Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 24





Trầm Tranh bởi vì Lục Vũ Ngang mà từ sáng đến tận trưa vẫn không thể tập trung được.
Mãi đến giữa trưa, anh nhận được điện thoại cua Trần Hàm hẹn mình đi ăn cơm.
Địa điểm Trần Hàm chọn là một nhà hàng Nhật Bản mới mở trong khu đồ ăn phục vụ dưới tầng hầm của bệnh viện, hai người đã quá quen thân với nhau, vừa gặp mặt Trần Hàm đã cà lơ phất phơ mở miệng: "Bác sĩ Trầm nổi danh gần xa, thật nhìn không ra nha! Nhìn cậu suốt ngày bận rộn đã bao lâu rồi không đến tìm tôi uống rượu".
Trầm Tranh hơi nắm chén trà trong tay, do dự một chút liền mở miệng: "Trần Hàm, tôi hỏi cậu một chuyện".
"Hỏi đi"
"Một người nếu nằm mơ thấy một người khác, mà... chính là một giấc mơ hơi thân mật một chút, điều này có ý nghĩa gì?"
Trần Hàm nghe trọn câu nói của Trầm Tranh lập tức sửng sốt, ánh mắt liền sáng lên: "Trầm Tranh, cậu mộng xuân à???"
Khóe miệng Trầm Tranh co giật!!!
"Không phải thể loại mộng này!" Anh cố làm cho giọng điệu mình thật nghiêm túc: "Chỉ là giấc mơ này có hơi thân mật một chút thôi, đừng đánh trống lảng, cậu nói xem, chuyện này có ý nghĩa gì không?"
Trần Hàm tuy rằng không phải là gay, nhưng chuyện tình cảm trải qua phải nói là phong phú, năm nhất đại học cậu ta cũng từng theo học với một bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp, Trầm Tranh nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hỏi cậu ta là thích hợp nhất.
Nhìn Trầm Tranh mặt mày nghiêm túc như vậy, Trần Hàm lúc này mới thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ ban đầu, nghiêm mặt nói: "Nếu cậu mơ thấy giấc mộng như vậy chính là nói cậu đã có tình cảm với người kia rồi. Nhưng mà——"
Nhìn sắc mặt Trầm Tranh trong phút chốc liền khó coi, Trần Hàm liền nhanh chóng bổ sung: "Nhưng kỳ thực cũng không hẳn là như vậy, đây cũng có thể lí giải là do cậu đã cô đơn quá lâu vì vậy liền dễ dàng mơ thấy bản thân có những hành vi thân mật cùng với người mà cậu thân cận nhất".
Trầm Tranh nghe đến sững sờ: "Cậu là đang nói bởi vì đời sống tình cảm quá nhạt nhẽo, vì vậy có cảm giác cô đơn liền nằm mơ?"
Trần Hàm vỗ tay cái bộp biểu thị trả lời chính xác, "Trầm Tranh, không phải không nhắc nhở cậu tại sao lại không quan tâm bản thân mình một chút, đã bao lâu rồi cũng không thử tìm hiểu một người mới? Đừng bảo với tôi từ sau khi cậu chia tay Tô Viễn Bạch liền ngay cả một mối quan hệ mờ ám cũng không có chứ? Thật là cậu sẽ không định sẽ chung sống luôn với tay phải của mình—— a!"
Mắt thấy Trần Hàm lại bắt đầu nói nhảm, Trầm Tranh không hề do dự, thẳng thắn cho một nắm đồ ăn chặn lại miệng lưỡi liến thoắng của hắn.
Nhưng lúc này anh cũng là đang suy nghĩ nghiêm túc những lời Trần Hàm nói.
Anh đúng là đã rất lâu không hề có một mối quan hệ tình cảm nào, ban đầu đúng là vì chia tay Tô Viễn Bạch làm anh không hề muốn lại bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng sau đó lại bởi vì công việc trong bệnh viện thật sự quá bận rộn.
"Bởi vậy..." Trầm Tranh suy tư: "Tôi có phải là nên bắt đầu một đoạn tình cảm mới không?"
Chỉ cần như vậy anh sẽ không còn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái như vậy nữa.
Trần Hàm gật gù.
Trầm Tranh lại nghĩ đến cái gì, cau mày: "Nhưng mà bên cạnh tôi ngoại trừ đồng nghiệp cùng bệnh nhân chính là không có ai khác, tôi phải đi đâu tìm đối tượng tìm hiểu bây giờ?"
Trầm Tranh chính là kiểu người hướng nội, các mối quan hệ xã hội cũng không lớn, bắt đầu một đoạn tình cảm mới nói thì dễ nhưng bắt tay vào làm mới thấy kì thực rất khó khăn.
Trần Hàm hiển nhiên cũng đang tự hỏi, suy tư trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "A! Nghĩ ra rồi, cậu đưa điện thoại cho tôi".
Trầm Tranh nửa tin nửa ngờ đem điện thoại của mình đưa cho hắn, hắn rất nhanh liền tìm ra một app.
"Đây là cái gì?" Trầm Tranh nhìn ứng dụng được tải xuống điện thoại của mình không khỏi khẽ cau mày.
"Một ứng dụng kết bạn. Trước đây trong quán rượu có khách hàng đã tán gẫu về cái này, nghĩ có thể hữu dụng nên nhớ kĩ một chút. Cậu có thể thử xem".
"Thì ra là vậy". Trầm Tranh trước đây cũng từng nghe về những app như thế này nhưng trước giờ đều chưa từng dùng bởi vì anh luôn cảm thấy những cách giao du như thế này thật sự có chút kỳ quái.
Nhưng hiện tại Trầm Tranh cũng không lo được nhiều như vậy, rất nhanh liền theo lời Trần Hàm nói mở lên app đã được tải về máy, nhập một số tư liệu đơn giản vào liền thả điện thoại trở lại trong túi. Anh cùng Trần Hàm lại hàn thuyên thêm một hồi liền vừa đến giờ làm việc ca chiều,
Có Trần Hàm an ủi, trạng thái tâm lí của Trầm Tranh đã tốt hơn nhiều, sau khi trở về lại bắt đầu làm việc chăm chỉ, đến giờ tan làm anh liền nhận được điện thoại của Lục Vũ Ngang.
"Anh, em đang ở cửa bệnh viện".
Trầm Tranh đơn giản thu dọn đồ đạc, đến cửa bệnh viện liền nhìn thấy Lục Vũ Ngang.
Trầm Tranh sau một buổi trưa được Trần Hàm "khai sáng" hiện tại tâm tình đã trở lại bình thường, bởi vật anh hướng về phía Lục Vũ Ngang cười cười.
Lục Vũ Ngang xuống mở cửa xe cho Trầm Tranh.
Trên đường về Trầm Tranh tùy ý cùng Lục Vũ Ngang hàn thuyên vài chuyện trong bệnh viện, cũng không ngờ vừa đến trước nhà Trầm Tranh trời lại bắt đầu đổ mưa.
"Thành phố này vào mùa hè liền có mưa lớn cùng sấm chớp". Trầm Tranh mở miệng có chút bất đắc dĩ, nhìn về Lục Vũ Ngang đang ngồi trên ghế lái, "Em có muốn ở lại ăn cơm tối không?"
Luc Vũ Ngang tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hai người đỗ xe dưới gara, một đọan đường ngắn đến dưới nhà hai người liền dầm mưa một chút.
Vào nhà, Lục Vũ Ngang hết sức tự nhiên lấy một cái khăn tắm treo trên móc quần áo, vừa hướng Trầm Tranh mở miệng: "Anh! Anh đi tắm trước đi".
Nhưng Trầm Tranh không hề nhúc nhích.
Anh gắt gao nhìn cái khăn tắm trên tay Lục Vũ Ngang, sắc mặt đỏ lên. Chờ một chút, đây không phải là cái khăn tắm hôm qua anh xài à...
Lục Vũ Ngang chú ý tới vẻ mặt khác thường của anh, không khỏi dừng động tác trong tay, "Sao vậy?"
"Không! Không có gì!" Trầm Tranh lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng bỏ balo trong tay xuống, như chạy trốn mà vọt vào trong phong tắm.
Lục Vũ Ngang ở phía sau anh khẽ cau mày.
Anh hôm nay thật sự có điểm gì đó không đúng.
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ Trầm Tranh rốt cuộc có chuyện gì, lại đột nhiên nghe thấy "Đinh" một tiếng.
Cậu cúi đầu liền phát hiện thì ra do lúc nãy Trầm Tranh đi quá gấp, điện thoại của anh rơi từ trong bao ra ngoài. Điện thoại nằm trên mặt đất, màn hình sáng lên, hiển nhiên là nhân được tin nhắn.
Lục Vũ Ngang không hề nghĩ nhiều, liền cúi người giúp Trầm Tranh nhặt điện thoại từ dưới đất lên.
Trong lúc cầm lên điện thoại, dư quang trong mắt cậu vô tình nhìn đến màn hình vẫn còn đang sáng, nội dung trên đó làm sắc mặt Lục Vũ Ngang đột nhiên biến sắc.

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại là thông báo của một phần mềm kết bạn.
Bởi vì Trầm Tranh không cài đặt chế độ hạn chế nội dung tin nhắn ngoài màn hình, bởi vậy Lục Vũ Ngang có thể đọc được hết nội dung tin nhắn.
[Thì ra cậu là bác sĩ sao, có rảnh rỗi chúng ta cể thể trao đổi một chút]
[Cậu cũng ở thành phố S à, buổi tối cô đơn, có muốn call video trò chuyện?]
[Tại sao lại không để ảnh chân dung nha? Có thể gửi một tấm hình của anh không?]
Một loạt tin nhắn chào hỏi từ trong di động tràn ra, đều là đến từ số máy xa lạ, nhưng nội dung cùng giọng điệu trong đó thế nhưng lại mang theo vô số ám muội.
Trong mắt Lục Vũ Ngang nhất thời như có mưa to gió lớn.
Cậu đương nhiên nhận ra phần mềm này dùng để làm gì, càng rõ ràng mục đích phía sau của việc kết bạn làm quen là như thế nào, nhưng cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới Trầm Tranh vậy mà lại sử dụng app này.
Lửa giận trong chớp mắt đốt cháy lí trí, Lục Vũ Ngang một tay tóm lấy di động, xoay người đi về hướng phòng tắm vẫn còn vang tiếng nước.
Bên này, Trầm Tranh vẫn còn đang tắm rửa. Nước nóng xối ào ào lên người, cuối cùng cũng coi như đem những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu anh toàn bộ rửa sạch.
Trầm Tranh, không được tiếp tục nghĩ lung tung.
Anh ở trong lòng nghiêm khắc nói với bản thân.
Không phải chỉ là một cái khăn tắm thôi sao, trước đây hai người ở chung một thời gian dài không phải cũng thường xuyên dùng chung khăn tắm sao, có gì ngạc nhiên.
Nghĩ tới đây, Trầm Tranh liền cảm thấy tâm tình mình bình ổn đôi chút, anh khóa vòi sen, vừa mới chuẩn bị lấy khăn tắm lau người, cũng không ngờ ngay lúc này------
Cửa xoạch một tiếng bị mở ra, Trầm Tranh sợ hết hồn, giương mắt nhìn xuyên qua hơi nước liền thấy Trầm Tranh sắc mặt âm trầm bỗng nhiên bước vào.
Trầm Tranh nhất thời hoàn toàn biến sắc.
"Tiểu Ngang, em sao lại vào đây!" Anh hoảng loạn lùi về phía sau một bước, muốn che lại cơ thể không mặc quần áo của mình, "Anh vẫn còn đang tắm!"
Thế nhưng hiện tại, Lục Vũ Ngang căn bản nghe không vào những lời anh nói.
Cậu vươn tay liền kéo Trầm Tranh về phía mình, gắt gao đặt anh lên tường.
"Trầm Tranh". Lục Vũ Ngang sắc mặt âm trầm, đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt Trầm Tranh gọi tên của anh như vậy, "Giải thích một chút, đây là cái gì?"
Trầm Tranh lúc này mới chú ý tới điện thoại nằm trong tay của Lục Vũ Ngang.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn trên đó, sắc mặt của anh nhât thời thay đổi.
"Em tại sao xem điện thoại của anh?" Trầm Tranh có mấy phần xấu hổ muốn tránh thoát khỏi tay của Lục Vũ Ngang, thế nhưng sức lực không bằng cậu, căn bản không giãy thoát được, anh chỉ có thể tức giận mở miệng, "Đây là việc riêng của anh!"
"Việc riêng?" Lục Vũ Ngang cười lạnh, con người màu đen như mực thường ngày lúc này lại càng đen như vực sâu không thấy đáy, "Được vậy anh nói cho em biết, anh download cái app này đến cùng là để làm gì?"
Lục Vũ Ngang thời điểm hỏi câu này mang một loại áp lực như bắt buộc Trầm Tranh phục tùng đến cực điểm, phòng tắm nguyên bản oi bức, ẩm ướt trong thời gian ngắn liền ép Trầm Tranh cơ hồ không thể nổi.
Anh dường như hoảng loạn, chỉ có thể xoay mắt nhìn chỗ khác, cậy mạnh mà mở miệng, "Anh không phải đã nói cho em anh yêu thích nam nhân sao, vì vậy muốn tìm hiểu một vài đối tượng thích hợp, có vấn đề gì sao?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, thời điểm nói ra lại làm Trầm Tranh không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
Mà Lục Vũ Ngang dường như cười lạnh càng sâu.
"Tìm đối tượng thích hợp? Trầm Tranh, anh thật sự ngu ngốc vậy sao?". Lúc này cậu nói chyện không còn dáng vẻ của một người em nữa mà ngữ khí lạnh lẽo lại ẩn ẩn tức giận, "Anh đến tột cùng có biết những app như thế này rốt cuộc dùng để làm gì hay không?"
Trầm Tranh buồn bực không nói nên lời.
Nói thật anh xưa nay chưa từng dùng qua những phần mềm như thế này, bình thường cũng không hề lên mạng, vì lẽ đó anh thật sự là không rõ lắm những app này còn có những chức năng gì.
Nhưng anh cứ là mắt nhắm mắt mở mà nói: "Không phải chỉ là kết giao bạn bè, tìm hiểu một chút hay sao!"
"Tìm hiểu một chút?" Lục Vũ Ngang thực sự lần này là miễn cưỡng mà cười.
Tuy rằng cậu biết Trầm Tranh ở phương diện này có chút trì độn, nhưng hiện tại cậu mới phát hiện này căn bản không phải một chút thôi đâu mà là ngốc đến làm người ta tức giận!
Nếu cứ mặc kệ như vậy không quan tâm, có trời mới biết đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Vũ Ngang càng thêm u ám, tầm mắt dừng trên gương mặt thanh tú của anh, đột nhiên cười lạnh một tiếng:
"Đươc rồi, anh, nếu anh đã muốn tìm hiểu như vậy, em liền cho anh biết những app này rốt cuộc dùng để làm gì!"
Dứt lời cậu bỏ di động trong tay xuống nắm lấy vai Trầm Tranh.
"Lục Vũ Ngang, em muốn làm gì, em...A!"
Trầm Tranh hoảng loạn muốn giãy dụa nhưng Lục Vũ Ngang không hề cho anh cơ hội phản kháng, liền trực tiếp đem người anh xoay lại, lưng hướng về phía mình, mạnh mẽ áp anh lên vách tường phòng tắm.
Trầm Tranh chớp mắt đã bị gắt gao đè lại trên tường, cảm giác cả người gần như muốn nổ tung.
"Lục Vũ Ngang!" Anh không nhịn được hét ầm lên, "Em muốn làm cái gì?"
"Em muốn làm gì?" Lục Vũ Ngang ghé vào tai của Trầm Tranh cười khẽ một tiếng, cùng lúc đó anh liền cảm giác đươc rõ rệt bàn tay phía sau lưng mình không hề an phận, bắt đầu du tẩu khắp nơi, từ vai đi xuống sau lưng rồi xuống hông, không hề có ý định ngừng lại mà tiếp tục di chuyển xuống, "Em muốn làm cái gì, anh không phải hiểu rõ ràng lắm sao".
Ngay lập tức cảm thấy được cái tay không an phận kia phủ lên bộ phận nhạy cảm của mình, Trầm Tranh cảm giác cả người mình đều nổi một tầng da gà!
"Lục Vũ Ngang!" Thanh âm của anh xấu hổi pha lẫn run rẩy, "Anh chính là anh của em!"
"Đúng vậy, anh chính là anh của em nha". Lục Vũ Ngang không hề phản đối mà lầm bầm, hơi cúi người, miệng ngậm lấy vành tai của Trầm Tranh, như là trừng phạt mà cắn lên một cái, "Nhưng mà anh không nghe lời như vậy, em cũng chỉ có thể dạy dỗ anh một chút".
"Em..." Trầm Tranh tức giận muốn mắng người, thế nhưng cảm giác tê dại từ tai truyền đến, thân thể anh không nhịn được mà không ngừng run rẩy.
Một loại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc từ bụng dưới truyền lên, Trầm Tranh chỉ cảm thấy thân thể của mình như là phát hỏa, nóng đến lợi hại.
"Lục Vũ Ngang, tên nhóc chết tiệt này, em mau buông tay... Em... Mau thả anh ra..."
Anh vẫn còn đang không ngừng giãy dụa, nhưng mà càng không ngờ được càng giãy dụa thân thể càng trở nên vô lực.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng Lục Vũ Ngang ghé vào tai anh cười nhẹ một tiếng.
Giọng nói của cậu có mấy phần trầm thấp nhưng vẫn còn mang theo khí tức mát lạnh của thiếu niên, ở khoảng cách trong gang tấc vang lên làm màng tai Trầm Tranh nhè nhẹ chấn động.
"Thả anh ra?" Lục Vũ Ngang âm thanh có phần ngã ngớn, tay vẫn không ngừng hướng về phía trước, ngữ khí cũng nhiễm mấy phần ý cười, "Thật là nói một đằng làm một nẻo mà. Anh! Anh có biết không, thân thể anh chính là không hề nói dối".
Đầu óc Trầm Tranh gần như đã trống rỗng, còn chưa kịp hiểu được ý tứ trong câu nói của Lục Vũ Ngang đã cảm nhận được bàn tay của cậu đột nhiên nắm chặt phân thân của anh.
Trong nháy mắt, trong đầu anh vù lên một tiếng!
Anh thậm chí còn chưa kịp xấu hổ, liền nghe thấy âm thanh của Lục Vũ Ngang lại lần nữa bên tai vang lên, lần này rõ ràng là mang theo ý cười không hề che dấu.
"Anh, nếu anh thật sự không muốn em chạm vào người anh, tại sao thân thể anh lại phản ứng mãnh liệt như vậy?"
Trầm Tranh cúi đầu nhìn thấy thân thể chính mình phản ứng, trong chốc lát, giận dữ và xấu hổ tựa như nghiền nát anh trong phòng tắm!
Anh nhất định là điên rồi!
Lúc này tại sao lại nổi lên phản ứng!
"Dừng tay!" Trầm Tranh lúc này căn bản không còn biết làm sao để đối mặt với Lục Vũ Ngang, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, chỉ có thể càng thêm ra sức giãy dụa, "Lục Vũ Ngang! Em mau dừng tay cho anh!"
Nhưng mà Lục Vũ Ngang chính là không hề có ý tứ muốn ngừng lại.
Cậu khẽ hôn lên cổ của Trầm Tranh, thấp giọng nói: "Không dừng, anh không phải muốn dùng loại app kia sao, em cho anh biết, những loại người thông qua app đó chính là muốn đối với anh làm những việc quá đáng hơn thế này nhiều".
"Lục Vũ Ngang! Em mau buông tay!"
"Không buông!". Lục Vũ Ngang vừa cười vừa nhìn gương mặt đã đỏ lựng của Trầm Tranh, ngữ khí lại nhiều hơn mấy phàn ôn nhu, "Được rồi, anh, em biết anh rất khó chịu, yên tâm, em sẽ giúp anh giải quyết".
Nói thật, lúc này Lục Vũ Ngang so với Trầm Tranh còn khó chịu hơn rất nhiều lần.
Người thương mà bản thân đã tâm tâm niệm niệm ròng rã ba năm trời lúc này lại trần như nhộng đang ở trước mặt mình, cậu đã phải cật lực nhẫn nhịn, kiềm chế bản thân mình.
Xác thực mà nói, không chỉ là cật lực kiềm chế, cậu thực hận bản thân không thể trực tiếp đặt Trầm Tranh lên tường cuồng nhiệt mà làm anh.
Nhưng mà cuối cùng vẫn là cố gắng nhịn xuống.
Cậu lo lắng sẽ làm Trầm Tranh hoảng sợ.
Tuy rằng vừa nãy thời điểm nhìn thấy Trầm Tranh có dùng loại app kia, cậu thực sự vô cùng tức giận, chỉ hận không thể cho Trầm Tranh một trận giáo huấn. Nhưng lại rất nhanh biết được Trầm Tranh không hề có ý nghĩ dùng loại app kia hẹn hò, hỏa khí vì vậy mà nhanh chóng rút đi, bình tĩnh trở lại.
Trầm Tranh thật sự chỉ là vô tri mà dùng app đó như một công cụ để kết bạn.
Bởi vậy theo cơn giận rút đi, Lục Vũ Ngang lại không nhịn được đau lòng cho người dưới thân mình, vì vậy đắn đo suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định dùng tay giải quyết giúp anh.
Tuy là chỉ dùng tay giải quyết, nhưng đêm nay cũng thực sự đã hoang đường tới cực điểm.
Lục Vũ Ngang tuy rằng phẫn nộ đã rút đi nhưng mỗi khi nghĩ tới Trầm Tranh lại bị những người bên trong app kia có ý nghĩ xấu xa, đùa bỡn vẫn là cảm thấy không thoải mái.
Hậu quả của việc không thoải mái này chính là cậu dùng tay nhiều lần dằn vặt Trầm Tranh, đến cuối cùng Trầm Tranh sức lực để mắng người cũng không còn, rốt cuộc chỉ có thể xụi lơ ở trên giường ngủ say.
...
Má ơi chương này dài sặc máu. Mặc dù chỉ là thịt vụn nhưng mà edit cực hơn những chương bình thường nhiều lắm a -.- Tui ko giỏi khoản edit H nên mn đọc thấy cấn cấn cũng đừng trách tui a T.T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.