Vị huấn luyện viên này không hiểu sao cứ thích nói chuyện cười lạnh.
Nếu chúng ta đã là quan hệ giữa huấn luyện viên và học viên, dựa theo lệ thường, đầu tiên phải tự giới thiệu mình với nhau.
Huấn luyện viên đẹp trai giới thiệu trước.
“Tôi tên là Lộ Thiên, bạn bè lấy cho tôi cái biệt hiệu, còn gọi tôi Quảng trường lộ thiên.”
Nói xong những lời này, đẹp trai mặt đắc ý nhìn tôi, tôi thật không rõ, lấy cái biệt hiệu “Quảng trường lộ thiên” có gì hay mà đắc ý? Biệt hiệu nhàm chán như vậy, tôi có thể đặt cho hắn vô số. Nào Bãi đậu xe lộ thiên, Hồ bơi lộ thiên, vườn hoa lộ thiên, rạp chiếu bóng lộ thiên…… Chỉ cần có hai chữ “lộ thiên” này là được. (Lộ thiên là lồ lộ ở ngoài trời =))))
Đẹp trai tiếp tục giới thiệu,
“Giới tính tôi khỏi nói rồi, tôi năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn cậu một tuổi, cung Xử nữ, một cung hoàn mỹ!”
Anh là muốn nói chính mình rất hoàn mỹ đi?
Vị đẹp trai này có chút như đã quen từ lâu, tôi không biết nên thế nào đáp lại hắn, không thể làm khác hơn cười khan hai tiếng.
Đẹp trai nhướn lông mày nhìn tôi, ý kia hình như là nói, hắn giới thiệu xong rồi, bây giờ đến phiên tôi.
Trước cũng đã nói, mỗi lần khi tự giới thiệu mình, trong lòng của tôi không tránh khỏi sẽ sinh ra một loại cảm giác khẩn trương. Tôi thanh thanh cổ họng, nếu không không thể nào lên tiếng: “Tôi…… tôi tên là Đường Tiểu Toàn, đồng nghiệp đặt cho tôi cái biệt hiệu, còn gọi tôi bé Toàn mập……”
Nhìn tôi căn thẳng này, đầu óc cũng không xài được, lại đi sử dụng lời của hắn để giới thiệu.
Đẹp trai không đợi tôi nói hết lời, đã cười nói: “Đường Tiểu Khuyên, cái tên này thật thú vị.” (1)
“Không, không, là Toàn, an toàn Toàn.”
“Tiểu Khuyên, cậu hôm nay chuẩn bị tập những môn nào a?” Đẹp trai trực tiếp không để mắt đến những lời này, duỗi bàn tay ôm bả vai của tôi, ôm lấy tôi đi về phía trước, “Nếu không chúng ta đạp xe một canh giờ (2 tiếng) trước?”
“Anh là huấn luyện viên anh làm chủ.”
“Ừ, cứ làm như thế! Chúng ta đạp xong rồi làm tiếp cái gì đây? Thôi, đến lúc đó hãy nói.”
……
Đột nhiên, tôi nổi lên cảm giác tiến vào bẫy rập, vị huấn luyện viên này giống như không quá chuyên nghiệp.
Huấn luyện viên đẹp trai mặt dù không quá chuyên nghiệp, nhưng cũng may hắn là một người tận chức tận trách. Chúng ta cưỡi xong xe đạp, tiếp tục đi bơi lội, bơi hết hồ lại đi cưỡi xe đạp, toàn bộ quá trình có hắn bầu bạn, tựa như tăng thêm cho tôi vô hạn động lực. Bất quá đến lúc kết thúc, tôi đã mệt mỏi không đứng lên nổi. Nữa vừa nhìn hắn, vẫn là sinh long hoạt hổ, ngoại trừ nốc hai chai nước suối ra, ngay cả thở cũng không hổn hển hai cái.
Sau tôi kéo thân thể mệt không chịu nổi đi tắm một lượt, lúc bước khỏi phòng tập thể hình lại cùng hắn gặp nhau.
Hắn thay một bộ đồ nhẹ nhàn, hết sức đẹp trai rạng ngời ánh mặt trời, hắn cười hướng tôi chào hỏi.
“Tiểu Khuyên, cậu về nhà hả?”
Tôi bị nụ cười sáng lạn kia lây động, vội vàng cười đáp lại: “Ừ, còn anh?”
“Tôi cũng vậy. Cậu ở đâu? Tôi đưa cậu.”
“Không cần không cần, nhà tôi cách đây rất xa.” Lộ Thiên thật sự quá nhiệt tình, khiến tôi rất ngại.
“Vậy được, tôi đi trước, chúng ta sáng mai gặp.”
Lộ Thiên phất tay một cái, nhảy chiếc xe đạp để ở ven đường liền đi.
Vận động hết mấy canh giờ mà còn có thể chạy xe đạp?! Quả nhiên là một cường nhân.
Vào giờ khắc này, tôi thật sự bội phục hắn sát đất! (Tính phúc Toàn sau này khỏi lo rồi 凸 (*`へ´*))
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi kêu tôi ăn cơm, tôi miễn cưỡng không nhìn tới một bàn đồ ăn tối phong phú kia, nhanh chóng nhảy vô phòng ngủ, ngã đầu liền ngủ.
Trải qua sự tiêu hao một lượng lớn thể lực, khiến tôi cảm thấy được ngủ rất say. Nhưng mà tới nửa đêm, tôi cư nhiên bị đói tỉnh.
Trong dạ dày đói đến mức đánh trống, tôi bây giờ không nhịn nỗi, chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn. Đem cơm thừa canh thừa bỏ trong lò vi sóng hâm nóng, khi tôi đang chuẩn bị sảng khoái chén sạch, trong đầu chợt hiện lên lời Phùng Dật đã nói.
Chỉ cần không quá mập là được……
Tức khắc, khẩu vị gì cũng mất hết.
Lời này dường như đã thành một câu ma chú nguyền rủa, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi, nhất định phải giảm cân, nhất định phải gầy đi!
Mặc dù đây chỉ là cách hiểu phiến diện của tôi, lúc ấy có thể Phùng Dật trong lúc vô tình nhìn tôi một cái, nhưng bất kể thế nào, hắn không thích một nửa kia quá mập, vì hắn, tôi không thể làm gì hờn ngoài ngược đãi chính mình. Người yêu đơn phương luôn phạm tiện, tôi chính là điển hình, hơn nữa vui sướng trong đó. Mỗi lần mọi người gọi tôi đi mua đồ, tôi cũng sẽ cố ý ngó Phùng Dật tí ít, chỉ sợ mua giúp hắn sót mất thứ gì. Lúc anh bảo tôi mua trà sữa, mua cơm hộp, tôi đều bỏ tiền túi ra mua cho anh suất lớn. Tôi còn lo lắng các đồng nghiệp nói mình thiên vị, đã sớm nghĩ xong hàng đống lý do, dù sao anh là người trưởng thành, cho nên phải ăn suất lớn, tránh lại ăn không no. Bất quá tôi lo lắng hình như thừa rồi, cho tới bây giờ không ai chất vấn tôi đối đãi khác biệt. Có lẽ tôi chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường, không ai đi lưu ý chuyện của tôi.
Đem thức ăn thả lại trong tủ lạnh, tôi sờ sờ cái bụng trống trơn, trở về phòng dấy lên cơn buồn ngủ.
Nếu đã quyết định giảm cân, ngày kế sau khi tỉnh lại, tôi cũng giảm nốt đi bữa sáng.
Hôm nay có một khởi đầu may mắn, đến công ty ngay lúc thang máy lên lầu, tôi và Phùng Dật vậy mà gặp nhau ở trong thang máy.
Tôi đè nén hưng phấn trào dâng, lễ phép chào hỏi anh.
“Xin chào, buổi sáng tốt lành.”
Anh vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng kia, liếc tôi một cái, từ trong lỗ mũi hừ ra một chữ ừ.
Anh lạnh lùng như vậy, khiến tôi cảm thấy như mặt nóng dán mông lạnh. Không khí bao quanh tôi trở nên ngột ngạc, nhất thời im lặng. Tôi rất muốn nói chuyện với anh, nhưng không biết nói tiếp thế nào, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh anh.
Giày da của anh được đánh đến bóng loang loáng, thoạt nhìn chính là người rất để ý.
Tôi cũng mang giày da, nhưng mũi giày lúc nãy vì chen xe buýt bị người ta giẫm mà dính đầy bụi bậm.
Tôi cùng anh hiện tại chênh lệch quá lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân tôi không dám đối mặt anh.
Thang máy “đinh” một tiếng, cửa mở ra. Anh đi ra ngoài trước, tôi lặng lẽ theo sau.
Cứ tưởng giữa chúng tôi không còn chuyện nói nữa, không nghĩ tới anh đột nhiên xoay người nói với tôi.
“Tiểu Toàn, giúp tôi đi mua bữa sáng.”
Tâm tình buồn bực bị quét sạch, tôi lập tức hỏi: “Được, không thành vấn đề! Anh muốn ăn gì?”
“Tùy tiện đi, cậu coi rồi mua.”
Bỏ lại mấy lời này, anh liền đi tới phòng làm việc, tôi dõi theo bóng lưng anh cười ngu một trận.
Anh là người duy nhất trong công ty không gọi tôi Bé Toàn mập.
Sau đó, tôi vừa mắng mình phạm tiện, vừa thí điên thí điên chạy đi mua cho anh một ít điểm tâm.
Vốn kỳ vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy anh là tốt rồi, bây giờ cùng anh trò chuyện ít câu, khiến cho tâm tình tôi đây tới trưa cũng thật vui thích.
Đến trưa, tôi thật sự đói bụng đến không chịu nỗi, chuẩn bị mua một cái bánh nướng lót dạ dày.
Duyên phận có lúc chính là kỳ quái như thế, vốn dĩ tan làm mới có thể gặp, ấy mà ta lại gặp được.
Tôi mới vừa ra khỏi công ty, đã thấy Lộ Thiên từ trong ngân hàng bên cạnh đi ra.
Lúc này Lộ Thiên lại đổi một thân quần áo, hắn mặt một bộ tây trang màu xám tro, bên trong là áp sơ mi trắng, còn đeo cà vạt, thoạt nhìn rất có phong phạm quý tộc mà. Bộ dạng đẹp trai, vóc người lại chuẩn, quả nhiên mặc cái gì cũng dễ nhìn hết.
Nắng ấm mùa đông chiếu lên người hắn, vạn tia chói lọi, vừa thực vừa ảo, giống như người từ bảng quảng cáo bước ra.
Chỉ tiếc, lúc hắn đứng bất động chính là một bức hình cảnh đẹp ý vui(2), hơi động chút bức hình này liền bị phá hư.
Hiển nhiên hắn đã thấy được tôi, lập tức xông lại cho tôi một cái ôm mạnh mẽ.
“Tiểu Khuyên, sao trùng hợp thế a? Ở chỗ này cũng có thể gặp được cậu!”
Lộ Thiên vẫn là nhiệt tình như vậy, nhiệt tình đến mức tôi không chịu nổi.
Tôi từ trong ngực hắn chui ra ngoài, chỉ chỉ cao ốc sau lưng: “Tôi đi làm ở chỗ này.”
“Không tồi nha! Nhìn gương mặt trẻ con này của cậu, tôi cho là cậu vẫn còn học đại học.”
“Tôi tốt nghiệp một năm rồi. Còn anh? Anh thế nào mà cũng ở đây?”
Lộ Thiên tiện tay chỉ một cái, tôi cũng chẳng thấy hắn chỉ nơi nào: “Tôi cũng đi làm ở gần đây.”
Hắn còn nói: “Tiểu Khuyên, cậu mới vừa tan việc phải không? Chuẩn bị ăn cơm trưa à?”
Tôi gật đầu.
Hắn lập tức ôm tôi: “Tôi biết một nhà hàng có món bò bít tết được đặc biệt khen ngợi, chúng ta đi ăn cái này.”
Tôi căn bản chưa kịp cự tuyệt nữa, đã bị hắn kéo lên taxi dừng ở ven đường.
Ở trên xe, hắn không ngừng đề cử với tôi bảo bò bít tết ở nhà hàng kia ngon nhiều ra sao dường nào. Cái gì mà ngoài giòn trong mềm, nuốt vào ôn nhuận thoải mái, thơm ngon mọng nước, con sâu tham ăn của tôi bị lời này câu dẫn ra, đói bụng quá lâu tôi quyết định bung lụa một lần, ăn hết bữa này, lại tiếp tục giảm cân.
Sau khi xuống xe, hắn dẫn tôi đi vào một nhà hàng Tây hạng sang, nhìn cách trang trí hoa lệ kia, tôi liền đoán được bữa cơm này khẳng định không rẻ.
Tìm chỗ gần cửa sổ mà ngồi, người phục vụ đưa thực đơn cho hắn, tiếp theo hắn lại đưa thực đơn cho ta, đặc biệt rộng rãi nói: “Muốn ăn cái gì, tùy ý chọn, đừng khách khí.” Tôi cho là hắn muốn mời tôi ăn cơm, thật có điểm thụ sủng nhược kinh (3), nghĩ thầm cứ theo kiểu AA đi. Dù sao tôi và hắn chỉ mới gặp qua một lần, căn bản không coi là thân thiết, sao có thể để cho hắn tốn kém. Sau khi quét qua thực đơn, tôi bây giờ không biết chọn món gì ăn, bởi vì nhà hàng này thật quá độc, một phần bò bít tết rẻ nhất cũng muốn năm sáu trăm nguyên (4), tôi bình thường ở tiệm cà phê gần công ty ăn một phần tương tự chỉ cần mấy chục nguyên. Lộ Thiên thấy tôi không quyết định được, lấy thực đơn lại, tùy ý lật một cái, liền nói với phục vụ, “Cho một phần bò bít tết đặc biệt và một phần salad rau dưa.”
Hai người ăn chung một miếng bò bít tết có thể no sao? Tôi còn chưa kịp hỏi lời này ra miệng, hắn hình như đoán được ý nghĩ của tôi, giành nói trước: “Salad là gọi thay cậu đó, cậu không phải đang giảm cân sao? Vậy ăn cái này, vừa khỏe mạnh lại rung dưỡng, còn có thể giúp cậu giảm cân.” Nói xong còn hướng tôi khẽ mỉm cười, một bộ dáng vẻ giống như vì tốt cho tôi.
Tôi muốn lật bàn! Nếu không muốn mời tôi ăn bít tết, tại sao trước đó anh còn làm tôi hiểu lầm!
Bữa cơm này, tôi ăn như đánh giặc. Dùng nĩa không ngừng đâm rau dưa trong đĩa, tưởng tượng chúng là Lộ Thiên, dùng sức đâm, dùng sức mà đâm, đâm toàn bộ đến nát nhừ. Mà Lộ Thiên lại giống như một quý công tử, ưu ngã cắn thịt, ưu nhã thưởng thức rượu đỏ, hoàn toàn không bị tôi ảnh hưởng. Mà dù cùng ngồi trên một bàn cơm, chúng tôi tựa như người ở hai thế giới. Bối cảnh sau lưng tôi là hừng hực lửa giận, bối cảnh sau lứng hắn là nắng xuân ấm áp quang đãng vạn dặm hoa nở. Tôi thật bội phục hắn, dưới ánh mắt pán độc soi mói nhìn, hắn lại còn có thể bình tĩnh như vậy ăn bò bít tết!
Nhìn thấy hắn đem miếng thịt bò nho nhỏ cuối cùng bỏ vào trong miệng, tôi rốt cục thở vào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể rời khỏi nơi này, đợi lát nữa nhất định phải đi mua năm cái bánh nhân thịt bò an ủi cái bụng đáng thương của mình!
Lộ Thiên dùng giấy ăn lau miệng, hỏi tôi: “Ăn no chưa?”
Tôi cắn răng nghiến lợi trả lời: “Ừ, rất no.”
“Vậy thì tốt.” Hắn lại hỏi, “Tiểu Khuyên, cậu có mang tiền phải không?”
Nghe lời này, tôi có cảm giác không ổn.
“Đi thanh toán đi.”
Tôi mặt mũi hắc tuyến. (Mặt giề ==||||)
“Cha tôi làm quá tuyệt! Cư nhiên đóng băng thẻ tín dụng của tôi!”
……
“Tôi cầm chứng minh thư đi ngân hàng đòi lý lẽ, ai ngờ họ quá không nói đạo lý, ngang nhiên đuổi tôi ra ngoài.”
Hóa ra mới vừa rồi anh chạy đến ngân hàng chửi bới đi?! Người ta không đuổi ra ngoài mới là lạ!
“Bữa này cậu mời tôi ăn, lần sau tôi mời lại.”
……
“Tiểu Khuyên, cậu sẽ không cự tuyệt tôi đi? Tôi thật rất muốn ăn bò bít tết chỗ này, tối hôm qua lúc nghủ cũng mơ thấy.”
Được coi như tôi xui xẻo! Ai mà biết thẻ của anh khi nào mới phá băng? Sẽ cùng anh ăn mấy bữa cơm nữa, chẳng phải đem tôi ăn đến nghèo mạt rệp!
Tôi gọi phục vụ tới, nói muốn thanh toán, đối phương đưa hóa đơn cho tôi nhìn, tôi thiếu tí nữa ngất luôn.
Bữa cơm này vậy mà ăn hết hai ngàn tám trăm tám mươi tám!
Thế nào mắc dữ vậy?!
Lộ Thiên cười cười với tôi, giải thích: “Chai rượu đỏ này là vừa rồi tôi gọi lúc cậu đi nhà vệ sinh đó, một ngàn chín trăm chín mươi chín đồng một chai, uống không hết để lại nơi này lần sau tới có thể uống tiếp.” (=))))))))
(1) Quyển, khuyên: 圈 (quān): Cái vòng.
Toàn: 全 (quán): Đầy đủ, nguyên vẹn. Còn có nghĩa là ngọc thuần sắc.
Cách đọc gần giống nhau, nên anh Thiên nghe nhầm =]]]]
(2) Thưởng tâm duyệt mục: Khiến cho vui lòng đẹp mắt.
(3) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mà sợ.
(4) Nguyên: Đơn vị tiền tệ Trung Quốc.