trực tiếp nói thẳng.
Tựa hồ chỉ cần nàng thẳng thắn thành thật, Lâm Tri Dạng liền sẽ không tức giận.
"Là vậy sao." Lâm Tri Dạng tỏ vẻ đã biết.
Sau khi đem sự tình giải thích rõ ràng, Úc Triệt mới dám hỏi: "Hôm nay em tới tìm tôi có việc sao?"
Lâm Tri Dạng hồi lâu không hé răng, giống như hít một hơi, trong tiếng gió ào thét truyền đến thanh âm khẽ cười: "Không có, chỉ đi ngang qua thôi, thuận tiện chờ chị tan làm.

Muốn xem coi chị có thời gian ra ngoài ăn tối không."
Mặc dù đã từng cự tuyệt, nhưng Úc Triệt đoán được Lâm Tri Dạng có lẽ muốn chặn nàng lại, trực tiếp kéo nàng đi ăn tối.

Nếu hôm nay không có chuyện ngoài ý muốn này, nàng quả thực sẽ không từ chối cô.
Úc Triệt băn khoăn, "Về sau có việc thì gọi tôi trước nha, sẽ không phải đợi vô ích.

Bây giờ em vẫn còn ở bên ngoài sao?"
Lâm Tri Dạng không đáp hỏi ngược lại: "Hôm nay có phải đã dọa chị rồi không?"
"Có một chút." Úc Triệt đúng sự thật thẳng thắn: "Tôi thật sự không phải muốn tránh em, do tôi chưa có chuẩn bị, mới như vậy......"
Loại giải thích này quá cứng nhắc, ngày bình thường nàng không nghĩ sẽ trốn Lâm Tri Dạng, nhưng hôm nay là tình huống đặc thù, nàng vẫn là chạy trốn rồi.
Thật lâu sau vẫn không có tiếng động, Úc Triệt dừng lại, rồi hỏi: "Em còn nghe không?"
"Đây." Lâm Tri Dạng nhàn nhàn đáp, thanh âm tĩnh như hồ nước lặng, mặc cho gió to thổi tới, viên đá rơi cũng không chút gợn sóng.
Cô không đáp lại lời giải thích của Úc Triệt.
Còn muốn nói thêm cái gì đó, cửa bị gõ vang, thanh âm non nớt của Úc Thiên bên ngoài hô lên: "Cô nhỏ ơi, tới giờ ăn rồi ạ."
Úc Triệt đành phải nói: "Tôi cúp máy trước đây."
"Được, Chúc chị......hôm nay vui vẻ." Lâm Tri Dạng nói xong liền dứt khoát ngắt máy.
Lời chúc phúc đến đột ngột, Úc Triệt hoảng hốt một phen, nhưng trọng điểm không phải ở lời nói, chính là trước đây Lâm Tri Dạng đều sẽ chủ động nói "Alo", cuối cùng cũng sẽ chờ nàng tắt máy, không bao giờ để Úc Triệt phải tìm chủ đề để nói chuyện.
Kỳ thật là tức giận đúng không.
Bất kể nàng đã giải thích như thế nào, nàng đã để Lâm Tri Dạng phải chờ đợi vô vọng, liền không chào đón mà lại đánh lái rời đi, là sự thật.
Dưới loại tình huống này, Lâm Tri Dạng hẳn là giận tím mặt, cho dù sẽ đem nàng mắng một trận cũng hợp tình hợp lý.
Có phải cô ấy quá bình tĩnh không?
Không rảnh nghĩ nhiều, Úc Triệt sợ Úc Thiên chờ sốt ruột, đi qua mở cửa, "Được, đi ăn cơm thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.