Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 233: Long Cửu




Chương 233: Long Cửu

Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Dị trạng trên không trung khiến đám người đứng bên xem náo nhiệt sinh ra vài phần khẩn trương và mong đợi, không biết ai là kẻ cười đến cuối cùng.
Lôi trụ do Ám Giác triệu hoán ra mau chóng hóa thành một lưỡi dao sắc bén, ngàn lưỡi dao sắc bén tất cả đều hướng về phía Tề Hoan, cho dù là núi đao trong địa ngục e rằng còn chưa dọa người đến vậy.
Có thể thoáng cái khống chế nhiều lôi điện như thế, xem ra thực lực Ám Giác thật sự không thấp, nhưng chỉ bằng này là có thể đối phó nàng sao! Trên cánh tay trắng nõn của Tề Hoan không biết từ khi nào quấn lên từng đạo lôi vân màu đen, những lôi vân kia chậm chạp biến đổi thành hình vẽ, lôi điện trong đám mây ngưng tụ nhưng không đánh xuống, dần dần biến thành một cái lưới lớn, ngửa đầu nhìn lại căn bản không cách nào thấy giới hạn.
“Chỉ là một cái lưới, ngươi cảm thấy có khả năng chống đỡ nổi ta sao!” Ngay cả Ngân Long Vương cũng không đỡ nổi Tà Lôi kiếm trận, nữ nhân này làm sao có thể chống đỡ được. Khóe miệng Ám Giác nhếch lên một nụ cười châm chọc, tay phải vung lên, hàng ngàn lưỡi dao sắc bén kia mang theo tia chớp cấp tốc phóng về phía Tề Hoan.
Tề Hoan khẽ nhíu mày, nàng phát hiện mình vậy mà không cách nào nhúc nhích, một lực uy áp cường đại phát ra từ long tinh màu vàng trên không trung. Chung quanh gần như không ai phát hiện, xem ra cái này là chuyên dùng để đối phó với mình đây.
“Nếu đây là thiên la địa võng thì sao.”
Mắt thấy những mũi kiếm kia cách nàng càng ngày càng gần, Ám Giác dường như có thể thấy được thời khắc thành công của mình rồi.
Nhưng ngay tại thời khắc đó, Tề Hoan lại nở nụ cười.
Khi kiếm đâm tới cách Tề Hoan gần một mét, ti võng màu đen trên mặt đất và cự võng khổng lồ trong không trung kia đồng thời chụp về phía Ám Giác, đáng thương cho ngàn đạo lôi trụ hóa thành mũi kiếm kia còn chưa tới trước mặt Tề Hoan thì đã bị hai cái lôi võng mỏng manh thu về.
Bên trong lôi võng màu đen, những mũi kiếm bị Ám Giác khống chế muốn lao ra, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại. Ám Giác bị giam bên trong vẻ mặt không thể tin được.
Tề Hoan ngẩng đầu nhìn mây kiếp màu đỏ máu trên không trung, tay phải khẽ nâng lên, một toà tháp nhỏ màu đen xuất hiện trong tay nàng, lôi điện còn sót lại giữa không trung bay thẳng đến tiểu tháp, trong chốc lát, bầu trời lại khôi phục màu xanh thẳm vốn có.
Trông thấy tòa tháp nhỏ kia, đôi mắt Ám Giác không tự chủ được mở lớn, tháp Lôi Thần, vậy mà thật sự có người có thể điều khiển tháp Lôi Thần!
Nhìn Ám Giác đem ngàn thanh kiếm kia hợp lại thành một thanh kiếm lớn ý đồ chém rách thiên la địa võng đang vây khốn mình, Tề Hoan cười nhạo lắc đầu, “Đừng chống cự nữa, thiên la địa võng vốn là Lôi Thần tháp, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng phá tan sao.”
Tuy thời gian nàng tu luyện tương đối ngắn, nhưng trên đời này luôn có một số người vận khí tốt đến nghịch thiên, chỉ tùy tiện nghiên cứu một cái là có thể giác ngộ ra Pháp Bảo, tuy nàng cảm thấy kích thích người ta như vậy là cực kì ác độc, nhưng ai bảo bọn họ cứ hoan hỉ chạy tới đây tìm kích thích chứ.
Lúc trước Tề Hoan cảm thấy uy lực của địa võng trong tay hình như hơi yếu, nên nàng quyết định dùng lôi điện khác luyện chế lại một lần, ai ngờ sau khi loay hoay xong, địa võng vậy mà biến mất, lúc này đây Tề Hoan rốt cục hiểu rõ vì sao trước kia khi sư thúc nhìn nàng luyện khí đều mang dáng vẻ muốn sống muốn chết, việc nhìn nàng luyện khí quả thật quá đả thương người. Cũng may tuy địa võng biến mất nhưng Tề Hoan lại ngộ ra một loại địa võng còn khủng bố hơn, chính là thiên la địa võng.
Tuy không có lực sát thương, nhưng dùng để bắt người lại cực kì hữu dụng. Nhìn bộ dạng bây giờ của Ám Giác liền biết chiêu thức nàng tình cờ lĩnh ngộ này có tác dụng lớn rồi.
“Không tệ, là ta xem thường ngươi rồi. Tiếp theo, ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu.” Thái độ của Ám Giác khiến Tề Hoan hơi kì lạ, hắn dường như không hề sợ hãi, chẳng lẽ hắn cảm thấy rơi vào tay mình còn có thể sống sót sao?
Tề Hoan không giết ai, không có nghĩa là nàng chưa từng giết người, lăn lộn ở giới Tu Chân nhiều năm như vậy, có mấy ai tay không dính huyết tinh đây. Hơn nữa, Ám Giác coi như là kẻ thù của nàng, nàng thật không muốn lưu lại Ám Giác để hắn quay đầu báo thù đâu.
“Trăn trối xong chưa? Ta động thủ đây.” Hất tay lên, một thanh trường kiếm sáng bạc lơ lửng giữa không trung bay thẳng đến ngực Ám Giác.
Các trưởng lão Tông Lão Hội ở một bên muốn ra tay nhưng bọn họ căn bản không dám, đây là khiêu chiến giữa các thần tướng, bất kể là ai cũng không thể tùy ý nhúng tay, nếu không kết cục tuyệt đối thê thảm vô cùng. Về phần Minh Hỏa, hắn ngược lại có thể động thủ, Đại trưởng lão vụng trộm nhìn Minh Hỏa vài lần, thế nhưng hắn chỉ buông tay đứng ở một bên, sắc mặt bình tĩnh, ai cũng không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Ngay khi kiếm sắp cắm vào ngực Ám Giác, trên người Ám Giác đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh kia giống như vỏ trứng vây cả người Ám Giác lại.
Mũi kiếm màu bạc sau khi đụng phải luồng sáng liền tán loạn, thanh kiếm vất vả dùng lôi điện ngưng tụ cũng tản ra.
Khó trách hắn không sợ hãi, hóa ra là có bùa hộ mệnh.
Tề Hoan thử mấy lần vẫn không thể phá tan tầng ánh sáng màu xanh kia, lôi điện của nàng gặp phải ánh sáng màu xanh liền tản ra, cũng không biết rốt cuộc trên người Ám Giác mang theo cái gì.
“Đừng lãng phí sức lực, ta thấy cho dù ngươi dùng hết lực lôi điện trên người thì cũng không thể tổn thương ta, chi bằng ngươi thu hồi cái lưới này, ta mang người của Tông Lão Hội rời đi, thế nào?” Khóe miệng Ám Giác khẽ nhếch, làm ra vẻ rất dễ thương lượng.
“Ngươi có tư cách gì ra điều kiện với ta!” Tề Hoan hừ lạnh, trong lòng hiểu rõ ý tứ của Ám Giác.
“Ha ha, có bản lĩnh thì ngươi tới giết ta đi, chẳng qua ta thấy ngươi hình như không cách nào phá vỡ ánh sáng màu xanh hộ thể trên người ta a.” Ám Giác vẻ mặt đắc ý, đồ trên người hắn có lực phòng ngự tuyệt đối, chỉ dựa vào Tề Hoan căn bản không cách nào làm hắn bị thương.
“Ta lại muốn nhìn, là ngươi cứng rắn, hay là Lôi Thần tháp cứng rắn.” Tề Hoan lần này thật sự nóng nảy, cảm thấy nàng rất dễ bắt nạt đúng không, thả mi đi à, nằm mơ!
Lôi Thần tháp trong tay không chút do dự ném về phía Ám Giác, nhìn Lôi Thần tháp chậm rãi phóng to phía trên đầu mình, lúc này đây sắc mặt Ám Giác thật sự biến đổi, hắn không ngờ Lôi Thần tháp cũng có thể được dùng như vũ khí.
Trước đó Tề Hoan dùng Lôi Thần tháp nện Minh Hỏa cũng không có khiến hắn bị làm sao chủ yếu là vì tu vi nàng không đủ, hơn nữa khi đó Minh Hỏa có thể trốn, nhưng bây giờ Ám Giác ngay cả chỗ núp cũng không có.
Hắn cứ như vậy bị Lôi Thần tháp trực tiếp nện xuống đất, trên mặt đất hiện đầy lôi võng màu đen, nền đất cứng rắn không khiến Lôi Thần tháp có chút sứt mẻ nào, tất cả mọi người chỉ có thể nghe thấy một tiếng “rầm”, sau đó hết thảy yên tĩnh trở lại.
Long tinh màu vàng mất đi khống chế rơi xuống từ không trung, lăn trên mặt đất hai vòng rồi nằm trước mặt Đại trưởng lão, nhưng lão căn bản không dám cúi người nhặt.
Với lão mà nói, Long tinh là bảo bối tuyệt thế, so với thần khí còn trân quý hơn mấy phần, nhưng lão còn muốn giữ cái mạng này. Đại trưởng lão căn bản không dám tưởng tượng, Ám Giác thế mà lại chết trong tay Tề Hoan, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Sau khi xử lý Ám Giác, Tề Hoan cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vừa rồi khi Ám Giác chết, nàng giống như nghe thấy tiếng người thét lên, là giọng nữ, mình nghe lầm sao?
“Xem kịch xong rồi, ngươi còn định tiếp tục ngơ ngẩn sao?” Tề Hoan nhìn chằm chằm vào Lôi Thần tháp, nhưng lời trong miệng lại là nói với Minh Hỏa.

Khóe môi Minh Hỏa nhếch lên, “Ta vốn muốn mời nàng đi làm khách đấy.”
“Hiện tại đổi chủ ý rồi sao?”
“Không.”
“Như vậy, ngươi định làm thế nào mời ta đi?” Tề Hoan cong khóe miệng, tuy khuôn mặt tươi cười, nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
“Trên tay ta có thiên bi, nàng không cần sao.” Minh Hỏa cười nhẹ nói, dựa theo tình huống hiện tại, nếu như dùng sức mạnh với Tề Hoan, mình rất có thể trở thành Ám Giác tiếp theo, tuy Minh Hỏa không cho rằng mình sẽ rơi vào kết cục giống Ám Giác, nhưng lí trí một chút vẫn tốt hơn.
Tề Hoan trầm mặc nhìn Minh Hỏa, nàng cực kì chán ghét loại thái độ như nắm giữ tất cả trong tay này của Minh Hỏa. Nhưng nàng lại cần thiên bi.
“Tiểu Hoan, ta thoạt nhìn cũng không có khủng bố như vậy, làm gì lộ ra loại biểu tình này.” Lúc nói chuyện với Tề Hoan, giọng Minh Hỏa luôn cực kì ôn nhu, đáng tiếc Tề Hoan căn bản không thèm đếm xỉa.
“Minh Hỏa, ngươi rốt cuộc muốn gì?” Tề Hoan nhìn khuôn mặt tràn đầy nhu tình kia, trong lòng cảm thấy vô lý, sao hắn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định?
“Ta chỉ muốn nàng đứng ở bên cạnh ta.”
“Ngươi cảm thấy có thể sao?”
“Chỉ ở lại mười ngày, mười ngày sau ta sẽ đem thiên bi cho nàng.”
Tề Hoan nhìn Minh Hỏa, trong lòng càng thêm cảnh giác, Minh Hỏa làm việc cho tới nay luôn phải có mục đích, hắn chỉ muốn mình ở mười ngày, sau đó không công giao thiên bi ra ư, đây quả thực là chuyện cười.
“Ngươi có thể đi.” Tuy rất muốn thiên bi, nhưng Tề Hoan không có hứng thú bảo hổ lột da (không hi vọng đối phương đồng ý vì việc đó có ảnh hưởng sống còn đến đối phương).
Lời Tề Hoan nói khiến Minh Hỏa nở nụ cười đắng chát, “Nàng quả nhiên vẫn không chịu tin tưởng ta.”
Tề Hoan vốn không định buông tha cho đám người Tông Lão Hội, nhưng Minh Hỏa ngăn trở hơn nữa cố ý đưa bọn họ rời đi, cuối cùng Tề Hoan vẫn đành thả người. Hiện tại nàng còn chưa định ra tay với Minh Hỏa.
Dù sao nàng vẫn tự biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.
Thời gian sau này còn dài, nàng còn muốn sống an ổn ở Tiên Giới một thời gian, mấy trưởng lão Tông Lão Hội kia, sau này sẽ có dịp gặp lại. Khi đó nàng cũng không tin Minh Hỏa còn có thể cứu được bọn hắn.
Sau khi Minh Hỏa rời đi, Tề Hoan ngơ ngác khóc không ra nước mắt nhìn Lôi Thần điện tan hoang giống như bị bão quét qua. Cũng may lần này còn có chút thu hoạch, đi qua nhặt lấy long tinh màu vàng trên đất, trên mặt Tề Hoan thoáng lộ ra một tia thoả mãn.
Long tinh vô dụng với nàng, nhưng đối với yêu tu lại là vật đại bổ a. Đem cho con hồ ly ngu xuẩn nhà mình ăn vậy, xem như cho nó thực lực liều mạng đối phó Tiểu Ngân………
“Tiểu thư, kính xin trả lại Long tinh.” Một giọng nói mang theo vài phần vui vẻ đột nhiên vang lên sau lưng Tề Hoan, Tề Hoan không chút do dự trở tay giáng một tia chớp xuống.
Ai ngờ thứ nàng đánh trúng chỉ là ảo ảnh, mà cái ảo ảnh kia bị sét đánh xong lại không hề biến mất.
Gương mặt của ảo ảnh rất mơ hồ, Tề Hoan nhìn thế nào cũng chỉ thấy một màn sương mù, thứ duy nhất có thể thấy rõ là một mái tóc dài màu vàng, giống như toả sáng, rất đẹp, cùng một màu với long tinh trên tay nàng.
Khoan… đợi một chút? Người này nói muốn nàng trả lại Long tinh?!! Tề Hoan nhìn chằm chằm vào ảo ảnh kia hồi lâu, cuối cùng bắt được thần chí mình trở về, hắn dựa vào cái gì?
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ Long Cửu.”
Đây là một con rồng, Tề Hoan đột nhiên ngộ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.