Bách Niên Hảo Hợp

Chương 34





Chương 34: Rời bỏ (4)
Chu Khải Thâm làm việc kín tiếng, hiệu suất cực cao. Đúng tám giờ hôm sau, công ty luật gọi điện thoại cho cô. Nắm được tình hình cụ thể, ghi lại thông tin quan trọng, có trật tự, thật sự là phong cách làm việc lớn.

 
Cuộc gọi kéo dài chừng mười phút, bên kia mới lịch sự cúp máy.
 
Chưa đầy một phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Tây Âm xoay người, Đới Vân Tâm đã đẩy cửa vào.
 
“Sư phụ? Không phải cô ra nước ngoài sao?” Triệu Tây Âm ngạc nhiên.
 
Đới Vân Tâm mặc một bộ sườn xám dài màu đen bên trong, bên ngoài mặc áo khoác lông ngắn, khí chất lạnh lùng quyến rũ có thể nói là rất tuyệt. Cô nhìn thấy vết thương trên cổ Triệu Tây Âm, lập tức nhíu mày.
 
Hiếm khi không mở miệng trách mắng, chỉ thở dài bất đắc dĩ.
 
“Chuyện này cô có nghe nói, mẹ em thật là không phải. Tuổi đã ngoài năm mươi rồi, một chút khả năng phân biệt cũng không có. Còn có thể làm ầm ĩ trong nhà, nói ra cũng không sợ mất mặt.” Đới Vân Tâm chán ghét từ tận đáy lòng, “Nghe gió là gió, nghe mưa là mưa, vô lý hết sức.”
 
Ngón trỏ của Triệu Tây Âm gãi gãi chóp mũi, ngứa đến nỗi hắt xì một hơi.
 

Đới Vân Tâm liếc nhìn cô một cái, vừa rồi chỉ là làm nền, bây giờ mới dần dần đi vào chủ đề chính, “Mạnh Duy Tất lo cho em, cậu ta ở phòng làm việc cả đêm hôm qua không về, buổi sáng lúc cô tới đây, là cậu ta tự mình lái xe đưa đến đấy.”
 
Triệu Tây Âm cứng người, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
“Người đi rồi, buổi sáng phải tiếp đón một vị giám đốc điều hành cấp cao từ công ty hoạt hình của Mỹ.” Đới Vân Tâm nói vài lời, cũng không có quá nhiều cảm xúc khác. Đây cũng chỉ là một trong những bước đệm, dừng lại một chút, cô ngồi trên ghế, bắt chéo chân, hỏi, “Bên phía Nghê Nhụy, em định thế nào?”
 
Triệu Tây Âm nói: “Em tìm luật sư, xử lý theo trình tự.”
 
Đới Vân Tâm có vẻ bình tĩnh, “Em ấy là em gái của em.”
 
“Cho dù cô ta là ai, đặt chuyện phỉ báng, đến nhà đánh người thì chính là sai.”
 
“Làm cho mọi chuyện trở nên khó coi, em không sợ ảnh hưởng đến mình sao?” Đới Vân Tâm lý trí đặt câu hỏi: “Em thật sự không muốn múa chính sao?”
 
Cánh môi Triệu Tây Âm giật giật, rốt cuộc vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng, “Không phải có Lâm Lang sao?”

 
“Chưa đến cuối cùng, cũng chưa có tuyên bố nào như vậy.” Đới Vân Tâm nhìn thấy sự rụt rè của cô, rất không vui nói: “Từ khi nào em trở nên nhu nhược như vậy?”
 
Triệu Tây Âm nhếch miệng, nở một nụ cười miễn cưỡng.
 
Suy nghĩ của Đới Vân Tâm vừa chuyển, thấy cô vẫn không nói gì, liền tiếp tục khuyên bảo: “Người khác làm sai chuyện gì, là do họ ngu ngốc. Em có tương lai tốt, hiện giờ đang là giai đoạn quan trọng của việc đánh giá trong đoàn, danh tiếng của em trong mắt các giáo viên nghệ thuật ở đây rất tốt, không cần dùng đến tình cảm, cũng không cần cô nói tốt, vị trí này em cũng sẽ nắm chắc. Bên phía đạo diễn Bàng đã sắp hoàn thành việc quay cốt truyện, hai tổ sẽ hợp lại với nhau. Đến lúc đó mức độ chú ý sẽ cao hơn gấp mấy lần so với bây giờ. Một chút biến động nhỏ cũng có thể được đưa tin.”
 
Triệu Tây Âm chậm rãi ngẩng đẩu lên, Đới Vân Tâm nói rất có lý, cẩn thận chặt chẽ, nhưng vẫn khiến trong lòng cô thoáng mơ hồ, cảm thấy không đúng lắm.
 
“Đạo diễn Bàng bắt buộc danh tiếng và phòng vé của tác phẩm này chắc chắn phải giành chiến thắng, trong số những diễn viên chính, chỉ có em là người mới được múa chính, Tây Âm, đây là một cơ hội tuyệt vời, giấc mơ trước đây của em là chẳng phải là được đứng trên sân khấu lớn sao?” Đới Vân Tâm thật lòng nói: “Nhưng nếu như chuyện em kiện em gái ruột của mình bị truyền thông đào ra, phát tán, em nghĩ một chút xem, ai là người tổn thất nhất? Toàn bộ dự án sẽ chỉ bỏ xe giữ tướng, chỉ có em, sẽ chỉ là em thôi.”
 
Triệu Tây Âm bình tĩnh thuật lại: “Cô bảo em từ bỏ không truy cứu nữa, cô bảo em nén giận.”
 
Đới Vân Tâm sáng suốt khuyên nhủ: “Dàn xếp ổn thỏa, cũng là tự bảo vệ mình.”
 
Cuối thu, chỉ cần thời tiết thay đổi cũng có thể trở nên ảm đạm. Cửa sổ áp mái mở ra một khe hở rất hẹp, gió thu từ phương bắc mang theo dấu hiệu đầu tiên của mùa đông, không khó để thổi vào phòng. Dù chỉ là một khe nhỏ, Triệu Tây Âm cũng cảm nhận được cái lạnh như cắt da cắt thịt.
 
Buổi sáng Đới Vân Tâm vẫn phải đến trường đại học tọa đàm, không ở lại lâu lắm, lúc đi cô nói: “Tiểu Tây, giấc mơ không dễ để trở thành sự thật, lúc em chưa đầy bảy tuổi đã học múa với cô, cô hy vọng em được tốt, cô sẽ không hại em, em suy nghĩ cho kỹ.”
 
Tám giờ rưỡi, chủ nhiệm khoa Tim mạch mang theo đội ngũ tinh anh của khoa, ở phòng bệnh của Triệu Văn Xuân cẩn thận tái khám cho ông nửa giờ, có thể thấy được sự đãi ngộ cao. Họ đang bận rộn trước giường bệnh, Triệu Tây Âm đứng một bên, suy nghĩ giống như đổ chì, vừa nặng vừa cứng, uể oải không sức sống.
 
Sau bữa trưa, cô quyết định gọi điện thoại cho Chu Khải Thâm.
 
Sau vài tiếng, thư ký của anh nghe máy, Triệu Tây Âm nghe thấy giọng nói vẫn còn sững sờ, liếc nhìn màn hình lần nữa, nghĩ rằng mình bấm nhầm số.
 
“Tiểu Tây?” Thư ký Từ gọi cô, “Chu tổng để quên điện thoại ở công ty, tôi đang lái xe mang qua cho anh ấy, sắp đến rồi, em có muốn đợi một lát không?”
 
Triệu Tây Âm: “Thư ký Từ đang lái xe à? Tôi không quấy rầy anh nữa, anh chú ý an toàn nhé.”
 
“Không sao đâu, tới nơi rồi.” Hơi thở của thư ký Từ hơi gấp gáp, cầm chìa khóa xe điên cuồng chạy đến phòng khám, “Tôi tới bệnh viện rồi, nửa phút nữa.”
 
Triệu Tây Âm tạm ngừng, “Chu Khải Thâm ở bệnh viện?”
 
“À, vâng. Buổi sáng Chu tổng ở phòng họp suốt, giữa trưa anh ấy nói là đau đầu, không chịu nổi mới đến bệnh viện.” Có tiếng tạp âm rất nhỏ, giống như tiếng gió thoáng qua, thư ký nói: “Được rồi, Tiểu Tây, Chu tổng nói chuyện với em.”
 
Giọng nói của Chu Khải Thâm hơi khàn, nghe có vẻ hơi ốm, trầm thấp nặng nề: “Sao?”
 
Triệu Tây Âm hỏi: “Anh bị bệnh à?”
 
“Ừ.”
 
“Đau đầu không?”
 
“Ừ.”
 
Chu Khải Thâm lời ít ý nhiều, tích chữ như vàng, có thể thấy được thật sự không khỏe. Triệu Tây Âm rất hiểu anh, hỏi: “Tối qua anh không ngủ à?”
 
Chu Khải Thâm vẫn nói một tiếng, “Ừ”.
 
Hôm qua lúc anh từ bệnh viện về nhà đã là hai giờ sáng, sau khi tắm rửa xong càng cảm thấy không buồn ngủ, trằn trọc một lúc đã tới sáng, công ty sắp xếp một đống cuộc họp, buổi sáng một vài kỹ sư cãi nhau ầm ĩ vì thông số kỹ thuật, kỹ sư trưởng ngồi ở vị trí gần anh nhất, não Chu Khải Thâm cũng sắp nổ tung.
 
Kỹ thuật, tài vụ, nhân lực, ba cái gộp lại, Chu Khải Thâm cảm thấy mình sắp ngất rồi.
 
Anh có một điểm tốt, có thể chọi cứng, nhưng tuyệt đối không để chết. Nếu cảm thấy bản thân đến cực hạn, sẽ đến bệnh viện kéo dài cái mạng này của mình.
 
Anh ho hai tiếng, “Có chuyện gì vậy?”
 
Triệu Tây Âm: “Em có chút chuyện muốn nói với anh.”
 
Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ, “Anh còn phải ở đây khoảng ba mươi phút nữa, không làm em chậm trễ chứ? Nếu không em cho anh địa chỉ, anh sẽ lái xe tới sau.”
 
“Anh đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi đi.” Ngừng một lúc, Triệu Tây Âm nói: “Em sẽ đến nhà anh.”
 
Chu Khải Thâm hỏi: “Hết sốt chưa?”
 
“Hết rồi.”
 

“Vậy em tới đi, mật khẩu giống như căn nhà trước đây của chúng ta, tính thêm giờ đi xe, đúng một tiếng nữa anh về.”
 
Thư ký Từ ngồi bên cạnh, nghe thấy không thể tin được, một giờ? Có nên nhắc người đàn ông này một câu không, anh còn bốn chai nước chưa truyền xong đâu. Sau khi Chu Khải Thâm cúp điện thoại, trực tiếp điều chỉnh tốc độ chảy đến mức nhanh nhất, gọi y tá đến, đôi mắt phượng mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, hỏi: “Mấy cái bình này tôi không truyền nữa, có thể uống được không?”
 
Cô y tá nhỏ trừng to mắt.
 
Chu Khải Thâm nói rất có lý, “Đường glucose, uống không chết.”
 
Thư ký thở dài, ông chủ chính là ông chủ.
 
Hành vi của đàn ông rất độc đoán, nhưng thư ký Từ rất lý trí, ngăn không để anh làm bậy. Chạy nhanh trở về, đến nhà vẫn trễ mười phút. Chu Khải Thâm hít vào một hơi, nhấn mật khẩu mở cửa.
 
Hôm nay thời tiết không tốt, phòng khách được thắp sáng đèn, ánh sáng như nhung, căn phòng như được phủ một lớp màu. Triệu Tây Âm không nói gì, ngồi xếp bằng trên thảm, trong tay cầm thứ gì đó. Nghe thấy tiếng động cô quay người lại, nhẹ nhàng cười.
 
Chu Khải Thâm bị nụ cười này làm cho choáng váng, choáng đến nỗi anh không biết tối nay là ngày gì.
 
“Đến bao lâu rồi?” Anh thay giày, cúi đầu hỏi.
 
“Khoảng nửa tiếng.” Triệu Tây Âm cũng cúi đầu, bận rộn với công việc trong tay.
 
Chu Khải Thâm bước tới, “Cái gì vậy?”
 
Trên đất có ba bốn túi gấm, đựng đầy thảo dược bên trong phình to lên. Triệu Tây Âm buộc nút cuối cùng lại, ép chúng vào với nhau, nói: “Đặt hai cái trong phòng ngủ, hai cái mang đến văn phòng, ngửi mùi thảo mộc có thể nâng cao tinh thần, giảm đau đầu đấy.”
 
Chu Khải Thâm không trả lời, cúi người, nhặt tất cả các túi thuốc lên mang vào phòng ngủ.
 
Triệu Tây Âm đứng ở cạnh cửa hỏi: “Anh khỏe hơn chưa?”
 
Chu Khải Thâm cởi bỏ âu phục, nới lỏng cổ áo, hai sợi tóc mềm mại rũ xuống, nói: “Không khỏe.”
 
“Anh ăn cơm chưa?”
 
“Chưa, giúp anh gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
 
Chu Khải Thâm ngồi bên giường, cúi thấp đầu, trông có vẻ rất khó chịu. Triệu Tây Âm mềm lòng, do dự, “Em làm gì đó cho anh ăn nhé.”
 
Anh giữ dáng vẻ tiều tụy của bệnh nhân, người vừa đi, liền thẳng lưng lại, nở một nụ cười khó tả. Túi thảo dược mùi vị nồng đậm, Chu Khải Thâm cầm hai cái lên ngửi, cả người khoan khoái dễ chịu.
 
Tủ lạnh nhà anh thật sự thiếu thốn, miễn cưỡng làm được món trứng chiên cà chua. Chu Khải Thâm ăn ba chén cơm, hành thái cũng không chừa lại một cọng. Triệu Tây Âm nhìn anh ăn, dáng vẻ tập trung, giống như đang nghĩ đến vấn đề nan giải của thế kỷ.
 
Chu Khải Thâm bị cô nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi, đối mắt vài lần, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh?”
 
Triệu Tây Âm cực kỳ nghiêm túc: “Anh tập yoga đi.”
 
Chu Khải Thâm sặc đến mức ho khan, nắm tay che miệng, lắc đầu rồi lại lắc đầu.
 
Triệu Tây Âm cau mày, “Cơ thể anh đã như vậy rồi, trước đây không phải là chưa từng tập võ, không phải rất có hiệu quả sao?”
 
Chu Khải Thâm rất không vui, “Cơ thể anh thế nào hả?”
 
“Nhìn già hơn so với tuổi thật.”
 
Chu Khải Thâm tạm dừng, chột dạ sờ lên mặt.
 
“Anh bận rộn cả ngày, nên tập yoga và thiền nhiều hơn, cũng đừng tập thể dục nhịp điệu, hít đất, đánh quyền, tăng cơ sẽ không giúp ích gì cho anh.” Triệu Tây Âm gật gật đầu, “Tập yoga đi.”
 
Nói chuẩn xác như vậy, là vì Chu Khải Thâm thật sự đã từng đi theo cô tập luyện.
 
Thời điểm đó bọn họ vẫn chưa ly hôn, lúc cơn đau nửa đầu phát ra, uống thuốc cũng gặp khó khăn. Triệu Tây Âm đã đăng ký cho anh một lớp yoga, mời giáo viên dạy riêng rất đắt tiền. Nhưng tên Chu Khải Thâm này dù đã từng đi lính, trải qua đau khổ, nhưng trong xương cốt vẫn là một người đàn ông gia trưởng. Có thể bảo anh hít đất bằng một tay hai trăm cái không nghỉ xả hơi cũng được. Nhưng loại vận động của phái nữ như Yoga này, anh bài xích từ trong lòng.
 
Vì việc này, đôi vợ chồng trẻ cãi nhau một trận.
 
Chu Khải Thâm rất cứng rắn, không chịu nhượng bộ, làm Triệu Tây Âm tức phát khóc. Sau khi khóc một lúc lâu, Chu Khải Thâm một chữ cũng không dỗ. Cuối cùng vẫn là Triệu Tây Âm thỏa hiệp, tự đến lớp học, sau khi tập không thua kém gì cô giáo kia, cô ở nhà dạy lại cho Chu Khải Thâm.
 
Chu Khải Thâm bị uốn nắn thành nhiều hình dạng khác nhau, xương cốt đàn ông cứng rắn, muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu. Triệu Tây Âm rất tàn nhẫn, không có chuyện gì liền bắt anh ép chân giãn gân. Chu Khải Thâm tủi thân, nhưng không thể không nói, khoảng thời gian đó, cơ thể của anh dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Hôm nay nhắc lại, Chu Khải Thâm kháng cự theo bản năng, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Tây Âm, lại không nỡ để cô đi. Cho nên trong lòng âm mưu, tạm thời nhân nhượng cô vì lợi ích toàn cục, thỏa mãn nguyện vọng của cô.

 
Lúc tập, Triệu Tây Âm hỏi anh: “Tại sao tối qua anh không ngủ?”
 
“Không ngủ được.” Chu Khải Thâm làm động tác qua loa.
 
“Cho nên tối qua anh phải đi bệnh viện đấy.”
 
“Không phải.” Anh uể oải trả lời: “Tối qua không đau, sau khi tắm xong đã phục hồi tinh thần rồi, trằn trọc một lúc thì không ngủ được.”
 
Triệu Tây Âm muốn hỏi anh trằn trọc cái gì, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
 
Đã từng.
 
Đã từng quan tâm, lo lắng, vượt qua ranh giới.
 
Thái độ của Chu Khải Thâm không đứng đắn, qua loa cho xong, tập chưa đầy năm phút đã đi toilet hai lần.
 
Triệu Tây Âm thở dài trong lòng, đàn ông sau ba mươi thật sự nhiều tật xấu, thận cũng yếu rồi.
 
Chu Khải Thâm chính là trốn tránh tập luyện, đóng cửa gọi điện thoại cho thư ký, đè thấp giọng nói: “Anh lập tức tới nhà tôi một chuyến.”
 
Thư ký Từ vừa tới công ty, nghe giọng điệu này của anh không tránh khỏi căng thẳng, “Chu tổng, anh xảy ra chuyện gì?”
 
Chu Khải Thâm cau mày, đau khổ, dặn dò anh, “Anh thay đồ thể thao, Tiểu Tây quyết tâm tập yoga cho tôi, anh tới đây, mang theo dụng cụ tập luyện, thuận tiện đánh quyền với cô ấy, đừng làm Tây Âm bị thương, làm cô ấy mệt mỏi là được.”
 
Sau khi nói điện thoại xong, Chu Khải Thâm ra khỏi toilet, Triệu Tây Âm đang cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng đầu lên mà hỏi, “Em có thể mượn máy tính của anh một chút không? Em nhận email.”
 
Chu Khải Thâm chỉ vào thư phòng, “Dùng đi, không có tắt.”
 
Máy tính của anh khởi động 24/24 giờ, đã thành thói quen, cũng không đặt mật khẩu. Triệu Tây Âm ngồi trên ghế, mũi chân đạp một cái, đủ để làm cái ghế trượt về phía trước. Nhấn chuột một cái, màn hình đang ở trạng thái không hoạt động liền sáng lên.
 
Màn ảnh sáng lên không bị cản trở, mở rộng, sáng rõ trước mắt cô.
 
Giao diện phát đang tạm dừng, thanh tiến trình đã chạy được hai phần ba, không được mã hóa, chất lượng Blu-Ray(*), thành viên VIP hàng đầu. Phim A.
 
(*) Blu-Ray: cũng là chuẩn DVD lưu trữ video chất lượng tương tự như HD.
 
Mấu chốt là, hình ảnh này còn dừng ở một tư thế rất lạ, củi khô bốc lửa, mây hướng mưa chiều (*).
 
(*) Thành ngữ của Trung Quốc chỉ việc nam nữ kết hợp với nhau.
 
Chu Khải Thâm trong phòng khách căn bản đã quên chuyện này, thấy Triệu Tây Âm đỏ mặt chạy từ thư phòng ra, còn ngạc nhiên, “Hả? Dùng xong rồi?”
 
Lưng Triệu Tây Âm như bị kim chích, biểu cảm phức tạp vừa sợ, vừa lạnh lùng lại giận dữ, “Hóa ra đêm khuya anh không ngủ được, là nghĩ tới những thứ này à?”
 
Lông mày của Chu Khải Thâm xoắn lại, anh phản ứng ngay lập tức, lồng ngực nặng trĩu, nhưng anh không tỏ ra luống cuống. Anh là một người đàn ông 32 tuổi, độc thân hơn hai năm, sao có thể không có nhu cầu.
 
Chợt nghe thấy giọng điệu như bừng tỉnh đại ngộ của Triệu Tây Âm, “Trằn trọc như vậy, khó trách anh năm phút đã chạy vào toilet hai lần, thận anh không hư thì ai hư?!”
 
Chu Khải Thâm kịp phản ứng.
 
Móa!
***
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra có một chi tiết không được viết, sợ bị khóa chương. Đó là Chu ca ở trong thư phòng, bên cạnh máy tính đặt ảnh chụp của Triệu Tây Âm. Anh ấy trằn trọc cả đêm, vừa nhìn máy tính, vừa xem ảnh của Tiểu Triệu. Đấy, mọi người đánh anh ấy đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.