Bạch Công Tử

Chương 1




Một ngàn năm trước ven Tây hồ…

Vài tiểu hài tử truy đánh một cái Tiểu bạch xà đáng thương đang hoảng sợ, tuy rằng liều mạng vặn vẹo thân thể thon dài bé nhỏ, Tiểu Bạch xà vẫn không cách nào thoát khỏi sự chà đạp đầy ác ý của tụi nhỏ ! Dần dần trên thân thể mềm mại trắng tuyết kia bị đánh nổi lên từng đạo côn ngân, lớp da trơn láng bong lên cả vảy, làm cho người ta nhìn thấy mà thương xót nói không nên lời…

Ai nói tiểu hài tử thiên chân vô tà? Ai nói bọn họ là nhân chi sơ tính bản thiện? Bọn nó căn bản là một đám tiểu ác ma tùy ý! Tiểu Bạch xà vừa cố giãy dụa vừa oán hận nghĩ! Nếu không phải vì tu đạo thành tiên, nó đã sớm quay đầu lại ban cho mỗi người bọn họ một cái “Hôn” ! Hừ ~~~ không thể sát sinh… Khả nó sắp bị giết a! Ai tới thông cảm một chút cho nó, thân làm xà thiệt là khó xử!

Lũ người thật là đáng chết! Ô ô ~~ nó hy sinh như vậy, có thể hay không đặc biệt được thăng thành tiên a? Dù sao… cũng là cách mục tiêu “thăng thiên” không xa …

Còn chưa chịu ngừng tay? ! Đánh nữa là thật sự tiêu mạng luôn a !

“Tê ——” kêu thảm một tiếng, lục mâu trong suốt nhìn trừng trừng hướng tiểu hài tử đang sắp xuống tay, lúc này chỉ còn cách sống lưng nó có bảy tấc! Tiểu Bạch xà ai oán rúc mình vào bụi cỏ thấp, mệt mỏi không thèm nhúc nhích …

Toàn bộ tự trách mình… còn có ích gì đâu ! Cũng tại nó tham ăn bò ra ăn vụng cỏ linh chi ~~~ kết quả… Lão thiên có muốn phạt nó cũng đừng hiệu nghiệm mau như vậy chứ? ! Ô ô ~~ chết là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn a ~~~ nó tốt xấu gì cũng tu hành 120 năm, liền như vậy mà đi gặp diêm vương… Sẽ bị lão cười chết a ! Nó không muốn trên mộ chí của chính mình thượng viết “Tên tiểu xà này vì tham ăn mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ” ! Nếu nó cũng có mộ chí này nọ như vừa mới nói nha…

Ngay tại lúc Tiểu Bạch xà nản lòng thoái chí nằm chờ chết, một thư sinh qua đường phát hiện trong rừng cây đang diễn ra một màn trình diễn nho nhỏ “Giết xà án “, hắn vốn định lờ đi, đột nhiên nghĩ đến, nếu đem da xà bán, còn có thể kiếm vài đồng trinh mua bút mà! Hơn nữa có thể chử một chén xà canh giải đỡ thèm… ( bó tay =))

“Uy! Các ngươi như thế nào có thể khi dễ một tiểu sinh linh vậy? !” Trừng to mắt, thư sinh lấy bộ dáng trịnh trọng, bắt đầu lên tiếng răn dạy. Bọn nhỏ vì sự xuất hiện của hắn mà dừng lại động tác! Tiểu hài tử thời nay thật là… Không ai từng dạy qua cho bọn chúng phải tôn trọng thứ gì có thể ăn hay sao? Nếu không ăn thì đừng mang ra làm trò đùa…

“Tú tài lắm chuyện! Liên quan gì đến ngươi! Đáng ghét!” Bọn nhỏ cười đùa, đứng lên vây quanh thư sinh, ngươi một lời thì ta một ngữ! Căn bản bọn họ không đem thư sinh để vào mắt. Trên nguyên tắc người biết nhận thức sẽ không cùng tiểu hài tử chấp nhặt, hắn liền dùng âm thanh chậm rãi: “Ngoan ~ thúc thúc là nói ~~~ các ngươi không nên ức hiếp nó như vậy ~~~ để thúc thúc mang nó đi đi!” Ta sẽ dùng nó vào việc có ích ~~~!

“Nói đến nói đi, ngươi là muốn này xà a!” Khinh thường nhìn hắn một cái, tiểu hài tử cầm đầu còn đạp lên cái đuôi đáng thương của Tiểu Bạch xà một cước. Bị làm cho bừng tỉnh, Tiểu Bạch xà cảm kích hé mắt ra nhìn thư sinh một cái, rốt cục là lão thiên gia có mắt a~~~ nó không cần phải mất mặt ! Cố gắng ngẩng đầu, Tiểu Bạch xà muốn biểu đạt tâm trạng kích động cùng sự biết ơn của chính mình lúc này, nhưng là…

“Cho ngươi cũng được, lấy ngân lượng ra đổi!” Cái gì? ! Nó, nó, nó đường đường ở Tây hồ tu hành 120 năm. Bạch công tử trị giá chỉ có thể tính bằng ngân lượng hay sao? ! Rất vũ nhục xà đi! Trợn mắt hai con mắt hồng hồng, Tiểu Bạch xà không tiếng động làm ra vẻ nó rất chi là phản đối!

Đáng tiếc… Không ai để ý nó…

“Thế này đi! Bộ dáng nó tiều tụy thế kia cũng không có mấy lượng thịt! Nhiều nhất 20 văn!” … Người kia là đang nói chính mình sao? Đang đem nó ra cò kè mặc cả sao? ! Ngại chính nó còn chưa đủ thê thảm sao? !

“Ít hơn 30 văn không bán!” Tiểu hài tử còn nhỏ mà con ngươi ranh mãnh giảo hoạt chuyển động! Nhíu nhíu mày, thư sinh bất mãn thấp giọng: “Còn nhỏ mà ranh ma quỷ quái như vậy, tương lai nhất định là một tai họa!” Nói xong, thư sinh nhướng mi lên, nhặt lấy một cành cây khô, đem Tiểu Bạch xà còn trong tình trạng mơ màng ngơ ngác không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra mà bước đi! Tiểu hài tử đuổi theo đòi tiền, lại bị hắn xua sang một bên mà đi!

“Xà này cũng không phải là của nhà ngươi ! Hãm hại nó như vậy! Không giáo dưỡng a…”

“Ngươi xấu xa!”

“Ta lại chưa nói cấp cho ngươi tiền a ~~~ “

Á khẩu không thốt nên lời, Tiểu Bạch xà mở lớn xà khẩu, đại não “phựt” một cái, tạm thời không thể phân tích chính mình có nghe đúng hay không! Này ân nhân cứu mạng… Như thế nào không giống cái thứ tốt vậy? Ngược lại còn lấy đại khi tiểu (ỷ lớn hiếp nhỏ), chiếm tiện nghi của người ta…

Mặc kệ bọn nhỏ đang khóc nháo ở phía sau, thư sinh khom lưng đem bọc hành lý để một bên, kiếm mấy cành cây khô bắt đầu nhóm lửa!

Lửa?

Buồn bực lắc lắc đầu, Tiểu Bạch xà càng ngày càng muốn nghĩ không ra … Thời tiết lại không lạnh lẽo gì, ánh nắng tươi sáng như vậy, còn cần nhóm lửa sao? Thẳng đến chính mình bị đưa tới gần ngọn lửa, Tiểu Bạch xà mới phát hiện, chính “Ân nhân cứu mạng” là muốn ăn luôn chính mình? !

“Ha hả ~~~ thiên cho xà thịt, không ăn bạch không ăn, ăn cũng ăn không phải trả tiền, ăn không phải trả tiền ai không ăn ~~~~ “ (hát cái gì vậy trời =.=!)

Giỡn hả? ! Tú tài này tính hủy hoại 120 năm tu hành của mình hả? ! Không được! Tuyệt đối không được! ! ! Lấy thân báo đáp cũng không phải cái kiểu như vậy! Tiểu Bạch xà giãy dụa tuột khỏi cành cây khô, hướng ở chỗ sâu trong bụi cỏ lưu đi! Lại bị thư sinh bắt giữ trở về…

“A? Ngươi hội chạy trốn? Thực có ý tứ!” Hoàn toàn xem nhẹ xà cũng có linh tính thư sinh thán phục cười mắng, bắt đầu có điểm không muốn ăn thịt nó. Dù sao nó nhỏ như vậy, còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa…

Vô nghĩa! Không chạy liền càng có ý tứ hay sao! Tiểu Bạch xà hai mắt trắng dã tự than thở mệnh khổ gục đầu xuống… Thật muốn cắn cho hắn một cái! Coi như độc chết hắn đi!! Nó chính là linh xà ân thường cừu báo (có ân thì trả, có thù thì báo) à! Ai —- chính mình thật sự là lúc trước ngu ngốc, không nên xuất môn…

Cẩn thận quan sát trong chốc lát, thấy Tiểu Bạch xà giống như là đang thở dài, nếu không đủ ăn, hắn rõ ràng nên thuận nước giong thuyền, làm chút việc thiện đi! Nghĩ xong, thư sinh xem ra vừa hạ một quyết định cực kỳ lớn lao, mang Tiểu Bạch xà đi về phía ven Tây hồ!

“Nhìn ngươi giống như có linh tính! Ta liền đặc biệt chịu thiệt một chút, thả ngươi! Bất quá ~~~ ngươi cần phải nhớ rõ sau này phải báo ân nga ~~~~ ta nghĩ nghĩ muốn ~~ ta muốn có bạc triệu gia tài ~~ quan to lộc hậu ~~~ còn muốn danh thanh lừng lẫy ~~~~” thư sinh vừa đi vừa không ngừng suy suy tính tính. Tiểu Bạch xà vừa dạo quanh một vòng cầu Nại hà trở về, còn đang quá sức cảm động, tuy không thể lý giải nhưng vẫn đem nguyện vọng không đáy của thư sinh cấp nhớ kỹ! Nó là linh mẫn xà… Hôm nay có ân nó sớm muộn gì cũng hội báo ! Nói cách khác, nó là phải giữ gìn hình tượng chính mình! Đỡ phải nghe mọi người nói làm xà ác độc không lương tâm!

“Cuối cùng…” Dừng một chút, thư sinh dùng ngữ khí không giống như vừa rồi nhẹ nhàng nói: ” Ta còn muốn có một… tri kỷ chân tình làm bầu bạn…” Trong lúc Tiểu Bạch xà ngốc lăng nháy nháy mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thư sinh đã đem nó bỏ xuống Tây hồ, chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, xoay người mà rời đi!

“Tri kỷ chân tình làm bầu bạn? Này là bảo ta đi tìm cho hắn? Dùng pháp thuật thao túng còn có tính là chân tình không ta?” Phiền não theo nước chảy bèo trôi trong chốc lát, Tiểu Bạch xà dường như đột nhiên chợt nhớ tới cái gì, âm thanh thét chói tai chỉ có xà mới hiểu ——

“Uy —- ai nói với hắn ta là rắn nước chứ? ! Cứu mạng ~~~~~~ “

***

Một ngàn năm sau ven hồ Tây Tử, đúng tiết thanh minh, mưa bụi mông lung, trên đường người đi tốp năm tốp ba, những chiếc tán đủ màu sắc phảng phất khắp nơi như hoa tươi nở rực rỡ! Tiết thanh minh nhiều mưa, tin rằng hôm nay sẽ không có ai ra đường mà quên không mang tán…

Nhưng mà —-

“Ách xì!” Một vị công tử áo trắng dung mạo tuấn tú như ngọc đứng dựa người vào đoạn kiều (cây cầu nhỏ), thân thể đơn bạc tựa hồ rốt cục chịu không nổi đành run rẩy đứng lên! Mưa theo đường nét duyên dáng trên thân thể hắn đều đều rơi xuống, bạch y như dán dính vào da thịt, ôm quanh cơ thể phấn nộn như ẩn như hiện. Vị bạch y công tử này tuy rằng mày liễu cong như vầng trăng khuyết, đôi mắt quả hạnh to đen trong suốt như xuân thủy, răng trắng bóng như ngọc mài, cánh môi anh đào đỏ hồng như tô son, toàn thân không có chỗ nào mà không làm cho người ta ánh mắt phải tỏa sáng, hô hấp dồn dập vì mị lực! Đáng tiếc… một cỗ xuất trần phiêu dật nhưng tựa như kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước), làm người ta chỉ dám nhìn xa mà không dám tới gần. Ít nhiều cũng vì mạt khí chất này, bằng không hắn sớm đã bị nam nữ phong tình tận dụng thời cơ mang ra ăn kiền mạt tịnh !

Về phần tại một thời đại hỗn loạn đen tối một vị công tử đẹp như vậy, như thế nào lại ngốc nghếch đứng dưới mưa! Ai —- không cần hoài nghi, hắn chính là Tiểu Bạch xà một ngàn năm trước bị thư sinh cứu lên, hiện tại hắn sắp công đức viên mãn, cho nên cẩn tuân lời thề, tìm đến thư sinh kia để báo ân! Chính là… Hắn ở trong sơn động ngồi chồm hổm chừng một ngàn năm qua, đã sớm quên nên ở cùng phàm nhân như thế nào, huống chi chính mình vẫn là một con rắn…

Kết quả, hắn lúc đi dạo tới lui vài vòng, lại gặp một gánh hát diễn vở Bạch xà truyền mà ai cũng thích, lập tức quyết định ‘ngựa chết cũng kiên quyết làm thành ngựa sống’! Nếu bạch xà mẫu dùng loại phương pháp này có thể đem người kia dẫn dụ tới, hắn bất quá cũng chỉ là muốn cho ân nhân “nhận thức” một chút, hẳn là sẽ không đến nỗi trắc trở đi! Cho nên, rõ ràng dùng ngón chân cũng có thể bấm đốt ngón tay ra hôm nay có mưa, Bạch công tử vẫn là làm đúng kịch bản đem tán để qua một bên, chờ ân nhân hảo tâm mau tới cùng mình hợp diễn vở “Tây hồ mượn tán” !

Nhưng…

“Ách, ách …xì!” Như thế nào còn không thấy người đến? ! Đừng nói là hắn một ngàn một trăm hai mươi năm công lực cũng tính sai đi! Ảo não ghé vào lan can cầu, Bạch công tử suy sụp rũ cả hai vai. Tại sao có thể như vậy… Hắn đã tính đến ba mươi bảy lần! Thư sinh chuyển thế hôm nay nhất định sẽ mang theo tán có lưu bắc đẩu thất tinh đồ án đi qua đoạn cầu này. Theo như hắn tính toán là giờ tý sẽ bắt đầu, nhưng chờ tới bây giờ đã sắp quá ngọ, vẫn không thấy người nào mang tán như vậy đi đến!

Lúc mới đầu hắn còn có thể thực hưng phấn kích động, lại còn đoán xem ân nhân sẽ có bộ dáng gì, là nam hay là nữ, nhưng không biết có phải là nhiệt tình cũng có thể bị mưa kiêu tức, hắn hiện tại chỉ cầu đến thấy cẩu cũng tốt a! Đừng nói là hắn chỉ mới như vậy thôi đã ngã gục… Cho dù hắn là xà tiên sẽ không sinh bệnh, nhưng cũng biết lạnh không phải hay sao? ! !

Ai —- sớm một chút hoàn thành nguyện vọng của thư sinh, hắn cũng sớm một chút đắc đạo phi thiên a… Động vật muốn đắc đạo, lão thiên gia sẽ sắp đặt cửu đại kiếp nạn sổ, mỗi một kiếp nạn đều phải chịu sét đánh te tua! Ngẫm nghĩ Bạch công tử hắn bản tính tinh khiết lương thiện, thường xuyên lén giúp đỡ những người tình cờ đi lạc trong núi. Hơn nữa một ngàn năm đã nhịn đi thú tính, thà hy sinh chính mình cũng nhất định không đả thương người khác, cảm động đến Thiên Lôi. Cho nên, chín lần sét đánh kia đều là có ý tứ, nửa điểm cũng không có đem hắn đánh quá. Hắn vận thật là tốt, sẽ không tới nỗi ngay hôm nay liền hết tốt đi? !

“Ai —-” sâu kín than nhẹ một tiếng, Bạch công tử quyến rũ bị mưa trêu chọc làm cho ướt nhẹp, mái tóc đen nhánh sau lưng buông rũ xuống. Hắn xấu xa tự nghĩ: “Nói không chừng thư sinh kia chuyển thế thật sự thành một lão cẩu! Đến lúc đó, ta sẽ tìm một thiên hạ đệ nhất cẩu mẫu cấp cho nó, sau đó lại mang cho hoàng đế lão tử nuôi dưỡng, như vậy vinh hoa phú quý, kiều thê mỹ quyến liền đều đạt thành ! Về phần thiệt tình chân ái… Ha hả ~~~ cẩu chẳng lẽ còn có tư tưởng đó nữa sao? !” Hiển nhiên khi nói lời này hắn đồng thời đem chuyện chính mình cũng là một con rắn quên mất tiêu…

Lời vừa nói giống như lập tức linh nghiệm, ngay tại thời điểm hắn đắm chìm trong vọng tưởng của chính mình, một tiếng chó sủa đột nhiên từ phía sau vang lên! Khiếp sợ xoay người lại, Bạch công tử quăng mất hình tượng trừng lớn con mắt lên, sống chết nhìn chằm chằm con cẩu tựa hồ đã phát hiện chân thân chính mình mà điên cuồng kêu thảm: “Không, không thể nào! Ta, ta không phải thực tâm nguyền rủa ngươi a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.