Bạch Hạnh Lang

Chương 37




Lá phong xào xạc, cây cối tiêu điều, một thân ảnh cao lớn lặng im đứng bên bờ, trên vai khoác áo choàng lông hổ, đem thức ăn trên tay từng chút từng chút vẩy xuống, cá chép vảy vàng lộng lẫy bơi xung quanh bờ hồ nhao nhao giành ăn, vây đuôi mạnh mẽ thỉnh thoảng vẽ lên vài bông hoa nước trên không trung.

“Hoàng thượng, Hoa tướng cầu kiến, đang đợi ở ngự thư phòng.” Lý Tổ vẫn hầu hạ Hắc Hoàng nề nếp như vậy.

“Đã biết.” Cổ tay nhẹ đảo, đem thức ăn còn thừa đổ hết xuống, đàn cá chép vui mừng, nhưng nếu bọn chúng nghe hiểu tiếng người, chỉ sợ vui không nổi. “Bữa tối trẫm muốn ăn lẩu cá chép.” Lấy khăn lau tay, Hắc Kình nhàn nhạt cười nói, trở lại ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, năm nay hình như chưa tổ chức Bách Hoa yến, các nương nương đều đang hỏi.” Lý Tổ biết Hắc Hoàng tâm đặt nơi nào, đến mức tính tình đại biến, mấy năm nay không chỉ hủy Mê lâu, số thiếp phi cũng nhanh chóng giảm bớt, hơn phân nửa thả về dân gian, một ít tặng cho công thần, hiện tại Tây uyển chỉ còn hơn trăm người, cảnh tượng Bách Hoa yến ngàn người so bì sắc đẹp đã sớm không còn, Hắc Hoàng cũng đã lâu không triệu người tới thị tẩm, vẫn thanh tâm quả dục như vậy qua ngày.

“Vậy sao, xuân đã qua, làm gì còn hoa để thưởng, sửa thành thưởng phong, ngày mai sau giờ ngọ bãi yến, không cần chọn lựa, tất cả đều tham gia đi.” Dứt lời, liền cùng Hoa tướng đàm luận công sự.

“Tuân chỉ.” Lý Tổ khom người lĩnh mệnh, các nương nương hàng năm chờ mong nhất chính là Hoa yến, tuy nói Hắc Hoàng không gần nữ sắc, chỉ toạ tại thượng vị, cùng thiếp phi các cung các viện nói chuyện phiếm, không như trước kia cùng thần tử *** thanh nhạc sắc, nhưng các nương nương tựa hồ cũng không có gì bất mãn, hàng năm đều trang điểm đẹp tới tham dự, rồi vui mừng ra về.

Kỳ thật lão tuy là thái giám, nhưng cũng ít nhiều hiểu được tâm tư nữ nhân, thâm cung tịch liêu, rời xa cố hương, lại phải cùng những nữ nhân khác hầu hạ một phu quân, Hoàng thượng chỉ có một, sao có thể thời thời khắc khắc độc chiếm bồi bạn, nội tâm mong manh yếu đuối có thể hiểu được, hơn nữa cung phi vì giành sủng ái, cho nên công kích cản trở nhau, bốn phía đều là địch nhân, lại càng thêm tịch mịch.

Nhưng từ sau khi Hàn công tử rời đi, Hắc Hoàng mỗi ngày nếu không trắng đêm tại ngự thư phòng, thì cũng trở lại Long cung nghỉ ngơi, đêm đêm như vậy, ngày ngày bất biến, Hoàng thượng không có ý, các nương nương tranh đoạt cái gì, bất tri bất giác cảm tình đối với nhau liền hòa hợp lên, mỗi năm một lần Hoa yến, Hắc Hoàng thân thiết hỏi thăm cuộc sống các nàng ra sao, thích cái gì, có yêu cầu gì cùng một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng phân biệt cung phi cao thấp, đều quan tâm đối xử bình đẳng như nhau, điều này đủ khiến các nàng thụ sủng nhược kinh.

Các nương nương ngày thường tụ tập một chỗ đánh mã cầu*, uống trà ăn điểm tâm, tâm sự một chút chuyện nữ nhân, hoả dược trong Tây uyển liền biến thành tiếng nói cười, đến bọn thái giám nô bộc trong Tây uyển cũng được hưởng những ngày tháng tốt đẹp lây.

Mã cầu: Cưỡi ngựa đánh bóng

Bất quá... chỉ còn mình Hoàng thượng cô đơn... Không biết Hàn công tử khi nào mới chịu trở về.

Lý Tổ ủ rũ đang muốn đi chuẩn bị yến hội, một chút không để ý, liền bị vồ ếch hụt, bên cạnh lập tức truyền đến một trận tiếng cười ngây ngô, chết tiệt! Ai gan lớn như vậy, cư nhiên dám giễu cợt nội thị phủ thái giám tổng quản lão, Lý Tổ vung nắm đấm đằng đằng sát khí đứng lên, tầm mắt lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đen sì lạnh lùng.

“Tay giơ cao như vậy... Muốn làm gì...” Hắn phun một ngụm khí như băng, trong ngực vẫn ôm một tiểu nhân nhi đang khanh khách cười không ngừng.

“Khụ khụ, không, không có việc gì.” Nắm tay lập tức rớt xuống cằm, giả bộ cổ họng bị ngứa mà khụ một tiếng, Lý Tổ thuận miệng nói hai câu, chạy trối chết, nói giỡn đi, thập tứ hoàng tử thân phận tôn quý, mà thập tứ hoàng tử có Hắc thị vệ trưởng làm chỗ dựa lại càng không thể đắc tội, lão nào dám làm gì y a.

Nói năm trước tràng sự kiện Hắc Ly thị vệ trưởng nghênh thú nam thê, là huyên náo ầm ĩ nhất, hoàn hảo mọi người đều không biết nam thê kia chính là đương triều thập tứ hoàng tử, bằng không thành Lạc Dương chắc không giữ nổi yên ổn.

Lý Tổ lắc đầu, đừng nghĩ tới chuyện này, mau nhanh nhanh đi lo liệu tốt Hoa yến là được rồi.

Cách ngày, Hắc Kình và các vị phi tần cùng trò chuyện thật vui, lá phong cũng thực nể tình đốt hồng như lửa, rực rỡ chói mắt, Hắc Hoàng uống không ít rượu, sau khi tan yến liền căn dặn thái giám đỡ các nương nương trở về, chính mình cũng trở lại Long cung.

Bính một tiếng, Hắc Kình hài còn chưa cởi, cả người đã dính lên giường, ý thức mơ màng, đột nhiên nhớ tới, lại nâng tay áo lên mũi ngửi ngửi, ân, ở trên không có vị phấn son. “Mặc Mặc... Ba năm... vẫn chưa trở lại a...” Hắc Kình lẩm bẩm oán giận, lời nói ra đều hàm lại trong miệng. “Nếu không trở lại... Nếu không trở lại... Trẫm sẽ đi chơi nữ nhân... Tức chết ngươi... Tạo một trăm cái Mê lâu... Tức chết ngươi... Một hơi thượng một trăm lẻ tám nữ nhân... Tức chết ngươi...” Hắc Kình mỗi lần uống rượu sẽ lảm nhảm những lời như hài tử, Lý Tổ từng có một lần không cẩn thận nghe thấy, buồn cười không thôi, Hắc Hoàng ai oán ba năm, ba năm còn không phải sống như hoà thượng sao. Về sau Hắc Hoàng cũng tự biết mình say rượu sẽ loạn ngữ, mới không cho phép có người tuỳ thị bên cạnh.

Hắn mí mắt càng ngày càng nặng, lầm bầm vài câu, liền ngủ thật say, không phát hiện trong bóng đêm có người nhảy cửa sổ vào, đi tới mép giường, nhìn hắn khóe miệng liền gợi lên nét cười ôn nhuận. “Tên bạc tình đáng chết, ta đã trở về.”

Sáng sớm, Hắc Kình hiếm thấy ngủ dậy muộn, nắng mùa thu đã chiếu tới hun nóng cả chăn, sợ là đã chính ngọ, sao lại không có ai tới đánh thức hắn, hắn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, xốc lên chăn bông, liền thấy nghi hoặc, mình tối hôm qua có tháo hài cởi y phục sao? Đột nhiên cảnh giác bên cạnh có người, hắn phản xạ hoả tốc rút kiếm, trở tay liền chém xuống ─── chém trật.

“Mặc, Mặc Mặc!?” Hắc Kình kinh ngạc kêu to, người hắn mong nhớ ngày đêm không báo trước mà xuất hiện trước mắt, hắn đầu tiên là ngốc lăng, tiếp theo toàn thân cao thấp đều bị vui mừng bao phủ.

“Ngô... Ồn ào cái gì... Ta hôm qua mãi khuya mới ngủ...” Kéo chăn bông, cọ cọ tìm vị trí thoải mái, tiếp tục cùng Chu công đánh cờ.

Hắc Kình buồn ngủ toàn bộ tiêu thất, ngay cả tế bào cũng muốn hô to vạn tuế, lại thoáng thấy Mặc Bắc trở mình, hình như đè lên cái gì đó, là sách, bên trên để sáng tỏ còn ghi hai chữ 『 Hồng sách 』, tức ghi chép quá trình phong lưu của hoàng đế, bản thân Hắc Kình cũng chưa từng thấy qua, tò mò mở ra xem, phần đầu chi chít tên nữ nhân mình từng sủng hạnh, bao gồm thời gian, địa điểm, nữ tử có đúng thời gian mang thai hay không, hành phòng* thời gian bao lâu, hành phòng bao nhiêu lần, toàn bộ rõ ràng rành mạch, Hắc Kình tuy biết chính mình nhất cử nhất động đều có người chuyên trách ghi chép, thế nhưng không nghĩ tới lại cụ thể chi tiết như vậy, hơn nữa Hồng sách tại đây, Mặc Bắc khẳng định đã xem qua, hắn trong lòng tựa như bị dội nước lạnh, hoảng loạn, vui mừng vừa nhen nhóm đều bị dập tắt, thẳng tới cuối cùng, là một hàng ghi chép về Tô phi ba năm rưỡi trước, ngoài ra còn có năm chữ mực đỏ phê lên『 miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn 』...

Hành phòng: Chỉ việc ấy ấy đó ^3^

“Hàn Nhật.” Mặc Bắc không biết tỉnh lại lúc nào, đầu dán lên gối, liếc mắt nhìn hắn, hai mắt tràn đầy ôn nhu tình ý, không bao giờ giữ lại nữa.

Hắc Kình mím môi cười, trong mắt cũng tràn đầy thâm tình, thiên ngôn vạn ngữ không sao nói hết, đành lấy hành động biểu đạt, hắn cúi người chiếm cứ đôi môi của ái nhân, khát khao khẩn thiết, muốn bù lại ba năm đau khổ tưởng niệm này, vuốt ve thương tổn đã từng gây ra trong quá khứ, đồng thời bàn tay không an phận đã muốn tháo ra nút buộc trên thắt lưng Mặc Bắc.

“Từ từ Hàn Nhật, đã tới chính ngọ...” Mặc Bắc thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng chống đỡ dã thú quấy nhiễu, thân thể nóng hừng hực của Hắc Kình áp lên người, dục vọng sôi sục tinh tường truyền qua, vận sức chờ phát động.

“Ta mặc kệ, chính là muốn ngươi, không được cự tuyệt, ba năm, hàng đêm mộng xuân không biết bao lần, tỉnh mộng liền lại một hồi thất vọng, ta đã nghẹn sắp chết rồi.” Hắn nóng nảy tự xả y phục, cổ áo vạt áo gì cũng đều xé rách, nội bào nhu thành một đoàn vứt trên mặt đất, lộ ra đường cong màu đồng đầy ưu mỹ, đây làm sao lại là khí lực nam tử ngoài bốn mươi sẽ có chứ.

“Ngươi...” Mặc Bắc không nói được gì, một mặt ngăn không nổi cường thế của Hắc Kình, một mặt lại bị mị lực vô hình của giống đực toả ra mê hoặc, phát hiện chính mình ẩn ẩn dâng lên một cỗ khô nóng... chờ mong...

“Mặc Mặc, ta vì chờ ngươi quay về mà có khả năng... Sẽ có chút... Không biết tiết chế...” Nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi phấn nộn của Mặc Bắc, động tác Hắc Kình cởi bỏ y vật trên người Mặc Bắc nhẹ như lông chim, cùng thái độ vừa mới đối đãi với xiêm y của mình thật cách biệt một trời một vực.

“Không sao...” Mặc Bắc khẽ cười, ôm lại Hắc Kình, y biết tên bạc tình đáng chết này sẽ không lại thương tổn y, về sau... vĩnh viễn sẽ không.

Tư vị của hạnh phúc, lan tràn tới vô tận, mùa xuân trong Huyền cung, cuối cùng cũng tới.

Hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.